Một vị tu giả thử dùng phi kiếm công kích vòng sáng như mặt trăng trên bầu trời.
Không nghĩ tới, hành động này tựa hồ chọc giận những hào quang nhìn như ôn hòa vô hại kia! Trước đó một chùm hào quang bao phủ trên người hắn, hào quang vừa rơi xuống liền đột nhiên buộc chặt lại. Ai cũng không ngờ hào quang tưởng chỉ cần chạm nhẹ là vỡ lúc này lại ẩn chứa sức mạnh kinh người đến thế!
Dưới sự siết chặt mạnh mẽ, tên kiếm tu kia lập tức kêu thảm một tiếng, hai mắt nhắm lại, trực tiếp chìm vào hôn mê.
Ngay khi mọi người đều lẫm nhiên nhìn về phía đó đột nhiên trên không trung rơi xuống một sợi dây thừng màu vàng đen, chuẩn xác quấn lấy tên tu giả vừa hôn mê.
"Hôn mê, phán quyết thất bại, lui khỏi tỷ thí."
Một tiếng nói hờ hững đập vang lên bên tai mọi người, sau đó lại tiếp tục chìm vào yên lặng.
Mọi người đều biết đây là bình sư đang tránh ở chỗ tối ra tay cứu tên tu giả ra. Bình sư của vòng Thí Kiếm cuối cùng đều tuyền là tu giả Kim Đan kỳ, vừa ra tay quả nhiên bất phàm, phù trận khiến mọi người đau đầu nhức óc thế mà bọn họ lại tiến lui tự nhiên như vào chỗ không người.
Chúng nhân vừa hãi nhiên, vừa hâm mộ không thôi. Tuy xét về cảnh giới tu giả Kim Đan kỳ cùng Ngưng Mạch kỳ tu chỉ sai nhau một cấp nhưng chênh lệch thực lực giữa hai bên thật xa nhau mười vạn tám ngàn dặm!
Đối với những tu giả Ngưng Mạch kỳ thì thành tựu Kim Đan chính là mộng tưởng của bọn họ, nhưng gian nan của quan khẩu này họ cũng biết rất rõ. Ngưng Mạch kỳ ở Thiên Nguyệt giới chỉ được tính là nhất lưu, chỉ có thành tựu Kim Đan mới chân chính gọi là cao thủ. Mỗi năm, có vô số người ngã xuống ở quan khẩu đó song không có một ai nản chí cả. Nếu có thể bước qua cánh cửa kia, vậy sẽ như cá vượt vũ môn, một bước lên trời. Ngoài ra còn có thể kéo thọ nguyên, dù sao ai cũng không chê tuổi thọ quá dài.
Nhưng bây giờ chỉ đành ngưỡng mộ mà nhìn thôi, rốt cuộc bọn họ vẫn còn trẻ tuổi, cho dù thiên phú trác tuyệt thì tu vị hãy còn thấp. Trong một trăm tu giả số người tiến vào được Ngưng Mạch kỳ chỉ được mấy người thôi. Hơn nữa về sau muốn tăng thêm tu vi càng bước càng gian nan, trước năm mươi tuổi có thể thành tựu Kim Đan là chuyện cực kỳ hiếm thấy.
Tả Mạc cũng nghe được lời nói của bình sư, có điều lúc này hắn không có một chút suy nghĩ đại loại như hâm mộ, thậm chí hắn còn suýt nữa mở miệng mắng to! Lúc nãy tiếng bình sư thình lình vang lên khiến hắn sợ giật nãy mình, tay run lên xém chút làm hỏng trận con đang bố trí .
Cũng may hắn cường vận linh lực mới miễn cưỡng ổn định lại được.
Tất cả phù trận đều được bao phủ giám sát dưới thần thức của hắn , tên tu giả kia chịu công kích, hiển nhiên hắn cũng biết.
Hắc hắc, giờ này mới bắt đầu thôi!
Nhưng hắn không ngẩng đầu lên, giờ không cách nào phân tâm được.
Còn sáu trận con nữa là có thể hoàn thành Thiên Hoàn Nguyệt Minh trận với bảy mươi ha trận con!
Một khi hắn hoàn thành bảy mươi hai trận con thì không chỉ uy lực đại trận bội tăng mà còn thêm một công năng khiến hắn cực kỳ hứng thú, đó chính là khống chế. Khống chế phù trận không phải hắn chưa từng trải qua, nhưng đó chỉ là một ít phù trận đơn giản, phù trận phức tạp to lớn như bây giờ hắn chưa từng khống chế qua bao giờ. Phù trận có người khống chế cùng phù trận trận không người không chế, uy lực chênh nhau như trời và đất.
Then chốt là, nếu mà có thể khống chế một đại trận như thế... thật là sướng à nha!
Trong phù trận, các đại cao thủ cũng không ngốc, đều có tính toán của riêng mình.
Tố phát động linh lực, từ lực xung quanh nàng hình thành một lớp thật mỏng bảo vệ bản thân lại. La Ly tiếp tục ôm cây đợi thỏ như cũ, tuy không không chi cảnh của hắn trong phù trận bị áp súc thành một phạm vi rất nhỏ nhưng hắn vẫn không nhúc nhích. Trong đầu hắn đang không ngừng tự hỏi, làm thế nào khếch đại không không chi cảnh bên trong phù trận đây...
Hai người này đều có chủ ý phòng ngự phản công, chỉ là một động một tĩnh...
Tố nôn nóng tìm kiếm trong phù trận, cái tên gia hỏa đáng chết kia chui rúc ở chỗ nào rồi?
Về phần Thường Hoành lại thảnh thơi hiếu kỳ dạo tới dạo lui, giống như hắn còn có nam tử mặt vàng.
Tung tích Quỷ Phong thì quỷ bí, lúc ẩn lúc hiện.
Chỉ có Nam Môn Dương rống giận, đại kiếm vung lên, một kiếm tiếp một kiếm hung hăng trảm về phía hào quang. Xung quanh hắn không có một ai, wow, cứ nhìn bộ dáng Nam Môn Dương uy mãnh không chừa một ai, còn có thần tình cuồng nhiệt đến điên dại, bất cứ người nào gần đó chỉ sợ đều bị hắn một kiếm chẻ làm đôi.
Du Bạch lại như một trận gió, sắc mặt xanh đen chạy loạn tứ xứ tìm kiếm bóng dáng Nam Môn Dương.
Nói ra cũng kỳ quái, phương viên đại trận này chỉ tầm hơn mười mẫu nhưng mọi người ở trong trận lại phảng phất như đang ở một vùng hoang dã rộng lớn, có khi có thể gặp nhau, nhưng phần đông là không gặp được.
Có điều so sánh với những tu giả nhẹ nhàng kia thì những tu giả cũng ở trong trận lại đang chém giết vô cùng thảm liệt.
Trên không trung đại trận, hai tên bình sư nhẹ nhàng nói chuyện phiếm, chỉ thỉnh thoảng liếc một cái vào trong phù trận. Hai tên bình sư này một người thân mặc đạo bào màu xanh, đầu chít khăn vuông, tên gọi là Ngũ Lăng tán nhân. Một người khác thân mặc linh giáp, uy phong lẫm lẫm tên là Ngụy Phi, là cao thủ đã thành danh từ lâu của Thiên Nguyệt giới.
"Không ngờ Tả Mạc này khiến ta rất hứng thú. Chủ ý của hắn là bảy mươi hai cái trận con, ngô, xem như cũng quyết đoán." Ngũ Lăng tán nhân cười nói: "Tuy phù trận này bố trí còn rất thô ráp nhưng đối với tu vi Trúc Cơ kỳ như hắn mà có thể kiên trì bố trí hết thảy, thật khiến ta phải lau mắt mà nhìn a."
"Ha ha!" Ngụy Phi nghe vậy trêu đùa nói: "Đáng tiếc mấy người bọn Bùi Nguyên Nhiên sẽ không đem đồ đệ này tặng cho ngươi. Cũng hơi đáng tiếc, nếu hắn có thể theo ngươi học phù trận mấy năm, chỉ sợ trong đám tuổi trẻ hậu bối không ai có thể xuất sắc hơn."
Ngũ Lăng tán nhân là một người rất giỏi phù trận trong đám kiếm tu, Ngụy phi mới nói những lời như thế.
Ngũ Lăng tán nhân lắc đầu: "Đệ tử thiên phú như thế có môn phái nào sẽ không xem như trân bảo đâu?" Trong ngữ khí có vài phần cô quạnh. Hắn sớm đã muốn tìm một đệ tử vừa ý nhưng đến giờ vẫn chưa được . Đệ tử hiện tại tuy học kiếm không ngờ khắc khổ nhưng đối với phù trận lại không có nửa phần hứng thú. Phù trận chi học chính là tuyệt kỹ Ngũ Lăng tán nhân đắc ý nhất, thế mà bây giờ không ngờ lại không người khả truyền, làm sao khiến hắn không phiền não cho được?
Nếu Vô Không kiếm môn cho phép Tả Mạc vái làm môn hạ của hắn, có trả giá mức nào hắn cũng nguyện ý. Song hắn biết việc này không có khả năng, ngay cả môn phái bình thường cũng tuyệt không đồng ý, chứ đừng nói đến Vô Không kiếm môn vẫn luôn lập chí khôi phục cơ nghiệp tổ tiên?
Uy danh Băng Ly kiếm tuy không nổi tiếng trong đám tu giả bình thường ở Thiên Nguyệt giới nhưng đối với những tu giả Kim Đan kỳ như bọn họ thì không ai không biết.
"Ha ha! Tán nhân không cần phải phiền não! Tả Mạc này cố nhiên sẽ không đầu nhập phái ngươi nhưng trên dưới Vô Không kiếm môn chỉ sợ cũng đang đau đầu vạn phần!" Trong lời nói của Ngụy Phi đầy vẻ hạnh tai nhạc họa.
Lời Ngụy Phi đích thật không sai!
Hiện tại Bùi Nguyên Nhiên đang đau đến điên cả đầu, loạn thành thế này rồi hắn còn tâm trí đâu mà nghĩ đến chuyện thắng thua nữa. Trong mắt hắn, thắng hay thua giờ không còn nhiều ý nghĩa, cái quan trọng bây giờ là...tiểu tử Tả Mạc này... dạy như thế nào đây?
Không chút nghi vấn, trải qua trận chiến này thanh danh về phương diện phù trận của Tả Mạc sẽ đạt tới một tầm cao mới.
Trong mắt bọn họ, Tả Mạc vốn chính là vấn đề tạm thời, vô cùng vướng tay.
Hiện tại tên vấn đề tạm thời này còn trở nên nổi tiếng, rất rất nổi tiếng! Vừa nghĩ tới trong môn có một tên danh khí cực lớn, thân gia cực phong hậu, thiên phú cực cao, Bùi Nguyên Nhiên liền cảm thấy bản thân như lão thử kéo ô quy (nghĩa như dã tràng xe cát), muốn xuống tay cũng không biết nên xuống tay chỗ nào!
Hắn còn chưa biết Tả Mạc đang không xu dính túi. Lần trước Tả Mạc thắng độ trực tiếp nâng lên thành đại tài chủ, ngay cả chưởng môn một phái như Bùi Nguyên Nhiên cũng vạn vạn không nghĩ đến, Tả Mạc sẽ điên đến mức một phát tiêu sạch sành sanh!
Tả Mạc hãi hùng khiếp vía, phù trận đang phải thừa nhận một áp lực cực lớn. Hắn làm sao cũng nghĩ không ra Nam Môn Dương lại một kiếm tiếp một kiếm nện liên tục như thằng khùng!
Anh đây có thù cùng ngươi sao?
Tả Mạc quá phẫn nộ, nếu cứ tiếp tục như vậy chỉ sợ không được bao lâu nữa thì chắc Thiên Hoàn Nguyệt Minh trận sẽ bị tên dã nhân này dùng man lực phá mất!
Hắn biết chính mình không thể vùi đầu bố trận như lúc nãy được nữa, nếu bây giờ mà trận bị phá, vậy chẳng phải công hắn bố trận trở thành vô nghĩa.
Trong Thiên Hoàn Nguyệt Minh trận, Nam Môn Dương đã đánh hết sức! Liên tiếp bảy tám kiếm chém ra mà phù trận nhìn qua vẫn chưa có gì ảnh hưởng cả.
Cách nghĩ của hắn rất đơn giản, không thể đánh nát thứ này, chứng tỏ khí lực hắn dùng chưa đủ.
Nam Môn Dương bực đến điên rồi!
Kim quang toàn thân hắn lập tức bạo trướng, bên trong kim quang dày đặc ngay cả thanh đại kiếm cũng đều bị kim quang như thực chất bao bọc lấy, từng sợi tóc trên đầu dựng thẳng, nhìn qua tựa như một con sư tử vàng chóe đang phẫn nộ.
Tròng mắt trong veo nhìn chằm chằm những hào quang trên không trung.
Tựa hồ cảm nhận được uy hiếp đến từ Nam Môn Dương, hào quang vốn đang du động liền tụ tập về vị trí Nam Môn Dương đang đứng.
Uy thế Nam Môn Dương tán phát ra thực sự quá cường liệt, tựa như vầng thái dương giữa đêm đen.
Sắc mặt Du Bạch xanh đen, đôi tròng mắt lấp lánh hàn quang, hắn không chút do dự khẽ uốn thân bay về hướng Nam Môn Dương!
Cảm nhận được chiến ý kinh người cùng khí thế cường đại của Nam Môn Dương, ai cũng đều hiểu rõ một kích tiếp theo của hắn tất sẽ thạch phá thiên kinh!
"Nga, muốn phá trận sao?" Tông Minh Nhạn hơi mất hứng âm thầm nghĩ, lắc lư cành mai trong tay, có lẽ mình nên đi tìm đối thủ được rồi.
Tìm ai bây giờ? Thường Hoành kia nhìn qua có vẻ rất mạnh...
Có suy nghĩ như thế không chỉ có một mình Tông Minh Nhạn, khí thế Nam Môn Dương thực sự quá kinh người, ngay cả dạng gia hỏa luôn thờ ơ như Thường Hoành cũng phải động dung.
Mà sắc mặt Tố lại càng đại biến!
Xong rồi!
Một kiếm sắp tới kia của Nam Môn Dương, cho dù có là nàng cũng tuyệt không dám ngạnh khánh!
Bất kỳ tu giả nào đang ở trong phù trận cũng không dám ngạnh tiếp một kiếm kia…!
Song nếu Tả Mạc thua, vậy phi kiếm của mình...
Trận sắp bị phá...
Trong lòng nàng đầy sự tuyệt vọng!
Nhưng đúng lúc này, biến cố chợt sinh.
Hống!
Một tiếng rống giận uy mãnh không kém vang lên, một cự nhân giáp vàng sắc mặt mơ hồ từ trên trời giáng xuống, trùng trùng rơi tới trước mặt Nam Môn Dương.
Phù binh!
Nam Môn Dương nâng con ngươi trong suốt lên, khẽ nhếch miệng cười, vẻ hung ác nói không nên lời! Lúc này hắn như thể đã chìm vào cuồng nhiệt điên loạn, bất cứ cái gì xuất hiện trước mặt hắn đều muốn xé thành vụn phấn!
"Đi chết!"
Tiếng gầm như sư tử hống, nộ mục Nam Môn Dương trợn tròn, đột nhiên kim quang khắp người đại thịnh, hai tay nắm chặt cự kiếm hung hăng chém về phía phù binh.
Phù binh cảm nhận được chiến ý cùng uy hiếp từ Nam Môn Dương, khuôn mặt mơ hồ không rõ lộ ra một đôi mắt…
…Hờ hững, đầy cảm giác áp bách!
Vô số phù văn như những con giun trên giáp trụ quanh người phù binh phút chốc sáng lên, chân trái thô tráng hùng dũng giậm xuống, mặt đất rung động, chân phải không một tiếng động rút về phía sau, quyền phải không biết lúc nào đã đặt lên ngực. Thân dưới khom xuống, quyền phải súc thế chờ phát động vụt ra như lợi tiễn rời cung đón lấy kiếm mang, một tiếng “Oanh” trầm đục vang lên!
"Trời sinh ngô chiến!"
Tiếng nói uy nghiêm trầm thấp giống như sấm rền từ trên chín tầng mây cuồn cuộn vụt qua.
Một đoàn kim sắc quang quyền cực ngưng thực rời tay, thế như trọng chùy, bôn lôi!
Kim sắc kiếm mang - kim sắc quang quyền!