Đông!
Tiếng va đập trầm trọng như trực tiếp đập vào trong lòng mỗi người, không có nổ tung, không có quang mang tứ tung như trong tưởng tượng... hai luồng kim mang tựa như hai ánh lửa, vừa đụng cùng một chỗ liền đồng thời chôn diệt.
Cả người Nam Môn Dương run lên, nộ ý trong con ngươi trong suốt càng tăng thêm mấy phần, bạo quát một tiếng: "Chết cho ta!"
Kim quang trên đại kiếm trong tay càng thịnh, giống như thái dương rực rỡ, trong nháy mắt ngay cả vòng loan nguyệt trên không đại trận cũng mất đi quang thải, ảm đạm vô quang!
《 Phá Sơn kiếm 》!
Kiếm chém thẳng xuống dưới, mũi kiếm vàng chói xé gió mang theo tiếu âm nhàn nhạt bỗng như quái thú bị chặn họng, phát ra tiếng kêu the thé cực kỳ thê lương!
Kiếm mang như một vòng loan nguyệt màu vàng mang theo tiếng rít chói tai nghiêng nghiêng chém về phía phù binh!
Phù văn khắp người phù binh càng thêm sáng ngời giống như con sâu đang ngọ nguậy, trong nét mặt mơ hồ, đôi mắt bỗng trở nên xa xưa thâm thúy, mang theo vẻ hờ hững với tất cả.
"Trời sinh ngô chiến!"
Bốn chữ trầm thấp ngưng trọng từ trong miệng phù binh từng chữ từng chữ một thổ ra, quyền như tên rời cung đánh tới!
Lại là một quyền rền vang!
Quang đoàn kim sắc quyền hình (nắm đấm màu vàng) rời tay mà ra, tiếng "rầm rầm" như vô vàn đất đá lăn xuống vực, mang theo uy thế không gì ngăn cản nổi, "ầm ầm ầm ầm" rền vang!
Đông!
Lại là một bạo âm cực kỳ nặng nề, mặt đất đột nhiên run lên khiến mọi người kinh hoảng không thôi!
Một ít tu giả vốn đang quan chiến bỗng sắc mặt đại biến, bắt đầu vội lui về phía sau.
Thân thể to lớn của Nam Môn Dương chợt run lên, từng sợi tóc dựng thẳng trên đầu hắn như bị gió mạnh thổi tới cuồng vũ loạn xạ.
Hai kiếm không được gì, chiến ý trong ngực Nam Môn Dương điên cuồng leo tới đỉnh điểm! Con ngươi trong suốt phút chốc như bị thiêu đốt, cơ hồ hóa thành hai luồng hỏa diễm màu vàng, kim quang khắp người bắt đầu co rút vào trong thể nội, trên người hắn không ngờ lại xuất hiện một tầng kim giáp bàng bạc như thực chất, thân thanh cự kiếm trong tay được bao bọc bởi một tầng kim quang nồng nặc nuốt vào nhổ ra như hỏa diễm bập bùng!
Tựa hồ ý thức được đã đến lúc quyết chiến sống còn, phù binh vốn trầm mặc bỗng đám phù văn khắp người sáng chói lên như vừa hồi sinh, giống từng con từng con côn trùng men theo khải giáp vặn vẹo du tẩu, nhanh chóng bò đến quyền trái đang đặt trên ngực.
Con ngươi uy nghiêm của phù binh càng lúc càng thâm thúy, dần trở nên hư vô, một mảnh trống rỗng!
"Đi chết!" Tiếng rống giận bạo liệt như đất bằng nổi sóng, sương mù màu thanh lam xung quanh ầm vang nổ tung hướng ra bốn phía, lấy hắn làm trung tâm, khu vực đường kính tầm một trượng trắng xóa. Vừa quát chi uy, uy mãnh như thế!
Hắn chậm rãi chém ra! Không có nửa điểm tiếu âm!
Mỗi một khối cơ thịt khắp người Nam Môn Dương tựa hồ đều tùy theo một kiếm này giần giật, kiếm vừa dứt tới giữa trời, mà uy thế khiến người ta ngạt thở đã ép tới khiến mặt đất tấc tấc nứt ra!
"Trời sinh ngô chiến!" Thanh âm trầm thấp không lớn nhưng lại mang theo lực lượng khiến người khác không dám phản khánh, một cổ tín niệm kiên quyết tùy theo bốn chữ tràn ngập trong lòng mỗi người.
Toàn bộ phù văn trên thân thể đều tuôn vào quyền trái, quanh thân phù binh ảm đạm vô quang, cả người trừ nắm tay càng lúc càng chói mắt thì những bộ vị khác đều bắt đầu hư hóa, giống như một đoàn sương mù bất cứ lúc nào cũng đều có thể tiêu tán.
Động tác của nó giống hệt như lúc trước !
Khom bước xung quyền!
Một nắm tay trong suốt vung ra từ quyền trái, giống như một nắm tay do thủy tinh điêu khắc mà thành!
Nắm tay không đánh trúng Nam Môn Dương, ngay khi vừa bay được nửa đường thì đụng phải đại kiếm đang chầm chậm rơi xuống, tiếng ầm vang bạo vỡ vang lên!
Đông!
Tiếng vang này so với hai lần trước càng thêm trầm thấp, nhưng phàm là tu giả mắt thấy một quyền một kiếm này khi nghe được tiếng sấm rền kia, khắp người không tự chủ được hơi run lên!
Đặng đặng đặng! Nam Môn Dương lui liền ba bước, kim giáp khắp người lần nữa biến thành kim quang, thần sắc hơi tàn tạ.
Mà đối diện với hắn, chỗ vừa rồi phù binh còn đang đứng lại trống rỗng không có vật gì cả, cũng không lưu lại bất kỳ thứ gì!
"Đối thủ tốt!" Tuy thần sắc Nam Môn Dương hơi tàn tạ nhưng vẫn nhịn không được cao giọng khen một tiếng, ánh mắt hơi tiếc nuối nhìn lại chỗ phù binh vừa tan biến.
Đúng lúc này, tiếng Du Bạch đầy hận ý truyền vào tai Nam Môn Dương.
"Nam Môn Dương! Ta liều với ngươi!"
Trong một góc Thiên Hoàn Nguyệt Minh trận, Tả Mạc "phốc" một tiếng rồi phun ra một ngụm máu tươi, vết máu đỏ lòm rơi xuống mặt đất trước mặt hắn nhìn thấy mà phát hoảng. Hắn khống chế lấy phù binh chống đỡ Nam Môn Dương, nhưng một kiếm sau cùng kia xa xa vượt ra khỏi năng lực thừa nhận của hắn. Hắn chỉ là người phía sau khống chế phù binh mà cũng bị một kích trọng thương, trong lòng không khỏi kinh hãi thật sâu đối với thực lực của Nam Môn Dương!
Hắn lau vết máu trên khóe miệng, mặt không biểu tình thử nhe răng.
Dã nhân! Ngươi cứ tạm chơi đùa cùng tiểu Bạch nha!
Cưỡng ép khống chế linh lực đang rối loạn trong thể nội, hắn cắn răng tiếp tục bố trí phù trận.
Ba chiêu giữa Nam Môn Dương cùng phù binh khiến đám tu giả đang quan khán hoa mắt mê ly, tâm quý thần rung. Đó hoàn toàn là đối đầu bằng bạo lực trực tiếp, không có kỹ xảo mánh khóe, không có tránh né cái gì sất!
Trong lòng rất nhiều người không khỏi lẫm nhiên. Thực lực Nam Môn Dương tuy được đánh giá không tệ nhưng do xuất thân sơn dã nên vẫn không được nhiều người chú trọng, tuyệt đại đa số người chỉ là cho là hắn chắc sẽ có tiền đồ không tệ, ai cũng không ngờ được hắn lại có thực lực khủng bố như thế.
Nhớ tới diện mạo Nam Môn Dương như Chiến thần vừa rồi, rất nhiều người không khỏi cảm thấy lạnh gáy.
Nhưng càng khiến bọn họ bất ngờ lại là một người khác, đó là Tả Mạc!
Phù binh tuy hi hữu nhưng vẫn khó vừa mắt những người này. Những tiêu hao phẩm như phù triện đều bị tuyệt đại đa số kiếm tu chế nhạo. Đương nhiên, mấu chốt nhất vẫn là uy lực, phù binh mà bọn họ gặp trước kia không có uy thế kinh người như vậy!
Hơn nữa kẻ khống chế phù binh chỉ là một tên tu giả Trúc Cơ kỳ!
Điều này cơ hồ lật đổ quan niệm bấy lâu nay được mặc định trong đầu bọn họ.
Chênh lệch giữa cảnh giới không phải dựa vào một tấm phù binh là có thể san bằng được. Nhưng Tả Mạc lại làm được, tuy chỉ có ba chiêu không rơi xuống hạ phong nhưng điều đó trong mắt mọi người đã là kỳ tích.
Hơn nữa đến trước mắt vị tuyển thủ bản giới yếu nhất trong đợt Thí Kiếm này vẫn chưa lộ diện.
Vậy không nghi ngờ còn một ý nghĩa nữa —— Tả Mạc còn có thủ đoạn!
Đại trận vẫn bất động, những hào quang tụ tập trên đỉnh đầu Nam Môn Dương toàn bộ đều tán đi, lại tiếp tục tự do du tẩu như trước.
Biểu hiện khiến người ta kinh ngạc của Tả Mạc lại dẫn tới rất nhiều người cảm thấy hứng thú. Như Thường Hoành, hắn chỉ vì tò mò mới tiến vào phù trận, nhưng do biểu hiện cường thế của Tả Mạc lại khiến hắn sản sinh hứng thú rất lớn.
Hắn rất hiếu kỳ, Tả Mạc có thể làm được cái gì đây?
Những người có suy nghĩ thế này tuyệt không chỉ mỗi mình hắn.
Trên không trung Ngũ Lăng tán nhân hơi ngạc nhiên than nhẹ một tiếng: "Không tệ a, có thể ngạnh khánh ba kích cùng Nam Môn Dương, sử phù binh rất khá."
Trong mắt Ngụy Phi cũng lộ ra một phần dị sắc: "Thần thức hắn hình như khá là cường đại, cái này rất hiếm thấy a, Vô Không kiếm môn chẳng lẽ còn thiện trường tu luyện thần thức?"
"Không thần thức, không dễ thao khống phù trận đâu." Thần sắc Ngũ Lăng tán nhân tự nhiên nói.
"Cũng phải." Ngụy Phi gật đầu nói.
Miệng nhỏ sau tấm hắc sa che mặt của Tố cơ hồ há to không thể đóng lại được, ba kích vừa rồi xung kích đến nàng thật sự quá cường liệt!
Khác với những người khác lúc, nàng từng xem Tả Mạc khiêu hấn Linh Anh phái nên từng thấy qua Vương sư huynh sử dụng phù binh. Xem ra là cùng một tấm phù binh nhưng uy lực lại cách nhau như trời với đất. Thậm chí nàng còn hoài nghi, tấm phù binh này có thể bằng cả ba tấm phù binh lần trước nàng gặp cộng lại.
Có lẽ, hắn thật sự có thủ đoạn gì đó chứ không cần chính mình phải giúp đỡ đâu...
Lần đầu tiên, nàng nảy sinh dao động đối với chủ kiến của bản thân.
Đột nhiên nhớ tới lời dặn của Lâm Khiêm sư huynh, trong tay áo nàng bỗng xuất hiện một xu tiền đồng. Ở giữa tiền đồng hách nhiên được điêu khắc lên một con mắt. Tròng mắt trong tiền đồng sáng lên chút quang mang.
Đồng thời lúc đó sắc mặt nam tử mặt vàng chợt khẽ biến, toàn thân vẫn không nhúc nhích, nhưng cả người tựa như đột nhiên biến thành một tảng đá, không có nửa điểm khí tức con người.
Quang mang của tiền đồng sáng lên rồi lại tắt đi.
Tảng đá trong lòng Tố như được cất đi, Lâm sư huynh cái gì cũng tốt, chỉ phải tội cứ hay nghi thần nghi quỷ. Đến hiện giờ đối với những lời kia của Lâm sư huynh nàng vẫn bán tín bán nghi. Nếu không phải Lâm sư huynh lấy ra tín vật bản môn nàng chắc đã tránh xa xa.
"Vừa rồi lại có người dùng 《 Chúc Nhãn 》." Bồ yêu đột nhiên nhảy đi ra.
Tả Mạc đã không có thời gian để ý tới hắn: "Chỉ cần ngươi an phận một chút, không người nào có thể điều tra ra được đâu."
"Hình như ngươi gặp phiền toái." Bồ yêu rảnh không có việc gì làm dương dương hỏi. Trong mắt hắn Tả Mạc là một kẻ ham sống sợ chết, đối với vấn đề an toàn của bản thân luôn được ưu tiên ở vị trí cao nhất. Hắn chưa từng thấy Tả Mạc không để ý đến vấn đề an toàn như thế này…
"Đám hỗn đản đó bỏ đá xuống giếng!" Tả Mạc cắn răng nghiến lợi, từ kẽ răng đè ra một câu, động tác trên tay vẫn không chậm lại chút nào.
"Ngươi muốn liều mạng cùng bọn chúng?" Bồ yêu hạnh tai nhạc họa châm chọc.
Tả Mạc lười nhác để ý đến tên biến thái Thiên yêu nửa nam nửa nữ kia.
"Ngươi có ma hạch, vì sao không thử dùng ma hạch điều động thần thức khống chế phù trận?" Bồ yêu lần này như động lòng trắc ẩn nhắc nhở.
Dùng ma hạch điều động thần thức khống chế phù trận? Tả Mạc nghĩ rồi lại lắc đầu: "Thiên Hoàn Nguyệt Minh trận phải hoàn thành bảy mươi hai trận con mới có thể khống chế được."
"Ngươi cũng không phải chỉ có mỗi Thiên Hoàn Nguyệt Minh trận." Bồ yêu không cho là đúng nói.
Đúng a! Mình sao lại không nghĩ tới điều này!
Tả Mạc chỉ cảm thấy trước mắt sáng ngời, chính mình đã sa vào nhầm lẫn cực lớn, một lòng chỉ nghĩ tới hoàn thành bảy mươi hai trận con Thiên Hoàn Nguyệt Minh trận mà hồn nhiên quên mất những thứ bố xuống đâu chỉ có vẻn vẹn mỗi một cái Thiên Hoàn Nguyệt Minh trận!
Đây là một đại phù trận quy mô cực kỳ to lớn!
"Kỳ thực ma hạch trừ công dụng tăng thêm tốc độ tăng trưởng thần thứ còn thêm một diệu dụng khác chính là là phân thần!" Hôm nay hình như tâm tình Bồ yêu rất tốt. Lại chủ động dạy bảo Tả Mạc mà không cần phải chi trả tinh thạch, thực sự là rất hiếm thấy.
"Phân thần?" Tả Mạc bực mình trợn trắng mắt mắng: "Đều lúc này rồi ngươi còn muốn ta phân thần?"
"Gọi là phân thần là chỉ ngươi đem thần thức tâm niệm phân thành mấy bộ phận, đồng thời phân cho chúng các nhiệm vụ khác nhau." Bồ yêu nhàn nhạt nói: "Tuyệt đại đa số yêu đều biết phân thần, một số yêu thậm chí vừa sinh đã có năng lực này. Yêu lợi hại chân chính thậm chí có thể đem thần thức bản thân phân thành hàng nghìn vạn tia nhỏ, vô cùng lợi hại!"
Có điều lúc này Tả Mạc không còn tâm tình đâu mà để ý đến chuyện vì sao hôm nay thái độ Bồ yêu tốt đến bất thường như vậy, hắn bị câu nói của Bồ yêu làm cho kinh sợ!
Thật giống như một đạo thiểm điện lóe qua đầu óc hắn.
Phân thần!
Đem thần thức phân cắt ra, đồng thời phân chia nhiệm vụ cho nó…
Cho tới tận bây giờ hắn đều xem thần thức như một chỉnh thể, trước nay chưa từng nghĩ đến chuyện đem thần thức phân cắt ra, đồng thời phân đi làm những chuyện khác nhau.
Hắn đột nhiên nghĩ đến linh lực, linh lực có thể phân cắt chỉnh sửa, chẳng lẽ thần thức kỳ thực cũng là một loại linh lực, có thể phân cắt chỉnh sửa?
Chẳng lẽ thật sự có thể...
Hai tay Tả Mạc vẫn luôn không ngừng vạch động đột nhiên dừng lại giữa không trung!