Nghĩ đến đây, Cơ Ngữ Yên không khỏi oán hận trừng mắt nhìn Gia Cát Long Phi một cái, tâm tình cực kỳ phức tạp.
"Có lẽ, hắn không phải cố ý?" Cơ Ngữ Yên có phần hối hận, nhưng chuyện đã đến nước này, đoán chừng với thân phận và địa vị của mình, nàng cũng không thể cúi đầu nhận thua.
"Tiểu thư, tiểu thư..." Tiểu Thúy thấy Cơ Ngữ Yên chăm chú xuất thần, không khỏi nhẹ giọng gọi.
"Đừng tưởng rằng ngươi là lão bản tiểu điếm mà giỏi, không phải chỉ một cái' áo ngực' thôi sao? Tiểu thư nhà chúng ta cũng không thấy gì lạ, tiểu thư, không bán không mua, dù sao ngươi cũng không cần." Tiểu Thúy vớt vát thể diện nói.
"Hừ, vậy còn không mau lấy ra." Gia Cát Long Phi trừng hai mắt, bộ dạng ta là lưu manh luận về khí thế ta sợ ai .
Cơ Ngữ Yên không khỏi chu cái miệng nhỏ nhắn, tựa hồ có điểm ủy khuất, nhưng không nói điều gì, trực tiếp xoay người trở lại trong phòng thay quần áo(y thất).
"Long Phi, như vậy không tốt lắm đâu, vạn nhất nàng thật sự muốn trả thù chúng ta, vậy..." Một bên Tiên nhi muốn dàn xếp ổn thỏa, kéo kéo ống tay áo Gia Cát Long Phi, bên tai hắn nhẹ giọng nhắc nhở.
"Dù sao chúng ta cũng đã bị bức thượng lương sơn(ép buộc lên núi), đắc tội thì sao." Gia Cát Long Phi bất đắc dĩ thở dài nói, thật ra, hắn cũng không muốn như thế, vừa rồi bất quá chỉ là nói nhảm một câu, nói thế nào, Cơ Ngữ Yên cũng là một Đại mỹ nhân, mình vô tâm cùng nàng làm khó dễ.
"Nhưng ..." Tiên nhi vẫn thập phần lo lắng, phải biết rằng Cơ Ngữ Yên là chi nữ Thừa tướng, lại là người trong triều, so về thân phận địa vị khó có thể bắt kịp nàng, người như vậy để ý nhất chính là hình tượng của mình, bây giờ bị Gia Cát Long Phi bôi nhọ, chuyện tựu sẽ càng phiền toái hơn.
"Yên tâm, do nàng ta vô lý trước, chắc sẽ không làm khó dễ chúng ta." Gia Cát Long Phi trấn an Tiên nhi một câu, nhưng trong lòng lại vô cùng lo lắng bất an. Nếu Cơ Ngữ Yên thật là một tiểu thư thiên kim điêu ngoa vô lý, vậy chuyện sau này, hắn cũng không biết hậu quả ra sao. Bất quá từ đáy lòng, hắn vẫn cho rằng Cơ Ngữ Yên là một cô gái hết sưc lý trí. Mới vừa rồi bất quá là do hiểu lầm cùng với hình tượng sẵn có của hắn hơi thấp, cho nên mới dẫn đến cục diện hiện tại.
Tiên nhi vẫn mang theo vài phần lo lắng, nhìn qua y thất.
Tiểu Thúy vượt qua qua lại lại canh giữ ở bên ngoài, tử nhãn nhìn chằm chằm Gia Cát Long Phi, giống như muốn nói cho hắn biết, lần này ngươi chết chắc rồi, lại dám khi dễ tiểu thư nhà chúng ta.
Mà người trong cuộc, giờ phút này đang tiêu dao huýt sáo, bộ dạng làm cho người ta vừa nhìn đã nghĩ ung dung bất sầu.
Bất quá nói cho cùng, trong lòng Gia Cát Long Phi vẫn có chút hối hận, không nghĩ tới cự nhiên đắc tội một mỹ nữ, hơn nữa còn là loại mỹ nữ có thân phận địa vị rất cao, nếu có thể nịnh bợ tốt Cơ Ngữ Yên, đối với sự nghiệp của mình sau này, chắc chắn sẽ có trợ giúp rất lớn, nhưng hiện tại đánh giá, đó là hy vọng xa vời.
"Ai, tại sao vừa rồi ta lại xúc động như vậy?" Gia Cát Long Phi thì thầm than dài.
" Nam nhân tốt không đấu cùng ác nữ, ta đường đường là một đại nam nhân chịu nhục một chút, cũng không có gì a..."
"Muốn trách chỉ có thể trách, lão thiên trêu người, tại sao hết lần này tới lần khác, sớm không đến, muộn không tới, ngay khi Cơ Ngữ Yên thay đổi y phục vừa lúc đi ra lại gặp ta."
"Nhất định nàng còn canh cánh trong lòng chuyện lần trước trên tràng đại tái tài tử, cho nên mới có phòng bị đối với ta."
"Xem ra là số con dế rồi."
Qua hồi lâu, Cơ Ngữ Yên mới kéo rèm vải, bước ra, gương mặt ba mãn đỏ ửng, trong tay áo ngực mới thay, còn mang theo vài phần nhiệt độ dư hương cơ thể.
Cơ Ngữ Yên đứng thẳng tại chỗ, ánh mắt soi thẳng Gia Cát Long Phi, nét mặt phức tạp, tựa hồ muốn nói điều gì, chỉ thấy nàng bĩu môi một cái, dùng sức đem vật trong tay ném tới trước mặt Gia Cát Long Phi, tựa hồ trút giận, tiếp theo, mang theo Tiểu Thúy nghênh ngang rời đi.
Gia Cát Long Phi nhất thời không kịp phản ứng, chỉ thấy một đạo hắc ảnh thẳng tắp đậ vào mặt, chóp mũi nhất thời bị một cổ hương thơm thanh tân tràn vào.
"Thơm quá, thật là mê người." Gia Cát Long Phi cảm thán gục mặt trên nịt ngực.
"Long Phi, Long Phi..."
"A." Gia Cát Long Phi từ trong mộng bừng tỉnh, chỉ thấy nét mặt Tiên nhi quái dị nhìn mình, nàng chỉ chỉ áo ngực trong tay hắn.
"Ngươi làm sao vậy?"
"Không có... Không có gì." Gia Cát Long Phi khó xử cười một tiếng, che dấu nói: "Thật ra, ta đang suy nghĩ... Suy nghĩ giá trị cái áo ngực này...".
"Cái gì... Cái gì trị giá? Cái Áo ngực này không giống những cái khác sao? Nó có gì khác biệt." Tiên nhi nhất thời có chút khẩn trương, đại não hỗn loạn, nghi hoặc hỏi.
"Nàng lầm rồi, Tiên nhi, còn nhớ rõ chuyện ta bán nội y Triệu Ngọc nhi không?"
"Còn nhớ a, ngươi len lút lấy ra rất nhiều đồ, sau đó... Đúng, ý của ngươi là cái áo ngực này bị Cơ Ngữ Yên dùng qua, cho nên..." Tiên nhi nhớ lại, dưới sự gợi y cảu Gia Cát Long phi đột nhiên bừng tỉnh đại ngộ.
"Thông minh... Ha ha, lúc Cơ Ngữ Yên gần đi, coi như đã thay chúng ta làm một chuyện tốt, chúng ta lại có mánh khóe để tuyên truyền nội y gia điếm của chúng ta rồi." Gia Cát Long Phi hai mắt lóe khôn khéo ánh mắt, bày mưu nghĩ kế đích thủ đoạn để một bên Tiên nhi kinh dị không dứt.
"Oa, đặc sắc, đặc sắc, thật sự quá đặc sắc."
Nhưng vào lúc này, ngoài cửa truyền đến mấy tiếng cười hưng phấn, một thân ảnh xinh đẹp mê người, nhất thời xuất hiện ở mặt trước ahi người Gia Cát Long Phi ...
Gia Cát Long Phi cùng Tiên nhi đồng thời sửng sốt, không khỏi ngoái đầu nhìn lại, chỉ thấy trước mắt là một nữ tử thanh tú, linh khí động nhân, nàng mặc một bộ xiên y màu hồng nhạt càng tôn lên vẻ đẹp dụ nhân, song mâu dập dờn, thần thái hưng phấn, nhiệt tình đi đến trước mặt hai người trước .
"Là ngươi." Gia Cát Long Phi kinh ngạc kêu lên, cô gái trước mắt không phải ai khác, mà là tài nữ có duyên gặp mặt mấy lần ở trên tràng đại hội tài tử - Mộng Vân Yên.
Tiên nhi nghe Gia Cát Long Phi kinh hô, tự nhiên đoán ra hắn biêt cô gái này, không khỏi nghiêm túc đánh giá Mộng Vân Yên một phen, đồng thời trong lòng dâng lên mấy phần ghen tức, ghé mắt nhìn Gia Cát Long Phi một cái, thầm nghĩ, cái tên vô lại này khi nào lại quen biết được một mỹ nữ như vậy? Nam nhân đúng là không tốt, chỉ thích trêu hoa ghẹo nguyệt.
Ghen cứ ghen, nhưng khách vào điếm chính là khách.
Tiên nhi yêu kiều cười một tiếng, che dấu nỗi ghen tức trong lòng, nghênh thân tiến lên nói: "Vị muội muội này, rất đẹp a! Là muốn tới trang điếm chúng ta xem xem 'áo ngực' đúng không."
"Đúng vậy, tỷ tỷ quá khen, tỷ tỷ mới thực sự đẹp!" Mộng Vân Yên cười nói, nàng không thể không thừa nhận Tiên nhi trước mắt , dáng điệu khuynh thành, không kém nàng là mấy.
"Muội muội chê cười ta rồi." Tiên nhi khẽ cười đáp, chỉ thấy ánh mắt Mộng Vân Yên thủy chung không hề rời khỏi người Gia Cát Long Phi, không nhịn được hỏi: "Muội muội, biết hắn." Vừa nói, trách mắng liếc Gia Cát Long Phi một cái.
Gia Cát Long Phi tự nhiên hiểu ý, cười khổ một tiếng, nghĩ thầm tám phần Tiên nhi đang ghen. Hắn cũng không nghĩ tới Mộng Vân Yên đột nhiên ở đây, bất quá nhìn bộ dáng của nàng, nhất định không phải đến tìm mình, chắc là đến gia điếm nhận thức 'áo ngực'. Chỉ là không ngờ tới Tây Tử nội y điếm của mình mấy ngày qua, lại nổi danh như vậy. Bất quá mới vừa rồi đắc tội Cơ Ngữ Yên, Gia Cát Long Phi cảm thấy có chút nhức đầu, hắn tự nhiên cũng rất lo lắng Cơ Ngữ Yên đến trả thù, dù sao Cơ Ngữ Yên là nữ nhi Thừa tướng, thân phận đó hắn đã khiến hắn đau đầu rồi.
"Đúng vậy, hắn chính là tên siêu cấp nô tài lần trước ở trên tài tử đại hội, danh tiếng vang xa." Mộng Vân Yên đã sớm tò mò về Gia Cát Long Phi , tự nhiên sẽ không quên hắn, chẳng qua không nghĩ tới hôm nay lại gặp ở chỗ này.
"Mộng tiểu thư, ngươi khỏe chứ!" Gia Cát Long Phi lễ phép chào hỏi.
"Tốt, đương nhiên tốt. Nhưng mà, ngươi sẽ không tốt. Ngươi biết nữ tử mỹ lệ vừa rồi là ai chăng?" Mộng Vân Yên đột nhiên nhỏ giọng nói.
"A, đương nhiên biết."
"Ngươi biết, lại còn dám càn rỡ với nàng." Thì ra Mộng Vân Yên đã sớm ở trong điếm, bởi vì Cơ Ngữ Yên cùng Gia Cát Long Phi giằng co, cho nên ngốc trực ở một bên quan sát toàn bộ quá trình.
"Nàng là nữ nhi thừa tướng, tâm phúc bên cạnh đương kim công chúa." Mộng Vân Yên ngạc nhiên nói.
"Những thứ đó ta cũng biết." Gia Cát Long Phi cười cười.
"Vậy ngươi còn dám đánh mông nàng, mâu thuẫn với nàng..." Mộng Vân Yên lộ ra nét mặt bất khả tư nghị .
"Là nàng cố tình gây sự trước, không thể trách ta "Lạt thủ thôi hoa" (tay ngoan ngắt hoa)." Gia Cát Long Phi nhướng mày nói.
"Oa, ngươi thật có cá tính a." Mộng Vân Yên đột nhiên hưng phấn kêu lên.
"Ta cũng cảm thấy như vậy." Gia Cát Long Phi vuốt càm, tự luyến nói.
"Đúng, vừa rồi nghe các ngươi nói chuyện, ngươi chính là lão bản gia điếm? Thật sự, hay giả?" Mộng Vân Yên bỗng nhiên nháy mắt hỏi.
"Đương nhiên là sự thật, nếu giả đổi lại." Gia Cát Long Phi vỗ vỗ lồng ngực đắc ý.
"Vậy thì kì quái thật, ngươi không phải thiếp thân thư đồng của Triệu Tú Vinh sao? Có thể nói là nô tài, tại sao có thể tự mình mở điếm? Ngươi cũng có thể tự mình khai điếm, tại sao còn ủy khúc cầu toàn đi làm nô tài?" Mộng Vân Yên giống như lao ngục hỏi cung, thập phần nghi ngờ hỏi.