Tả Mạc đã cưỡi lưng hổ rồi muốn xuống cũng không được!
Từng hạt mồ hôi to như hạt đậu từ trán chảy dọc xuống hai má, hắn đã đánh gía thấp 《 Đại Ly Hỏa Phù trận 》, muốn khống chế nó thật quá khó khăn!
Để theo đuổi uy lực, hắn tìm đủ mọi cách liều mạng cường hoá phù trận, điều này đã dẫn đến hậu quả trực tiếp đó là độ khó khi khống chế phù trận tăng lên rất nhiều. Một loạt sự khống chế hoa lệ tuyệt vời vừa rồi đòi hỏi yêu cầu rất cao.
Hơn nữa tuy hiện giờ trình độ khống chế tinh tế của Tả Mạc đã tăng mạnh, nhưng khó khăn vượt qua dự đoán vẫn khiến hắn nếm trái đắng ngay lập tức.
Thân thể hắn giờ giống như một cái sàng, không ngừng run rẩy. Chỉ sau có tích tắc ngắn ngủi mà mồ hôi toát ra như tắm, cả người giống như mới bò ra khỏi vũng nước vậy.
Quá miễn cưỡng !
Đáng chết!
Tả Mạc nơm nớp lo sợ, toàn bộ thần thức đều được điều động, coi chừng từng biến hóa nhỏ nhặt nhất trong phù trận.
Phù trận cực kỳ chú ý đến sự tinh tế, bất cứ một sai lầm nhỏ nào cũng đều có khả năng dẫn đến ảnh hưởng rất to lớn, dẫn đến uy lực của phù trận chênh nhau một trời một vực. Đặc biệt là trường hợp lợi dụng các loại phù trận khác nhau để cường hóa thành một tổ hợp phù trận mới như Tả Mạc bây giờ, trình độ phức tạp trong đó đâu chỉ có tăng lên nhiều lần.
Tả Mạc không chú ý thấy, trong bất tri bất giác hắn đã cắn mạnh vào môi, vết máu nhòa ra đỏ sẫm.
Thần thức hắn đang tá trợ Ngũ Sắc tháp canh chừng khống chế lưới lửa!
Thấy cuối cùng cũng đã ngăn cản được đợt công kích của Tông Minh Nhạn, song Tả Mạc không kịp cao hứng. Bởi vì đây là tới cực hạn của hắn rồi, lưới lửa gần như sắp mất đi khống chế!
Tròng mắt Tả Mạc trợn trừng, gân xanh trên trán vằn lên đỏ ửng. Nếu như quả thật lưới lửa mất đi khống chế, vậy cũng tức là hắn đã thất bại. Sự lạnh lẽo của hỏa diễm quá cao, là loại hỏa diễm mạnh nhất mà hắn từng tiếp xúc từ trước tới nay. Lưới lửa mất khống chế sẽ trong nháy mắt bạo vỡ, lưu hỏa u lam sẽ phá hoại sạch phù trận.
Tuyệt đối không được!
Nhưng giờ hắn đã tới đường cùng, hắn có thể nhận thấy linh lực trong thể nội đang nhanh chóng khô kiệt, tu vị nhỏ yếu lại một lần nữa trở thành uy hiếp với hắn! Song lúc này đã không còn thời gian để suy nghĩ những chuyện kia, hắn phải quyết định thật nhanh!
Không chút suy nghĩ, hừ một tiếng, vận khởi chút dư lực cuối cùng!
Lưới lửa màu u lam to lớn đột nhiên choàng xuống phía dưới, đám tu giả trong phù trận xao động tức thì, chẳng lẽ Tả Mạc nghĩ muốn một lưới bắt sạch bọn họ?
Không biết lượng sức!
Khóe miệng rất nhiều tu giả khẽ nhếch lên cười lạnh, trong mắt bọn họ, một tên tu giả Trúc Cơ kỳ lại dám khiêu chiến với thứ này sao. Đám gia hỏa mắt cao hơn đầu làm sao có thể dung nhẫn một thằng nhãi Trúc Cơ kỳ cuồng gan lớn mật như thế được?
Không ít tuyển thủ đang nóng lòng muốn thử, chuẩn bị tự thân trải nghiệm qua uy lực của lưới lửa!
Nhưng đúng lúc này một thanh âm trầm muộn khàn khàn đột nhiên vang lên.
"Thúc!"
Liền thấy lưới lửa đang che khuất bầu trời cấp kịch rụt nhỏ lại, quay đầu choàng về phía Tông Minh Nhạn. Điều này khiến cho những tu giả vốn đang sẵn sàng chuẩn bị chiến đấu hơi sững người, sau đó tức thì lộ ra thần tình hứng khởi, có náo nhiệt để xem rồi... Không ai ngu đến mức sẽ giơ đầu ra đi ngăn lưới lửa thay cho Tông Minh Nhạn cả.
Sắc mặt Tông Minh Nhạn lộ ra vẻ giận dữ , hừ lạnh một tiếng, Thất Mai kiếm trong tay hóa thành một đạo ô quang hướng lưới lửa nghênh kháng.
Thất Mai kiếm vừa vào không trung liền hóa thành một đạo kiếm mang cực lớn, hung hăng đâm tới lưới lửa.
Lưới lửa u lam lần nữa ra ngoài dự liệu của mọi người bắt đầu thu rút lại, cả kiếm lẫn người cùng lúc bị cuốn vào bên trong lưới lửa.
Lúc kiếm mang chém lên lưới lửa, “phốc” một lần nữa Tả Mạc phải phun ra một búm máu, sắc mặt thoáng thảm đạm đi mấy phần.
Nhưng lúc này còn đường cho hắn rút lui sao? Hắn cắn mạnh đầu lưỡi, mùi máu tanh mằn mặn khiến tinh thần hơi thanh tĩnh lại, tiếp tục điên cuồng cổ động những tia dư lực sau cùng. Lúc này thần thức cùng linh lực cơ hồ đã tiêu hao hết sạch, lỗ mũi Tả Mạc chảy máu mà hắn vẫn hồn nhiên chưa phát giác.
Tia thần thức cuối cùng chui vào Ngũ Sắc tháp, quang mang quanh Ngũ Sắc tháp đại thịnh, dưới vầng loan nguyệt bỗng nhiên sáng lên ngũ thải quang mang!
Sắc mặt Tông Minh Nhạn chợt hoảng loạn!
Lưới lửa còn chưa đến gần mà cỗ khí tức lạnh lẽo bức nhân đã khiến hắn cảm thấy vô cùng sợ hãi. Không dám bảo lưu lại chút nào, hắn đằng không mà lên theo sát sau phi kiếm, linh lực toàn thân đều được rót vào trong kiếm. Trong đầu hắn bây giờ chỉ có một ý niệm duy nhất —— xông ra khỏi lưới lửa!
Dưới sự thúc động toàn lực Thất Mai kiếm, kiếm ý đột nhiên lẫm liệt như hàn phong trên khe đá, phi kiếm nhìn lại như một gốc mai cô tịch ngoan cường đón gió mà đứng!
Xích!
Phi kiếm đâm phá lưới lửa, trong lòng Tông Minh Nhạn mừng thầm, nhưng cũng tại lúc này, biến cố chợt sinh.
"Đi chết!"
Tiếng quát của Tả Mạc như lôi âm cuồn cuộn ầm vang trong phù trận!
Lưới lửa đột nhiên thu súc càng thêm mãnh liệt!
Tông Minh Nhạn chỉ cảm nhận thấy trên dưới trái phải đều toàn là u lam hỏa diễm, phảng phất như đang đưa thân vào trong một lò luyện đan khổng lồ, bất cứ lúc nào cũng đều có khả năng thiêu rụi thành tro tàn, trong lòng kinh hãi không thôi, không cố được thứ khác nữa, vội vã thúc động linh giáp trên người!
Vô số u lam hỏa diễm rơi xuống trên thân Tông Minh Nhạn!
"A!"
Chỉ nghe Tông Minh Nhạn kêu thảm một tiếng, quang mang quanh phi kiếm chợt tán loạn. Ngay lúc mọi người cho là Tông Minh Nhạn khó giữ được mạng nhỏ thì vô số u lam hỏa diễm kia lại đột nhiên tán loạn.
Nhưng vẫn còn có không ít hỏa diễm đánh xuống linh giáp trên người Tông Minh Nhạn. Đông Kỳ kiếm môn vốn tuyệt không nổi danh nhờ phòng ngự, uy lực những u lam hỏa diễm kia lại cực kỳ kinh người, cho dù có linh giáp bảo hộ nhưng Tông Minh Nhạn cũng rất rất thê thảm.
Toàn thân hắn cháy đen, linh giáp hư hao, cả người tựa như khúc gỗ cháy sém từ trên trời rơi phịch xuống.
Những tu giả trong phù trận không ai không hít một ngụm lãnh khí!
Người rớt xuống là ai? Là Tông Minh Nhạn!
Phù trận này thực sự quá lợi hại, ngay cả Tông Minh Nhạn còn phải té ngã nhào, vốn một ít tu giả muốn thử nghiệm tức thì ngừng bước chân lại. Nhìn lại Tông Minh Nhạn nằm hôn mê trên mặt đất, toàn thân thê thảm rách nát, thực khiến bọn họ cảm thấy hơi bất nhẫn.
Quai quai (Ái chà)!
Cả Tông Minh Nhạn cũng không phải đối thủ, đây thật sự là phù trận do một tu giả Trúc Cơ kỳ bố trí xuống sao?
Nghi vấn này không ngừng xuất hiện trong đầu đám tu giả có mặt ở đây. Mà hơn nữa cuối cùng Tả Mạc còn thương tình lưu thủ, nếu không nhẹ tay mà dốc toàn bộ u lam hỏa diễm đầy trời kia oanh xuống Tông Minh Nhạn…Tông Minh Nhạn có thể giữ lại được cái mạng nhỏ hay không còn rất khó nói.
Hay nói cách khác, phù trận mà Tả Mạc bố trí kia có thể giết chết tu giả Ngưng Mạch kỳ!
Chúng nhân sợ hãi chấn kinh.
Mọi người đều chết lặng, vốn tu giả trong phù trận còn đang đối địch lẫn nhau lúc này đều hoàn toàn đình chỉ công kích. Trên mặt mỗi người đều phù hiện sắc thái ngưng trọng, bọn họ còn ở trong trận…!
Chỉ có điều, đại khái là bọn họ trăm triệu lần không nghĩ đến thực sự Tả Mạc không hề có nửa phần ý tứ muốn lưu thủ. Một chiêu sau cùng kia khi sử ra thì ngay cả ý thức của hắn cũng đã hơi mơ hồ, nào còn biết cái gì mà lưu thủ? Tất cả thần thức cùng linh lực đều tiêu hao sạch sẽ, trực tiếp té xỉu trên mặt đất, lúc đó mới dẫn tới hỏa diễm bị chôn diệt.
Đợi đến khi Tả Mạc tỉnh lại từ trong hôn mê thì đấu chí cùng chiến ý lúc nãy sớm đã chạy mất tiêu.
Quả nhiên kẻ vô tri thì không sợ gì cả a!
Lúc nãy không ngờ mình lại đánh ngang tay cùng Tông Minh Nhạn!
Hắn bỗng nhiên nghiêng đầu, bắt đầu hồi tưởng lại, hình như trước khi hôn mê mình đã đánh bại Tông Minh Nhạn! Hắn nhếch miệng cười, chỉ là phối với gương mặt bất động thanh sắc nên nhìn kiểu gì cũng có vẻ quái dị nói không ra lời.
Mình đã hôn mê bao lâu rồi? Hắn giãy dụa đứng dậy, nhìn quanh bốn phía.
Di, mình còn đang ở trong trận? Chẳng lẽ mấy gia hỏa kia vẫn chưa phá trận? Tả Mạc cảm thấy cách nghĩ này thật có vẻ hơi hoang đường, đến hiện giờ đối với thực tế mới đánh bại Tông Minh Nhạn hắn vẫn còn mấy phần cảm giác không chân thực.
Tả Mạc không biết, thời gian hắn hôn mê chỉ chừng một nén hương rồi tỉnh lại, đó cũng là nhờ 《 Kim Cương vi ngôn 》của hắn khá thâm hậu. Nếu không có nó chỉ sợ thời gian hôn mê không biết phải kéo dài bao nhiêu ngày mới có thể khôi phục lại được.
Mà hắn cũng vạn vạn lân không nghĩ đến, trong thời gian một nén hương hôn mê kia không ngờ không có một ai dám thử đi phá trận.
Theo đó, đám tu giả trong phù trận bắt đầu công kích lẫn nhau, bất luận là Tố, Quỷ Phong, hay là Thường Hoành đều tham gia vào trường đấu hỗn loạn này, mấy người họ bắt đầu dọn dẹp những tu giả khác trong phù trận, Ngũ Lăng tán nhân cùng Ngụy Phi lại phải bận rộn lôi từng tu giả ra ngoài.
Mấy người Thường Hoành làm vậy đều xuất phát từ sự cẩn thận, uy lực của phù trận bọn họ vừa mới được chứng kiến qua, không người nào dám lỗ mãng cả. Nếu muốn phá trận tất phải dốc toàn lực. Có điều nếu bên người cứ kè kè cả đống địch thủ khác thì ai dám dốc toàn lực đối phó đây?
Nếu như Tả Mạc biết được điều đó nhất định sẽ vì chính bản thân mình mà kiêu ngạo. Một tu giả Trúc Cơ kỳ lại khiến cả đống tu giả Ngưng Mạch kỳ phải cẩn thận dực dực, toàn lực cảnh giới, như thế thật quá đủ để tự ngạo rồi!
Chỉ có điều Tả Mạc vừa mới tỉnh lại, ánh mắt liền rơi xuống Thiên Hoàn Nguyệt Minh trận còn chưa hoàn thành.
Nói thật, so đấu cùng Tông Minh Nhạn lúc nãy tuy xem ra thì có vẻ hắn thắng, nhưng kỳ thực chỉ có thể tính là giết địch một ngàn tự tổn tám trăm, cộng với cường vận phù binh đỡ một kích của Nam Môn Dương nên thương thế càng nặng thêm mấy phần, chẳng còn hơi sức đâu mà tái chiến nữa.
Lỗ lớn!
Ý nghĩ đầu tiên trong đầu Tả Mạc khi tỉnh lại chính là như vậy!
Nhìn lại Thiên Hoàn Nguyệt Minh trận, trong lòng hắn đau đến đứt gan đứt ruột, xa xa vượt qua nỗi đau đớn thể xác đang phải chịu đựng.
Cả đống tinh thạch vứt vào đây a! Những tài liệu này đều dùng tinh thạch lần trước mua từ Bách Bảo Phi các, đến tham gia lần tỷ thí này mới dám đem ra dùng. Hắn cảm thấy mình giống như một thằng ngốc cầm cả chồng tinh thạch đi đầu tư một dự án không hề sinh lãi, đấy là chưa nói đến mém chút nữa đi luôn cả cái mạng nhỏ, lỗ nặng a.
Không được!
Tuyệt đối không được!
Tả Mạc cắn răng ngồi dậy, nhất định phải hoàn thành bảy mươi hai trận con Thiên Hoàn Nguyệt Minh trận!
Hắn không còn tâm trí để tơ tưởng đến Côn Luân ngọc giản nữa, bây giờ đơn giản là chỉ vì không muốn lãng phí những tài liệu đã mất công mua này. Ném nhiều tài liệu như vậy, ít ra cũng phải tạo được tiếng vang gì đó chứ….
Tả Mạc vừa tiếc của, vừa tự an ủi bản thân.
Với tình trạng trước mắt hắn hoàn toàn vô lực để tiếp tục, thế là bèn dứt khoát bó gối nhập định. Cần phải trong thời gian nhanh nhất khôi phục lại linh lực cùng thần thức, nếu không thì ngay cả "tiếng vang" cũng không có mà nghe.
Thế là, trong phù trận xuất hiện một màn cực kỳ quái dị. Tả Mạc thì an nhiên đả tọa khôi phục linh lực thần thức, còn đám Thường Hoành lại đánh nhau bất diệc nhạc hồ với những tu giả khác. Đám tu giả kia tuy không bằng mấy người bọn Thường Hoành, nhưng có đảm lượng dám tiến vào đây đều là tuyển thủ có thực lực không tồi. Hơn nữa bọn chúng cũng không ngốc, tức thì hiểu rõ dụng ý của đám người Thường Hoành, hiển nhiên sẽ không chịu bó tay chờ chết.
Một người đánh không nổi, vậy thì hai người cùng lên đánh hội đồng...
Tả Mạc ngồi an nhiên nhập định giữa mớ hỗn độn những tiếng giận quát, tiếu âm của kiếm mang, tiếng va chạm công kích…
Cho đến tận sau ba nén hương, cuối cùng hắn mới mở mắt ra, nhờ có yêu hạch ma văn nên linh lực cùng thần thức khôi phục rất nhanh, trừ Bồ yêu ra thì hắn chưa gặp tu giả nào có tốc độ khôi phục nhanh như thế.
Nhưng cũng khoảng thời gian đó trong phù trận chỉ còn lại năm người.
Tố, Quỷ Phong, Thường Hoành, nam tử mặt vàng, La Ly.
Hai người Du Bạch cùng Nam Môn Dương đánh nhau quá mức kịch liệt, tiêu hao rất lớn chẳng khác nào lưỡng bại câu thương nên bị Thường Hoành cùng nam tử mặt vàng liên thủ đánh gục. Còn những người khác bị đẩy ra càng nhanh hơn. Đáng thương cho Tông Minh Nhạn, cũng sớm bị Ngũ Lăng tán nhân cấp cứu đem ra.
Tả Mạc không để ý năm người kia, ép thương thế xuống, tiếp tục bố trí Thiên Hoàn Nguyệt Minh trận.
Lúc này hắn đặt cho bản thân mục tiêu rất thực tế
—— hoàn thành bảy mươi hai trận con 《 Thiên Hoàn Nguyệt Minh trận 》!