Việc Đoàn Chính Bình bị phế dập nát hai chân ngay lập tức đến tai ban giám hiệu học viện. Đến nước này thì Đoàn Chính Bình cũng không muốn dấu diếm chuyện hắn và Nhất Hiên sống chết đánh nhau nữa. Lúc này khi đã tàn phế, hắn không thể nào giết chết được Nhất Hiên, hơn nữa tương lai hắn đã bị đóng sập lại đầy phũ phàng. Hắn quyết bằng mọi giá khiến Nhất Hiên bị đuổi học, nếu không làm được như vậy hắn có chết cũng không cam tâm. Con quan thái sư đương triều ra nông nỗi như vậy hỏi kẻ nào có thể cam tâm.
Ngay buổi chiều hôm đó, Đỗ Bảo sư phụ đến phòng Nhất Hiên và thông báo cho Nhất Hiên ngay lập tức lên phòng viện trưởng có việc. Nhận được lệnh đó Nhất Hiên tin tưởng 9/10 rằng nguyên nhân là do chuyện xảy ra trưa nay. Không có gì sợ hãi Nhất Hiên bình tĩnh đi theo Đỗ sư phụ.
Xuyên qua một loạt phòng các, cùng với rất nhiều ánh mắt tò mò của các đệ tử khác, Nhất Hiên và Đỗ sư phụ đã đến phòng của hiệu trưởng. Đỗ Bảo sư phụ lên tiếng.
-Hiệu trưởng đại nhân Nhất Hiên đệ tử đã được đưa đến.
Lập tức một ánh mắt đầy nghiêm khắc và một uy áp cực mạnh đè thẳng xuống người Nhất Hiên. Nhưng không hề nao núng và sợ hãi, Nhất Hiên vô cùng bình tĩnh, hắn lễ phép lên tiếng.
-Đệ tử Nhất Hiên xin chào các sư phụ, không biết hôm nay các sư phụ gọi đệ tử đến là có việc gì.
Hiệu trưởng đại nhân chưa lên tiếng thì một một giọng đầy bực tức đã lên tiếng nạt thẳng vào người Nhất Hiên.
-Nhất Hiên ngươi đừng giả vờ nữa, ta hỏi ngươi ngươi đã làm gì với Đoàn Chính Bình đệ tử của ta.
Uy áp lúc này lại càng tăng lên trên người Nhất Hiên. Nhìn sang người quát nạt hắn, Nhất Hiên nhận ra đó là Hồng Đăng sư phụ, một vị sư phụ của Hoả hệ. Vẫn bình tĩnh Nhất Hiên lên tiếng.
-Đoàn Chính Bình định giết đệ tử. Đệ tử chỉ đánh tàn phế hắn thế coi như đã là nương tay cho hắn rồi.
Thiết sư phụ ngồi cạnh đó cũng bắt đầu lên tiếng.
-Đăng huynh không nên nóng như vậy chứ, cứ từ từ xem đầu đuôi ngọn ngành thế nào đã chứ.
Đăng sư phụ tức giận nhìn thẳng vào Thiết sư phụ và nói.
-Kim Thiết ngươi đừng tưởng bao che được cho đệ tử của mình. Lấy cớ gì mà đệ tử ngươi vu oan giá hoạ cho rằng đệ tử của ta định giết hắn.
Thiết sư phụ cứng họng không nói thên được gì thì Nhất Hiên liền lên tiếng giải vây cho lão.
-Đăng sư phụ đệ tử có bằng chứng về việc Đoàn Chính Bình định giết chết đệ tử.
Ngay lập tức Nhất Hiên lấy ra một mảnh giấy và đưa nó lên cho Vương viện trưởng. Vương viện trưởng xem xong cũng liền đưa nó cho các sư phụ khác cùng xem. Đăng sư phụ xem xong liền lên tiếng.
-Đây chỉ là một bức thư tỷ thí bình thường đâu, phải bằng chứng chứng minh Đoàn Chính Bình muốn hại chết ngươi.
Đã chuẩn bị từ trước Nhất Hiên liền lên tiếng.
-Các vị sư phụ, như các sư phụ đã biết đệ tử một mình đấu lại 5 người, Đoàn Chính Bình khi đó giam đệ tử trong Hoả Vân trận, đấu vết của hoả trận chắc vẫn còn ở chân núi Phong Vân Sơn, các vị sư phụ có thể cho người đến đó kiểm tra. Hơn nữa chúng còn hợp lực và vận bí pháp phát động Hoả Long Công Pháp, chiêu thức đó chắc chắn đủ giết chết đệ tử. Các vị sư phụ có thể kiểm tra việc đó qua kinh mạch bị tổn thương do bị phản phệ của bọn chúng.
Hồng Đăng sư phụ đập mạnh tay xuống bàn quát lớn.
-Nói láo, không thể có chuyện đó được, năm kẻ đó nếu muốn giết ngươi, thì với việc bọn chúng vây công ngươi trong Hoả Vân trận cũng đủ, đâu cần vận dụng đến cả Hoả Long Công Pháp nữa. Được, Thiết sư phụ ta và ngươi sẽ ngay lập tức đi xác minh và kiểm tra lại việc này. Nhất Hiên, ngươi hãy chờ đấy.
Nói xong với vẻ mặt hầm hầm tức giận Hồng Đăng sư phụ liền đứng dậy phất áo bỏ đi, Thiết sư phụ cũng chỉ biết nhìn lại Nhất Hiên lắc đầu rồi lật đật chạy theo Hồng Đăng sư phụ.
Nhìn bóng Thiết sư phụ đi khuất, Nhất Hiên có cảm giác hơi áy náy vì đã đem lại phiền toái cho lão, nhưng hắn vẫn vô cùng bình tĩnh, hắn không tin rằng mình đã làm sai.
Cuối cùng thì Thiết sư phụ và Đăng sư phụ cũng đã trở về, nhìn khuôn mặt vui vẻ của Thiết sư phụ Nhất Hiên cũng đoán biết được kết quả của lần xác minh vừa rồi.
Sau khi báo cáo kết quả đến các vị sư phụ khác và viện trưởng, lúc này Vương viện trưởng mới lên tiếng.
-Qua kết quả điều tra và nghị sự ta chính thức thông báo, lỗi của cuộc xích mích lần này thuộc về Đoàn Chính Bình và các bạn của hắn. Hình phạt sẽ là đuổi học đối với những đệ tử đã tham dự âm mưu giết hại Nhất Hiên đệ tử.
Nghe đến đây Nhất Hiên vô cùng sung sướng, hắn không ngờ Vương sư phụ lại chí công vô tư đến như vậy. Nhưng hắn sướng chưa được vài giây, Vương viện trưởng đã lại lên tiếng tiếp.
-Còn về phần Nhất Hiên trò cũng phải chịu chung hình phạt như vậy. Trò chính thức bị đuổi học khỏi Thên Nam học viện, trò có tối đa hai canh giờ nữa để thu xếp chuẩn bị xuống núi. Đỗ Bảo sư phụ hãy đi thông báo cho các đệ tử quyết định của ta.
Oành, Nhất Hiên ngơ ngác phải chăng hắn nghe nhầm. Sau một thoáng bình tĩnh hắn lên tiếng hỏi.
-Thưa sư phụ đệ tử thực sự đã làm sai điều gì.
Vương viện trưởng từ tốn trả lời hắn.
-Nhất Hiên, trò không biết trò sai ở điểm gì ư, được ta hỏi trò một câu. Trò đã biết trước Chính Bình có âm mưu giết hại trò, và trò cũng có ý định đánh tàn phế Chính Bình.
Nhất Hiên gật đầu và nói.
-Vâng, đệ tử không phủ nhận, viện trưởng nói đều chính xác.
Vẫn một giọng từ tốn, Vương Viên trưởng nói.
-Vậy ta nói cho trò biết nhé. Đây là Thiên Nam học viện chứ không phải Hắc Đình đấu trường. Nơi đây không tồn tại ân oán thù hận, có gì thì tốt nghiệp các ngươi tự giải quyết với nhau. Trong sự giáo dưỡng của học viện các ngươi không được phép tự xử lý như vậy. Điều đó cũng có trong quy định chung của học viện, chắc ngươi cũng biết. Không báo cáo chuyện nghiêm trọng liên quan đến tính mạng như vậy lên các sư phụ là không được, nếu khó tính truy xét ra đó chính là coi thường và không có sự tin tưởng vào sự công bằng của các sư phụ nơi đây, đó là sự lăng mạ thực sự đối với các sư phụ và coi thường những quy định ngàn năm của học viện.
Nhất Hiên không nghĩ rằng mình làm như vậy là coi thường các sư phụ, tất cả thứ hắn làm xuất hiện từ bản năng tự vệ vô cùng tự nhiên của con người. Khi bị hại sẽ chống trả.
Để Nhất Hiên lặng yên suy ngẫm một chút Vương viện trưởng lại tiếp tục lên tiếng.
-Ta nghĩ trong tâm ngươi chắc không hề coi thường các sư phụ, nhưng ngươi xử lý mọi việc quá bồng bột và nông nổi. Cách xử lý đó là cách xử lý theo bản năng của thế giới động vật. Xã hội con người không phải như vậy, nó có quy tắc riêng của nó, nó có tình yêu, tình thương, sự tha thứ, sự cảm thông và sự chia sẻ, nó được điều hành thông qua pháp luật. Một người đại trí còn biết cảm hoá kẻ thù của mình nếu có thể, ngươi có biết thế nào là thêm bạn bớt thù không, Đoàn gia có thể chỉ vì chuyện này mà trở thành kẻ thù của ngươi. Đối với đại trượng phu, bạo lực luôn không phải là cách sử lý khôn ngoan nhất, nó chỉ là cách xử lý cuối cùng nếu thực sự cần thiết. Cách hành xử của ngươi từ trước tới nay tại Thiên Nam học viện đều không thoát khỏi việc bị đuổi học dù ngươi có là một nhân tài kiệt xuất của Thiên Nam học viện đi nữa, quy tắc ngàn năm của Thiên Nam học viện không thể bị phá bỏ bởi một đệ tử được. Nếu như ngươi biết báo cáo sự việc lên các sư phụ chứ không tự ý xử lý thì mọi việc đã tốt hơn rất nhiều. Đoàn Chính Bình đã có thể ngay lập tức bị đuổi học rồi.
Bừng tỉnh, Nhất Hiên đã hiểu tại sao Vương viện trưởng lại nói hắn đã sai. Hắn thực sự hối hận, sự bồng bột nóng nảy thiếu đi bản năng khôn ngoan đã làm hắn không tìm ra cách xử lý tốt nhất.
Hắn thực sự đã hiểu sự tức giận đôi khi làm con người ta tầm thường hơn, lý trí và khôn ngoan bị tức giận che mờ, bản năng trỗi dậy và không phải ai cũng có thể lúc nào cũng sử lý mọi việc một cách khôn ngoan nhất.
Đứng bên cạnh lúc này Kim Thiết sư phụ tuy hậm hực, lão đâu có cái tâm tĩnh tại như Vương sư phụ đâu, nhưng lão không thể làm gì hơn, nếu là lão, có lẽ lão cũng sẽ làm như vậy mà thôi. Nhưng lão cũng hiểu được cách xử sự của Vương sư phụ, làm như vậy Nhất Hiên sẽ chính chắn hơn, chịu suy nghĩ hơn trước mỗi hành động. Lão hiểu nếu nuông chiều, dễ tha thứ, và không cho Nhất Hiên vập đầu vào đá thì hắn sẽ không thể ngộ ra và sửa được cái tính nóng của mình.
Miếng ngon nhớ lâu đòn đau thấm sâu, Thiết sư phụ hy vọng Nhất Hiên sẽ ngộ ra được và không quên bài học hôm nay.
Còn với Vương viện trưởng tuy phải hy sinh một nhân tài hiếm có của học viện nhưng bù lại sẽ là sự răn đe và giáo dục tốt nhất cho các đệ tử còn lại.