Hoa Lân lui xuống lôi đài, chăm chú quan sát những người còn lại tỷ thí, chỉ thấy Thượng Quan Linh, Hác Vân Chân, Cốc Phong Chi, Kế Thiên Sầu, Phàm Y Thượng Nhân, Vân Trấn Hải cùng Mộ Dung Thu Thuỷ dù gặp ít nhiều khó khăn nhưng cuối cùng đều thủ thắng.
Hoa Lân chợt nhận ra những người này giao đấu dường như khó phân thắng bại, giả sử là mình thì sẽ thế nào nhỉ?, trong lòng không khỏi thở dài: “Vận may của ta có lẽ cũng đến đây thôi, đến khi đối đầu với Kế Thiên Sầu, không chừng cùng với hắn kịch chiến hết cả buổi sáng cũng nên!”
Lập tức Hoa Lân tự thấy mình còn quá đề cao tu vi võ công bản thân vì vậy quyết định nhanh chóng xuống núi tập luyện kiếm pháp...
.....
Hai ngày thấm thoát cũng trôi qua, hôm nay vòng thi đấu thứ sáu cũng chuẩn bị bắt đầu.
Sáng sớm, Hoa Lân cùng Diệp Thanh rửa mặt xong, hào vào dòng người tiến nhập Lăng Vân Đỉnh. Vừa an toạ giữa đám đông người xem, hai người đã nghe thấy Mạnh Lôi xướng danh: “Vô Cực Môn Kế Thiên Sầu đấu Tiên Kiếm Phái Hoa Lân!”
Hoa Lân hiểu được hôm nay có điểm kỳ quái, lúc này chẳng thấy ai la ó mình cả. Hiển nhiên uy lực của Hà Chiếu Kiếm đã nâng cao thanh danh hắn lên rất nhiều rồi. Với thói quen như trước, Hoa Lân chậm rãi xách Hà Chiếu Kiếm từ từ đi lên lôi đài, đã thấy Kế Thiên Sầu phiêu dật vững vàng bay giữa không trung.
Dưới đài đột nhiên truyền đến tạp thanh: “Kế chưởng môn không cần phải phi xuống làm gì!...Động thủ với gã nham hiểm này, tuyệt đối trấn thủ trên không là an toàn...”
Hạng Tiêu Vân hùa theo, cũng reo lên: “Kế chưởng môn cũng nên ngàn vạn lần lưu tâm đến bảo kiếm của hắn nữa a”
Hoa Lân xem ra mình không thể hý lộng giả thần giả quỷ được nữa rồi, đến nước này chỉ cần cách phát động hết thực lực để chiến đấu thôi, vậy quay đầu lại nhìn lại hai người Thượng Quan Linh và Diệp Thanh đang ngồi lẫn giữa đám đông. Chỉ thấy, Thượng Quan Linh hướng về phía mình gật gật, biểu thị toàn tâm ủng hộ.
Xa xa, lại vọng đến giọng nói của Đinh Tường: “Hoa huynh đệ! Chờ ngươi chiến thắng trở về, ta mời thêm ngươi hai chén...Ha ha ha”
Mé dưới, Cổ Duyên cùng Tây Môn Vô Ngôn cũng hô lớn: “Tiểu Lân cố lên...”, tuy nhiên đối với khả năng Hoa Lân có thể thủ thắng không hề có chút tin tưởng nào cả, rõ ràng Kế Thiên Sầu sớm đã án ngữ trên không trung, cơ hội dành cho Hoa Lân cơ bản là không có.
Hoa Lân ngẩng đầu lên trời nhìn về Kế Thiên Sầu, tay trái chợt tháo bỏ mảnh vải trắng đang quấn quanh Hà Chiếu Kiếm, đột nhiên toàn thân bạt không “Sưu...” một tiếng phi lên bầu trời, lộn người, tiêu sái ngự trên Hà Chiếu Kiếm, ôm quyền hướng tới Kế Thiên Sầu, dùng lực lớn tiếng nói: “Mời...”
Đám đông phía dưới lập tức bộc phát một trận kinh hô, có người hét lớn: ”Trời ơi...! Người này cũng biết Ngự Kiếm Thuật ư?”
Chỉ thấy Hoa Lân vững vàng ngự giữa không trung, toàn bộ đệ tử Thiên Sơn đều chấn động toàn thân. Cổ Duyên cũng như Tây Môn Vô Ngân há hốc miệng mà quên cả khép lại. Duy có Thượng Quan Linh trên mặt lộ ra một nụ cười nhìn về thân ảnh phiêu dật của Hoa Lân, đôi mắt tuyệt mỹ chan chứa tiếu ý, thật làm cho người ta xao xuyến...
Kế Thiên Sầu thấy đối thủ cũng ngự kiếm bay lên không khỏi khẽ nhíu mày, trước sau gì cũng không cách nào xác định rõ tu vi của đối phương được, hẳn từ đầu đến giờ hắn che dấu thực lực bản thân, thậm chí đến tuyệt học sở trường của Hoa Lân cũng không biết chút gì. Đối mặt với một đối thủ thần bí như vậy, trong lòng không khỏi dấy lên một trận sợ hãi.
Nhưng dù sao Kế Thiên Sầu cũng là một tuyệt đỉnh cao thủ, trong mắt ánh lên hàn quang, một cỗ sát khí mãnh liệt bao trùm lấy Hoa Lân.
Nếu đối phương là người khác hẳn đã mềm nhũn người mà ngã nhào xuống đất, nhưng ở đây lại là Hoa Lân, một Hoa Lân độc nhất vô nhị, hắn đã từng xông vào Tử Thành, từng giao chiến với Huyết Ma, tiêu diệt Vạn Niên Thụ Yêu, thì áp lực tinh thần này của Kế Thiên Sầu thì thấm tháp gì? Chỉ thấy hắn nhếch môi, hé ra một nụ cười quỷ dị nói: “Tại hạ biết hôm nay chúng ta sẽ có một hồi ác chiến, chỉ có thể dựa thực lực bản thân mà lọt vào vòng sau được!....Không cần nhiều lời nữa, xem chiêu!”
Hoa Lân thừa lúc tâm trạng đối phương đang kinh hãi mà ra tay để chiếm lấy tiên cơ, đã không thể dùng tâm kế thủ thắng thì nhất định phải tranh thủ mà cướp lấy thời cơ. Hoa Lân phóng người tới hai ngón tay trái lăng không điểm tới mặt Kế Thiên Sầu, đồng thời phi kiếm dưới chân bắn về phía bụng đối phương, nhằm ngay Phân Thuỷ Huyệt mà công kích, tốc độ như tên bắn, trên dưới giáp công, làm cho người ta thấy hoa cả mắt.
Chiêu này của Hoa Lân vừa thi triển liền gây ra một trận kin hô phía dưới. Phải biết rằng các cao thủ ngự kiếm bình thương không bao giờ để phi kiếm rời đi, bởi vì để bản thân bay được trên không đềiu là dựa vào phi kiếm làm điểm tựa. Vậy mà chiêu này của Hoa Lân thì trái lại, chủ động để phi kiếm thoát ly, về mặt hiệu quả của công kích thì vô cùng trác tuyệt, nhưng thật sự làm cho người ta cảm thấy không ổn. Lại có người còn cho rằng đây chính là cơ hội tốt dành cho Kế Thiên Sầu, chỉ cần phát lực đánh bay phi kiếm của Hoa Lân khẳng định Hoa Lân sẽ thất thế và rơi xuống đất.
Nhưng Kế Thiên Sầu đâu có nhận định như người thường, hắn lập tức nhớ đến Hà Chiếu Kiếm có khả năng phóng ra thiểm điện, nếu dùng kiếm ngạnh đấu thì khác nào tự tìm vào chỗ chết?
Cho nên Kế Thiên Sầu không chút do dự, hữu chưởng phách không đánh tới Hoa Lân, đồng thời né nhanh về hướng trái, tốc độ cực nhanh xứng đáng là tuyệt đỉnh cao thủ.
Thế nhưng Hoa Lân đã chiếm trước tiên cơ, tay trái hoá giải chưởng phong của Kế Thiên Sầu, tay phải vươn ra nắm lấy Hà Chiếu Kiếm, chỉ thấy hàn quang lấp lánh, toả ra mười ba đoá kiếm hoa, nhằm Kế Thiên Sầu mãnh liệt vọt tới.
Kế Thiên Sầu vừa xuất thủ đã bị đối phương liên tiếp dồn ép, biêt rằng nếu không thi triển tuyệt học thì e rằng sẽ chịu thất bại mất thôi nên hét lớn một tiếng, đột nhiên liên tiếp thi triển ba đạo “Vô Cực Thuẫn” án ngay trước mặt, tốc độ cực nhanh khiến người xem không kịp chớp mắt.
Chỉ nghe “Đoạt đoạt đoạt...” mười ba thanh âm trầm đục truyền tới, tất cả mười ba đoá kiếm hoa đều bị chặn đứng bởi “Vô Cực Thuẫn”, đương nhiên trong khi đó hai màn Vô Cực Thuẫn cũng bị kiếm khí của Hoa Lân chấn tan tành. Hiển nhiên công lực hai người chẳng phân biệt được cao thấp.
Mười ba đoá kiếm hoa vừa mới tan biến, Hoa Lân sớm đã nâng trường kiếm lên, hét lớn: “Thiên Kiếm Trảm....”
Kế Thiên Sầu dĩ nhiên muốn phản kích, nhưng đáng tiếc đã bị mất tiên cơ, thì sao còn có thể chủ động tấn công, lúc này lại hoảng sợ thấy trong tay Hoa Lân đang ngưng tụ một thanh tiên kiếm khổng lồ, lại phát hiện đối phương không hề cần đề khí thì thật làm kinh hãi thế tục, đến đây rốt cục cũng chẳng hiềm đến việc che dấu thực lực nữa, hét lớn một tiếng: “Thiên Địa Vô Cực Thuẫn!!!”
Một “Bát Quái Đồ” khổng lồ trương lên trước gió, hùng dũng án ngữ giữa trời, “Phanh” một tiếng, thanh thiên kiếm cường đại của Hoa Lân hung hãn bổ lên “Bát Quái Đồ”, không khí nổi lên một trận kích động, tựa như bão tố ba động bốn phương, áp lực toả ra, người xem tại đương trường cảm thấy như ngàn cân đè xuống ngực, vài người không chịu được ngã nhào cả xuống đất.
Người xem phía dưới há hốc miệng cả kinh, dường như không thể tin vào mắt mình nữa.
Thế nhưng chiêu “Thiên Địa Vô Cực” này của Kê Thiên Sầu đâu chỉ đơn giản như vậy, không những chặn đứng được thiên kiếm của Hoa Lân, trong chớp mắt, nó bất thần co lại biến thành một tinh cầu cường đại, gào thét nhắm Hoa Lân đánh tới.
Hoa Lân thấy quả cầu kì lạ kia phát xạ tinh quang chói mắt hiển nhiên bao hàm uy lực khủng khiếp lập tức nghiêng người né tránh, nhưng thật không ngờ viên tinh cầu kia bỗng nở rộng gấp trăm lần, trong tích tắc, mọi đường rút lui đều bị bịt chặt.
Hoa Lân mắng: “Con mẹ nó! Xem ra ta không ra tay không xong!”, Hà Chiếu Kiếm bỗng hiện ra một tia lôi điện gặn sóng nhằm ngay giữa trung tâm “Bát Quái Đồ” bổ tới. Nào ngờ, Kế Thiên Sầu tựa tia chớp phóng lại, trong tay trường kiếm rung lên, điểm thẳng vào Thiên trung huyệt của Hoa Lân.
Hoa Lân lúc này muốn thu kiếm cũng không được nữa, tất cả mọi người đều bất dậy kinh hô chắc rằng lần này Hoa Lân sẽ gánh chịu thất bại, ba người Mạnh Lôi, Thượng Quan Truy Vân, Cốc Thanh Phong, lo sợ xảy ra tai nạn ngoài ý muốn, cũng nhất loạt phi lên bầu trời, chuẩn bị ra tay cứu trợ...