.........
Đã thấy Hoa Lân lộn ngược ra sau, Hà Chiếu Kiếm từ tay bắn thắng tới ngực Kế Thiên Sầu.
Kế Thiên Sầu không ngờ Hoa Lân lại quăng kiếm bỏ chạy, lại thấy Hà Chiếu Kiếm tựa chớp giật lao về phía mình cho nên chỉ còn cách bạt kiếm gạt đi, trong khoảng khắc này, hắn chợt giật mình kinh sợ nhận ra “Tư....tư...” rõ ràng hiện lên ánh lôi điện gợn sóng, nhưng bản thân giờ đây cũng không còn sự lựa chọn nào khác đành liều mạng nhắm mắt gạt bay Hà Chiếu. Đột nhiên một luồng điện lưu truyền đến, toàn thân tê liệt, thế mới biết Hà Chiếu Kiếm lợi hại như thế nào!, hoảng sợ rú lên một tiếng quái dị, thân thể không thể khống chế, nhanh chóng rơi xuống mặt đất.
Đám đông bên dưới lại thêm một trận kinh hô, ngay cả Thượng Quan Linh cũng không kìm được thốt lên “Á!!!” một tiếng. Nguyên lai Hoa Lân mất đi Hà Chiếu Kiếm, đương nhiên cũng không thể trụ lại được trên không nên cũng mất thế lao thẳng xuống dưới.
Mọi người đều cảm thấy buồn cười, hai ngươi kia đều đồng thời ngã từ trên trời xuống, thế nhưng tựu chung cũng không phân biệt trước sau.
Lại nói Mạnh Lôi, Thượng Quan Truy Vân, Cốc Thanh Phong đang định xuất thủ ứng cứu thì thấy Kế Thiên Sầu đột nhiên phục hồi được cảm giác, trạng thái tê liệt đến cũng nhanh, đi cũng nhanh, lập tức uốn người hạ xuống phi kiếm. Người xem phía dưới đồng loạt vang lên một trận hoan hô vang dội.
Mọi người lại chuyển hướng quan sát Hoa Lân, đã thấy phi kiếm của hắn trên không trung vẽ nên một đường cung tuyệt mỹ “Sưu sưu sưu........”, lượn một vòng rồi nháy mắt quay về dưới chân hắn. Hoa Lân lại đứng lên, thân hình dừng lại trầm ổn, dĩ nhiên chuẩn bị tiếp tục tấn công.
Diễn biến trên không vừa rồi chứng tỏ hai cao thủ này sở hữu tuyệt học thật kinh nhân! Người xem dưới lôi đài hưng phấn đến điên cuồng, tiếng vỗ tay tán thưởng rào rào vang lên, võ công cao siêu của bọn hộ đã hoàn toàn chinh phục được chúng nhân có mặt tại đương trường.
Hoa Lân rốt cuộc cũng ép được Kế Thiên Sầu bộc lộ tu vi thực sự. Bản lĩnh của hai người này đến đây khiến người ta nghe đến cũng phải khiếp đảm. Tất cả cao thủ chưa xuất chiến cũng bị một phen sợ đến trắng bệch sắc mặt, trong hòng nếu phải đối đầu với một trong hai người Hoa Lân hay Kế Thiên Sầu, có lẽ cũng khó có thể giành được thắng lợi.
Lúc này, hai người kia đã trở lại không trung giao đấu, đã thấy Hoa Lân khoé miệng lộ vẻ tươi cười vì hắn biết, vô luận bị thiểm điện đánh trúng dẫu không bị thương những cũng khẳng định toàn thân sẽ không tự chủ được, trở nên run rẩy.
Quả nhiên, Kế Thiên Sầu phát hiện dường như không thể nào khống chế được thân thể mình, dù là rất kín đáo nhưng cũng không qua được ánh mắt của Hoa Lân.
Hoa Lân cười nói: “Muốn đánh tiếp chứ? Nếu tiếp tục tái đấu, các hạ nhất định sẽ nhận lấy thất bại mà thôi!”
Nhưng Kế Thiên Sầu nào chấp nhận chịu thua bởi vì hắn còn một tuyệt chiêu tối hậu chưa hề thi triển, cho nên lẳng lặng đấm kiếm xông tới, hét lớn: “Xem kiếm!!!”
Thấy hắn không chút do dự, nhằm mình công kích tới, trong lòng chấn động, lập tức bạt không phi lên. Quả nhiên, xuất hiện sáu “Thái Cực Đồ” ngay dưới chân gào thét hỗn loạn, sau đó một đoạ hồng quang cường đại, toả ra bốn phương tám hướng.
Hoa Lân hai tay nắm kiếm, đứng chếch phía trên đỉnh đầu Kế Thiên Sầu, trường kiếm trong tay bộc lộ thiểm điện mãnh liệt, quang mang rực rỡ, một thanh thiên kiếm cự đại lại được hình thành, nhưng không hiểu sao vẫn không hề chém xuống.
Kế Thiên Sầu ngẩng đầu nhận thấy Hoa Lân trên cao đang giơ lên một thanh thiên kiếm nhưng tịnh vẫn không nhằm mình chém tới nên cười khổ một tiếng, não nề nói: “Các hạ thắng rồi...”
Hắn như vậy cũng vạn phần bất đắc dĩ, cho đến bây giờ toàn thân vẫn run rẩy không ngừng, dù rất nhẹ nhưng cũng đủ cảm thấy mình đã thất bại, chiêu “Kiền Khôn Vô Cực” vừa rồi cũng không thi triển được chính xác, hoàn toàn là do hậu quả bị thiểm điện của Hoa Lân đánh trúng. Cho nên cuối cùng chỉ còn cách nhận thua.
Kế Thiên Sầu không hề nhiều lời, cũng không hướng về phía quần hùng mà từ biệt, chỉ lẳng lặng ngự kiếm phi hành về phía phương xa. Thân ảnh hắn dần dần khuất dạng sau đám mây mù mờ ảo nơi chân trời.
Hoa Lân dõi theo hình bóng cô độc đằng xa, trong lòng bỗng cảm nhận được hắn ta quả thật mất mát trầm trọng bởi vì chắc hẳn hắn đâu ngờ giấc mộng ôm ấp bấy lâu trong lòng lại bị huỷ dưới tay ta cơ chứ.
Hoa Lân giữa một bầu không khí trầm mặc, chậm rãi trở xuống mặt đất, lẳng lặng thu hồi kim bài của mình. Dưới ánh mắt chăm chú của mọi người, hắn mệt mỏi len khỏi đám đông, mang theo Diệp Thanh rời khỏi đương trường.
Mạnh Lôi bước lên lôi đài cất giọng nói: “Các vị đồng đạo võ lâm! Vừa rồi quý vị đã được thưởng lãm qua võ công của chưởng môn Tiên Kiếm Phái....Tốt lắm! Tiếp đến, Thiên Sơn Phái Thượng Quan Linh đấu Thục Sơn Phái Cốc Phong Chi !”
Toàn trường lúc này đang từ trạng thái trầm tư mới dần dần tỉnh táo lại, phát hiện vừa nãy theo dõi hai gã tuyệt đỉnh cao thủ chiêu, vừa mới đắm chìm thưởng thức cuộc kịch chiến trên không, chưa kịp hoàn hồn, giờ đây nghe Mạnh Lôi xướng danh như vậy kinh ngạc đến sững cả người, phải nói những trận đấu hôm nay vô cùng tuyệt luân, thật là vô tiền khoáng hậu.
Bởi vì Cốc Phong Chi đại diện cho Thục Sơn mà Thượng Quan Linh lại là đại diện cho Thiên Sơn, hôm nay rốt cuộc hai đại môn phái trong số Tam Thánh Môn cũng đã đối đầu nhau, trận quyết chiến này nhất định thu hút sự chú ý của tất cả mọi người có mặt, tuyệt đối có thể nói là trận đấu đỉnh cao của Thục Sơn kiếm điển lần này.
Dưới lôi đài vang lên tiếng hoan hô tựa sấm rền, hò reo không ngớt, quần hùng thi nhau xôn xao bàn tán, cho đến tận khi Thượng Quan Linh cùng Cốc Phong Chi bắt đầu bước lên lôi đài thì tràng huyên náo này mới từ từ lắng xuống.
Hai người lên đài chào hỏi khách sáo hồi lâu, đến lúc này mới bắt đầu xuất chiêu. Võ công Cốc Phong Chi lợi hại ở chỗ kiếm pháp dị thường, thường xuyên điểm xuyết ít nhiều kỳ ảo của trận pháp. Một khi một chiêu “Vạn Kiếm Quyết” xuất kích, thiên hạ đều biến sắc.
Trước đây, người nào giao thủ với Cốc Phong Chi, thường thường trong vài chiêu sẽ bị kiếm thức bủa vây liên tục, một đối thủ như vậy thật khiến người ta sợ hãi...
Nhưng võ công của Thượng Quan Linh còn khủng khiếp hơn! Nàng dựa vào nền tảng công lực tinh thuần, kiếm khí vừa uy mãnh vừa sắc nhọn cũng như chiêu thức biến hoá thần tốc, bất luận so chiêu thế nào cũng đều vững vàng, chiếm thế thượng phong...Những ai đối mặt với nàng đều không thể thoát khỏi tầng tầng lớp lớp kiếm quang công kích, vì Thượng Quan Linh đã luyện “Tuyệt Trần Thất Thập Nhị Thức” đạt đến cảnh giới cực đại, tuỳ ý thu phát kiếm khí, chỉ sau một hồi giao đấu chẳng những đối phương bị tiêu hao nội lực trầm trọng mà đến chân tay cũng không thể nhấc lên nổi, chỉ có những cao nhân đã từng giao thủ với nàng mới biết mùi vị của thống khổ là thế nào! Cho nên Cốc Thanh Phong danh chấn thiên hạ giờ đây đối đầu với Thượng Quan Linh bắt đầu nếm trải mùi vị này.
Hắn ngạc nhiên phát hiện ra mỗi chiêu của Thượng Quan Linh đều phát ra kiếm khí tựa như không cần dùng đến nội lực, chỉ thấy nàng xuất thủ liên miên không dứt, kiếm chiêu ồ ạt, cuồn cuộn đánh tới, hai tay cảm thấy run lên từng hồi. Cốc Phong Chi sau ba trăm hiệp giao tranh cùng nàng, thực sự bị bủa vây không ngừng, cuối cùng chịu không nổi cũng giơ tay xin hàng.
Đương nhiên, theo dõi diễn biến trận chiến, mọi người đã nhận thấy cao thấp rõ ràng, nên cũng không nhiều người ngạc nhiên với kết quả này.
Giờ đây, Huyền Thiên Kiếm đã không còn là do Thục Sơn nắm quyền bảo quản nữa.
Hoa Lân, Thượng Quan Linh và Hác Văn Chân chính thức ghi danh vào vòng Tam đại anh hào, chuẩn bị cho những trận chiến không khoan nhượng sau cùng. Trong lúc này, nhất thời, quần hùng đang kích động cực độ, háo hức chờ đợi từng giờ từng khắc đến thời điểm bắt đầu quyết chiến khai cuộc...