"Nữ nhân a nữ nhân..." Gia Cát Long Phi nhai lại câu vừa nói, trong lúc bất chợt hắn cảm thấy có chút đau đầu, khí huyết trầm trọng, một cổ lực lượng khó có thể bài tiết, trầm muộn càng làm cho hắn cảm thấy bị đè nén. Đột nhiên hắn giật mình nghĩ tới một vấn đề suy tư đã lâu mà hắn không muốn đối mặt. Hắn thật lòng đã yêu rất nhiều nữ nhân, sau tất cả những tình cảm ràng buộc, hắn có thể vứt bỏ các nàng rời đi sao? Mà các nàng cũng giống như hắn, có thể bỏ qua tình cảm khắc sâu, để hắn rời đi? Đáp án nhất định là không thể, con người có tình cảm, khác với động vật, bất quá nếu hắn thật sự hoàn thành nguyện vọng kiếp trước, thay đổi vận mệnh, không phải sẽ trở về thời đại thực tế sao, đó là vấn đề mâu thuẫn cỡ nào a.
"Ta thật sự không muốn đối mặt..." Gia Cát Long Phi nhắm hai mắt lại.
Trong sự bất an phiền não, Gia Cát Long Phi mơ màng đã ngủ thiếp đi, bất quá cảm giác ngủ thực không yên ổn, trong đầu hắn luôn vang lên những tiếng ông ông, vấn đề đáng ghét tựu giống như mộng yểm quấn thân, làm hắn không thời khắc nào được an bình.
Ở trong mơ hồ, âm thanh Thúy nhi phát ra đã trực tiếp đánh thức hắn, Gia Cát Long Phi cố gắng mở to đôi mắt đang nhập nhèm, cảm giác thấy ánh mặt trời chói mắt chiếu xuyên qua cửa sổ đi vào, hắn cũng mơ hồ nhìn thấy thân ảnh Thúy nhi đang đứng ngay khi bên cạnh, bất quá bởi vì buổi tối mộng xuân ý dâm dào dạt, hơn nữa mấy giờ mất ngủ, thể trạng mệt mỏi, hắn nhắm mắt lại, không để ý cũng không hỏi Thúy nhi dây dưa.
"Mau dậy đi, tiểu thư gọi ngươi lập tức đi qua..." Thúy nhi giống như ác ma, không đạt mục đích, thề không bỏ qua, vẫn dùng ma âm quấy rầy, phá hủy thời gian sáng sớm tốt đẹp.
"Ngươi ầm ĩ như vậy ta ngủ sao được, quả thực là nghiệp chướng, ngươi sẽ chết yểu." Đầu óc Gia Cát Long Phi hỗn loạn kêu ông ông, bất đắc dĩ phải lên tiếng, không khỏi nguyền rủa.
" Lão bản Hương Hiên trà hành đã tới, nàng muốn cùng tiểu thư bàn luận bước tiếp theo về kế hoạch hợp tác..."
"Bất quá tiểu thư những ngày qua vì chuyện lão gia đã mỏi mệt lo toan, không thể thương lượng, nhưng lại không thể mở miệng cự tuyệt một đại nhân vật như vậy, không thể làm gì khác hơn là cho ngươi đi nói chuyện với người ta." Thúy nhi nói qua loa một chút, thỉnh thoảng còn nhíu mày, có thể bởi vì bên trong gian phòng Gia Cát Long Phi tràn đầy mùi vị nam nhân, tự nhiên không tiện ngửi được, làm cho nàng không được tự nhiên.
"Sao vậy? Có phải không khí nơi này không tốt?"
"Vậy ngươi không nên phàn nàn a, giúp ta thu dọn một chút đi... Tiểu thư thông báo ngươi, lúc rãnh rỗi phải thường xuyên tới giúp ta quét dọn một chút... Ít nhất bây giờ ta cũng là Gia Cát quản gia." Gia Cát Long Phi nghiêm nghị nói, trải qua thời gian tiếp xúc hắn đã hiểu rõ, hắn biết tính tình Thúy nhi, ngàn vạn không thể nhẫn nhịn với nàng, nhớ, nếu không nàng sẽ càng nước lấn tới, thậm chí leo trên đầu của ngươi làm uy làm bậy. Điều này cũng chính là lời người ta thường nói, lấn mềm sợ cứng đồ đê tiện.
"Ta biết rồi, lát nữa sẽ giúp ngươi thu dọn, ngươi mau qua bên tiểu thư đi. Hương Hiên trà hành lão bản đã ở đại sảnh đợi một lúc lâu rồi..." "Ngươi cũng biết, tính tình tiểu thư gần đây rất xao động, một hồi nếu nàng phát khởi, hai người chúng ta cũng tránh không được bị mắng." Thúy nhi sợ hãi nói, có lẽ bệnh tình Triệu lão gia quả thật làm cho Triệu Ngọc nhi luống cuống tay chân. Dù sao Triệu lão gia cũng là cha của nàng, là đại sơn sau lưng nàng .
"Hương Hiên trà hành? Chẳng lẽ là đại 'bánh bao' mỹ nữ Hàn Vân Liễu? Nếu nàng mặc 'áo ngực' mình thiết kế, lúc đó không phải là hai ngọn núi trước ngực sao, cực kỳ đồ sộ."
"Không đúng, mấy ngày trước ta đã đi bái phỏng rồi, lúc đó nàng không phải đã nói có việc gấp trở về Ung Chính quốc một chuyến hay sao. Việc đó ít nhất coi như là một chuyến hồi hương, đường xá xa xôi, mà thời đại này cũng không có công cụ giao thông, làm sao nàng trở lại nhanh như vậy." Gia Cát Long Phi lúc này mới phản ứng, vội vàng bò dậy, chính hắn cũng có chuyện muốn tìm Hàn Vân liễu thương lượng một chút, bây giờ không phải là đại cơ hội sao.
"Ta biết rồi, ta sẽ lập tức đi qua, bất quá gian phòng của ta ngươi nhất định phải giúp ta dọn dẹp một chút." Gia Cát Long Phi bò dậy thật nhanh, cũng không để ý Thúy nhi bên cạnh, đổi lại quần áo, có lẽ Thúy nhi làm nha hoàn đại phủ, từ nhỏ đã bắt đầu hầu hạ người khác, thấy nhiều tình cảnh như thế nên thành quen, tự nhiên cũng không có phản ứng quá lớn.
Gia Cát Long Phi vốn định trước tiên đem Thúy nhi hù dọa chạy ra khỏi phòng, nhân tiện thu thập một số dấu vết còn lưu lại tối hôm qua gặp xuân mộng. Bất quá thấy Thúy nhi không có bất kỳ phản ứng nào, cũng chỉ giật mình một chút, trong lòng không khỏi miên man.
Từ khi Gia Cát Long Phi thăng làm quản sự, lại được Triệu Ngọc nhi thưởng thức, thái độ của Thúy nhi đối với Gia Cát Long Phi, cũng có biến hóa rất lớn, mặc dù thỉnh thoảng vẫn ở sau lưng 'tàn bạo' nói xấu vài câu, bất quá ngoài mặt cũng có tôn trọng rất lớn.
Thúy nhi thấy Gia Cát Long Phi đứng dậy thay y phục, cũng không đi qua hầu hạ, mặc dù Gia Cát Long Phi thân phận có biến, trở thành quản sự, nhưng cũng không đủ cấp để nàng tới hầu hạ mặc quần áo cho hắn, dù sao nàng cũng là thiếp thân nha hoàn của tiểu thư, hầu hạ bên tiểu thư đã rất nhiều năm.
Bất quá thấy Gia Cát Long Phi đứng dậy, Thúy nhi cũng không nói hai lời, theo thói quen đi đến bên giường của hắn gấp chăn đệm, dù sao cũng là do tiểu thư tự mình thông báo, có rãnh rỗi phải tới đây giúp Gia Cát Long Phi dọn dẹp, mặc dù trong lòng nàng rất không cam lòng, bất quá tiểu thư vì bệnh tình Triệu lão gia, cử chỉ biến thành khác thường, nếu Gia Cát Long Phi ở trước mặt tiểu thư nói “khóe” mình mấy câu, khi đó sẽ gặp rất nhiều phiền toái, nàng cũng khá khôn khéo, có thể cũng không muốn gặp phải phiền toái gì.
"Đây không phải là nội y của tiểu thư sao?" Thúy nhi sửa sang lại chăn gối, rất nhanh đã thấy được cái yếm uyên ương giấu ở đầu giường Gia Cát Long Phi, đây chính là kiện nội y mà tiểu thư thích nhất.
"Này..."
"Ngươi có gì phải kinh ngạc..." Gia Cát Long Phi nhất thời luống cuống, bất quá hắn suy nghĩ một chút, trấn định tự nhiên nói.
"Vật này sao lại ở bên ngươi?" Thúy nhi bất chợt bất động, nàng mở to hai mắt, trong lòng dường như đang suy nghĩ điều gì đó?
"Tiểu thư thường xuyên tới bên ta, nhiều lần rồi, lâu dần thành quen, tự nhiên sẽ có lúc bỏ lại vật này..." Gia Cát Long Phi ý vị thâm trường nói, bất quá trong lòng lại có một cỗ khoái cảm khó có thể tưởng tượng .
"Ngươi nói tiểu thư thường xuyên tới nơi này, cùng ngươi trộm... Cùng ngươi..." Thúy nhi nhất thời đoán mò, rồi đầu to một đống. Nàng muốn nói hai chữ 'thâu tình', bất quá nàng biết hậu quả khi nói lung tung hai từ này, rất nhanh đã thu miệng lại.
"Ngươi không nên nói lung tung. Vấn đề này 'rất rất' nghiêm trọng, ngươi cần phải giữ bí mật, không được nói với ai, nếu để cho tiểu thư biết được... Phiền toái sẽ rất lớn..." Gia Cát Long Phi giả bộ lạnh lùng đe dọa, nhìn nét mặt cả kinh của nha đầu Thúy nhi, trong lòng không khỏi thoải mái phá lên cười. Cảm giác thật là sung sướng.
"Ta biết, ta biết..." Thúy nhi cuống quít gật đầu, không biết nên nói cái gì?
"Chẳng lẽ hết thảy đều là sự thật, tiểu thư thật sự cùng Gia Cát Long Phi ở chung một chỗ. Không trách được tiểu thư thường dậy muộn, xem ra thường tìm cớ để che mắt, thường xuyên tới đây cùng Gia Cát Long Phi vụng trộm, mà cái yếm uyên ương chính là chứng minh tốt nhất."
"Nếu không bằng thân phận hạ nhân như A Phi, làm sao có thể được tiểu thư chọn lựa trở thành quản sự."
"Bất quá lấy thân phận hiện tại của hắn, tiểu thư tại sao phải thân mật với hắn như vậy. Sẽ không, tiểu thư chính là Hàm thành đệ nhất mỹ nữ, làm sao có thể không để ý đến tôn nghiêm của Triệu phủ, cùng A Phi thâu tình? Chẳng lẽ trong đó có đại bí mật gì không thể cho ai biết, hay là A Phi lựa thời cơ, khi mà tất cả mọi người không có mặt, bức ép tiểu thư, sau đó mọi chuyện đã phát sinh, tiểu thư giả bộ chiếu cố, từ tốt nhận mệnh, cứ như vậy bị hắn nắm được nhược điểm không ngừng uy hiếp, tiểu thư quả thực nhận quả đắng a." Thúy nhi không ngừng suy đoán lung tung, nàng cùng Triệu Ngọc Nhi đã ở chung một chỗ mười mấy năm, tương đối hiểu rõ tâm tính của Triệu Ngọc Nhi, tự nhiên sẽ minh bạch một số đạo lý.