Tố bỗng bước tới bên cạnh La Ly, trong lòng La Ly thầm tự cảnh giới.
"Ngươi là sư huynh Tả Mạc?" Tố quyết định phải tự mình làm, cái tên cương thi cơm nhão kia không ngờ đến tận giờ này còn chưa có phản ứng gì cả. Có thắng lợi hay không không quan trọng đối với tên cơm nhão chết giẫm kia nhưng nàng lại không thể…
"Ừ." La Ly hơi ngạc nhiên “Ừ” một tiếng.
"Một người một tên." Tố nói cực nhanh: "Ta chọn Quỷ Phong."
La Ly càng ngạc nhiên hơn, chẳng lẽ đây là bằng hữu Tả Mạc? Là thật hay giả? Đầu óc hắn xoay chuyển thật nhanh, thầm cân nhắc được mất.
Trong tâm hắn vẫn cảnh giác, ngoài miệng lại không chút do dự nói: "Được, ta chọn tên mặt vàng đó." Tuy không cách nào phán đoán thật giả nhưng vô luận xem xét từ góc độ nào đi nữa thì đối với hắn đều vô hại.
Song phương vừa thỏa thuận xong liền tách ra.
Đối thoại giữa hai người ba người khác cũng nghe rất rõ ràng.
Thường Hoành thờ ơ, nam tử mặt vàng cười cười, Quỷ Phong trực tiếp tan biến không thấy đâu nữa.
Trong lòng mọi người đều có chủ đích, bắt đầu tìm kiếm đấu trường thích hợp, chỉ riêng Thường Hoành đứng lại một chỗ, ngẩng đầu nhìn lên những hào quang trên đỉnh đầu như muốn tìm kiếm thứ gì đó.
Tả Mạc không để ý thấy trong trận đã xảy ra những chuyện gì, sau khi xác định mục tiêu cụ thể hắn liền bắt tay vào làm việc của mình.
Thương thế trong cơ thể ảnh hưởng đến hắn rất lớn, vận chuyển linh lực nhiều khi hơi trì trệ, từ sau khi tu luyện 《 Thai Tức Luyện Thần 》 thì đã lâu rồi mới nếm trải cảm giác thống khổ do thần thức bị trọng thương thế này. Hai trận chiến trước đó khiến ngay cả thứ hắn sở trường nhất là thần thức cũng chịu không nổi.
Đây đã vượt quá giới hạn chiến đấu cực trí của hắn, cho dù chỉ phải tá trợ phù trận hắn vẫn không tránh khỏi thụ thương.
Nhưng nếu nhìn từ bên ngoài chắc chắn không ai có thể ngờ hắn đã thụ thương đến kinh mạch nội phủ. Ánh mắt vẫn chuyên chú bình hòa, trong vắt ninh tĩnh, không hề có một tia tạp niệm, chỉ pháp tuy không nhanh như thiểm điện như trước song vẫn như nước chảy mây trôi, để cho người xem một loại cảm giác hoàn mỹ vô cùng.
Trong không trung, Ngũ Lăng tán nhân nhịn không được cảm khái: "Người này tất thành đại khí!"
Ngụy Phi cũng lộ ra thần tình tán thưởng: "Có thể lấy tu vi Trúc Cơ ngăn ba kiếm toàn lực của Nam Môn Dương, lại còn trọng thương Tông Minh Nhạn, như thế thật quá đủ để tự ngạo! Lão thiên quả nhiên ưu ái Vô Không kiếm môn, một Vi Thắng, một Tả Mạc, trăm năm không lo!"
Không biết vì sao, Ngũ Lăng tán nhân đột nhiên than thở: "Chỉ đáng tiếc, sinh không gặp thời a! Lật tổ sao có nổi trứng lành? Thiên phú thế này nếu mà chết yểu, thực quá đáng tiếc!"
Ngụy Phi ha ha cười lớn: "Ý kiến của ta lại khác với tán nhân. Chính bởi vì thiên phú bọn họ xuất chúng nên mới càng cần mài luyện. Loạn thế xuất anh hùng! Không có loạn thế, cũng khó thấy anh hùng!"
Ngũ Lăng tán nhân nghe vậy, a a tự giễu nói: "Ngụy lão đệ nói có lý, già, ta quả nhiên đã già."
Trong lòng không tạp niệm, không có tâm lý thắng thua, bình hòa như nhất, tốc độ bố trận của Tả Mạc không ngờ trong bất tri bất giác được đề cao thêm một tầng. Cơ hồ không cần suy nghĩ, tài liệu liền từ ngón tay tuôn ra, pháp quyết tự nhiên thành hình, viên mãn chí cực.
Không lâu lắm, bảy mươi hai trận con Thiên Hoàn Nguyệt Minh trận đã được hoàn thành!
Hắn ngơ ngác nhìn đại trận hoàn chỉnh trước mặt, hơi không dám tin tưởng, trong mắt lại có vẻ như đang trầm tư suy ngẫm.
Khổ chiến trọng thương, hôn mê tỉnh lại, tâm tư từ kích động đến bình hòa. Vừa bắt đầu thì đầy mong đợi, ý chí cầu thắng mãnh liệt đến hy vọng phá diệt chỉ cầu thương địch, chỉ chuyên chú làm việc không nghĩ đến chuyện khác, không còn ý niệm thắng thua, trong phút chốc mà hắn phảng phất như đã kinh lịch rất lâu.
Hắn ngẩn người đần thối đứng giữa phù trận, như gỗ đá không động đậy chút nào.
Trên đỉnh chủ phong, chiến đấu giữa Vi Thắng và Cổ Dung Bình vẫn đang diễn ra.
Trong tầm nhìn của Vi Thắng chỉ là một mảnh đỏ máu, mơ hồ nhìn không rõ thứ gì cả. Vết kiếm thương trên người hắn đếm không xuể, máu tươi chảy xuôi ra ướt đẫm cả y phục, khuôn mặt nhòa máu như một huyết nhân!
Lúc này rất nhiều người đang quan khán trận tỷ thí đều không đành lòng nhìn tiếp nữa, ngay cả Thiên Tùng tử cũng nhịn không được quay sang hỏi có muốn dừng tỷ thí lại hay không. Bùi Nguyên Nhiên không muốn dừng tỷ thí nhưng hai tay hắn nắm chặt, móng tay cắm sâu vào thịt lúc nào không hay.
Cổ Dung Bình cũng không tốt đi đâu, trên người hắn có ba vết kiếm, ba vết kiếm tuy không sâu nhưng máu tươi vẫn ướt nhòe một mảng lớn trên ngực hắn. Kiếm ý vẫn như thiên mã hành không, vô tích khả tìm nhưng mọi người để ý quan sát có thể phát giác được vẻ mệt mỏi trên mặt hắn.
Không có ai sẽ nghĩ thực lực Cổ Dung Bình không trụ được nữa, thời gian khổ chiến dài như thế kia, mệt mỏi là chuyện tự nhiên.
Cổ Dung Bình biết tình huống bản thân càng ngày càng bất ổn, nhưng hắn cũng đành hết cách. Một canh giờ trước Vi Thắng đã mình đầy thương tích, rung rung muốn ngã, nhưng một canh giờ sau Vi Thắng vẫn cứ khổ khổ chống đỡ. Hắn phảng phất có thể ngã xuống bất cứ lúc nào, vậy mà đến giờ vẫn chưa ngã xuống. Mỗi lần Cổ Dung Bình cảm giác thấy chỉ cần gia tăng chút lực là có thể đánh ngã đối phương, nhưng sau khi hắn phát lực lại phát hiện trừ lưu lại trên thân đối phương một đạo kiếm thương thì không có bất cứ thu hoạch nào nữa cả, đối phương vẫn kiên trì ngăn trở như cũ.
Chưa đợi đến lúc Vi Thắng ngã xuống, Cổ Dung Bình đã phát hiện bản thân trong bất tri bất giác đã sa vào khốn cảnh.
Ba đạo kiếm thương trên ngực hắn chính là bằng chứng rõ ràng nhất.
Kiếm quyết của hắn tựa như kéo tơ bóc kén, bố trí một tấm lưới thật lớn khốn chặt đối thủ trong đó, rồi chầm chậm tiêu hao lực lượng khiến đối thủ dần mất đi năng lực phản kháng mà chết. Hắn đã thành công khốn chặt đối thủ, nhưng đối thủ lại cứ không ngừng giãy dụa.
Song phương sa vào cầm cự. Sự ngoan cường của đối phương xa xa vượt ra khỏi dự liệu của hắn, linh lực hắn nhanh chóng hao tổn, kiếm mang cũng dần dần mất đi sự sắc bén, tất cả động tác bắt đầu trở nên chậm chạp, đối thủ đã tìm được sơ hở của hắn để phản kích!
Thời gian càng dài, sự sợ hãi trong lòng Cổ Dung Bình càng nặng.
Vi Thắng tựu như một con dã thú không biết mệt mỏi là gì, lại càng giống phù binh không có sinh mạng không biết đau đớn. Kiếm mang lướt qua trên người hắn trừ có thể nghe được tiếng “hừ” lạnh, trừ có thể nhìn thấy máu tươi tung tóe thì không còn chứng kiến bất cứ ảnh hưởng gì nữa cả.
Chiến đấu giữa thợ săn và dã thú…nhưng thợ săn dần dần mất đi ưu thế, dần mất đi cả quyền khống chế.
Phù trận lưu của Tả Mạc khiến chúng nhân cảm nhận được sự hoa lệ chói mắt, khiến người ta ngạc nhiên không thôi. Còn trường chiến đấu giữa Vi Thắng cùng Cổ Dung Bình lại khiến chúng nhân cảm thấy chấn kinh nói không nên lời, chấn kinh đến từ tận sâu trong cốt tủy!
Thời gian từng chút từng chút dần trôi qua, tiếng nghị luận càng lúc càng nhỏ, trong mắt rất nhiều người vẻ bất nhẫn cũng càng lúc càng đậm.
Nhìn một huyết nhân toàn thân đều là máu tươi lặng lẽ không thốt một tiếng nào, nhếch nhác vung kiếm lên chiến đấu, khổ khổ giãy dụa từng chiêu từng chiêu một. Thân hình giữa không trung rung rung muốn ngã, máu tươi chảy xuôi lách tách lách tách rơi vãi trên mặt đất.
Không một ai có tâm tình để nói chuyện.
Tuy Vi Thắng không còn khả năng chiến thắng nhưng trong mắt chúng nhân chỉ có cái thân ảnh đầy máu tươi kia.
Chiến trường trong Tùng Đào các vẫn chưa hạ màn. Thiên Hoàn Nguyệt Minh trận hấp dẫn tuyệt đại đa số cao thủ khiến rất nhiều người hoan hô cổ vũ, nhiều người cho là cơ hội để những người còn lại tiến vào mười tên đứng đầu đang tăng nhiều. Nhưng sự tình lại phát triển theo cách khác hẳn trong tưởng tượng của mọi người.
Đã không còn cao thủ chấn nhiếp, rất nhiều tu giả vốn tính toán ẩn giấu thân mình mất đi áp lực cũng như mất đi sự nhẫn nại, bọn họ không muốn trốn trong ngóc ngách nữa nên giết nhau càng thêm kịch liệt hơn trước.
Nhưng không có một ai dám lại gần Thiên Hoàn Nguyệt Minh trận, cũng không có ai dám lại gần ngọn chủ phong.
Thiên Hoàn Nguyệt Minh trận giống như một con yêu thú thần bí đang há miệng như chậu máu khổng lồ, không ai biết bên trong đến cùng đang xảy ra chuyện gì. Còn hai người đang chiến đấu thảm liệt trên ngọn chủ phong kia lại khiến đám tu giả đang đứng trong Tùng Đào các cảm thấy sợ hãi vô hùng, nỗi sợ hãi đối với sức mạnh vượt xa bản thân!
Ngay cả sự chú ý của các bình sư trong Tùng Đào các nội đều được đặt ở một trong hai nơi này, chỉ hận chiến đấu ở các nơi khác nhanh nhanh kết thúc một chút.
*********
Tả Mạc cảm thấy bản thân giống như đang ở trong một bong bóng khí màu xám khổng lồ, trên dưới trái phải hắn đều là đám vật chất màu xám cực kỳ kỳ đặc.
Tuy đã mặc linh giáp rồi nhưng linh giáp lại không cho hắn bất cứ cảm giác cách ly gì cả, phảng phất như hắn đang trần truồng ngâm tẩm trong đám hôi sắc vật chất. Cảm giác vừa ấm áp nói không nên lời, lại cũng băng lãnh cực kỳ, cảm giác này thật quá là kỳ quái, điều duy nhất hắn có thể miêu tả chuẩn xác về thứ này chính là thân thuộc. Hình như thế giới vật chất màu xám này rất thân thuộc đối với hắn, không hề có chút xa lạ nào.
Vật chất màu xám là thứ gì? Giống như hắn biết, lại vừa giống không biết…
Hắn vươn tay ra chộp nhưng không nắm được.
Đây là nơi nào? Đây là cái gì?
Hắn cảm thấy bản thân chắc hẳn biết, nhưng vô luận hắn có nghĩ đến đâu cũng nhớ không nổi. Hắn hơi mờ mịt, hết thảy xung quanh không nhắc nhở cho hắn thứ gì cả, manh mối duy nhất mà hắn có chính là loại cảm giác quen thuộc kia.
Đây đến cùng là cái gì? Tả Mạc nhíu lông mày lại, vò đầu bứt tai tìm tòi, hắn cảm thấy mình phải tìm cho ra được đáp án cho điều này.
Hắn vô thức vươn tay nắm lấy đám vật chất màu xám, vẫn không nắm được...
Thứ này giống như không khí vậy, vô hình vô chất, trong lòng Tả Mạc thầm nghĩ.
Đợi đã, vô hình vô chất. . .
Tả Mạc đột nhiên khẽ rung, hắn biết đây là thứ gì!
Thần thức! Đây là thần thức!
Trong sát na hắn nói với chính mình đây là thần thức, loại cảm giác thân thuộc trong thể nội đột nhiên trở nên cường liệt vô cùng, đồng thời lúc đó cảnh vật xung quanh chợt biến hóa.
Trong tầm mắt, ở một nơi rất xa có một chỗ nhìn như đảo nhỏ, trên đảo nhỏ là một mảnh biển lửa, vô số hỏa diễm đỏ tươi vũ động không ngừng. Một tòa bia mộ, phía trên có một nam tử mặc hắc y đang ngồi. Còn có một dòng sông thẳng tắp, trong lòng sông vẩn đục, chỉ có thể ẩn ẩn nhìn thấy có hai màu khác nhau.
Thức hải! Đây là thức hải!
Khi Tả Mạc nhìn thấy Bồ yêu ngồi trên bia mộ, thần tình hắn kinh ngạc vô cùng, vô thức mở miệng kêu to, nhưng bất luận hắn có cố sức kêu cách nào đi chăng nữa thì Bồ yêu cũng đều không nghe được.
Hắn đành ngừng kêu lại, bắt đầu đánh giá chung quanh.
Toàn bộ thức hải đều được loại vật chất màu xám này bao bọc, điều này khác hẳn cùng tưởng tượng trước đây của Tả Mạc. Hắn nhớ khi ở trong thức hải thì những thứ chung quanh đều toàn là một mảnh hư không đen kịt, trừ tinh thần (sao) trên bầu trời.
Đúng rồi!
Hắn nhớ tới trên hư không có treo bốn viên (ngôi) tinh thần!
Quả nhiên, khi hắn ngẩng đầu lên thì nhìn thấy những viên tinh thần.
Tổng cộng trên bầu trời có bốn viên tinh thần, trong đó một viên sáng nhất, ba viên khác hơi mờ.
Trước kia mỗi lần tiến vào thức hải hắn đều cảm thấy bốn viên tinh thần này cực kỳ xa xôi, lúc này mới phát hiện thì ra bốn viên tinh thần giống như bốn chiếc thuyền nhỏ, phiêu phù bên vách ngoài thức hải.
Hắn có vẻ như hiểu được thứ gì đó.
Song đúng lúc này, bốn viên tinh thần đột nhiên bắt đầu rơi xuống điểm điểm tinh quang. Tinh quang như ngân sa (cát bạc), chậm rãi rơi vào bên trong thần thức màu xám, chỉ có điều thần thức màu xám quá lớn, chút tinh quang ít đến đáng thương kia xem ra không đủ. Nhưng bốn viên tinh thần lại cứ ùn ùn phun ra tinh quang không ngừng, tốc độ tuy không nhanh nhưng không hề có dấu hiệu gì sẽ ngừng lại cả.
Tả Mạc không biết những điểm điểm tinh quang như ngân sa kia có tác dụng gì, nhưng hiển nhiên thần thức của hắn tựa hồ bắt đầu xảy ra biến hóa.
Ngụy Phi cùng Ngũ Lăng tán nhân nhìn đến nhập thần vào chiến đấu giữa Vi Thắng và Cổ Dung Bình, không riêng gì họ mà toàn bộ bình sư ở Tùng Đào các đều đang quan chú trường chiến đấu thảm liệt kia. Hốt nhiên, Ngũ Lăng tán nhân tựa hồ phát giác được điều gì đó, quay mặt lại nhìn đại trận dưới chân. Trong sát na, ánh mắt hắn sững lại...
Trong phù trận, Tả Mạc giang rộng hai tay như muốn ôm ấp thứ gì đó, hệt như tượng gỗ đứng ngơ ngác trên mặt đất, ánh mắt trống rỗng mê ly.
Không gian xung quanh hắn như đang thiêu đốt củi gỗ, thỉnh thoảng lại phát ra từng bạo âm “bôm bốp”!