Phương Kiếm Minh tỉnh lại, thấy củi sắp cháy hết, ngẩng đầu lên đã thấy chân trời dần dần hửng sáng. Nơi đó ẩn ước hiện ra một cái bụng cá màu trắng. Hắn thầm nghĩ: Trời sáng rồi, chẳng biết Sư phụ và Đao Thần lão gia gia hai người bọn họ điều tức có được tốt không?
Quay đầu lại, thấy Sư phụ hai mắt vẫn nhắm nghiền, thân không nhúc nhích. Đao Thần lại không biết chạy đi đâu. Trong bụng thấy kỳ quái, nói: Đao Thần lão gia gia này lúc bỏ đi, như thế nào lại không gọi ta một tiếng. Đang tự kỳ quái, liền nghe thấy tiếng bước chân vang lên, Đao Thần hai tay đang ôm hai bó củi đi tới. Nhìn thấy Phương Kiếm Minh đã tỉnh ngủ, a a cười nói: "Ngươi tỉnh rồi à, ta thấy củi ở đây cháy sắp hết, nên phải đi chặt thêm một ít. Ta tất nhiên dùng Đại Khảm Đao vào nhiều mục đích, dùng để giết người này, lại có thể dùng để đốn củi, nhất đao lưỡng dụng. Ai lại biết được Đao Thần ta cũng sẽ có ngày dùng đao để chặt củi? Nói ra xong, lão gia hoả nầy lại muốn tự cười nhạo mình.
Phương Kiếm Minh nhấc người đứng lên, cười nói: "Ta còn tưởng rằng Đao Thần lão gia gia bất cáo nhi biệt nữa, không nghĩ tới là Người phải đi đốn củi."
Đao Thần nói: "Không nên gọi ta là Đao Thần lão gia gia. Gọi ta là Đao Thần thúc thúc, hoặc giả gọi ta là Đao Thần đại thúc là được rồi. Ta thoạt nhìn thực đã già vậy sao? Ta tuổi thì lớn, nhưng khuôn mặt ta cũng không hiện vẻ già. Nếu để cho ngoại nhân biết ta đã hơn một trăm tuổi, chẳng phải làm cho rất nhiều người thiếu kinh nghiệm sống phải sợ đến chết sao?"
Phương Kiếm Minh cười nói: "A a, vậy là tiểu tử này lại cất mình lên được rồi. Ta gọi Người là Đao đại thúc nha."
Đao Thần sửng sốt, nói: "Lại có Họ này sao?"
Phương Kiếm Minh nói: "Đó là đương nhiên, Họ của trăm nhà trong cuộc sống rất là nhiều. Họ hiếm như thế nào, cổ quái làm sao đều có."
Đao Thần cười nói: "Tốt lắm, ngươi đã gọi ta là Đao đại thúc, ta đây cũng không khách khí. Ta kêu ngươi là Phương tiểu tử, ngươi không có ý kiến gì chứ?"
Đao Thần lời này nói ra, may mắn là chỉ có một mình Phương Kiếm Minh nghe thấy. Nếu lúc ấy có ngoại nhân, đối với phúc khí của Phương Kiếm Minh, chắc chắn sẽ không thể không hâm mộ . Còn Đao Thần, hắn sáu mươi năm trước chính là cao thủ Thiên bảng. Trên đời này có bao nhiêu người có thể được "Võ lâm bách sự thông" kia coi trọng. Hắn lúc trước đưa Đao Thần xếp vào vị trí thứ tư, chính là bởi vì Đao Thần là một tuyệt thế thần đao, vạn người chẳng có, trong thiên hạ có mấy người có khả năng bồi tiếp. Sáu mươi năm đã trôi qua, bọn họ tuy là những nhân vật già lão nhất, nhưng luận về danh khí tự nhiên không bằng Chưởng môn nhân hiện nay của các môn các phái. Nhưng là "gừng càng già càng cay", Đao Thần nếu như tái xuất giang hồ, thì thiên hạ đệ nhất cao thủ danh xưng là Độc Cô Cửu Thiên đó sợ rằng cũng phải vội nhường.
Đao Thần gọi Phương Kiếm Minh là Phương tiểu tử, đó là một loại nuông chiều. Đối với Phương Kiếm Minh mà nói, có đưa thân phận bề dưới của hắn lên ngang hàng Thiếu lâm chưởng môn Đại Phương thiền sư, hắn cũng không có đủ bối phận mà lên. Phương Kiếm Minh nghe Đao Thần nói xong, a a cười nói: "Đao đại thúc, Người như thế nào lại khách khí với ta như thế, chỉ cần Người cao hứng, Người gọi ta thế nào đều không sao cả. Danh tự, bất quá chỉ là một thứ dùng để xưng hô thôi."
Đao Thần nói: "Thế nha, ta cũng cho là như vậy. Ta là càng ngày càng thấy thích tiểu tử ngươi. Ai, ngươi nếu sinh ra sớm hơn vài chục năm, Đao Thần ta gì thì gì cũng phải thu ngươi làm đồ đệ, ít nhất cũng muốn cùng ngươi kết bái huynh đệ."
Phương Kiếm Minh cười nói: "Đao đại thúc, ta không dám cùng Người kết bái huynh đệ đâu, bằng không Sư phụ ta, Chưởng môn sư bá tổ, bọn họ xưng hô như thế nào với Người."
Đao Thần nói: "Chúng ta có mối quan hệ của chúng ta, ngươi và bọn họ có mối quan hệ của các ngươi, cái khác ta không quản."
Nói xong, bỏ thêm vào một thanh củi, ngọn lửa cháy bùng lên rực rỡ.
Đao Thần liếc mắt nhìn thi thể Vô Danh, than vãn: "Cái chết của Thái sư tổ ngươi thật quá đáng tiếc. Ngươi xem, hắn tài nhất bách xuất đầu (đứng đầu cả trăm người), võ công lại cao vậy, chính là trụ cột của Thiếu lâm tự các ngươi. Hắn hôm nay mất đi, ta có muốn tìm hắn luận bàn cũng không còn có thể."
Nghe Đao Thần nhắc tới Vô Danh, Phương Kiếm Minh nói: "Đao đại thúc, Người nói vì cái gì con người ta lại phải chết đi? Người xem Thái sư tổ ta, ông ấy tại Thiếu lâm tự ẩn tích mai danh, khổ luyện võ nghệ. Đại khái cả đời này không có hại qua một người nào, nhưng lại thực sự đã chết. Mặc dù tuổi của ông ấy cũng đã rất cao, nhưng thân thể ông ấy còn rất tráng kiện, còn có thể sống thêm hai mươi năm nữa cũng không có vấn đề. Ông ấy như thế nào lại rời bỏ nhân thế mà đi."
Đao Thần sắc mặt trở nên rất nghiêm túc, nói: "Thái sư tổ của ngươi, bọn họ chết cầm như là về. Ngươi phải biết rằng, bọn họ vì bảo vệ Thiên Thiền Đao, không cho ngoại nhân đem nó cướp đi, dùng tính mạng đổi lấy sự an toàn của nó. Thiên Thiền Đao ấy xuất hiện không đúng thời gian thích hợp, nếu không nhóm Thái sư tổ của ngươi sẽ không chết. Ai, đó cũng là sự định sẵn trong cõi mịt mù. Thái sư tổ ngươi nếu không nóng vội thấy Thiên Thiền Đao, cũng sẽ không cùng ta liên thủ phá động, tiêu hao không ít công lực, để cho đám người nọ lúc đó diễu võ dương oai hoành hành. Vào lúc ta cường thịnh, ta một đao là có thể đem đám Hắc y mông diện nhân giống nhau như những quả dưa này, từng đứa từng đứa giết chết. Hoàng phát lão giả nọ cũng trốn không thoát khỏi lòng bàn tay ta. Bây giờ không được. Tối hôm qua "Khuynh thành nhất đao" là ta miễn cưỡng sử ra, làm tổn thất ba tầng công lực. Ba tầng công lực này nếu muốn trong một năm bù lại đầy đủ là không có khả năng."
Phương Kiếm Minh trong lòng cả kinh, nói: "Đao đại thúc, công lực của Người tổn thất thật a?"
Đao Thần gật gật đầu, không nói gì.
Phương Kiếm Minh nói: "Đao đại thúc, Người đó là vì cái gì, Thiên Thiền Đao là một chuyện, vốn cùng Người không hề can hệ, Người có thể không cần cùng bọn chúng liều mạng. Người thân ở bên ngoài sự việc(trí thân sự ngoại), không một ai có thể nói được Người."
Đao Thần nói: "Phương tiểu tử, ngươi đang nói cái gì vậy? Đao Thần ta nói được làm được. Ta đáp ứng qua, đem bọn ngươi đưa vào trong cốc, ý tứ đó cũng là đem bọn ngươi an toàn ra khỏi cốc. Hôm nay bảy người bọn họ chết trận, Đao Thần ta trong lòng tự thẹn, không nên nói cái gì câu "trí thân sự ngoại", đó không phải khẩu khí của đại trương phu."
Phương Kiếm Minh hướng Đao Thần cung cung kính kính thi nhất lễ, nói: "Đao đại thúc, tiểu tử thụ giáo rồi. Người đối với chúng ta thật là tốt, Phương Kiếm Minh ta sẽ nhớ kỹ."
Đao Thần vẫy vẫy tay, ha ha cười to nói: "Thúi lắm, thúi lắm, ta nơi đó đối với các ngươi có tốt, ngươi cũng không nên làm theo thói của loại tiểu nữ nhân ấy. Đao Thần ta chỉ là theo tính mà làm, thấy gia hoả đó ỷ thế khinh người, lão phu đối với gia hoả này nhìn không thuận mắt, tiện tay phát lạc bọn chúng. Chỉ là không thể tưởng được võ công của bọn chúng thật sự cao như vậy. Ta xem như thất sách rồi."
Đột nhiên nghe thấy có người nói: "A di đà phật, Đao Thần lão thí chủ vì Thiếu lâm tự chúng ta tổn thất ba tầng công lực, Thanh Thành ta thay mặt cho Thiếu lâm tự hướng lão thí chủ hành đại lễ." Chỉ thấy Thanh Thành hoà thượng chậm rãi đứng dậy, đi tới, thong thả hướng Đao Thần làm một đại lễ cực kỳ trang trọng.
"Sư phụ, Người có khoẻ không?" Phương Kiếm Minh mừng rỡ nói.
Thanh Thành sau khi đã hành đại lễ với Đao Thần, hướng về Phương Kiếm Minh nói: "Minh nhi, bây giờ Thiên Thiền Đao đã ở trong tay ngươi, ngươi sử trí nó như thế nào?"
Phương Kiếm Minh ngẩn ra, nói: "Sư phụ, con..con không biết."
Thanh Thành nhìn nhìn Thiên Thiền Đao đang trong tay Phương Kiếm Minh, hắn cũng không biết nên sử trí Thiên Thiền Đao như thế nào. Bởi vì một cây đao này, gián tiếp hại chết sáu cao thủ Thiếu lâm tự, một trong số đó là siêu cấp cao thủ, nguyên khí Thiếu lâm tự bị tổn thương. Thanh Thành sau khi trở về, như thế nào hướng Đại Phương giải thích.
Lúc này, bầu trời càng ngày càng sáng, một vầng mặt trời đỏ rực đã vượt qua những đỉnh núi xa xa, vươn lên bầu trời. Nhất thời hồng quang chiếu sáng, bên trong Thương Long Cốc một mảng sáng ngời.
Đao Thần hỏi Thanh Thành nên sử lý thi thể bọn Vô Danh như thế nào. Thanh Thành nghĩ nghĩ nói hay là dùng hoả thiêu. Lập tức Đao Thần triển khai tuyệt đỉnh khinh công, xuất ra khỏi cốc tìm lấy ba cái hộp. Lúc trở về, Thanh Thành cùng Phương Kiếm Minh đã đem thi thể Vô Danh bọn họ hoả thiêu xong, liền đem tro cốt cho vào trong hộp ( Năm tăng chung nhau một hộp, A Nghi một hộp, còn một hộp để chứa Vô Danh ). Thanh Thành và Phương Kiếm Minh cũng không kềm chế được, âm thầm đau thương cả nửa ngày.
Đao Thần thấy bộ dạng hai người bọn họ mặt mày sầu khổ, đột nhiên chỉ vào Ngân giác thú bị điểm trụ huyệt đạo kia, nói: "Các ngươi xem, gia hoả kia đại khái bị Hoàng giả lão quái điểm trúng huyệt đạo trên người. Các ngươi bụng cũng đã đói rồi, không bằng chúng ta hôm nay nướng Ngân giác thú lên mà ăn, các ngươi thấy thế nào?"
Thanh Thành vội vàng nói: "Đao Thần lão thí chủ, người xuất gia như thế nào lại ăn thịt, thí chủ không nên giễu cợt tiểu tăng."
Phương Kiếm Minh vì muốn xoa dịu Sư phụ, đồng thời cũng là vì để cho chính mình vui vẻ, vỗ tay cười nói: "Hảo nha, hảo nha, Sư phụ, Người không ăn thịt, nhưng đồ đệ con không kị đồ mặn, hắc hắc, hôm nay ta sẽ động thủ, đem con Ngân giác thú này nướng chín, a a."
Nói xong, nhấc chân hướng Ngân giác thú bước nhanh đến. Ngân giác thú nọ bị chế trụ huyệt đạo suốt đêm, động cũng không động được. Bây giờ nghe Phương Kiếm Minh nói sẽ đem "nướng chín Ngân giác thú", bị doạ cho con mắt liều mạng phải đảo tròn, chú ý lên cái tên quỷ quái gì kia.
Hết chương 30.