Bạo âm “bôm bốp” xung quanh Tả Mạc càng lúc càng dày đặc, mắt thường có thể nhìn thấy rõ ràng không khí không ngừng bạo liệt, không ngừng sản sinh từng vòng khí xoáy nhỏ.
Ngũ Lăng tán nhân thiện trường phù trận nên hiển nhiên thần thức không yếu song hắn lại phát hiện một khi thần thức mình đến gần trong vòng một trượng Tả Mạc liền giống như chạm phải một bức tường vô hình, không cách nào đột phá tiến thêm nữa. Hắn “Ồ” nhẹ một tiếng, hơi ngạc nhiên. Bản thân là Kim Đan kỳ, Tả Mạc lại chẳng qua mới chỉ Trúc Cơ kỳ, trình độ thần thức của hắn theo như lý thuyết phải cường đại gấp chục lần, Tả Mạc không thể nào chống đỡ được mới đúng. Nhưng tình trạng trước mắt lại ngược lại, rõ ràng thần thức hắn đang bị ngăn trở, tình huống này chỉ xảy ra khi cường độ thần thức của song phương không cách nhau quá lớn.
Nhưng hắn chỉ hơi hơi cả kinh sau đó liền khôi phục lại như thường, hắn phỏng đoán thần thức Tả Mạc chắc đang xảy ra biến hóa gì đó, bạo âm dày đặc xung quanh bốn phía Tả Mạc càng khiến hắn tin vào phán đoán của mình.
So sánh với linh lực thì hiểu biết của tu giả đối với thần thức ít hơn rất nhiều, cho dù là tu giả Kim Đan kỳ như Ngũ Lăng tán nhân cũng không dám nói hiểu rõ ràng đối với thần thức. Trên phường thị các loại ngọc giản tu luyện linh lực nhiều không kể xiết nhưng ngọc giản tu luyện thần thức lại ít đến đáng thương, hơn nữa còn không được người ta coi trọng, có thể nói là môn ít được chú ý nhất trong những môn ít được chú ý.
Trong tất cả những tu giả thiện trường thần thức thì phù tu chiếm phần lớn. Nhưng cho dù có là phù tu cũng vẫn khăng khăng lấy linh lực làm chủ. Giống như thiền tu, hiệu xưng là tu giả sở trường luyện thể nhất nhưng trên thực tế bọn họ vẫn lấy tu luyện linh lực làm chủ.
Ngũ Lăng tán nhân tuy thiện trường phù trận song cũng không phải phù tu, hắn là kiếm tu.
Ở chốn tiểu giới hẻo lánh mà kiếm tu hoành hoành như Thiên Nguyệt giới này làm sao có thể tìm được pháp môn tu luyện thần thức xuất sắc chứ?
Bản thân Ngũ Lăng tán nhân tu luyện pháp môn thần thức là một loại nhánh tâm pháp lệch môn của bản môn, bởi vì hắn cảm thấy hứng thú đối với phù trận nên có dành thời gian tu luyện qua. Có điều đó chỉ là nghề phụ, một vị kiếm tu chỉ có khả năng có một cái nghề chính, đó là tu kiếm!
Thần thức Tả Mạc đến cùng đã xảy ra biến hóa gì, Ngũ Lăng tán nhân cũng không biết.
Ngụy Phi bị tiếng “Ồ” nhẹ của Ngũ Lăng tán nhân làm cho kinh động, song Ngụy Phi chỉ liếc nhìn Tả Mạc một cái rồi thu hồi ánh mắt. Hắn cũng là Kim Đan kỳ, hiển nhiên có thể nhìn ra thần thức Tả Mạc đang xảy ra biến hóa. Có điều trong mắt hắn thì thần thức vốn không phải chính đồ, cho dù có tu luyện thần thức đến mức cao thâm thì đã sao chứ?
Ngũ Lăng tán nhân tìm tòi trong khoảnh khắc nhưng không thu được kết quả gì liền một lần nữa dời ánh mắt hướng sang trận chiến giữa Vi Thắng cùng Cổ Dung Bình.
Tả Mạc cảm nhận thần thức bản thân đang yên ắng xảy ra biến hóa tùy theo từng điểm điểm tinh quang đang ngấm vào kia, nhưng sẽ là biến hóa gì đây? Nhìn lại tinh thần không ngừng tuôn ra tinh quang, tinh quang lại khếch tán dần vào trong thần thức, hắn có một loại cảm giác…. loại biến hóa này còn đang tiếp tục một lúc lâu nữa.
Tốc độ khếch tán của tinh quang rất chậm, nếu muốn khuếch tán tới tất cả khu vực của thần thức thì chắc cần một thời gian không ngắn.
Ánh mắt từ trong thần thức thu hồi về, hắn bắt đầu tự hỏi chuyện Bồ yêu từng nhắc đến "Phân thần" . Thần thứ trước mắt rõ rệt như thế, vươn tay ra là có thể cảm giác được, đây là lần đầu tiên thần thức hiển hiện trực quan trước mặt như vậy. Hắn không biết đây có phải là ảo giác hay không, hoặc giả chính mình đang hoang tưởng (có mà TG hoang tưởng ấy). Hắn cảm thấy rất khó để phân biệt, mà cũng không phải lúc để nghĩ đến chuyện này.
Chính bởi vì thần thức có thể đụng tay là chạm được mới khiến hắn tự nhiên nghĩ tới "Phân thần" .
Bồ yêu không nói cho hắn biết làm thế nào mới phân tách thần thức ra. Tả Mạc nhìn quanh bốn phía, trên dưới trái phải đều toàn là thần thức giống như không khí màu xám mênh mang. Thức hải được bao bọc ở trung tâm thần thức, còn tinh thần lại trôi nổi ở vách ngoài. To lớn như thế mà lại vô hình vô chất khiến Tả Mạc không biết tìm hiểu từ chỗ nào mới đúng.
Hắn thử dùng phương pháp thúc động thần thức bình thường câu thông cùng thần thức xung quanh.
Tâm niệm mới vừa động, thần thức màu xám xung quanh liền ùa về phía hắn ùa, không lâu sau đó trên tay hắn đã xuất hiện một đoàn thần thức. Tả Mạc bất giác vui mừng quá đỗi, dễ dàng vậy sao?
Nhưng còn không đợi cho hắn có thời gian để mà cao hứng, đoàn thần thức trong tay kia liền tiêu tan thành vô hình. Quả nhiên sẽ không giản đơn thế kia, hắn cũng không nản lòng. Kết quả này tuyệt không khiến hắn ngạc nhiên, lần đầu tiên nghe được hai chữ "Phân thần" hắn đã cảm thấy không đơn giản.
Sau đó hắn không ngừng tiến hành các loại thử nghiệm khác nhau, cuối cùng tổng kết ra không ít tâm đắc.
Hắn đích thực có thể khống chế đám thần thức này, khống chế cũng nhẹ nhàng thuận tay. Nhưng thần thức lại giống như những hạt cát, có thể nhẹ nhàng nắn thành nắm trong tay nhưng một khi lỏng tay ra liền sẽ tiêu tán ra xung quanh. Chỉ cần liên hệ với tâm thần Tả Mạc bị đứt thì những thần thức này lại về với trạng thái ban đầu.
Tả Mạc cảm thấy điều này không đúng lắm, theo như lý giải của hắn thì khi thần thức được chia ra hẳn sẽ có thể có tính tự chủ nhất định. Nếu không thì cùng với việc mình đem thần thức hóa thành từng dòng nhỏ đồng thời khống chế từng cái một thì có gì khác nhau đâu? Thần thức vô hình vô chất, bởi thế nó cũng có thể được đắp nặn thành bất cứ hình dạng nào.
Khi lợi dụng 《 Đại Ly Hỏa phù trận 》đối chiến cùng Tông Minh Nhạn Tả Mạc từng dùng qua loại kỹ xảo như thế. Lúc đó hắn cần phải đồng thời khống chế 《 Phược Long trận 》, 《 Ly Hỏa phù trận 》, 《 Tam Chuyển hỏa trận 》 cùng 《 Đại Ly Hỏa phù trận 》. Đồng thời khống chế bốn loại phù trận, kỹ xảo thần thức của Tả Mạc đã đạt đến trình độ khá là tinh vi.
Đương thời thần thức của hắn giống như bốn cánh tay khác nhau đồng thời khống chế bốn phù trận.
Từ một ý nghĩa nào đó mà nói thì thế kia cũng không tính là chân chính đồng thời tiến hành, bởi vì bốn phù trận có trước có sau, mang nghĩa hiệp đồng tác chiến nhiều hơn. Chỉ là thời gian sai khác giữa lúc khu sử bốn phù trận này cực nhỏ, nhìn qua không khác đồng thời tiến hành là bao.
Đồng thời khống chế bốn phù trận là cực hạn bây giờ của Tả Mạc. Đây không phải nhất tâm tứ dụng mà là nhất tâm sử tứ.
"Phân thần" mới là chân chính ý nghĩa với nhất tâm đa dụng, nó có thể đồng thời làm mấy chuyện khác nhau. Nếu như vậy thì khi thần thức được tách ra phải còn có tâm niệm riêng mới đúng!
Tả Mạc sa vào khổ tư. Thần thức tuy vô hình vô chất nhưng nó cũng giống như linh lực, có thể tách ra được. Tâm niệm chính là suy nghĩ của người, suy nghĩ làm sao phân chia được?
Điều này căn bản không có khả năng!
Tả Mạc hiểu được suy nghĩ bản thân chắc chắc đã sai rồi.
Bỗng nhiên hắn nghĩ đến yêu hạch trong thân thể mình, ý niệm này vừa xuất hiện trong đầu hắn thì cảnh tượng xung quanh chợt bị biến đổi!
Thức hải nhanh chóng được kéo gần lại, trong chớp mắt hắn đã xuất hiện bên trong thức hải. Bồ yêu đứng cánh đó không xa, Tả Mạc nhìn thấy Bồ yêu liền bỗng mở mắt ra đánh giá bốn phía xung quanh, nhưng trên mặt lại lộ ra mấy phần biểu tình nghi hoặc.
Tả Mạc chưa kịp kêu Bồ yêu thì thân thể đã xuyên qua biển lửa, kéo vào trong đấy đất thức hải.
Thế là, hắn nhìn thấy yêu hạch!
Cho đến lúc này hắn mới biết thì ra yêu hạch không ngờ được cất giữ trong thức hải, hơn nữa còn là tận nơi trung tâm sâu trong thức hải.
Hốt nhiên Tả Mạc cảm thấy thật bội phục đối với Bồ yêu, có thể đem thứ này chôn vào tận sâu trong trung tâm thức hải, xem ra thủ đoạn của Bồ yêu quả nhiên khá là lợi hại.
Hắn cứ luôn cho rằng thức hải giống như một đảo nhỏ, hiện giờ mới phát hiện nó không ngờ là một vật thể hình cầu, những chỗ bình thường hắn đi qua chỉ là bề mặt của cầu thể mà thôi. Mà bên trong cầu thể lại trống rỗng, còn yêu hạch lại được đặt ở trung tâm . Yêu hạch lớn ước chừng bằng hạt đào, trong vắt như nước, xung quanh có mọc rất nhiều ống mảnh nhìn như kinh mạch được bố trí chằng chịt, Tả Mạc không biết nên gọi nó là gì. Chính những ống mảnh này đã liên tiếp yêu hạch với thức hải bên ngoài.
Yêu hạch đến sau này mới được đem vào, như vậy những ống mảnh nhìn như kinh mạch này chắc hẳn là cũng mới có gần đây. Sau khi chôn yêu hạch vào thì năng lực khống chế đối với thần thức của hắn đại trướng, Tả Mạc đoán hẳn là dựa vào tác dụng của những thứ này.
Nhìn vào yêu hạch giữa đám dây ống lằng nhằng, hắn nhìn ngây ngẩn đến nhập thần.
Bỗng nhiên trong lòng hắn vừa động, nếu phỏng theo kết cấu của yêu hạch trong thức hải thì biết đâu có thể khiến thần thức ổn định trở lại, chứ không giống vụn cát như bây giờ, muốn nắn cũng không cách nào nắn được.
Càng suy xét hắn càng cảm thấy có đạo lý. Cẩn thận nghĩ lại thì thần thức vô hình vô chất không tán dật bay đi chính bởi vì sự tồn tại của thức hải. Còn yêu hạch lại có thể khiến trình độ khống chế đối với thần thức của hắn càng thêm tùy tâm….
Tả Mạc vừa nhìn thấy chút ánh sáng song rất nhanh đã gặp phải một vấn đề khác.
Vậy thức hải làm từ cái gì, lại còn yêu hạch từ đâu mà có?
Hắn không có thủ đoạn như Bồ yêu, từ bên ngoài cầm nguyên liệu vào hiển nhiên là không khả năng, những thứ như yêu hạch trong đây đều đã có từ trước, hắn vô thức thầm nghĩ, nếu yêu hạch này thật sự giống như dây mây kia vậy thì tốt rồi, như thế bản thân mình cũng không đến nỗi lo không có thứ để thử nghiệm.
Loại suy nghĩ hoang đường như thế khẽ lướt qua trong trí óc khiến hắn cũng phải cười cười tự giễu.
Hắn cảm thấy suy nghĩ của mình chắc không có vấn đề gì, có điều phải cần có biện pháp giải quyết. Hắn liền bắt đầu đi lang thang khắp bên trong thức hải, xem xem có thể tìm thấy thứ gì mô phỏng yêu hạch không. Nói ra cũng kỳ quái, rành rành rằng hắn có thể nhìn được Bồ yêu nhưng hai người lại phảng phất như ở trong hai thế giới khác nhau. Bất luận hắn có cố gắng kêu Bồ yêu như thế nào, thậm chí còn nghênh ngang đi lại trước mặt Bồ yêu…vậy mà vẫn đều không có chút cảm giác nào cả.
Thử thử qua mấy lần hắn liền vứt bỏ loại hành động vô vị đó, bắt đầu tìm kiếm thứ mô phỏng ma hạch.
Có điều hắn dạo khắp thức hải lại không phát hiện được thứ gì cả.
Chẳng lẽ suy nghĩ của mình thực sự có vấn đề? Hắn vô thức bay tới bên trong thần thức, vừa cảm thụ được cảm giác quen thuộc mà thần thức đem lại, vừa nhíu lông mày khổ tư.
Nhưng đúng lúc này một điểm tinh quang như ngân sa chậm rãi bay qua trước mặt hắn.
Ánh mắt hắn chợt sững lại.
Xung quanh điểm tinh quang này không ngờ lại được tụ một tầng thần thức bàng bạc, nhìn qua giống như một chiếc lồng khí màu xám trắng bàng bạc !
Trong mắt Tả Mạc đột nhiên lộ ra vẻ cuồng hỉ!
Tinh quang! Đúng a, mình sao lại quên mất tinh quang chứ?
Hắn vươn tay ra bắt lấy điểm tinh quang này, tinh quang vừa tiến vào trong lòng bàn tay hắn không có chút trọng lượng nào cả, song lúc này cảm giác của hắn càng thêm chân thực, xung quanh tinh quang đích thực được vây bởi một tầng thần thức bàng bạc, tầng thần thức này so với thần thức ở những chỗ khác càng dày đặc hơn.
Ha ha! Chính là nó!
Tả Mạc quyết định đặt tên cho thứ này là tinh sa, bởi vì cầm lại gần mới phát hiện thì ra chúng nó không phải một đoàn quang mang mà là thực thể, giống như những hạt cát.
Vừa phát hiện ra diệu dụng của tinh sa Tả Mạc liền bắt đầu ngồi xổm bên cạnh bốn viên tinh thần thu thập tinh sa.
Tốc độ bốn viên tinh thần tuôn trào ra tinh sa tịnh không nhanh, mất rất nhiều thời gian Tả Mạc mới thu được một nắm nhỏ.
Hắn quyết định dùng nắm tinh sa trên tay này thử thử trước xem sao.
Tinh sa rời rạc giống như những hạt cát, nếu quả thật muốn đem chúng làm thành nội hạch vậy cần phải luyện hóa chúng thành một thể trước đã.
Chuyện luyện hóa đối với Tả Mạc tuyệt không xa lạ, dù sao hiện giờ hắn cũng được tính là gà mờ trong những cao thủ khống hỏa. Nhưng rất nhanh thực tế lại khiến hắn buồn bực không thôi… hắn không thể nào gọi ra Chung Duẩn hỏa. Không có hỏa diễm mà muốn đem chúng luyện hóa thành một thể, vậy không phải là ngươi si nói mộng sao?
Hỏa. . .
Ánh mắt hắn bất giác rơi vào trong thức hải, nơi đó là một mảnh biển lửa đỏ rực! Có lẽ có thể lợi dụng những hỏa diễm bập bùng kia, Tả Mạc không chắc chắn lắm nghĩ.
Có điều lúc này hắn cũng không có lựa chọn nào tốt hơn cả, chỉ đành thử một phen.
Nhưng hắn trăm triệu lần không nghĩ đến chính là khi tâm niệm hắn vừa động thì một sợi hỏa diễm thoát ly từ trong biển lửa bay đến trước mặt hắn!
Thuận lợi quá mức khiến Tả Mạc rất sửng sốt. Hỏa diễm trong thức hải trước nay mình chưa từng khống chế qua.
Nhưng trầm tư nửa ngày hắn cũng không nghĩ ra nguyên nhân. Dù sao không làm không được, cứ thử qua mới biết.
Con người hắn là vậy, một là không làm, hai là đã làm thì làm cho được mới thôi, liền bắt tay vào khống chế sợi hỏa diễm đỏ thẫm chuẩn bị luyện hóa nắm tinh sa trong tay.
Một ngọn hỏa diễm đỏ thẫm xen lẫn màu đen bao bọc lấy tinh sa, giống như xà yêu đang vặn động, cuồng vũ bập bùng đầy quỷ dị!