-Thưa viện trưởng ngoài kia có một số đệ tử xin được vào gặp người.
Nghe Đỗ Bảo sư phụ báo tin, Vương viện trưởng gật đầu.
-Cho chúng vào.
Lục tục tiến vào ngay sau đó là Ái Linh , A Dính và gần chục đệ tử kim hệ khác. Ái Linh ngay lập tức quỳ xuống và lên tiếng.
-Viện trưởng người đừng đuổi Nhất Hiên ca ca có được không. Huynh ấy có cái đúng của mình mà. Tuy cách sử sự của huynh ấy chưa thực sự là tốt nhất, nhưng các sư phụ cũng có thể châm trước cho huynh ấy được mà. Đệ tử cầu xin các vị sư phụ khoan dung nương tay cho Hiên ca một lần.
Tiếp ngay sau đó là A Dính cũng quỳ xuống. Với ánh mắt cầu khẩn hắn lên tiếng.
-Viện trưởng xin người suy nghĩ lại.
Gần chục đệ tử kim hệ khác cũng đồng loạt quỳ xuống.
-Viện trưởng xin người suy nghĩ lại.
Đứng bên cạnh Nhất Hiên vô cùng xúc động vì những tình cảm mà mọi người danh cho hắn.
Nhìn lũ đệ tử quỳ dưới, Vương viện trưởng nghiêm khắc lên tiếng.
-Các trò hãy đứng lên đi, quốc có quốc pháp - tự có tự quy, quy tắc của học viện không thể dung thứ những hành động như vậy, ta không thể vì tình riêng mà phá huỷ đi truyền kỷ luật ngàn năm của học viện được. Trong nội quy của học viện đã ghi: một ma pháp sư không được phép sử sự và hành động theo bản năng. Các ngươi cứ cậy mình có quyền năng và sức mạnh là tự tung tự tác, muốn làm gì thì làm sao. Lỗi lầm của Nhất Hiên sẽ được thông báo chi tiết đến tất cả các đệ tử trong học viện sau.
Ái Linh vẫn cứng cỏi lên tiếng.
-Viện trưởng nếu người không đồng ý giảm kỷ luật cho Nhất Hiên ca ca, đệ tử xin quỳ mãi ở đây.
-Bịch.
Nhất Hiên cũng quỳ xuống, nhưng không phải hướng về Vương viện trưởng mà hướng về các bạn của mình.
-Nhất Hiên ta xin mọi người hãy đứng dậy, ân tình này ta sẽ khắc mãi trong tim, lỗi ngày hôm nay gây ra ta tự nhận mình đã sai, ta làm ta phải chịu.
A Dính kệ mặc lời của Nhất Hiên, hắn hướng đến phía viện trưởng và nói.
-Viện trưởng, tất cả xích mích là từ đệ tử mà ra, nếu có phạt thì hãy phạt đệ tử, đệ tử nguyện nhận hình phạt bị đuổi học.
Nghe A Dính nói vậy, Nhất Hiên liền hướng đến Vương viện trưởng và nói.
-Viện trưởng, chuyện xích mích và lỗi đều là từ đệ tử mà ra cả, đệ tử xin nhận lỗi và nguyện không để ai vì mình mà liên luỵ. A Dính kia còn không hề biết một chút gì về chuyện hôm nay cả.
Lục Phượng sư tỷ quỳ bên cạnh bỗng lên tiếng.
-Thưa viện trưởng và các sư phụ, Nhất Hiên chính là nhân tài hiếm có của kim hệ nó riêng và học viện nói chung. Đệ tử thấy đuổi học đệ ấy thật đáng tiếc.
Ngồi bên cạnh nhìn cảnh đó Kim Thiết sư phụ thở dài và nói.
-Là bậc nam nhi phải biết tu thân, sai phải dám gánh chịu. Càng là thiên tài càng cần phải nghiêm khắc rèn dũa, thiên tài mà lạc lối hậu quả là vô lường. Cũng không thể vì một người mà làm mất đi truyền thống ngàn năm, làm gương xấu cho các đệ tử được. Lỗi của ai người đó phải chịu các ngươi không cần phải nhận tội thay hay xin xỏ nữa.
Vương sư phụ lúc này cũng lên tiếng.
-Đúng vậy, mọi việc kết thúc ở đây, mời tất cả hãy lui về, riêng Nhất Hiên ở lại gặp ta một chút.
Biết không thể xin xỏ được nữa các đệ tử cũng đành ngậm ngùi bước ra ngoài. Lúc này ở trong phòng chỉ còn lại Nhất Hiên và Vương viện trưởng. Vương viện trưởng lên tiếng.
-Nhất Hiên, trò có hận hay không phục gì vì quyết định của ta không.
-Đệ tử biết mình sai ở chỗ nào, đệ tử không có quyền trách cứ viện trưởng.
-Tốt, mỗi lần ngã đau, tự biết đúc rút kinh nghiệm sẽ là một lần bớt dại. Ta mong trò vẫn giữ vững được ý chí phấn đấu, ta nghĩ Thiên Nam học viện không phải là nơi duy nhất có thể giúp trò trưởng thành.
Gật đầu Nhất Hiên không lộ vẻ gì là oán trách, Vương viện trưởng dừng lại thở dài và nói tiếp.
-Nhất Hiên nếu xét về lý thì ta không thể nào làm khác, nhưng nếu xét về tình ta chắc chắn sẽ giữ trò ở lại. Đây là Bách Vạn Thông thư các thẻ bài, trò có thể đến đó bất cứ lúc nào nếu mình muốn. Ta cũng chỉ làm cho trò được vậy thôi, chúc trò may mắn.
-Cám ơn viện trưởng.
Nhất Hiên đưa tay đón lấy tấm lệnh bài rồi cúi chào viện trưởng rồi quay gót ra ngoài. Dõi theo bóng hình hắn, một đôi mắt già nua toát lên vẻ tiếc nuối.
Bước ra ngoài, Thiết sư phụ, Ái Linh muội, A Dính huynh đệ cùng các huynh đệ kim hệ khác cũng đang đứng chờ hắn.
Cúi đầu đi đến trước mặt Thiết sư phụ hắn lên tiếng.
-Sư phụ, đệ tử đã phụ lại tấm lòng của người.
Thở dài và đưa tay lên vỗ vỗ vai Nhất Hiên, Thiết sư phụ lên tiếng.
-Sư phụ thật tiếc cho ngươi, nhưng đừng buồn và thất vọng, hãy cố gắng, ta tin dù bất cứ hoàn cảnh nào ngươi cũng sẽ thành công. Ta hy vọng ngươi giống như cây thông trong gió tuyết, càng bị dập vùi càng vươn lên mạnh mẽ”.
Khẽ gật đầu, Nhất Hiên định tháo 4 chiếc vòng trả lại Thiết sư phụ, thì lão cần lấy tay hắn và nói.
-Đó là quà sư phụ cho ngươi, hãy cầm lấy coi như một đoạn tình cảm giữa ta và ngươi.
-Sư phụ.
-Làm gì mà uỷ mị vậy, ta biết ngươi rất cứng cỏi mà, mà kim hệ đệ tử mấy ai không là kẻ cứng cỏi cơ chứ. Sư phụ về nghỉ đây, chúc ngươi sẽ có nhiều may mắn.
Nhìn bóng Thiết sư phụ khuất xa, Nhất Hiên vô cùng xúc động, ở Thiên Nam học viện lão già quái đản này chính là người mà hắn quý mến nhất. Nhưng hắn biết hôm nay mình đã làm lão không ít buồn phiền.
-Hiên ca.
Quay người lại, Nhất Hiên nhìn thấy Ái Linh với nét mặt buồn não lòng. Bên cạnh nàng mọi người cũng buồn bã chẳng kém.
-Mọi người đừng buồn, đệ là cây thông trong tuyết mọi người đừng lo. Vài năm nữa biết đâu chúng ta lại có dịp gặp nhau ngồi cạnh nhau chung vui chén rượu. Có lẽ bây giờ đệ cũng nên xuống núi thôi.
Nhất Hiên lúc này lại trở thành kẻ an ủi mọi người. Hắn không muốn ở lại lâu để nhìn thấy ánh mắt buồn của mọi người.
-Hiên đệ, không quay về lấy đồ đạc sao.
Bạch Yến sư tỷ lên tiếng hỏi.
Lắc đầu Nhất Hiên nói.
-Đệ có mấy đồ đạc đâu. Mọi người cũng nên trở về đi, sắp đến giờ cơm rồi, đệ không muốn mọi người lại phải nhịn đói, mọi người nhớ bảo trọng.
-Nhất Hiên bảo trọng
-Sư đệ bảo trọng.
-Hiên ca huynh nhớ bảo trọng.
Ái Linh cũng lên tiếng và lúc này nàng bỗng bật khóc, nước mắt cứ thế trào ra trên khoé mắt của nàng mà không sao ngăn nổi.
-Đừng vậy Ái Linh, huynh sẽ không sao mà. Muội yên tâm huynh sẽ không gục ngã đâu, mọi vấp váp hay đau khổ sẽ làm cho con người ta trưởng thành hơn và ngộ ra được nhiều điều hơn. Hè năm sau huynh sẽ đến đưa muội đi chơi. Đừng khóc nữa. Muội cũng phải cố gắng luyện tập tốt nhớ chưa.
Vô thức hắn đưa tay lên gạt đi những giọt nước mắt trên má của nàng. Rồi hắn từ từ quay lưng, để lại phía sau là một nỗi buồn mênh mông.
-Hiên ca, muội sẽ cố gắng luyện tập tốt.
Khựng người lại đôi chút, Nhất Hiên ngay lập tức tiến bước mà không hề quay đầu lại.
Con đường này chính là con đường hắn bước đi ngày nhập học, nhưng lần thứ hai trên con đường này lại là lần từ giã ngôi trường này. Tiếng gió xạc xào trên ngọn cây hôm nay sao mà buồn thế. Ánh chiều tà hôm nay cũng không như mọi hôm, nó như đâm xéo vào nỗi buồn của Nhất Hiên. Bước chân cô đơn lẻ loi của hắn trên con đường rời khỏi trường như nặng trĩu, dù vẫn biết mỗi lần vấp ngã là mỗi lần bớt dại, nhưng ngôi trường này cũng cho hắn những kỷ niệm vui vẻ và sự ấm áp của nó. Rời xa nó Nhất Hiên vẫn cảm thấy vô cùng khó chịu. Từ nay hắn sẽ không còn nhiều cơ hội nghe được giọng cười của Ái Linh nữa.
Đến bên Vọng Nguyệt hồ, Nhất Hiên gọi Ngư Ngọc Long đến. Trước khi rời khỏi nơi này hắn cũng cần phải tạm biệt sủng vật yêu quý của mình.
Ngư Ngọc Long đã bơi đến, từ xa nhìn nó, hình như nó cũng rất buồn, nó biết có thể Nhất Hiên không đến thăm nó thường xuyên được nữa. Tâm trạng của Nhất Hiên lúc này nó dễ dàng cảm nhận được. Nó liền nhẩy lên mặt nước vài cái, rồi tung toé một ít nước vào mặt Nhất Hiên như để gợi cho hắn một niềm vui nào đó. Nhung Nhất Hiên như vẫn buồn buồn không rứt nó đành rầu rầu đến gần bờ, ngóc ngóc cái đầu lại gần phía Nhất Hiên.
Vỗ lên cái đầu ươn ướt của Ngư Ngọc Long, Nhất Hiên hứa hẹn.
-Ngư Ngọc Long đừng buồn, thỉnh thoảng ta sẽ cố gắng thu xếp thời gian đến thăm ngươi. Hãy vui vẻ lên đừng buồn, ta nghĩ ngày nào đó ta sẽ giúp ngươi và các con cháu của ngươi tìm đường ra Hồng Hà vui chơi một bữa. Ở nơi đây trăm rồi có lẽ ngươi cũng chán lắm rồi có phải không.
Ngư Ngọc Long gật gật cái đầu, làm rung rinh mặt nước, không biết có phải nước hồ hay không mà mắt nó cũng ươn ướt, là sủng vật khế ước sinh tử, nó hiểu rõ nỗi buồn của Nhất Hiên. Trong lúc buồn như vậy Nhất Hiên vẫn nghĩ về nó.
Thấy vậy Nhất Hiên liền đứng lên, hắn gọi Lôi Tứ ra, hắn muốn trở về nội đô Thăng Long thành trước khi trời quá muộn. Và cũng không muốn mình lây buồn thêm nữa cho Ngư Ngọc Long.
Khi phi trở lại con đường mòn thì Nhất Hiên nghe thấy một tiếng gọi.
-Nhất Hiên, Nhất Hiên chờ A Dính với.
Phía đàng xa A Dính đang lệ khệ bê một bọc đồ đuổi theo hắn.
-Nhất Hiên may quá, A Dính tưởng không đuổi theo kịp.
-A Dính làm gì vậy, Nhất Hiên đã bảo không cần tiễn, đồ đạc cũng không cần lấy rồi cơ mà.
A Dính bỗng nở một nụ cười hắn nói.
-A Dính quyết định sẽ bỏ học cùng Nhất Hiên, ở đây mà không có Nhất Hiên, A Dính buồn chết mất. Có bầu có bạn chắc Nhất Hiên sẽ bớt cô đơn hơn.
Vô cùng xúc động với tấm lòng của A Dính giành cho mình nhưng Nhất Hiên ngay lập tức lên tiếng khuyên A Dính.
-A Dính, Nhất Hiên biết A Dính là người bạn rất tốt của Nhất Hiên nhưng đã là thân nam nhi thì không nên bồng bột như vậy. Không có ta, A Dính còn có Tiểu Nguyệt và các bạn khác. Làm như vậy họ cũng buồn mà Nhất Hiên cũng buồn đó. Ngay cả cha mẹ của A Dính cũng không đồng lòng cho A Dính làm như thế đâu. Nếu hiểu Nhất Hiên, A Dính hãy quay lại đi.
Trầm tư một hồi, A Dính mới lên tiếng.
-Nhất Hiên, A Dính nghĩ lúc này Nhất Hiên cần A Dính làm bạn, đừng cố chấp nữa mà. Huynh đệ hai ta đi đâu cũng có nhau chẳng phải là vui vẻ hơn sao.
Càng thấu hiểu thật sâu tấm lòng của A Dính, Nhất Hiên càng không thể đáp ứng A Dính. Nhất Hiên cố gắng lạnh lùng nói.
-A Dính nếu A Dính không quay lại từ giờ và mãi mãi hai ta sẽ không phải là bạn nhau nữa.
Ngay lập tức Nhất Hiên quay người nhẩy lên lưng Lôi Tứ, để lại A Dính đứng thẫn thờ nhìn theo.
Khi bước ra khỏi trường hắn nghĩ mình cũng sẽ buồn, nhưng không nghĩ mình lại buồn nhiều đến thế, những ký niệm thoáng chốc ùa về, nhưng rồi trước mắt chỉ là hư không. Mắt hắn lúc này cũng đã cay cay. Ai bảo rằng anh hùng là vô lệ.
Nhưng chính từ hôm nay cũng đánh dấu Nhất Hiên đã chính thức trưởng thành. Chính chắn hơn, không còn bồng bột nóng nẩy nữa, nhưng cái giá cho việc đó lại khá đắt. Nhưng cái giá đó là xứng đáng, ngay ngày đầu tiên hắn đến Thăng Long thành hắn đã có một bài học nhưng hắn không mấy nhập tâm, hôm nay suy nghĩ cặn kẽ mọi điều hắn thực sự đã hiểu ra rất nhiều.
Bầu trời giờ đã tối đen, một mình hắn đơn độc cùng Lôi Tứ phi trong màn đêm đen sâu hun hút.