Tu Chân Thế Giới – Tác giả: Phương Tưởng
Tiết 179: Mộ bia.
Dịch: Tà Phiêu
Nguồn: 4vn.eu
Trên mộ bia thình lình hiện ra ba chữ: “Đáp ứng hắn”.
Mấy ngày nay, Tả Mạc đã hạ quyết tâm quyết không để cho Bồ yêu mê hoặc, dù cho “đại thiên diệp thủ” cùng “tiểu thiên diệp thủ” làm hắn si mê không thôi, nhưng hắn vẫn quyết tâm cự tuyệt giao dịch thoạt nhìn hắn chiếm tiện nghi này. Dù cho Bồ yêu không giới thiệu tường tận về sơn thể, nhưng Tả Mạc hiểu rõ, chính mình có thể luyện được sơn thể là nhờ bản “Kim Cương vi ngôn” của mộ bia, nhờ năm câu khác biệt so với pháp quyết ngọc giản.
Tuy rằng Bồ yêu không nói nhiều, hơn nữa trong ngôn ngữ lộ vẻ khinh thường sơn thể, nhưng Tả Mạc vẫn có thể cảm nhận được sơn thể mạnh! Trong tích tắc đột phá, cảm giác lực lượng tràn đầy thân thể, hắn còn nhớ rất rõ. Lần đầu tiên hắn cảm nhận được hứng thú của lực lượng.
Uy tín của Bồ yêu thấp đến cực điểm làm cho Tả Mạc không thể tin hắn được. Dù cho “đại thiên diệp thủ” cùng “tiểu thiên diệp thủ” làm cho tim hắn đập thình thịch, nhưng hắn biết, Bồ yêu lấy ra những thứ gì đó, nhìn qua ngon ngọt, nhưng thực tế không được ngon ngọt như vậy.
“Kim Cương vi ngôn” không quá thâm ảo, rất hợp với Tả Mạc, bất tri bất giác hắn đã tu luyện đến sơn thể, điều này chứng minh thiên phú của hắn trong phương diện này. So với đem tiền đặt trên người Bồ yêu không đáng tin, tốt hơn là đặt trên những thứ mình nắm chắc. Còn về sau này, hắn không thèm nghĩ đến, chỉ cần đạt được lực lượng như khi đột phá, hắn tin tưởng, cho dù là trong loạn thế, hắn vẫn có thực lực sinh tồn.
Liên tiếp suy nghĩ vài ngày, thật vất vả mới hạ được quyết tâm, Tả Mạc dứt khoát tiến vào thức hải, chuẩn bị cực tuyệt Bồ yêu thì đột nhiên trên bia mộ hiện ra ba chữ. Trong lòng hắn dâng lên một cảm giác vô cùng quái dị, hình như, mộ bia dưới mông Bồ yêu, là một vật sống. Cách nghĩ này quá hoang đường, hoang đường đến nỗi Tả Mạc phải hoài nghi bản thân, liệu có phải bản thân suy nghĩ quá nhiều mà nảy sinh ảo giác?
Ba chữ trên mộ bia cực kỳ bắt mắt. Không phải ảo giác!
“Nghĩ như nào rồi?”Thanh âm thờ ơ của Bồ yêu đột nhiên vang lên bên tai Tả Mạc.
Tả Mạc giật mình, thoáng nhìn về ba chữ trên bia mộ, ba chữ dần mờ đi. Trong chớp mắt ba chữ đã biến mất hoàn toàn. Lẽ nào mộ bia thật sự là vật sống?
Tả Mạc miên man suy nghĩ một lát, rồi đáp: “A, ta đã nghĩ thật lâu rồi”.
Nếu như mộ bia thật sự là vật sống, như vậy… Trong giây lát, hắn nhớ đến lần đầu tiên Bồ yêu hôn mê, một thanh âm thê lương đến cực điểm, trước đây hắn vẫn nghĩ thanh âm đấy là của Bồ yêu, hiện tại nghĩ lại, thanh âm mang theo uy nghiêm, khác hẳn với nét yêu dị của Bồ yêu. Trước hắn không chú ý đến điều này, là vì ngoại trừ Bồ yêu, trong thức hải hắn không còn ai khác. Lần trước mộ bia hiện lên “Kim Cương vi ngôn”, hắn cũng không liên tưởng đến chuyện đó.
“Đáp ứng hắn”Ba chữ như vậy, ngoại trừ sinh vật ra, dù là pháp bảo xuất sắc đến đâu cũng không thể nói ra một câu đầy nhân tính như vậy. Càng nghĩ, hắn càng tin tưởng mộ bia là vật sống. Tả Mạc nhanh chóng suy nghĩ, mạch nói được nhiên không theo kịp, làm cho hiện tại hắn có nét chất phác, ngây ngốc.
Bồ yêu không khỏi nhíu mày: “Như nào nữa?”.
Tả Mạc vô ý thức trả lời: “Để ta ngẫm lại”Hắn đơn giản không để ý đến Bồ yêu, khoanh chân ngồi xuống, nhìn về phía hàng chữ trên mộ bia, dù cho hàng chữ đã không còn.
Bồ yêu có chút ngoài ý muốn, Tả Mạc tiến vào thức hải, hẳn đã có quyết định rồi mới đúng, lẽ nào lại đổi ý? Hắn nghĩ lại, không đúng. Thờ gian hắn ở cùng Tả Mạc cũng đủ dài, hắn biết Tả Mạc bình thường cũng có lúc do dự chần chờ, thế nhưng một khi đã quyết định thì không gì có thể suy chuyển được, tàn nhẫn quả quyết làm cho người ta phải líu lưỡi lại.
Tại sao lần này lại do dự? Nhưng, dù hắn có nghĩ phá da đầu cũng không thể nghĩ ra được mộ bia dưới mông hắn thầm chơi hắn một vố!
Tả Mạc ngồi bệt xuống, bắt đầu tỉ mỉ suy tư. Mộ bia hẳn là một vật sống, hay có lẽ dưới mộ bia là một vật sống. Hiện tại cẩn thận ngẫm lại, khi mộ bia hiện ra “Kim Cương vi ngôn” là lúc Bồ yêu ngất. Lần này, mộ bia lại lầm trò, thầm chơi Bồ yêu một vố! Chẳng lẽ mộ bia cùng Bồ yêu có thù oán?
Bồ yêu bình thường đều ngồi trên mộ bia, trước đây, Tả Mạc nghĩ là Bồ yêu thủ mộ, nhưng hiện tại suy nghĩ cẩn thận, hình như mang phần trấn áp nhiều hơn. Lẽ nào dưới mộ bia là đối thủ lợi hại của Bồ yêu, hắn không yên tâm nên tự mình trấn thủ mộ bia?
Suy đoán này vô cùng hợp lý, Tả Mạc bắt đầu nghĩ, dù không có thù oán thì hẳn quan hệ giữa Bồ yêu cùng mộ bia cũng không tốt đẹp đến đâu. Bằng không, mộ bia đâu có chơi Bồ yêu hai lần! Nghĩ thông suốt chuyện này, Tả Mạc nhanh chóng hiểu ra ý đồ của Bồ yêu.
Bồ yêu cần địa khí làm gì, hắn không nói ra. Nhưng xem ra, lần giao dịch này rõ ràng là nhắm đến sơn thể Tả Mạc luyện thành. Tả Mạc lại có chút không rõ. Nếu như mộ bia cùng Bồ yêu có quan hệ không tốt, Bồ yêu có thể không cho hắn tu luyện “Kim Cương vi ngôn” nhưng Bồ yêu không chút ngăn cản hắn. Nếu như Bồ yêu nhắm vào sơn thể của mình, hắn cũng hoàn toàn có thủ đoạn và phương pháp đối phó.
Bồ yêu không phải kẻ rộng lượng, thằng nhãi này trừng mắt tất báo, những người có cừu oán với hắn, tuyệt đối sẽ bị hắn chỉnh chết, Bồ yêu tuyệt không tha thứ cho địch nhân, để lại cho đối phương đường sống.
Về phần Tả Mạc, hắn không cảm thấy chuyện hai người thù hận sinh ra ảnh hưởng gì với Bồ yêu. Càng ngẫm nghĩ, Tả Mạc càng thấy khó hiểu.
Hắn đơn giản không thèm quan tâm đến quan hệ giữa mộ bia và Bồ yêu nữa, hắn cần lo lắng chính là tuyển thứ gì có lợi. Những lời của Bồ yêu, trong lòng Tả Mạc là trăm ngàn lần không nên tin. Trái ngược, hắn càng nguyện ý tin mộ bia, mộ bia đưa ra “Kim Cương vi ngôn” chính là đồ tốt.
Không có miêu tả mơ hồ, lực lượng thực sự ở trước mặt, càng đả động Tả Mạc. Giả như Bồ yêu cùng mộ bia là hai người, như vậy Bồ yêu càng khó chịu, mộ bia càng hài lòng. Tả Mạc càng nghĩ càng buồn bực, rõ ràng liên lụy đến tốc độ luyện thể, tại sao mộ bia lại bảo hắn đáp ứng? Lẽ nào…
Bỗng nhiên trong đầu hắn nảy lên một ý nghĩ, lẽ nào mộ bia có phương pháp giải quyết? Tinh thần Tả Mạc đột nhiên chấn động, rất có khả năng! Nếu không phải như vậy, mộ bia khẳng định sẽ không bảo mình đáp ứng, nếu mộ bia không quan tâm đến chuyện luyện thể của mình, như vậy đã không truyền thụ “Kim Cương vi ngôn” rồi. Hắn tin tưởng, hành vi gì cũng phải có mục đích. Mộ bia truyền thụ “Kim Cương vi ngôn” khẳng định có mục đích, chỉ là hiện tại còn chưa rõ thôi. Nhưng nếu là nó có mục đích, nhất định sẽ không bỏ mặc nỗ lực của nó trước đây. Nói vậy, nó hoàn toàn cần phải truyền thụ “Kim Cương vi ngôn”. Về phần mộ bia do yêu thích mà truyện dạy, hắn hoàn toàn không tin.
Đoán không ra mục đích của bọn họ, nhưng Tả Mạc có thể phán đoán làm sao quyết định có lợi nhất cho mình. Hắn quyết định tin mộ bia. Vừa hạ quyết tâm, hắn liền nghĩ đến mộ bia làm như nào để giải quyết vấn đề đây, nghĩ đến Kim Cương vi ngôn cùng ba chữ mới xuất hiện, hắn quyết định sau này chạy vào thức hải nhiều hơn.
Nghĩ thông suốt điểm này, Tả Mạc đứng dậy đi tới trước mặt Bồ yêu: “A, ta đã nghĩ thông suốt, thành giao!”.
“Lựa chọn của ngươi rất sáng suốt”Đôi môi băng lãnh cong cong như đao của Bồ yêu khẽ nhếch lên.
Rơi vào đôi mắt cố ý săm soi của Tả Mạc, hắn cảm giác Bồ yêu đang tươi cười, mang theo vài phần khác nữa, càng thêm xác minh suy đoán của hắn.
Thiên đầu tiên của “đại thiên diệp thủ” cùng ba thức “tiểu thiên diệp thủ” vừa đến tay, Tả Mạc lập tức như sói đói lao vào nghiên cứu. “Thai tức luyện thần” tối nghĩa khó hiểu, cho đến hôm nay, tiến cảnh của hắn vẫn chậm chạp. Hai chủng pháp quyết này mặc dù cũng có chỗ khó hiểu, nhưng còn dễ hiểu hơn “thai tức luyện thần” nhiều. Bồ yêu nguyện ý tự mình truyền thụ “tiểu thiên diệp thủ” làm cho Tả Mạc cảm thấy ngoài ý muốn.
Hắn nhân cơ hội lôi những vấn đề chưa hiểu ra hỏi Bồ yêu, không ngờ, Bồ yêu ngày thường keo kiệt lại vô cùng sảng khoái trả lời, hơn nữa còn không chút nề hà, kiên trì đến nỗi Tả Mạc có cảm giác thụ sủng nhược kinh”. Cơ hội tốt như vậy, không lợi dụng chỉ có đứa ngốc, Tả Mạc nhân cơ hội này, mang ra tất cả những vấn đề hắn chưa rõ ra hỏi. Một phen học hỏi này, làm hắn thầm nghĩ, dù không có hai bộ pháp quyết, cũng đáng!
Một bộ pháp quyết thần thức này nếu luận tinh diệu, những ngọc giản Tả Mạc xem qua có thúc ngựa cũng không đuổi kịp. Nhưng cùng Bồ yêu giao dịch, ngươi vĩnh viễn không thể cảm nhận được vui sướng đơn thuần, vĩnh vĩnh có cảm giác đau đớn như thịt bị cắt.
Sau khi Bồ yêu chỉ điểm cho hắn, hắn rất nhanh đã học được làm như nào để hút địa khí. Địa khí luyện thể cùng địa khí trong pháp quyết “địa khí quyết” Tả Mạc tu luyện tuy cùng tên nhưng hoàn toàn khác nhau.
Đại khí của “địa khí quyết” là do mặt đất sinh ra, mà địa khí Tả Mạc hấp thu là năng lượng ngưng tụ, hai cái có điểm chung thì chỉ là đều có tác dụng tẩm bổ, chỉ là “địa khí quyết” tẩm bổ linh chu, mà địa khí luyện thể tẩm bổ thân thể”. Tả Mạc cẩn thận tỉ mỉ mới phát hiện, hắn có thể hút địa khí vào là nhờ hai nhân tố. Một là luyện thể đạt đến sơn thể, hai là nhờ ma ***.
Bồ yêu khắc ma *** trên người hắn làm cho hắn câu thông cùng đại địa, vô cùng kỳ diệu. Hắn hiện tại có chút minh bạch, vì sao ma chủ luyện thân thể, bởi vì bọn họ trời sinh ma ***, bọn họ là con của đại địa.
Cảm giác hút địa khí vô cùng thoải mái, làm cho người khác mê say, mà lực lượng ngưng thực chậm rãi tiến vào thân thể, tẩm bổ từng bộ phận thân thể. Ngươi có thể cảm nhận được cơ thể ngươi tràn đầy lực lượng, cảm thụ trước đây chưa từng có, làm ngươi nghiện.
Nhưng hút địa khí rồi trong nháy mắt bị Bồ yêu hút sạch, tuyệt đối là cực hình! Lực lượng trong cơ thể nháy mắt biến mất, đại não tê dại, khi Tả Mạc phục hồi lại tinh thần, suy yếu cùng vô lực làm hắn nghĩ chính mình bệnh mất. Cảm giác chóng mặt cùng khổ sở phá hư tất cả ham muốn cùng hăng hái trong lòng hắn.
Mỗi lần bị Bồ yêu nghịch hút địa khí, hắn chỉ nghĩ đến một chuyện, ngất đi thôi! Nhưng hắn không thể ngất, hắn cần tu luyện!
Tu Chân Thế Giới – Tác giả: Phương Tưởng
Tiết 180: Đại thiên diệp thủ.
Dịch: c0f7e3
Nguồn: 4vn.eu
Tả Mạc đầu tiên là tu luyện “đại thiên diệp thủ”. Nửa thiên sau của thiên đầu tiên “Đại thiên diệp thủ” giảng giải làm sao luyện thành đại thiên diệp thủ. Vị Thiên Yêu kỳ tài ngút trời, tham khảo quá trình sinh trưởng của thực vật mà sáng chế ra pháp quyết.
Bước thứ nhất của “đại thiên diệp thủ” là phải đem tinh thần tỏa ra bên ngoài thu gom lại, điều này đối với Tả Mạc rất dễ dàng đã hoàn thành. Tiếp theo, cần thu gom thần thức, luyện thành “hạt giống” đây là một bước vô cùng trọng yếu. Nếu không thể hình thành “hạt giống”, vậy thì không thể tu luyện “đại thiên diệp thủ”. Các bước luyện thành “hạt giống” thoạt nhìn vô cùng phức tạp, nhưng đợi Tả Mạc xem hết một lượt, một cảm giác quái dị tràn dâng trong lòng.
Đây không phải là “dựng đan” trong phương pháp thủy luyện sao? Nhuận trạch đan cấp một không mang đến bao nhiêu tiền tài cho Tả Mạc, nhưng nhờ nó mà hắn quen thuộc phương pháp thủy luyện, mỗi biến hóa của quá trình “dựng đan” đều khắc sâu trong tâm trí hắn, cho nên khi nhìn hết các bước luyện thế “hạt giống”, nên lập tức hai chữ giống nhau hiện lên trong đầu hắn.
Hắn không biết vị Thiên Yêu này có hiểu phương pháp thủy luyện không, nhưng có thể sáng chế ra pháp môn kỳ diệu như vậy, vận dụng luyện đan vào thần thức, phong thái của tiền bối năm xưa, làm hắn ngưỡng mộ không thôi.
Nghĩ đến đây, hắn không khỏi bĩu môi. Bồ yêu cũng hô chính mình là Thiên Yêu, nhưng sao chênh lệch lớn như vậy? Bồ yêu lấy ra pháp quyết cũng tốt, nhưng từ trước đến nay, hắn chưa nghe thấy pháp quyết nào là của tên Bồ đó. Chủ yếu nhất là, Tả Mạc hoàn toàn không cảm thấy nửa điểm phong thái cao nhân của Thiên Yêu trên người hắn. Hắn tương đối hoài nghi, thân phận của Bồ yêu có phải do tên này tự biên tự diễn không?
Hiểu được phương pháp thủy luyện rồi, Tả Mạc luyện chế “hạt giống” rất nhanh, không gặp bao nhiêu trắc trở. Mấy thời thần sau, một “hạt giống” hình thành. Khỏa “hạt giống” này là Tả Mạc ngưng tụ thần thức thành, như hạt đậu nành, phập phồng lên xuống, như là đang hô hấp vậy.
Chỗ khó nhất lại không phải trở ngại đối với Tả Mạc, chỉ cần kiên trì tu luyện theo pháp môn, mười ngày sau, khỏa “hạt giống” sẽ phá bọc mà nảy nở. Có điều, hiện nay tất cả thần thức của hắn đều nằm trong hạt giống, vốn quen mỗi thời mỗi khắc đều dùng thần thức, nay không còn chút nào, trong tâm Tả Mạc khó chịu không nói nên lời.
Không còn thần thức, Tả Mạc không thể luyện đan, không thể luyện khí, nhưng làm hắn kinh sợ chính là hắn không thể sử dụng “Thiên Hoàn Nguyệt Minh trận”.
Đáng chết! Sao mình lại phạm phải sai lầm trí mạng như vậy, xem ra đoạn thời gian này không thể quá đắc ý! Mười ngày này mong là không người nào đến a! Vì không để những sư đệ khác khủng hoảng, ở mặt ngoài, hắn không biểu hiện ra có gì khác thường.
Công Tôn Sai vừa đưa tới một đống tài liệu, toàn bộ từ trên người thanh đinh ngạc vừa bị Tả Mạc liệp sát. Đáng chú ý nhất phải kể tới da của thanh đinh ngạc cùng bảy cây thanh đinh. Tấm da thanh đinh ngạc hoàn hảo không có tổn hại gì, một tấm da thanh đinh ngạc hoàm mỹ như vậy tương đối hiếm thấy. Da thanh đinh ngạc là nguyên liệu chế tạo linh giáp xuất sắc, trên thị trường có giá tương đối cao.
Tả Mạc ưa thích nhất, lại là bảy cây thanh đinh. Bảy cây thanh đinh này là thủy hành tài liệu khó có được, mà lại từ một con thanh đinh ngạc duy nhất, vô cùng thích hợp đem luyện chế thành một bộ phi kiếm.
Năm bộ kiếm ý của Tả Mạc cần có năm thanh phi kiếm tính chất hoàn toàn bất đồng, muốn thu thập đầy đủ, khả ngộ bất khả cầu. Hắn tính toán đem bảy cây thanh đinh này luyện chế thành một bộ phi kiếm, thích hợp cho chính mình sử dụng. Có điều vừa nghĩ tới thần thức chính mình toàn bộ nằm trong “hạt giống”, Tả Mạc không khỏi cười khổ.
Mười ngày sau. Tả Mạc tinh thần chăm chú án chiếu theo “đại thiên diệp thủ” khẩu quyết thúc giục “hạt giống”. Qua mười ngày không ngừng luyện hóa, “hạt giống” đã lớn bằng trứng bồ câu, hiện lên ánh sáng le lói, vỏ ngoài giống như bọc một lớp sứ trắng, bên trong ẩn ước có thể thấy chồi non cuộn tròn.
Đột nhiên Tả Mạc cảm thấy thần thức vừa động, vỏ ngoài “hạt giống” đã vỡ ra. Vỏ ngoài do thần thức hóa thành, tự nhiên không có thanh âm nứt vỡ, nhưng rơi vào trong tai Tả Mạc còn hơn cả một đạo kinh lôi. Khắp người hắn phảng phất như sét đánh trúng, run rẩy một trận.
“Chồi non” vươn ra từ trong đám vỏ nứt vỡ, chỉ có một phiến là nhỏ. Phiến lá duy nhất của chồi non giống như bàn tay có đủ cả năm ngón. Hết thảy xung quanh giống như thủy triều tràn tới, rõ nét vô cùng. Cỗ cảm giác nắm giữ quen thuộc này lập tức khiến Tả Mạc yên tâm bình tĩnh.
Thần thức! Trong lúc bất tri bất giác, Tả Mạc kinh ngạc phát hiện, chính mình vô cùng ỷ lại vào thần thức. Thần thức hình như so với trước kia yếu hơn nhiều, nhưng chỉ cần có thần thức, hắn liền có thể thôi động Thiên Hoàn Minh Nguyệt trận, hoàn toàn đảm bảo được an toàn bản thân.
Tả Mạc bình tĩnh lại bắt đầu nghiên cứu tử tế bộ mặt hoàn toàn mới của thần thức. Hiện tại thần thức của hắn toàn bộ đều hóa thành gốc cây non. Giống như cánh tay trẻ nhỏ tròn trĩnh mịn màng, phiến lá duy nhất trên chồi non lại khiến Tả Mạc kinh hỉ không thôi.
Tâm thần vừa động, phiến lá giống như bàn tay đột nhiên lay động, năm cánh lá như “ngón tay” cũng hơi run run. Không bao lâu sau Tả Mạc liền nắm được vài phần bí quyết, năm “ngón tay” trên “diệp thủ” càng lúc càng trở lên linh hoạt. Tả Mạc cảm thấy hứng khởi, thậm chí khống chế năm ngón trên diệp thủ máy động các loại pháp quyết, luyện tập diệp chỉ chỉ pháp. Diệp thủ máy động pháp quyết cũng không có bất cứ động tĩnh gì, thần thức cùng linh lực hoàn toàn bất đồng.
Nhưng dùng diệp thủ luyện tập chỉ pháp, trình độ linh hoạt vượt xa chỉ pháp trên ngón tay bình thường. Tả Mạc có thể khống chế diệp thủ hoàn thành rất nhiều chỉ pháp có độ khó cực cao không thể tưởng tượng, những chỉ pháp này nếu hắn dùng ngón tay thường tuyệt đối không có khả năng hoàn thành. Năm ngón tay trên diệp thủ có thể tùy ý vươn dài biến ảo hình dạng, khiến cho Tả Mạc phải hô to thần kỳ.
Tả Mạc cứ như vậy xem xét diệp thủ, đến khi cạn kiệt tinh lực mới dừng lại. Khi hắn dừng lại mới chú ý đến một chuyện trước nay vốn lơ là. Độ khó của khống chế diệp thủ so với khống chế thần thức trước kia hoàn toàn không giống nhau. Những biến hóa tinh tế xảo diệu như vậy, trước kia hắn ngay cả tưởng tượng cũng chưa từng nghĩ tới.
Thần thức của hắn bao phủ phạm vi lớn hơn trước rất nhiều. Hắn vừa rồi cho rằng thần thức mình yếu đi một chút, nhưng sau khi xem xét diệp thủ hắn mới minh bạch. Lúc này nằm trong phần gốc còn lại của diệp thủ còn có một phần “hạt giống”.
Thần thức của mình, phần lớn bộ phận đều ở trong “hạt giống” lớn bằng trứng bồ câu kia, lúc này nếu chỉ có một phần nhỏ thần thức chuyển đổi thành diệp thủ. Nếu đợi tất cả thần thức trong “hạt giống” chuyển thành diệp thủ, thần thức của mình cũng hồi phục như trước. Một nửa “hạt giống” lúc này giống như đất vậy, chồi non diệp thủ hấp thu dưỡng chất bên trong, không ngừng sinh trưởng.
Trong thời gian một ngày, diệp thủ đã lớn hơn một chút. Chờ thần thức toàn bộ hóa thành diệp thủ, mức độ tăng trưởng của diệp thủ sẽ ảnh hưởng bởi tốc độ tăng trưởng thần thức. Chẳng qua, chỗ tốt “Đại thiên diệp thủ” mang đến cho Tả Mạc hắn cảm thụ được vô cùng trực quan. Tuy rằng phạm vi bao phủ của thần thức nhỏ hơn so với trước kia một chút nhưng trong phạm vi bao phủ độ rõ nét so với lúc trước lại lớn hơn nhiều.
Chỗ tốt này đối với luyện đan luyện khí có liên quan trực tiếp. Khả năng khống hỏa của Tả Mạc trong vô hình lại tăng lên một bậc. Trong lòng hắn có xung động cường liệt muốn luyện chế phi kiếm, nhưng hắn vẫn cố nén trụ, thần thức của hắn còn chưa khôi phục đến trạng thái đỉnh phong.
Diệp thủ sinh trưởng cũng không nhanh, nhưng vô cùng ổn định. Tả Mạc cũng không nóng nảy, việc hắn muốn làm còn rất nhiều. Ví như tu luyện ba thủ thức “tiểu thiên diệp thủ”.
Ba thủ thức đầu tiên Tả Mạc đã học xong, Bồ yêu tự thân truyền thụ quả nhiên có chút tác dụng. Ba thủ thức này hoặc là tinh diệu hoặc là uy lực cực lớn, hắn tự nhiên sẽ không bỏ qua, không ngừng tu luyện, hắn muốn đem chúng tu luyện tới tâm ý vừa động chiêu thức liền thành. Có điều, hắn còn cách trình độ này một khoảng rất xa.
Khiến hắn cảm thấy kỳ quái chính là, khi hắn tu luyện quang mang trên đầu ngón tay là bạch sắc nhàn nhạt, mà không phải huyết hồng sắc quang mang như Bồ yêu. Có điều hoàn thành chiêu thức hiệu quả cũng không khác biệt. Bồ yêu đối với vấn đề này cũng không nói nguyên do, Tả Mạc thấy không ảnh hưởng gì đến thi triển pháp quyết, cũng bỏ vấn đề này sang một bên.
Tả Mạc đến hiện tại còn chưa minh bạch, tiểu thiên diệp thủ cùng với diệp thủ có quan hệ gì. Ban đêm, ánh trăng như nước. Một người toàn thân ám kim ở bên hồ, hai chân để trần đến đùi, phân ra mà đứng.
Tả Mạc vận chuyển Kim Cương vi ngôn, từng tia địa khí cực kỳ nhỏ yếu từ lòng bàn chân luồn vào thân thể. Địa khí như sợi tơ, lạnh lẽo, tan vào trong tứ chi ngũ tạng, hắn chỉ cảm thấy khắp người thư thái nói không nên lời. Theo sợi tơ thấm vào thân thể, cơ nhục của hắn trở nên càng thêm cường kiện cứng rắn. Thân thể của Tả Mạc như đại địa an tĩnh mà tràn ngập sinh cơ hoạt bát.
Hắn mở to tròng mắt, nhìn bàn tay mình, có thể thấy ẩn ước có hình một ngọn núi nhàn nhạt. Ai, hắn không khỏi lắc đầu, ngay sau khi địa khí trong thân thể của hắn bị Bồ yêu hấp thụ, đỉnh núi này lần nữa sẽ lại tan biến không thấy.
Mỗi ngày đều phải chịu dày vò một phen, hắn tự nhiên cũng thấy được chút quy luật. Đỉnh núi trong bàn tay hắn hẳn là tiêu chí của sơn thể, nếu cơ thể càng cường hoành, trong thể nội hắn địa khí càng sung túc thì ngọn núi cũng càng trở nên rõ nét. Lúc hấp thụ địa khí mỗi ngày cũng là lúc nó nổi lên rõ nhất.
Trong thân thể đột nhiên sinh ra một cỗ hấp lực, địa khí vừa mới ngấm khắp người giống như một bầy cá bị hấp dẫn, lại từ trong mỗi khối thân thể mỗi khối cơ nhục xương cốt chảy ra. Ánh mắt Tả Mạc lộ ra vài phần biểu tình thống khổ.
Không cần hắn điều chỉnh, thân thể tự phản ứng theo bản năng kháng cự, kháng cự lại không cho địa khí ly khai. Cơ thể liều mạng giữ lại địa khí, nhưng cỗ hấp lực kia quá cường đại, địa khí không ngừng bị tụ tập lại.
Địa khí trong thể nội bị Bồ yêu quét qua không còn. Cảm giác hư nhược mãnh liệt nhưng Tả Mạc lại không thể hôn mê đi, bởi vì đau đớn. Toàn thân hắn như bị kim châm, mỗi một khối cơ nhục khớp xương đều đau đớn.
Tả Mạc hiểu rõ đây là chuyện gì. Địa khí hấp thu được, lại bị Bồ yêu rút đi, tất cả quá trình cơ thể Tả Mạc tựa như một đại hán không dễ dàng tìm được một kiện bảo vật, đột nhiên lại bất ngờ bị cướp, theo bản năng, hắn chống cự lại nhưng đối phương mạnh hơn hắn nhiều, trong quá trình tranh đoạt này thân thể hắn thụ thương.
Mỗi ngày đều phải trải qua một lần thụ thương như vậy, đau đớn trong đó có thể tưởng tượng được. Quả thực là cực hình tàn khốc! Mộ bia đáng chết! Mỗi ngày Tả Mạc đều nghiến răng nghiến lợi kiên nhẫn chịu đựng đau đớn, đồng thời trong lòng lại nguyền rủa cái mộ bia đáng chết kia một trận!
Đoạn thời gian này chỉ cần hắn có thời gian, liền lập tức tiến vào trong thức hải. Kết quả là từ sau lần trước thoát ra ba chữ kia,mộ bia không còn nửa điểm động tĩnh. Nghĩ tới ba chữ kia, Tả Mạc vốn một lòng hy vọng đối với mộ bia vô cùng bi phẫn, hắn cuối cùng cũng không hi vọng nữa, hắn nhìn lầm người!
Sai, hắn nhìn lầm mộ bia rồi!
Tu Chân Thế Giới – Tác giả: Phương Tưởng
Tiết 181: khách quen.
Dịch: c0f7e3
Nguồn: 4vn.eu
Trước đây Tả Mạc mỗi ngày đều nghe âm khuê, ở Hoang Mộc tiều, lúc nhàn rỗi hắn cũng mở âm khuê lên nghe. Không riêng gì hắn, những người khác trên Hoang Mộc tiều cũng như vậy. Ngoại trừ phi kiếm truyền thư do các trưởng bối trong môn phái cấp, đây là phương thức duy nhất liên hệ với bên ngoài. Với tu vi của Tả Mạc, cũng không có cách nào sử dụng phi kiếm truyền thư về môn phái với khoảng cách xa như vậy.
Mỗi ngày đều nghe được tin xấu, giống như yêu ma đột nhiên trở nên vô cùng mạnh mẽ vậy, tu giả hoàn toàn không phải là đối thủ, liên tục bại lui. Mỗi lần nghe thấy những tin tức này Tả Mạc đều thấy buồn bực. Theo lý thuyết, tu giả đã tiến vào Đô Thiên Huyết giới nhiều năm, yêu ma bất quá chỉ giống như dã thú nuôi thả trong hậu hoa viên mà thôi, tại sao bỗng nhiên lại nổi dậy khiến tu giả không ngăn nổi như vậy.
Hắn tiến vào hồ dung nham, trong hỏa trận, hỏa diễm nóng bỏng vô cùng bao lấy vòng đồng. Vòng đồng trải qua thời gian dài tôi luyện, hiện tại trông giống như một khối ngọc màu hỏa hồng. Tả Mạc tỉ mỉ kiểm tra hỏa trận một hồi, tâm tình nhất thời tốt hơn một chút. Qua một thời gian rèn luyện nay mai vòng đồng có thể hoàn toàn thay đổi, hắn vô cùng chờ mong uy lực của vòng đồng sau khi hoàn thành tôi luyện. Sau khi thay đổi tinh thạch cho hỏa trận hắn liền đi ra.
Ánh dương quang ấm áp chiếu lên thân thể khiến hắn thoải mái muốn kêu lên. Hiện tại Hoang Mộc tiều đã đi vào quỹ đạo, ngoại trừ vấn đề nghịch hút địa khí mỗi ngày, hắn không còn gì phải phiền não cả. Hoang Mộc tiều tuy rằng hoang vắng, nhưng còn hơn ở trong môn phái phân tranh, thật sự là một cõi yên vui.
Bỗng nhiên hắn ngẩng đầu, từ xa xuất hiện mấy điểm đen, tốc độ kinh người bay về hướng Hoang Mộc tiều. Tu giả! Tả Mạc khẽ động trong lòng, so với cảm giác thấp thỏm trước đây, hiện tại hắn trấn định hơn nhiều. Thiên Hoàn Nguyệt Minh trận đã sẵn sàng nghênh địch, dù cho thần thức của hắn chưa toàn bộ trở thành “diệp thủ”, nhưng một nửa thần thức chuyển hóa thành diệp thủ khống chế Thiên Hoàn Nguyệt Minh trận có uy lực lớn hơn nhiều so với trước.
Chỉ cần đối phương chưa đạt tới Kim Đan kỳ, hắn không cần phải sợ hãi. Người tới là ba gã tu giả. Nhìn tốc độ mạnh mẽ của đối phương, Tả Mạc hơi e ngại, thực lực của ba người này không kém. Nhưng khi họ tới gần Tả Mạc kinh ngạc phát hiện chính là người quen, chính là ba người luyện chế mạc liên tử lần trước. Ba người ngang qua Hoang Mộc tiều, thấy Tả Mạc cũng lộ ra biểu tình ngoài ý muốn, cấp tốc hạ xuống.
“Không nghĩ tới có thể ở chỗ này gặp Tả huynh đệ, thực là hữu duyên a!”Đại hán áo ồng sang sảng cười to, thần thái thân thiết, hai người còn lại theo sát phía sau.
Lần trước ăn phải quả đắng vì ba người này, Tả Mạc cũng biết họ chẳng phải là người lương thiện gì. Chẳng qua với bộ mặt cương thi của hắn ai nhìn vào cũng không thấy được điểm gì. Hơn nữa hôm nay có Vô Không Kiếm Môn chống lưng, trên đảo lại có đại trận bảo hộ, hắn hoàn toàn không lo lắng.
“Ha ha, đúng vậy đúng vậy”Tả Mạc chắp tay đáp. Nếu trước đây hắn có thái độ này, ba người chỉ sợ sẽ lập tức nổi giận. nhưng thân phận địa vị của Tả Mạc hôm nay so với trước đây đã là một trời một vực. Thanh danh Vô Không Kiếm Môn ở Thiên Nguyệt giới như mặt trời ban trưa, không ai dám tùy tiện chọc giận môn phái hiếu chiến này, Tả Mạc lại chính là hạch tâm đệ tử của Vô Không Kiếm Môn.
Hồng bào nam tử lúc này cũng cảm thấy may mắn đã bồi thường chuyện lần trước, quan hệ hai bên không trở nên cứng rắn, nếu không ngày hôm nay cũng có chút khó khăn. Hắn cũng không bởi vì Tả Mạc chỉ là Trúc Cơ kỳ mà coi thường, cho dù không nói tới Vô Không Kiếm Môn, bản thân Tả Mạc trong mắt hắn cũng là nhân vật tràn ngập nguy hiểm.
Hắn đã nắm giữ Thiên Hoàn Nguyệt Minh trận lâu như vậy tự nhiên hiểu biết rõ ràng. Nhìn thấy Tả Mạc bày trận tại Tùng Đào các, sự khiếp sợ trong lòng hắn lúc đó khó có thể hình dung được. Khi thấy Tả Mạc bên trong Hoang Mộc tiều hắn liền khẳng định Tả Mạc chắc chắn đã bày bố đại trận trên đảo.
Chẳng qua người này kinh nghiệm giang hồ phong phú, có thể cứng cũng có thể mềm, hắn vô cùng biết điều nói: “Ba huynh đệ chúng ta muốn nghỉ ngơi hồi phục tại quý địa vài ngày, đây là một chút tâm ý, Tả huynh đệ không nên từ chối”Hồng bào nam tử đưa ra một túi nhỏ tinh thạch, Tả Mạc ước lượng qua lập tức vô cùng hài lòng. Ba trăm khối tam phẩm tinh thạch, quả nhiên rất tốt.
“Đâu có đâu có. Phòng ốc ở đây các vị tùy ý lựa chọn, nếu cần cái gì, cứ nói với tiểu đệ”Tả Mạc lập tức nhiệt tình hơn vài phần.
Hồng bào nam tử thầm thở phào nhẹ nhõm, chỉ cần Tả Mạc thu tinh thạch của họ, vậy là tốt rồi. Hắn lo lắng nhất là Tả Mạc bởi vì chuyện lần trước luyện hóa mặc liên tử mà trong lòng ghi hận, không đợi Tả Mạc mở miệng, hắn liền chủ động xuất thủ. Hiện tại xem ra đã ổn rồi.
“Vậy làm phiền rồi!”
“Được rồi, trên đảo ta đã bày phù trận, các vị không nên tùy ý đi lại”Tả Mạc nhắc nhở bọn họ.
Hồng bào nam tử thầm nghĩ trong lòng, quả nhiên là vậy, ngoài miệng vội vã trả lời: “Đa tạ Tả huynh đệ nhắc nhở”.
Tả Mạc cũng không nhiều lời vô ích, liền xoay người rời đi. Đợi Tả Mạc rời đi, ba người lúc này mới triệt để thả lỏng. Đại hán vẻ mặt dữ tợn hừ lạnh một tiếng nói: “Nhìn bộ dạng của hắn, lão tử thật muốn đập cho hắn một quyền thành thịt nát!”.
“Ở đây an toàn?”Nam tử mũi ưng nhìn lão đại.
“Chúng ta nghĩ ngơi và hồi phục một ngày, lập tức đi Tiểu Sơn giới”Hồng bào nam tử kiên quyết nói.
“Lão tử...”Đại hán vẻ mặt dữ tợn vẫn còn đang lải nhải.
Hồng bào nam tử trừng mắt liếc hắn, ngắt lời nói: “Không nói nhiều, còn không mau nhập định, chúng ta không có nhiều thời gian”.
Đại hán vẻ mặt dữ tợn lập tức bắt đầu đả toạ.
Cầm ba trăm khối tam phẩm tinh thạch, trong lòng Tả Mạc vô cùng sảng khoái, vụ buôn bán này quả nhiên thoải mái a. Hắn hồi tưởng lại thần thái ba người, họ hình như có chút sốt ruột, chắc là có chuyện gì vội vã. Ngọc giản Thiên Hoàn Nguyệt Minh trận chính là lấy từ bọn họ, ngoài ra còn có một ngọc giản “kim luyện tàn thiên”. Chỉ là phương pháp trong kim luyện tàn thiên kỳ lạ, hơn nữa lại tàn khuyết, Tả Mạc cũng không muốn tốn sức. Nhưng có thể khẳng định ba người này rõ ràng thuộc loại tu giả da dày thịt béo.
Tả Mạc không khỏi có chủ ý giao dịch, hiện tay trong tay hắn có không ít Kim Ô hỏa, tự nhiên muốn bán ra. Hoang Mộc tiều quả thực quá hoang vắng, thành thị gần nhất cũng phải tốn thời gian phi hành rất lâu mới tới. Một tu giả Trúc Cơ kỳ như hắn, nếu để lộ ra tin tức Kim Ô hỏa, chỉ cần ra khỏi Hoang Mộc tiều một bước tuyệt đối sẽ bị vây công.
Biện pháp an toàn nhất chính là chủ động hấp dẫn người khác tới cửa. Chỉ cần ở Hoang Mộc tiều, Tả Mạc không sợ bất kỳ tu giả Ngưng Mạch kỳ nào. Cũng không sợ thế lực lớn nào vây hãm, bất kỳ một thế lực nào cũng sẽ không chủ động khiêu khích Vô Không Kiếm Môn. Lo lắng nhất chính là các đoàn đội tu giả nhỏ, chính là bọn sát nhân đoạt bảo. Cướp đoạt xong tùy tiện kiếm một nơi mai danh ẩn tích rồi lại nghênh ngang đi ra.
Nếu muốn hấp dẫn người khác từ thật xa tới nơi heo lánh này, nhất định phải có cái gì đó đủ hấp dẫn, mà Kim Ô hỏa là một trong số đó. Việc đầu tiên Tả Mạc muốn làm chính là truyền ra tin tức để mọi người biết, tại Hoang Mộc tiều có thể mua được Kim Ô hỏa. Mục tiêu của hắn chính là ba người này.
Hồng bào nam tử đang nhập đinh bỗng nhiên mở mắt, lộ ra biểu tình cảnh giác, hai người còn lại cũng lập tức mở mắt. Nhìn thấy người tới chính là Tả Mạc, ánh mắt mới giảm bớt một chút đề phòng.
“Đã quấy rối các vị nghỉ ngơi rồi, thật sự xin lỗi”Tả Mạc chậm rãi ngồi xuống, trong giọng nói không hề có nửa điểm xấu hổ.
“Nói quá rồi”Hồng bào nam tử cười nói: “Chẳng hay Tả huynh đệ đêm khuya tới chơi có gì chỉ giáo?”.
Tả Mạc cũng không nói lời vô ích: “Tiểu đệ có thứ này, không biết các vị có hứng thú hay không?”.
Hồng bào nam tử đầu tiên là sửng sốt, sau đó lộ ra vẻ hứng thú: “A, được Tả huynh đệ coi trọng tất nhiên không phải là vật tầm thường rồi”.
Tả Mạc đưa ra một hộp ngọc: “Mời các vị xem”.
Hồng bào nam tử tiếp nhận linh lung hạp, không khỏi khen: “Hộp ngọc thật tinh xảo. A, mặt trên còn có phù trận tinh vi, khiến ta đối với vật bên trong càng thêm hiếu kỳ a!”.
Hắn mở hộp ngọc, bên trong hộp ngọc, “Kim Ô hỏa!”Hồng bào nam tử thất thanh kinh hô, sắc mặt hai người phía sau cũng đại biến.
Ánh mắt hai người kia nhìn chằm chằm vào Kim Ô hỏa trong hộp ngọc, lộ ra vẻ cuồng nhiệt không thể che giấu. Hồng bào nam tử kinh ngạc nhìn Kim Ô hỏa trong bình ngọc nửa ngày mới thở dài: “Tả huynh đệ quả nhiên hảo thủ đoạn! Trước kia nghe nói Tả huynh đệ luyện chế ra Kim Ô hoàn, không ngờ Tả huynh đệ còn luyện thành Kim Ô hỏa thuần túy, quả là cao thủ!”.
Thấy đối phương không có dấu hiệu động thủ, Tả Mạc trong lòng thả lỏng. Ba người trước mặt bộc lộ sát khí nhàn nhạt, khẳng định đã ngầm động tâm, Tả Mạc có chút lo lắng bọn họ nổi lòng tham. Tuy rằng hắn âm thầm phòng bị nhưng nếu ba người này đột nhiên làm khó vẫn rất nguy hiểm.
Hắn không biết rằng chỉ trong chớp mắt trong đầu hồng bào nam tử đã chuyển qua vô số ý niệm. Tuy chỉ là một chút Kim Ô hỏa nhưng giá trị cực cao, nếu cần thiết cũng không ngại trả đại giới. Nhưng nhìn Tả Mạc thản nhiên như vậy, chắc hẳn đã có sẵn bố trí.
Trong lòng hồng bào nam tử cân nhắc, kiềm chế tham niệm. Ba người ăn ý vô cùng, hai người còn lại liền biết lão đại không muốn động thủ, không thể không mạnh mẽ đè nén sát khí trong lòng.
“Quá khen quá khen, chẳng hay ba vị có thấy hứng thú hay không?”Tả Mạc nói.
Hồng bào nam tử trầm ngâm nói: “Trao đổi được chứ? Trên người tại hạ không có nhiều tinh thạch”.
Tả Mạc lập tức phấn chấn, sảng khoái đáp: “Không thành vấn đề”Hắn cần nhất chính là một số thứ sử dụng được. Tại địa phương chim không thèm ỉa này, có tinh thạch cũng không có chỗ dùng, không bằng đổi lấy thứ gì đó tiện dụng.
Chỉ thấy hồng bào nam tử lấy ra một số vật phẩm mời Tả Mạc chọn. Trong quá trình tu giả trao đổi, bởi vì không có bên thứ ba, thủ đoạn thường dùng chính là khảo nghiệm nhãn lực cùng tâm lý đối phương. Hồng bào nam tử lấy ra đủ loại, có tài liệu, có pháp bảo, có ngọc giản. Hai người phía sau cũng lấy ra vài món đồ.
Ba người này quả nhiên có không ít của cải, Tả Mạc nhất thời đỏ mắt, nhưng cũng âm thầm rùng mình. Những thử này linh tinh lộn xộn, cũng không phải xuất phát từ một người, khiến hắn không tự chủ nghĩ đến chuyện sát nhân đoạt bảo. Chỉ sợ cũng không ít người bị thua trong tay ba kẻ này. Tả Mạc chấn chỉnh tinh thần, bắt đầu tuyển chọn.
Last edited by Lang Thang; 26-01-2011 at 11:26 AM.
|