-Ước mơ của chị thật ra rất giản đơn, chị muốn có một công việc ổn định, có mức lương cao một chút…rồi… tìm được một người đàn ông tính tình cởi mở, hoạt bát….biết giúp đỡ người khác… và luôn làm cho chị cười …- Lúc này má của Bích Thủy đã ửng hồng, nàng vội đánh mắt nhìn ra ngoài cửa cho đỡ thẹn.
Nếu đúng như những gì nàng vừa nói thì gã đàn ông đang ngồi trước mặt chẳng phải chính là ý chung nhân của Bích Thủy hay sao? Hắc Vân cũng chẳng phải thằng đần độn gì nên cái ẩn ý sau câu nói kia, cùng những cử chỉ “khác thường” của nàng chẳng lẽ gã lại không biết. Nhưng người con gái này hơn gã những hai tuổi, mà “bạch tạng” còn luôn coi nàng là chị, bây giờ đột ngột bị đối phương “đánh úp” nên nhất thời gã chưa thể chấp nhận. Hắc Vân chẳng biết làm cách nào khác ngoài việc giả ngu.
-Ai cha, người đàn ông như vậy bây giờ rất nhiều... Chắc không lâu nữa là chị tìm được thôi… - Vừa nói “bạch tạng” vừa gãi gãi sau gáy, thực sự cái chuyện giả ngu kiểu này gã làm không quen, thành ra nói rất ngượng mồm.
Thấy đối phương nói vậy, Thủy quay lại dùng đôi mắt long lanh của mình khẽ liếc gã đàn ông ngồi đối diện. Ý tứ rõ ràng như ban ngày vậy mà cái “đồ ngốc” kia vẫn không hiểu sao? Chẳng lẽ còn bắt người ta nói thẳng ra thì mới chịu ư? Nghĩ tới đây Bích Thủy có phần không vừa ý, nhưng chuyện này cũng chẳng thể vội vàng, thôi thì cứ để nó từ từ đến. Khuôn mặt kiều mị của Bích Thủy nhanh chóng tươi cười trở lại.
-Vậy …ước mơ của em là gì vậy Vân? – Vừa nói nàng vừa đưa tay vuốt vuốt cái đuôi tóc của mình.
-À thực ra ngày trước em có một ước mơ……
Nói tới đây thì “bạch tạng” cũng nhất thời không biết nói thế nào, chả lẽ lại bảo là muốn trở thành kẻ nắm giữ tất cả quyền lực trên thế giới? Cái loại ước mơ này chỉ có trẻ con hay những tên hoang tưởng mới nghĩ ra được, giờ gã nói ra thì có mà bị cười cho thối mũi. Thôi thì nói đại một cái gì đó, nghĩ vậy gã bèn tiếp lời.
-…một ước mơ…rất là… ước mơ…
-Ước mơ rất là ước mơ? Em tính đùa chị đấy hả? – Câu nói của “bạch tạng” làm cho nàng phải phì cười.
-Em muốn… có một cuộc sống bình dị, không phải bon chen, đấu đá lẫn nhau… Hàng ngày được vui vẻ sống bên mọi người như chị và bác Tám.
Nghe tới đây Bích Thủy không khỏi tròn xoe mắt nhìn “gã ngốc” trước mặt, hành động vuốt tóc của nàng cũng bị khựng lại trong chốc lát. Tên ngốc này còn tưởng hắn không hiểu gì, nào ngờ hắn lại dám nói thẳng ra là muốn sống vui vẻ bên mình. Nghĩ đến đây nàng bỗng cảm thấy nóng ran cả người, hai má đỏ lên, vội vã đứng dậy chạy lên trên gác.
-Chị…chị buồn ngủ rồi…gặp em sau.
Câu nói vừa dứt thì Bích Thủy cũng khuất dạng, gã Hắc Vân thì ngây người ra chẳng hiểu có chuyện gì. Nhưng khi ngẫm lại câu nói vừa rồi thì “bạch tạng” bất giác giật mình.
-Xem ra ai đó hiểu nhầm ý của mình rồi đây. Ai ai ai…. – Gã ngao ngán lẩm bẩm.
Kì thực câu nói vừa rồi chỉ là gã buột miệng nói ra, ý tứ hoàn toàn trong sáng không hề hàm chứa điều chi sâu xa. Nhưng khi tới tai của Bích Thủy thì nó lại thành “trong tối” và hàm chứa rất nhiều thâm ý. Quả thật vô tình và hữu ý chỉ cách nhau trong gang tấc mà thôi.
………
Sáng hôm sau…
Sau khi đã dọn quán giúp bác Tám xong xuôi, và phần thưởng là một bữa sáng thịnh soạn do chính tay “bà chị” tốt bụng nấu cho Hắc Vân, thì gã đủng đỉnh đi bộ đến CLB Nắm Đấm Sắt để bắt đầu ngày làm việc đầu tiên của mình.
Lúc tới nơi thì cũng đã 8 giờ sáng, “bạch tạng” nhanh chóng bước vào trong phòng tập, buổi đi làm đầu tiên mà muộn thì thật mất mặt. Khác với hôm qua, giờ đây có hàng chục tuyển thủ đang ở trong phòng tập, dễ phải tới 60 người. Lúc này không khí đang rất sôi nổi, các tuyển thủ người thì đang giãn gân cốt, nhóm thì đang tụm ba tụm bảy nói chuyện với nhau, cá biệt có những người đã bắt tay ngay vào việc tập luyện.
Hắc Vân nhìn quanh xem người đàn ông hôm qua nhận mình đang đứng đâu, chợt một bàn tay rắn chắc đã vỗ vai gã.
-Ê nhóc, vào đây kiếm ai vậy?
Ngoái nhìn sang, lúc này đứng cạnh “bạch tạng” là một người thanh niên cao lớn lực lưỡng dễ phải cao tới suýt soát 1 mét 9, cơ bắp nổi cuồn cuộn, để một cái đầu trọc trông rất ngầu. Giống như những người khác trong phòng người thanh niên này mặc một bộ “đồng phục”: giầy cao cổ chuyên dụng trong quyền anh, quần thun và áo me ô.
Toan cất lời hỏi thăm về người đàn ông hôm qua thì một giọng nói trầm ổn quen thuộc cất lên.
-Cậu ta là người hỗ trợ mới ở đây. - Lão Trần từ ngoài cửa bước vào nói lớn.
Thấy lão Trần tới, gã thanh niên cao to vội quay người lại cúi mình chào một cách kính cẩn.
-Bác Cảnh, bác tới rồi ạ.
Đến bây giờ “bạch tạng” mới biết người đàn ông kia tên là Cảnh. Thấy gã to con cúi chào như vậy, thiết nghĩ ông ta chắc hẳn phải có một vị trí nhất định nào đó trong câu lạc bộ, tốt nhất gã cũng nên lễ phép một chút.
-Cháu chào bác. – “bạch tạng” hơi cúi đầu.
-Ừ, mà hôm qua tôi quên chưa hỏi tên cậu. – lão Trần bước tới gần.
-Dạ cháu tên Hắc Vân. Bác cứ gọi Vân là được.
-Tên của cậu cũng thật đặc biệt đó, nếu chữ Vân đứng riêng thì khá nữ tính, nhưng thêm từ Hắc phía sau thì nó lại mạnh mẽ như bão lốc vậy. Còn tôi tên Trần Minh Cảnh.
Trần cục trưởng muốn lấy tên của gã ra để ám chỉ bề ngoài yếu ớt và cơ thể thực chất đằng sau lớp áo phông kia. Hắc Vân tất nhiên là hiểu cái thâm ý của Trần cục trưởng, nhưng gã cũng chẳng mấy quan tâm, chỉ cười xòa gãi đầu nói.
-Tên này do một người đặt cho cháu, chứ cháu thực ra cũng không để ý lắm tới chuyện tên họ.
Thấy hai người nói chuyện như thể thân thiết, khiến cho gã đô con có chút khó hiểu cùng sự ghen tị. Bình thường Trần cục trưởng là người ít nói và khá nghiêm khắc, ít khi ông tỏ ra thân thiện với ai như thế, dù là những người tập lâu năm ở đây cũng không ngoại lệ.
-Kiên, cậu gọi mọi người tập hợp lại giúp tôi. – Câu nói lão Trần phát ra như một mệnh lệnh trong quân ngũ.
-Dạ.
Chỉ chưa đầy 3 phút tất cả mọi người trong phòng đã xếp hàng ngay ngắn đứng trước mặt lão Trần, phỏng chừng các tuyển thủ ở đây được đặt trong một chế độ tập luyện nghiêm khắc không kém gì trong quân đội. Khi mọi người đã tập trung đầy đủ, lúc này Trần cục trưởng mới hắng giọng.
-Hôm nay tôi muốn giới thiệu với tất cả một người mới.
Nói rồi lão Trần liền vỗ vai “bạch tạng” đang đứng cạnh, rồi tiếp lời.
-Cậu thanh niên này tên là Hắc Vân, từ nay sẽ phụ trách dọn dẹp phòng tập và kiêm hỗ trợ tập luyện cho mọi người.
-Mong các anh chiếu cố cho. – “bạch tạng” cúi chào, giọng nói có phần khiêm nhường.
Nghe tới đây mọi người lập tức ồ lên một tiếng rồi xôn xao bàn tán, nhìn cậu thanh niên đang đứng cạnh Trần Cục Trưởng. Da trắng như con gái, trông như con nhà giàu, dáng người thì có phần nhỏ con, trông yếu ớt thấy rõ, dọn dẹp chắc đã xong chưa mà đòi hỗ trợ tập luyện cho anh em ở đây. Hơn nữa trước nay mấy người vào đây dọn dẹp và hỗ trợ tập luyện đâu có ai được Trần cục trưởng giới thiệu trang trọng thế này bao giờ.
-Bác Cảnh, bác nói thật đấy à….
-Cậu nhóc này sẽ hỗ trợ chúng cháu?
-Trông cậu ta không được… cứng cáp cho lắm…
Thấy những lời bàn tán xôn xao như vậy, lão Trần cũng chỉ thầm cười trong bụng, thực ra lần đầu tiên gặp “bạch tạng” lão cũng có cái suy nghĩ này.
-Người nay do chính tôi tuyển chọn, nên các cậu có thể tuyệt đối an tâm. – Lão Trần vui vẻ trả lời.
Mọi người hết nhìn nhau lại quay ra nhìn “bạch tạng”, khiến cho gã không khỏi thắc mắc – “Cụ thể là mình làm công việc gì đây?”
Sau khi đã truyền đạt xong, mọi người bắt đầu trở về vị trí tập luyện của mình, nhưng ánh mắt của họ không rời khỏi “bạch tạng”. Tên nhóc này có gì đặc biệt mà khiến cho Trần cục trưởng quan tâm và ưu ái đến vậy? Đây chính là suy nghĩ của đa số những người có mặt trong phòng tập.
-Giờ cháu sẽ phải làm gì hả bác? – Hắc Vân đảo mắt nhìn quanh.
-Thực ra công việc dọn dẹp của cậu chỉ bắt đầu vào lúc mọi người về hết mà thôi. Còn giờ công việc của cậu chính là giúp mọi người tập luyện. – lão Trần bình thản đáp.
Và ngay sau đó “bạch tạng” được lão Trần hướng dẫn cách hỗ trợ cho các tuyển thủ. Gã được dẫn lên một võ đài nằm phía tay trái phòng tập, sau đó được đeo hai miếng đệm chắc chắn bao tới khuỷu tay.
-Công việc của cậu là dùng hai miếng đệm ở trên tay này đỡ các đòn tấn công từ phía đối phương. Cậu tùy ý di chuyển trong phạm vi của võ đài. Chỉ có vậy thôi. – lão Trần nhún vai.
Với cách tập luyện này các tuyển thủ sẽ tập được cách thức di chuyển, khả năng ra đòn chuẩn xác và thuần thục hơn, tránh được việc chỉ biết tấn công vào các mục tiêu “chết”. Cũng bởi vậy mà 16 người trước xin vào đây chỉ sau một ngày là xin nghỉ, nói đơn giản công việc hỗ trợ tuyển thủ không phải ai cũng có thể làm được. Điều này tất nhiên là “bạch tạng” hiểu rõ, nên cũng không thắc mắc gì thêm.
-Bắt đầu luôn chứ bác? – “bạch tạng” đập mạnh hai miếng đệm vào nhau tỏ ra khá thoải mái.
Vừa có tiền vừa giúp gã ngày ngày giãn gân cốt, thực sự đây là điều trên cả mong đợi của Hắc Vân, có lẽ chẳng có ai thích hợp hơn để làm công việc này ngoài gã. Còn Trần cục trưởng thì rất muốn xem xem liệu cậu nhóc này có tố chất của “Rồng đen” hay không? Giờ lại thấy gã tỏ ra bình thản như thế thì trong lòng không khỏi đặt ra nhiều nghi vấn.
-Cậu có vẻ thích thú với chuyện này thì phải? – lão Trần khẽ nhướn chân mày, giọng nói đầy vẻ hoài nghi.