Từng điểm của cơ thể Trâu Hàn dần bị phong hoá trong không khí, chỉ lưu lại mấy kiện pháp bảo, cây độc phiến kia cùng khí độc bị Âm Hỏa châu đông thành bã băng, cũng bị phong hoá theo. Tả Mạc không thấy tiếc cho lắm, cây độc phiến kia hắn hơi không ưa. Ngược lại mấy kiện pháp bảo được lưu lại đều sáng bóng lộng lẫy, chắc đều là đồ tốt.
Đáng tiếc hiện giờ không phải là lúc hân thưởng từng kiện một, Tả Mạc cứ vơ một đống nhét chúng vào trong giới chỉ.
Tả Mạc không khỏi sinh tâm cảm khái, hắn cảm khái không phải vì uy lực Âm Hỏa châu, mà là vì khó trách mấy người chưởng môn sư bá luôn cứ thích trích dẫn câu nói kia: "Chúng ta là kiếm tu, muốn cái gì chỉ cần dùng kiếm đi lấy!".
Chiến đấu quả nhiên không hổ là một trong những phương pháp tích lũy tài phú nhanh nhất!
Hắn mới chỉ xử lý hai tu giả Ngưng Mạch kỳ mà số pháp bảo tinh thạch cướp được khiến hắn cảm giác hầu bao như nặng thêm mấy phần.
Âm Hỏa châu với uy lực cực đại vừa lo lắng song lại có kích thích lợi ích rất lớn, mắt Tả Mạc thoáng đỏ lên.
Ánh mắt hắn nhìn về những tu giả khác tựa như nhìn một bầy dê béo ú!
Thật nhiều tinh thạch a!
Đúng lúc này bỗng nhiên một tiếng Phạn âm vang lên, trong đại trận chợt sáng lên một đạo kim quang đâm thẳng trời xanh!
Ánh mắt Tả Mạc lộ vẻ cuồng hỉ, Phạn Âm hoàn đã tôi luyện thành công!
Phạn Âm hoàn vốn hỏa hồng nay đã hoàn toàn trở thành màu hoàng kim, không có nửa điểm chất đồng mà giống như vòng vàng. Thân vòng ẩn ẩn có điện mang lưu động, chẳng lẽ cương lôi trong quang cầu cũng được Phạn Âm hoàn hấp thu? Tả Mạc ngoài mặt tuy kinh ngạc, song trong lòng lại càng hớn hở.
Mỗi lần có điện mang chớp thân vòng, Phạn Âm hoàn liền sẽ phát ra tiếng Phạn âm, hoặc thấp hoặc cao, lại đều hùng hồn trang nghiêm!
Lúc này tức thì khí tượng trong Thiên Hoàn Nguyệt Minh trận đại biến, một vòng sáng rực như mặt trời treo cao giữa thiên không. Quang mang màu hoàng kim rơi xuống, những tơ sáng mỏng manh này rủ xuống đều được nhuộm thành màu hoàng kim, giống như từng sợi tơ óng ánh vậy. Vòng sáng cũng từ màu mát lạnh như trăng chuyển sang sáng bóng.
Cảm giác mát lạnh như nước được quét sạch, đại trận bây giờ, nhật quang phổ chiếu, quần tà tránh lui!
Cảm thụ của đám Ô Phong tặc còn lại trong đại trận lại khác hẳn, trước giống như đưa thân vào nơi hoang dã, đêm tối như nước, quỷ quyệt âm sâm. Lúc này trên đỉnh đầu liệt nhật như lửa, đột nhiên từ hoang dã âm lãnh chuyển sang sa mạc nóng nực khó chịu, từng đợt Phạn âm vang lên đều đều lại cực chói tai, kẻ tâm chí không kiên định rất dễ mất đi đấu chí.
Đám Ô Phong tặc còn lại trong trận đều là những kẻ hung ác trường kỳ sống trên đầu đao mũi kiếm, tâm chí hiển nhiên không yếu ớt như vậy, song chúng vẫn cảm nhận được từng đợt từng đợt áp lực cường liệt!
Thiên Hoàn Nguyệt Minh trận trước đây khiến cho người ta luôn phải phòng bị cảnh giác bởi bất cứ lúc nào cũng có khả năng bị tập kích. Còn đại trận hôm nay lại khiến người ta luôn phải vận linh lực đối phó với từng đợt Phạn âm. Đại trận hiện giờ, tính công kích càng mạnh!
Cũng khó trách Tả Mạc cuồng hỉ như thể, quả đúng là vừa buồn ngủ lại gặp chiếu manh!
Có Âm Hỏa châu, lại thêm hiện giờ đại trận rực rỡ hẳn lên, đối phó với đám ác tặc này, phần thắng đại tăng.
Tả Mạc nhanh chóng thay đổi cách nghĩ, vừa rồi còn tận lực giết tên nào hay tên đó, hiện giờ lại trở thành một ai cũng đều không buông tha. Mỗi một tên đều là thật nhiều tinh thạch a!
Đám hung đồ vạn ác này trên tay dính đầy máu tươi, để cho anh đây tới siêu độ cho các ngươi! Tả Mạc chính nghĩa lẫm nhiên nghĩ.
Tả Mạc lúc này tựa như một thợ săn lão luyện, tịnh không nóng nảy lập tức cất lưới. Thần thức hắn theo tháp nhỏ, cẩn thận cảm nhận từng điểm biến hóa nhỏ trong phù trận. Phạn Âm hoàn biến hóa quá lớn, hắn cần có thời gian thích ứng lại lần nữa.
Ô Phong tặc trong trận bắt đầu hoảng loạn, lão đại hoàn toàn không có tin tức gì, sinh tử cũng không biết. Sau khi sa vào phù trận, bọn họ liền như một bầy ruồi nhặng, mờ mịt vô cùng.
Áp lực đại trận mới đối với bọn họ kịch tăng, không có chỗ nào không có Phạn âm, tất phải vận linh lực đối phó, linh lực tiêu hao lại càng tăng. Bọn họ không phải đám gà mờ không biết nhất, thứ bọn họ sợ hãi nhất chính là tình cảnh trước mắt.
Trên chiến trường, linh lực là chỗ dựa lớn nhất của tu giả, tu giả có kinh nghiệm đều sẽ cẩn thận khống chế sự tiêu hao của linh lực.
Tiểu tháp quả nhiên không hổ là bản mạng pháp bảo, hiểu rõ tỉ mỉ, Phạn Âm hoàn có biến hóa mới giống như nước chảy chớp hiện trong đầu Tả Mạc. Tả Mạc vô thức tán dương một câu, không ngờ một cổ tâm tình hớn hở đắc ý từ tiểu tháp truyền lại.
Tả Mạc trước hơi sững sốt, sau đó tức thì ngây dại.
Chẳng lẽ, tiểu tháp này thật sự có tâm tình cùng cách nghĩ của riêng mình?
Quá trình tiểu tháp hình thành quá thần kỳ, hiện tại nghĩ lại Tả Mạc vẫn cảm thấy có nhiều chỗ bất khả tư nghị. Nhưng trong mắt hắn, tiểu tháp là một kiện pháp bảo, chỉ là xuất phát từ thần thức nên cùng hắn tâm thần tương liên. Khi bình thường tháp nhỏ tuy thường lộ ra vẻ nhân tính hóa, song Tả Mạc luôn cho rằng nó chỉ hơi có linh tính, căn bản không ngờ được, tiểu tháp lại có bản ngã ý thức riêng.
Bản ngã ý thức của pháp bảo được xưng là linh thức.
Cỗ ý thức vừa từ tiểu tháp truyền tới lại đột nhiên khiến Tả Mạc ý thức được, tháp nhỏ có linh thức!
Trời ạ! Điều này sao có thể?
Pháp bảo có thể có được linh thức không cái nào không phải là pháp bảo đứng đầu. Bản mạng pháp bảo đã khiến hắn cảm thấy vận khí quá tốt, ngã xuống cũng đập đầu vào tinh thạch.
Một kiện bản mạng pháp bảo có linh thức!
Úc!
Hạnh phúc từ trên trời rớt xuống khiến toàn thân Tả Mạc kích động ngăn không được lẩy bẩy, hai mắt như phát sáng nhìn chằm chằm vào tiểu tháp, bộ dạng kia tựa hồ chỉ hận không nhét tiểu tháp vào trong mồm được! Tiểu tháp tức thì khiếp khiếp rút ra sau, năm tầng lầu hơi run run.
"Tới tới tới, con ngoan, lại đây cho cha nhìn cái nào!" Tả Mạc chảy nước miếng, vẫy vẫy tay với tiểu tháp, bộ dạng kia thật quá đáng khinh.
Tiểu tháp đích xác có thể tính một nửa là con hắn, linh thức của nó vốn từ thần thức hắn mà ra.
Thân tiểu tháp nhỏ co lại, run lẩy bẩy.
Cẩn thận kiểm tra nửa ngày hắn vẫn nhìn không ra được nguyên cớ gì. Cuối cùng chỉ đành đem tiểu tháp phóng đi.
Hắn bắt đầu cân nhắc, lúc nào đó phải nhớ lại chuyện lần trước, làm sao luyện chế ra tiểu tháp a. Nghĩ coi! Toàn thân mình quang mang lượn lờ, thân sau kéo theo một dải bản mạng linh thức pháp bảo dài không thấy đuôi, oai phong đến mức nào a!
Chuyên cướp lưu phỉ, ai dám phản kháng, tất cả bản mạng pháp bảo phần phật nện xuống!
Ảo tưởng tới cảnh bản thân oai hùng quét ngang tứ phương, trên eo bỗng như có cái gì đụng phải, cúi đầu nhìn xuống… là tiểu tháp. Tả Mạc hồi thần lại, vươn tay lau nước miếng bên mép.
Tháp nhỏ đề tỉnh hắn, những lưu phỉ kia muốn trốn.
Muốn trốn?
Tả Mạc liền phát ra một chuỗi hắc hắc cười lạnh. Vừa rồi hắn còn kiêng kị, nhưng giờ đám lưu phỉ còn lại này đều chỉ là thịt cá chờ lên thớt thôi.
Phạn Âm hoàn vốn đã tứ phẩm, tuy lần tôi luyện này phẩm giai không có biến hóa nhưng uy lực lại không còn như trước kia. Thân có hỏa, âm, lôi ba tính, hỏa là trong tứ phẩm hỏa diễm Kim Ô hỏa xếp hạng trước mười, lôi là tứ phẩm Dương Sát Cương lôi. Chỉ riêng tiếc nuối đại khái là Phạn Âm phù trận khắc trên hoàn âm phẩm giai chỉ có tam phẩm. Không thì Phạn Âm hoàn này tuyệt đối là tứ phẩm pháp bảo đỉnh giai hiếm thấy!
Có điều cho dù có là như thế, Phạn Âm hoàn hiện giò cũng có thể được tính là tứ phẩm pháp bảo thượng giai.
Pháp bảo sau khi đạt đến tứ phẩm do Pháp tính tăng nhiều, phân chia càng trở nên tinh tế. Tứ phẩm pháp bảo, đỉnh giai là tốt nhất, nó là tứ phẩm pháp bảo xuất sắc nhất. Xuống chút nữa lần lượt là thượng giai, trung giai cùng hạ giai. Nhưng dạng bảnn mạng pháp bảo cùng linh thức pháp bảo giống như tiểu tháp đều nằm ở trên đỉnh giai.
Tứ phẩm thượng giai Phạn Âm hoàn, thêm bản mạng linh thức pháp bảo tiểu tháp cùng Âm Hỏa châu có thể miểu sát tu giả Ngưng Mạch kỳ, còn có phù binh tam phẩm mà Tả Mạc chưa từng động tới. . .
Lòng tin Tả Mạc bạo tăng, lúc này hắn mới phát hiện, thì ra sát chiêu trên tay b thân lại nhiều như vậy!
Cơ hội lớn thế này, Tả Mạc há lại để cho đám Ô Phong tặc kia chạy thoát?
Tháp nhỏ bay lên bầu trời, lần nữa khống chế đại trận, quang ảnh trong đại trận chợt biến ảo, thân Phạn Âm hoàn hơi chấn, từng đợt Phạn âm như thủy triều khuếch tán ra bốn phía.
Ô Phong tặc trong trận chỉ nhận thấy cảnh tượng xung quanh lại biến đổi, áp lực như có như không vừa rồi đột nhiên trở nên cường liệt. Phạn âm không dứt bên tai vang lên, mang theo cảm giác tê dại khiến bọn họ vô thứ dừng bước chân lại. Tựa như có một giọng nói đầy dụ hoặc nỉ non trong đầu: "Ngủ đi, ngủ một lúc đi. . ."
Mí mắt chợt nặng như chùy, cảnh giác cùng giới bị trong lòng từng chút tiêu tán, tâm dần dần trở nên yên tĩnh, cảm giác buồn ngủ càng đậm.
Bọn Ô Phong tặc biết được lợi hại, trong lòng mỗi người tuy đều kinh sợ song chỉ đành càng cố nhanh chóng vận chuyển linh lực, chống lại Phạn âm cứ rên rỉ không thôi.
Cuối cùng bọn chúng đã ý thức được, thời gian kéo dài càng lâu càng bất lợi.
Bọn chúng gần như đồng thời phát động sát chiêu!
Vô số kiếm mang, pháp bảo quang mang phóng lên cao, nhất tề bắn về phía vầng mặt trời giữa không trung!
Phản công của đám Ô Phong tặc sắp chết này dọa Tả Mạc nhảy dựng, đắc ý vừa rồi tức thì tan thành mây khói. Trái tim nhỏ bé sợ đập thình thịch loạn cả lên, nếu mục tiêu của những chiêu kia là chính mình, chỉ sợ ngay cả một điểm tro tàn cũng không thừa nổi.
Đông!
Phạn Âm hoàn chấn động một cái!
Thân vòng kim quang bạo trướng, tiếng như cổn lôi, Phạn âm hùng hồn trang nghiêm vì đó hơi biến, cương mãnh lăng lệ như Phật đà giận quát! Ô Phong tặc trong trận chỉ cảm thấy toàn thân hơi chấn, linh lực trong thể nội mất đi khống chế. Sắc mặt mỗi người nhất loạt kịch biến, song khi bọn hắn ngẩng đầu lên tức thì sắc mặt như đất. Chỉ thấy vô số cương lôi như cổn châu, thuận theo ánh sáng rủ xuống cuồn cuộn tuôn tới.
Đại trận toàn lực vận chuyển, khí tượng sâm nghiêm, khí tức bá đạo tuyệt luân tán dật khắp nơi, mang theo uy thế nghiền nát hết thảy, không thứ gì có thể chống đỡ.
Tả Mạc nhìn đến trợn mắt há mồm, lắp bắp líu cả lưỡi, thật là lợi hại! Phản kích của Phạn Âm hoàn tuyệt không kém《 Nguyệt minh băng âm 》trong lần Thí Kiếm hội!
Phạn âm như giận, cương lôi như mưa!
Ô Phong tặc ai ai cũng sợ đến hồn phi phách tán, những cương lôi này tuy uy thế không bằng lúc Tả Mạc dùng song vẫn là Dương Sát Cương lôi! Phạn âm bá đạo còn chưa tiêu tan, linh lực bọn họ đang lúc mất đi khống chế, cương lôi lại ùn ùn giết tới!
Trong nhất lời, tiếng kêu thảm, tiếng rống giận vang lên không ngớt.
Tử thương thảm trọng! Dưới một kích Ô Phong tặc còn có thể đứng được chỉ còn không tới ba mươi người. Rất nhiều Ô Phong tặc nằm trong vũng máu rên rỉ, trên mặt những Ô Phong tặc còn đứng được đều toàn là vẻ tuyệt vọng, ánh mắt kinh hoảng.
Bá đạo tuyệt luân!
Tả Mạc ngoài mặt kinh thán chấn hám, trong lòng lại không khỏi đau lòng, vòng kim quang cùng lôi mang quanh thân Phạn Âm hoàn rõ ràng đã ảm đạm hơn nhiều so với lúc này. Hắn liền vội giương tay thu hồi lại Phạn Âm hoàn, nếu thêm một lần nữa, chỉ sợ Phạn Âm hoàn sẽ đi tong. Cho dù không đi tong, phẩm giai nhất định sẽ rơi xuống.
Không dễ dàng mới có được một kiện tứ phẩm pháp bảo thượng giai, Tả Mạc đời nào để cho nó đi tong được?
Huống hồ, đám lưu phỉ thừa lại đã mất sạch đấu chí, căn bản không cần dùng đến Phạn Âm hoàn.
Hắn cùng tiểu tháp là đủ rồi!
Thu hoạch bắt đầu, ánh mắt nóng rực chuyển vào trong trận, ma quyền sát chưởng. Tháp nhỏ tâm thần tương liên cũng nóng lòng muốn thử, hưng phấn không thôi.
Đúng lúc này, Bồ yêu đột nhiên nhảy ra.
"Chờ đã."