Tả Mạc cảnh giác nhìn ba vị khách không mời mà đến trên không trung.
Nói chuyện chính là nam tử mặt vàng, Tả Mạc nhận ra, là người thần bí đã từng giao thủ qua ở kỳ Thí Kiếm hội. Hai người phía sau hắn, một là Thường Hoành, một là Quỷ Phong. Ba người kia tại sao lại ở đây? Trong lòng hắn thầm tự hỏi.
Hơn nữa ba người xuất hiện đúng khi mọi chuyện đã kết thúc, làm sao có chuyện trùng hợp như thế được? Tám chín phần mười là bọn họ đã trốn ở một chỗ bí mật gần đó rình coi, chắc muốn chiếm tiện nghi đây mà, kết quả giờ thấy hắn thắng mới đành phải chạy đến chào hỏi.
Tả Mạc bây giờ là nỏ mạnh hết đà, đuổi ba người đi hắn cũng không dám. Ba tên này thực lực mỗi người đều mạnh không kém hắn, hơn nữa vừa rồi hắn mới kiếm được một đống của phi nghĩa, nếu ba người thấy hơi tiền liền nổi máu tham, vậy chỉ sợ tính mạng bản thân khó được bảo toàn.
"Tiểu đệ vừa mới trải qua một hồi đại chiến, bản thân bị trọng thương, cần cấp bách tĩnh dưỡng gấp, không rảnh để tiếp đón ba vị, mong mọi người thông cảm!" Nói xong, cũng không nhìn ba người mà trực tiếp biến mất không thấy bóng dáng.
Động tác nhanh nhẹn lưu loát nào có nửa điểm bộ dáng bị trọng thương đâu?
Ba người trên bầu trời nhất tề cứng họng, bọn họ vốn tưởng rằng Tả Mạc sẽ phải tiếp khách một chuyến, qua đó tìm cách lôi kéo làm quen. Ai ngờ bọn họ đã đánh giá thấp độ dày của da mặt Tả Mạc, cứ thế vô lại quay người bước đi, cho dù có muốn nói gì cũng đành chịu.
Nếu là lúc này cố tình hạ xuống, vậy khác gì lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn mưu đồ bất chính. Kỳ thật điểm hư danh này ba người bọn họ cũng không quá để ý. Có điều khi ba người nhìn hố to hố nhỏ chi chít dưới đất, nhất thời ý niệm trong đầu chợt tiêu thất.
Tận mắt thấy Ô Phong tặc bị giết, ba người đối với phù trận trong Hoang Mộc tiều rất kiêng kị.
Tả Mạc cũng không quản tới ba người kia, nếu bọn hắn thật sự dám xông vào Hoang Mộc tiều, hắn liền liều mạng cho dù phải phá hủy Phạm Âm hoàn cũng muốn cùng bọn chúng liều chết một phen.
Khi hắn nhìn thấy ba người vẫn đứng ở ngoài đảo, lúc này trong lòng mới khẽ buông lỏng, âm thầm đem tiểu tháp thả ra, tùy thời có thể hành động. Phạm Âm hoàn được một lần nữa ôn dưỡng trong dung nham hỏa trận, hắn cũng bắt đầu dưỡng thương.
Lần này thân thể bị hao tổn vượt qua dự tính. Nhất là hắn ở bị thương dưới tình huống liên tục chiến đấu, tuy đã dùng dược lực áp chế thương thế, nhìn qua bên ngoài có vẻ không có vấn đề, song thực tế nội thương rất trầm trọng.
Cũng may trước khi đến đây sư phó chuẩn bị cho hắn rất nhiều linh đan, không ngờ nhanh như vậy đã phải dùng đến.
Hắn nuốt một viên linh đan, bắt đầu ngồi xuống nhập định.
Linh đan vừa vào miệng liền hóa thành một cỗ cảm giác mát lạnh, vận chuyển theo linh lực trong cơ thể tán nhập vào từng ngóc ngách trong thân thể . Thân thể đang ẩn ẩn cảm giác nóng bỏng nhất thời giảm bớt đi không ít, hắn chỉ cảm thấy thư thái nói không nên lời.
Hắc đàm, có bốn mươi hai người đang bị ngâm trong đó, hai mắt bọn họ nhắm nghiền, trên mặt thỉnh thoảng lộ ra vẻ thống khổ. Một luồng hắc vụ theo nước đen trong đầm lặng yên rót vào thân thể, chậm rãi lan tràn ra.
Ánh mắt Bồ yêu dừng trên người ba gã Ngưng Mạch kỳ Ô Phong tặc, toàn thân ba người này đều hoàn toàn bị nước đen thẩm thấu, nhìn qua còn tưởng là than cháy. Trên trán ba người nhô lên một cục nhỏ, phảng phất như có thứ gì đó muốn mọc ra.
Bồ yêu bắt tay vào làm lễ, thưởng thức khúc xương trên tay, lẩm bẩm: "Không nghĩ tới ở nơi này lại có thể nhìn thấy Thương Long cốt, tiểu tử này thật sự là vận khí *** chó gì vậy. Ai, dùng trên người đám Ngưng Mạch rác rưởi các ngươi, thật sự là đạp hư đồ tốt mà!"
Cảm khái, tay hắn hơi hơi dùng sức, ba, khúc xương trắng nhất thời bị dập nát.
Giơ tay lên, Thương Long cốt phấn hóa thành ba đạo bạch tiễn, chui vào trong cơ thể ba gã Ngưng Mạch kỳ Ô Phong tặc.
Nhất thời toàn thân ba gã tu giả Ngưng Mạch kỳ như cái sàng không ngừng run rẩy, khuôn mặt đen thui vặn vẹo, thần sắc cực kỳ thống khổ. Bỗng nhiên, làn da đen nhẻm của bọn họ giống như sóng vỗ phập phồng không chừng, một tầng chất sừng giống như vảy cá không ngừng ứa ra.
Một hồi sau, ba người này hoàn toàn biến đổi, thân thể bọn họ được bao trùm bởi một tầng vảy màu trắng tinh mịn vô cùng, hệt như một tầng áo giáp hoàn mỹ. Cục u trên trán không ngừng nhô lên, xuy, một chiếc sừng màu đen bén nhọn phá da mà ra, đến khi dài tầm ba tấc mới đình chỉ.
"Bạch Lân thị (thị: người hầu)! Thương Long cốt quả nhiên là thứ tốt." Bồ yêu hơi lộ ra vẻ ngạc nhiên, chợt có chút hưng phấn, nghiêng đầu suy nghĩ, bỗng nhiên cười hắc hắc, tay vung lên hướng hư không một trảo.
Trong tay hắn xuất hiện thêm ba hộp ngọc, rõ ràng là Linh Lung hạp mà Tả Mạc yêu quý đến cực điểm.
Bóp nát hộp ngọc, Bồ yêu nhẹ nhàng thổi một cái, ba sợi Kim Ô hỏa bay tới hướng ba người.
Kim ô hỏa dừng trước vảy màu trắng, "két lạp"* một tiếng, rồi tiến vào trong cơ thể bọn họ không thấy bóng dáng. Cơ hồ đồng thời, sương mù xung quanh ba người bốc lên, nước đen trong hắc đàm sôi lên ùng ục ùng ục.
Hắc đàm sương mù lượn lờ, vẻ hưng phấn trên mặt Bồ yêu càng lúc càng đậm, tựa như một đứa trẻ bướng bỉnh tìm được một món đồ chơi cực thú vị.
Hắn lại duỗi tay ra giữa hư không một trảo.
Leng keng đinh!
Nếu Tả Mạc thấy được màn này nhất định sẽ tức giận đến hộc máu. Trên tay Bồ yêu đầy Xích Hỏa Thạch, trong đó còn có tận ba viên tứ phẩm Xích Hỏa Thạch. Phải biết rằng, Tả Mạc tổng cộng mới chỉ có sáu viên tứ phẩm Xích Hỏa Thạch, lần này lại bị Bồ yêu cướp trắng mất một nửa.
Tay trái vung lên hư không, một luồng hỏa diễm màu hồng đen yêu dị xuất hiện trước mặt hắn.
Cầm Xích Hỏa Thạch trên tay quăng vào trong hỏa diễm, tay hắn không ngừng vung trảo, từng kiện từng kiện tài liệu xuất hiện trên tay, hắn nhìn cũng không thèm nhìn, trực tiếp quăng vào trong hỏa diễm.
Qua nửa canh giờ, ngọn lửa dần dần tán đi, ba thanh đại kiếm đỏ bừng xuất hiện trước mặt hắn.
Đại kiếm cao ước tầm nửa người, thân kiếm to bản khiến cho nó nhìn qua tựa như một cái cửa nhỏ. Thân kiếm đỏ bừng như sắt mới ra khỏi lò, tản ra nhiệt lượng nóng bỏng.
Mà lúc này, sương mù trên đỉnh đầu ba người trong hắc đàm dần tán đi, lộ ra thân hình ba người. Lớp vảy trên thân ba người nhiễm một tầng vàng óng ánh khiến cho bọn họ nhìn qua như mặc kim giáp, uy vũ bất phàm, sừng đen trên trán đã biến mất từ lúc nào.
Ba người trước đó còn có vài phần âm quỷ đáng sợ, hiện giờ toàn thân ba người nào còn nửa điểm âm khí, chỉ thấy như thiên thần hạ phàm, có thể thấy một cỗ dương khí sắc bén tỏa ra.
"Thương Long cốt, Kim Ô hỏa, U minh đàm, yêu vệ luyện chế ra thật sự khiến cho người ta chờ mong a!"
Bồ yêu hơi đắc ý cười: "Bạch Lân thị, không không không, phải sửa cái tên mới được, Kim Giáp vệ! Tên này không tồi. Hắc hắc, ai có thể nhìn ra bọn này là yêu vệ?"
Vuốt cằm suy nghĩ một lát, Bồ yêu lẩm bẩm: "Ngô, không được, như vậy rất xấu, phải sửa lại."
Hắn phun ra một đoàn hỏa diễm, ngọn lửa thấy gió lớn lên, phút chốc bao phủ mọi người trong đó. Nhất thời một trận thanh âm két két két thiêu đốt da thịt vang lên. Lát sau, ngọn lửa tán đi, trong hỏa diễm bộ dáng ba người nọ đại biến. Hiện giờ toàn thân được bao phủ bởi một bộ áo giáp màu vàng, ngay cả mặt đều được che kín nghiêm mật, khôi giáp dày nặng chắn phía trước, chỉ lộ mỗi đôi mắt. Vảy lóng lánh kim sắc hiện giờ hóa thành một kiện Ngư Lân giáp màu vàng, vừa cực kỳ uy vũ lại thêm phần trầm mặc thần bí.
Rốt cuộc Bồ yêu cũng lộ ra vẻ mặt vừa lòng, cũng không lâu lắm, ba gã đều đã được cải tạo hoàn toàn.
Ba thanh đại kiếm đỏ bừng hóa thành ba đạo hồng quang bay về phía ba người.
Chỉ thấy ba người nhất tề vươn tay ra, vững vàng tiếp lấy phi kiếm. Chỉ thấy ba gã Kim Giáp vệ trụ kiếm túc mục mà đứng, một cỗ khí thế uy nghiêm sừng sững chậm rãi toát ra.
Bồ yêu đồng tình nhìn thoáng qua đám Ô Phong tặc còn lại đang ngâm trong hắc đàm: "Những tên này đẳng cấp quá thấp, đành để lại làm cu li vậy."
Tả Mạc từ trong nhập định tỉnh dậy, ánh mắt lộ ra vài phần vui mừng, thương thế trên người đã đỡ bảy tám phần. Chỉ cần tĩnh dưỡng thêm một thời gian ngắn liền có thể khôi phục như ban đầu. Hơn nữa càng khiến cho hắn cảm thấy kinh hỉ chính là, linh lực trong cơ thể vốn đang đình chỉ tăng trưởng không ngờ lại có chút tăng trưởng.
Tăng trưởng tuy không nhiều lắm nhưng đối với Tả Mạc vốn đình trệ đã lâu lại tuyệt đối là kinh hỉ cực chấn động.
Đang lúc hắn cao hứng liền nhìn thấy Bồ yêu vẻ mặt đắc ý, vênh váo dẫn theo ba tên toàn thân mặc giáp tiến vào.
Tả Mạc sửng sốt, vẻ mặt cảnh giác chỉ chỉ ba người phía sau hắn: "Bọn họ là ai?"
Toàn thân ba người được bao phủ bên trong kim giáp, thấy không rõ bộ mặt, song Tả Mạc có thể cảm nhận được cỗ khí tức kinh khủng ba người kia tán phát ra.
Thực lực ba người này sâu không lường được!
Tả Mạc thần thức hơn người nên chú ý lực cực kỳ mẫn tuệ-sâu sắc, ba người này cho hắn cảm giác nguy hiểm rất lớn, thậm chí còn vượt qua cả lão đại của đám lưu phỉ kia. Ba tên lợi hại này có lai lịch thế nào? Ở đâu mà ra?
Ánh mắt của hắn dừng xuống thân đại kiếm trên tay ba người, không khỏi âm thầm nuốt một ngụm nước bọt.
Ai con mẹ nó thật là xa xỉ!
Xích Hỏa Thạch, tuyệt đối không dưới mười viên, hơn nữa bên trong tuyệt đối có một đến hai viên tứ phẩm trở lên. Thiên Mục ngân, thứ đồ chơi này sang quý đến cực điểm, bản thân Tả Mạc bất quá cũng chỉ có hai ba cái, thế mà đại kiếm trên tay ba người này đều có ít nhất một đến hai Thiên Mục ngân. Còn có Hồng Diễm Minh châu, nó là tài liệu thuộc tính hỏa thượng giai, giá trị ngàn tinh thạch! Bên trong trọng kiếm mỗi người đều có ít nhất ba viên.
Đống tiền a! Cả núi tiền đấy a!
Tả Mạc nhìn đến chảy cả nước miếng, ba thanh trọng kiếm kia tuyệt đối là cả núi tiền! Nếu không phải ba người toàn thân toát ra khí tức nguy hiểm cương mãnh nồng đượm áp bách hắn, nói không chừng hắn đã nổi lên tham niệm chạy lại cướp đoạt.
Chỉ là những tài liệu này, nhìn qua có vẻ quen mắt a...
Đang khi hắn nghi hoặc, liền nghe thấy Bồ yêu dào dạt đắc ý nói: "Bọn họ là Kim Giáp vệ! Mới vừa luyện chế, ngươi có muốn thử một chút không?"
"Kim giáp vệ?" Tả Mạc sửng sốt: "Ngươi không phải nói phải luyện chế tiểu yêu vệ sao?"
"Tiểu yêu vệ cấp bậc quá thấp." Bồ yêu vẻ mặt khinh bỉ, nói tiếp: "Huống hồ phẩm chất chúng nó cũng quá kém. Ngươi xem đám Kim Giáp vệ này xem, không một chút âm khí, bề ngoài nhìn không ra cái gì đáng nghi cả, hơn nữa bọn chúng cương mãnh vô cùng, dũng mãnh thiện chiến, chính là đả thủ trong đả thủ!"
"Thiệt hay giả?" Vẻ mặt Tả Mạc nghi hoặc.
"Với đống kiến thức nhà quê của ngươi hiển nhiên chưa bao giờ thấy qua mặt hàng cao cấp thế này!" Bồ yêu vẻ mặt khinh bỉ, vỗ tay một tiếng.
Bỗng dưng, một tên Kim Giáp vệ phía sau hắn biến mất tại chỗ.
"Sát!" Một tiếng quát khẽ trầm hùng chợt vang lên.
Tả Mạc chỉ cảm thấy trước mắt sáng ngời, hồng quang chói mắt khiến hắn không thể không nheo mắt lại.
Một cỗ kiếm quang hỏa hồng bá đạo cương mãnh sáng lên, một kiếm này như muốn xé rách cả không gian, cực nóng, tàn khốc, khí tức bá đạo tràn ngập trong mỗi một tấc không gian.
Trong lòng Tả Mạc hoảng sợ, tóc gáy cả người hắn dựng thẳng lên, cảm giác nguy hiểm nồng đậm ép tới khiến ngực hắn khó chịu đến cực độ.
Kiếm quang biến mất không chút dấu hiệu!
Không biết từ lúc nào, Kim Giáp vệ đã trở lại vị trí ban nãy.
Đến tận lúc này Tả Mạc mới nghe được một tiếng "Tê" vang nhỏ. Khác với kiếm quang sáng ngời, âm thanh kiếm phát ra gần như là không có.
Tả Mạc ngây người tại chỗ!
*Mấy từ tượng thanh!!!Mọi người tự hiểu....