Nếu sử dụng “Song đấu tâm lí” thì vừa có thể không phải ra tay với lão già, vừa có thể giữ được thể diện cho bản thân, thiết nghĩ đây có lẽ là nước đi vẹn toàn duy nhất cho sự việc. Tính toán xong xuôi, Hắc Vân cười thầm, nhưng khuôn mặt vẫn tuyệt nhiên tỏ ra nghiêm túc. Gã ngoáy ngoáy thanh kiếm gỗ trên tay như thể thư giãn trước khi vào trận, rồi cất lên mấy lời đầy tính triết lí.
-Kiếm được tạo ra vốn không phải để làm một môn thể thao, tập luyện. Nó tạo ra chỉ với một mục đích duy nhất, đó là để giết người. Muốn thực sự hiểu rõ cái gì gọi là kiếm đạo, thì trong kiếm phải có sát chiêu, trong tâm phải là sát ý, lấy mục đích giết đối phương làm chủ đạo. Chỉ có như vậy mới có thể tiếp cận đạo của kiếm.
Hắc Vân nói bâng quơ như thể để bản thân gã nghe, nhưng thực chất là đang đánh vào tâm lí của lão già trước mặt, gã hiểu rõ đối phương chắc hẳn phải là một kẻ si kiếm thì mới tiến được vào cảnh giới cao đến thế.
Quả nhiên, nghe thấy mấy câu nói vu vơ của Hắc Vân, trong lòng lão Phúc có chút giao động. “Cậu ta nói vậy là có ý gì?”
-Này ông lão, nếu lão đã thực sự muốn “giao lưu” với tôi thì đừng có hối hận đấy!
Dứt lời Hắc Vân đút một tay vào túi quần, tay kia cho mũi kiếm chạm sàn, cơ thể đứng ở một tư thế rất thoải mái, đôi mắt nhìn về phía lão Phúc. Gương mặt đang bình thường đột ngột đanh lại, ánh mắt trở lên đáng sợ như của loài dã thú, giờ đây trên khuôn mặt Hắc Vân phảng phất một sự chết chóc, u ám đến rợn người. Cơ thể của gã bỗng chốc phát tán một loại bức khí mạnh mẽ, khủng bố như thể muốn ăn tươi nuốt sống bất kì kẻ nào cản đường. Bức khí của Hắc Vân không phải là chiến khí, mà là sát khí. Hắc Vân muốn cho ông già kia hiểu áp lực thực sự nó phải như thế nào, muốn so bì bức khí ư? Được thôi!
Không gian bao quanh lão Phúc bỗng trở lên lạnh lẽo tới run người, áp lực từ tên thanh niên trước mặt khiến ông ta cảm thấy tức thở. Lão Phúc có cảm giác đứng trước mặt mình không phải là một con người, mà là một loài dã thú đang thèm khát được uống máu, muốn xé toang lồng ngực của lão để thưởng thức hương vị của nội tạng. Cảm giác này lão đã từng cảm nhận thấy trước đây. Trong cuộc chiến Việt – Nhật, lão bị trúng một viên đạn vào ổ bụng, máu trào ra rất nhiều, hơi thở cũng chỉ còn thoi thóp, lão gần như đã bước một chân qua làn ranh của sự sống chết. Cảm giác “thập tử nhất sinh” năm xưa cũng y hệt như những gì lão Phúc đang nhận thấy. Một kẻ có thể phát ra bức khí khiến cho lão có cảm giác như chuẩn bị đối mặt với tử thần, thì thử hỏi thực lực còn cuồng bạo tới đâu?
Thượng Điền Tiểu Phúc thực sự kinh hãi, thằng nhóc tuổi đời không bằng một phần ba mình, lại có thể tạo ra một áp lực cường đại đến thế. “Chẳng lẽ cậu ta cũng biết tới Song đấu tâm lí? để biết về điều này thì cậu ta hẳn phải hiểu rõ về lịch sử của Samurai.” – Lão Phúc chột dạ suy nghĩ.
Trước đây lão cũng từng dùng cách này để phân tranh cao thấp với vài kiếm thủ khi còn ở Nhật Bản và lão cũng chưa hề thua trong những trận đấu đó. Nhưng bây giờ, đứng trước một bức khí vượt trội hơn rất nhiều, thì lão không khỏi chùn bước, lần đầu tiên trong cuộc đời Thượng Điền Tiểu Phúc biết thế nào là e sợ đối thủ.
Sát khí trở lên đậm đặc, ánh mắt của gã thanh niên càng lúc càng trở nên tà dị, nhìn thấy ánh mắt kia, một suy nghĩ chợt thoáng qua trong đầu của lão Phúc, khiến ông ta sực nhớ tới một cái tên, Cung Bản Vũ Tàng(*). Đúng vậy, chính là đôi mắt này, tuy rằng người đó đã mất cách đây gần 400 năm, lão Phúc chỉ có thể biết người đó qua các bức tranh, cùng sự ghi chép của sử sách. Nhưng theo như những gì ông ta thấy qua các bức tranh, các ghi chép xa xưa thì người đó có một đôi mắt có thể khiến hơn 100 kiếm thủ phải e sợ, ánh mắt có thể lập tức giết chết một kẻ có suy nghĩ yếu đuối, là huyền thoại của tất cả các huyền thoại Samurai của Nhật Bản. Những tưởng đó chỉ là các câu chuyện đồn thổi, phóng đại sự thật, tuy nhiên, hôm nay đã xuất hiện một kẻ khiến cho Thượng Điền Tiểu Phúc phải tin rằng huyền thoại cũng có thể là sự thật, vì minh chứng sống đang đứng ngay trước mặt ông ta. “Thảo nào cậu ta ngạo mạn như vậy! Thì ra là bản thân có thực lực chân chính. Khó trách, khó trách…” – lão Phúc nhủ thầm.
Đám môn sinh tuy rằng chưa thể đạt tới cảnh giới như của lão Phúc, nhưng do sát khí Hắc Vân tạo ra quá ư khủng khiếp, nên nhất thời cũng phải khiến cho họ có cảm giác lành lạnh phảng phất quanh mình.
-Mày…có thấy lạnh không…? - Một gã môn sinh thì thầm hỏi tên bên cạnh
-Mày cũng cảm thấy à……
Gần 5 phút trôi qua, tuyệt nhiên hai người không hề cử động, chỉ trân trân nhìn nhau. đám môn sinh cũng chẳng hiểu đang diễn ra chuyện gì, chỉ biết gãi đầu gãi tai quan sát diễn biến “không tưởng” trước mắt.
Lão Phúc cảm thấy thân thể càng ngày càng bấn loạn trước cường khí bá đạo của đối phương, với người đã vào sinh ra tử không biết bao lần, thì khả năng cảm nhận nguy hiểm của ông cực kì nhạy bén. Chính khả năng này đang mách bảo Thượng Điền Tiểu Phúc rằng, tên thanh niên trước mặt là một mối nguy hiểm không thể động vào, trừ khi lão không còn quan tâm tới sĩ diện và tính mạng. Lão đã sống hơn nửa thế kỉ, từng trải cũng đủ nhiều để hiểu thế nào là “quân tử phải biết tiến lùi”.
Một giọng nói có phần nhún nhường cất lên, khiến cho tất cả các môn sinh phải đơ mặt ra, không dám tin rằng điều mình vừa nghe thấy là sự thật.
-Chàng trai…cuộc tỉ thí này có thể dời tới lúc khác được không? – lão Phúc cố nặn ra một nụ cười trên miệng.
Vài tên môn sinh không thể ngờ sư phụ lại nói như vậy, chúng buộc phải thốt lên vài câu.
-Sư phụ…tại sao…
-Người nên lập tức dạy dỗ hắn một bài học…
-…..Hắn ta…sư phụ….
Vừa nghe thấy lão già trước mặt có ý thoái lui, thì sát khí lập tức tiêu tán như chưa hề xuất hiện, Hắc Vân mỉm cười vui vẻ, mọi việc quả đúng như dự kiến của gã.
-Lão đã nói thế thì tôi cũng không dám múa rìu qua mắt thợ làm gì. Xin hẹn lần khác cùng lão đàm luận vậy.
Vừa rồi bức khí còn u oán ngút trời, như thể đối phương muốn lập tức giết lão, nhưng chỉ sau đó có ba giây thì toàn bộ đã biến mất, phỏng chừng gã thanh niên kia đã tiến vào cảnh giới dùng tâm ngự khí, tùy ý mà thu phát bức lực của bản thân. Thượng Điền Tiểu Phúc nghĩ tới đây, thì bất giác cơ thể run lên nhè nhẹ, một cảm giác hưng phấn dần dâng lên trong lòng, bất kì chuyện gì liên quan tới việc thúc đẩy khả năng truy cầu kiếm đạo cũng đều khiến lão nhất nhất chú trọng.
Hắc Vân sau khi nói mấy lời khách khí liền nhanh chóng rời khỏi đạo quán, gã thực sự không nên nấn ná ở đây thêm phút giây nào nữa. “Lúc đầu là sư huynh, giờ là sư phụ, ở lại đạo quán này tầm dăm chục phút nữa thôi, khéo mình phải đấu đá với cả sư kị, sư tổ của mấy tên môn sinh kia chứ đùa!”
Thấy tên “sắc ma” dễ dàng bỏ đi, mà không hề phải nhận một bài học nào, mấy nàng không khỏi bức bối, khó chịu.
-Sư phụ, chẳng lẽ để hắn đi như vậy…
-Ít ra cũng phải cho hắn một bài học mà sau này không dám quay lại chứ ạ…
Còn mấy tên nam môn sinh thì len lén nhìn nhau, phỏng chừng chúng cũng mập mờ hiểu ra vì sao sư phụ lại dễ dàng cho tên “mặt trắng” rời đi như vậy. Chắc hẳn chúng phải rất cảm kích sư huynh của mình, vì đã đứng ra mà lãnh hậu quả hộ chúng, bằng không mấy tên môn sinh mà còn được nước làm tới, e rằng đã có thêm mấy cơ thể nằm cạnh gã Trần Vũ rồi.
Hắc Vân vừa tiến ra khỏi cửa, thì lão Phúc chợt nghĩ đến một chuyện, liền vội vã bước khỏi đạo quán, trước sự khó hiểu của đám nữ môn sinh và Liên Hoa mĩ nhân.
-Này anh bạn trẻ… - Lão Phúc gọi với theo.
Hắc Vân đã cố tình bước nhanh, nhưng giờ lại nghe thấy tiếng lão già gọi giật lại thì không khỏi thở dài. “Ông trời ơi, ông đùa dai vừa thôi chứ!”
Gã xoay người, đối mặt với lão sư phụ của đám môn sinh, hai tay đút vào túi quần, ngán ngẩm cất lên mấy tiếng.
-Lại chuyện gì vậy? – Hắc Vân cộc lốc hỏi.
-Liệu tôi có thể xin số điện thoại của cậu được không? - Lão Phúc vui vẻ đáp.
Nghe thấy câu nói, Hắc Vân nheo mắt, chau mày, khó hiểu nhìn người đàn ông trước mặt. Không phải là xin số để sau này ăn vạ ta đấy chứ? Cái thằng đệ tử trời đánh của lão do bản tính quá bẩn thỉu, nên mới lãnh hậu quả thôi, muốn ta bồi thường ấy hả? Mơ đi.
Thấy gã thanh niên nhìn mình bằng con mắt hoài nghi, Thượng Điền Tiểu Phúc vội phân trần.
-Qua tiếp xúc, tôi thấy cậu tuyệt đối là một cao thủ về kiếm, nên chỉ mong sau này sẽ có dịp gặp lại mà cùng đàm đạo chút thôi. Không hề có ý gì khác. – lão Phúc ôn tồn.
Bộ não tinh quái của Hắc Vân lập tức đắn đo, suy đi tính lại. Ông lão là ông nội của Liên Hoa, hơn nữa qua những câu đối thoại vừa rồi, nàng ấy hẳn phải rất yêu quý ông của mình, mà biết đâu lại ở cùng một nhà với ông nội cũng nên. Giờ mình kết thân với ông lão, vừa có thể gặp lại Liên Hoa, vừa chiếm được thiện cảm của gia đình nàng, lại có thể nhờ ông ta nói tốt cho vài câu…hắc hắc…đúng là một mũi tên bắn trúng ba, bốn con chim. Là chuyện tốt, chuyện tốt.
Sau cỡ tầm 0,5 giây đắn đo lưỡng lự, Hắc Vân liền nở một nụ cười rạng rỡ, cứ như gã đang gặp thần tài.
-Ai da, ông đã nói vậy thì cháu sao có thể không vâng lời chứ. Nhất định vài bữa nữa cháu sẽ tới thăm hỏi ông và…em Hoa. Cháu hứa đấy! – Giọng nói của tên “sắc ma” ngọt như đường phèn, cứ như thể gã mới chính là cháu nội của lão Phúc vậy.
(*)Miyamoto Musashi (Phiên âm hán việt : Cung Bản Vũ Tàng.) Thủa nhỏ tên là Shinmen Takezō, (sinh 1584 - mất 19/5 (tức 13/6) năm 1645) là kiếm sĩ đã sáng lập trường phái Hyōhō Niten Ichi-ryū (Binh pháp nhị thiên nhất lưu; còn gọi là nitōichi, Nhị đao nhất) sử dụng song kiếm. Được đánh giá là "kiếm sĩ trong thiên hạ" của Nhật Bản thời tiền Tokugawa. Miyamoto Musashi đã trải qua một cuộc đời của một samurai chưa từng thất bại trước bất cứ đối thủ nào. ( Nói đơn giản hơn, anh ấy vô đối :tt1: )