Vô Không sơn, Thi Phượng Dung tỏ vẻ giận dữ, quát: "Vì cái gì?"
Bùi Nguyên Nhiên tỏ ra áy náy đành chịu nói: "Quá xa! Nếu có nói cho hắn, hắn cũng không kịp quay lại. Trừ phi là Kim Đan kỳ mới có khả năng trong vòng ba ngày kịp trở về."
"Ta không đi Minh Đào giới! Ta đi đón hắn!" Thi Phượng Dung kiên nghị nói.
"Làm càn!" Bùi Nguyên Nhiên đột nhiên đại nộ, nhìn thấy vẻ bi thống cùng phẫn nộ trên mặt Thi Phượng Dung, hắn gắng gượng kềm chế nộ khí trong lòng, thấp giọng nói: "Minh Đào giới cao thủ như mây, bản môn có thể đặt chân ở Minh Đào giới hay không đều hi vọng vào mấy người Kim Đan chúng ta. Đúng lúc này, sư muội lại vì một tên Tả Mạc mà bỏ rơi môn hạ không nhìn sao?"
Thi Phượng Dung cắn môi, nước mắt vô thức trào ra.
Bùi Nguyên Nhiên thả chậm ngữ khí: "Sư muội đừng quá lo lắng, tiểu tử Tả Mạc kia xưa nay rất cơ trí, nhất định không có việc gì. Đợi sau khi chúng ta đặt chỗ đứng ở Minh Đào giới, sau đó lại phái người tới tìm hắn!"
Bùi Nguyên Nhiên an ủi Thi Phượng Dung hồi lâu mới khuyên nhủ được nàng.
Lúc Lâm Khiêm gặp Bùi Nguyên Nhiên, thấy sắc mặt hắn âm trầm, cho là Bùi Nguyên Nhiên đang lo lắng tương lai, không khỏi an ủi nói: "Bùi chưởng môn không nên quá mức lo lắng. Tại hạ ở Minh Đào giới còn hơi có phân lượng, nhất định sẽ chọn một nơi đắc địa cho quý môn."
Bùi Nguyên Nhiên chắp tay cảm ơn, nhưng vẫn chăm chú nhìn Lâm Khiêm, ngữ khí nghiêm túc nói: "Tại hạ có một chuyện không rõ, còn mong Lâm công tử chỉ giáo!"
"Ừm, Bùi chưởng môn có lời cứ nói, không sao." Lâm khiêm cười nói.
"Lâm công tử cùng bản môn quan hệ không sâu xa, sao lại nồng nhiệt với bản môn như thế?" Ánh mắt Bùi Nguyên Nhiên sáng quắc hỏi.
Lâm khiêm tựa hồ sớm biết Bùi Nguyên Nhiên sẽ hỏi điều này, cười nói: "Nếu đã như thế, vậy ta cứ nói lời thật, bởi vì ta coi trọng Vi Thắng. Vi Thắng là tu giả có thiên phú xuất sắc nhất mà tại hạ từng thấy, tiền đồ tất không thể hạn lượng. Bùi chưởng môn chỉ cần coi ý tốt này như một khoản đầu tư, ngày sau nếu có lúc cầu trợ, còn mong Bùi chưởng môn cấp cho mặt mũi."
"Điều này là tất nhiên." Băn khoăn trong lòng Bùi Nguyên Nhiên được giải đáp, tuy chưa hoàn toàn tin tưởng nhưng tuyệt không ăn nói hàm hồ.
Lâm Khiêm cười nói: "Chúng ta tạm ước định là buổi trưa ba ngày sau, đến lúc đó xin cung kính đợi chờ. Tại hạ không làm lỡ chuyện Bùi chưởng môn nữa, cáo từ!"
"Không tiễn!" Bùi Nguyên Nhiên chắp tay nói.
Sinh ý giữa Tả Mạc cùng Phó Phong đều khiến hai bên hoan hỉ, không khí giữa song phương cũng cực kỳ hòa hợp. Hai người Thường Hoành và Quỷ Phong không có hứng thú với Kim Ô hỏa khiến Tả Mạc hơi tiếc nuối. Có điều trước khi đi, Tả Mạc vẫn xin nhờ Phó Phong đem tin tức về Kim Ô hỏa truyền bá ra ngoài, Phó Phong lập tức đáp ứng.
Tả Mạc đưa mắt nhìn ba người Phó Phong rời đi.
"Ngươi tính thế nào?" Bồ yêu đột nhiên hỏi.
Tả Mạc hít một hơi thật sâu, sau đó thở ra hơi dài, như muốn đem hết thảy u sầu trong lòng thở ra: "Đi một bước xem một bước a."
Bồ yêu cười lạnh: "Ngươi không ngờ một chút tin tức cũng không nhận được, sách sách, xem ra mấy lão gia hoả kia nhìn ngươi không vừa mắt a!"
Tả Mạc im lặng.
"Tính quay về à?" Bồ yêu không có chút đồng tình nào.
"Thời gian không đủ." Tả Mạc lắc lắc đầu, từ Hoang Mộc tiều bay về Vô Không sơn cần mất thời gian tận mấy tháng.
"Ngươi không cần lo lắng." Bồ yêu không sao cả nói: "Cho dù yêu ma có tới, chắc cũng chỉ là lực lượng nhỏ. Đại khái là bọn tiểu yêu như Dạ La yêu với Nguyệt Ma, không cần quá mức lo lắng đâu."
"Dạ La yêu cùng Nguyệt Ma? Đó là thứ gì? Rất lợi hại sao?" Tả Mạc hiếu kỳ hỏi, đối với yêu ma hắn biết rất ít.
"Tôm tép cả thôi." Bồ yêu bĩu bĩu môi: "Không kém Ngưng Mạch bao nhiêu."
"Vậy mọi người sao phải trốn?" Tả Mạc không hiểu băn khoăn hỏi: "Nếu như tương đương với Ngưng Mạch kỳ, hoàn toàn có thể tiêu diệt bọn chúng mà!"
Bồ yêu cười khẩy nói: "Bất kể là Dạ La yêu hay là Nguyệt Ma, đối chiến với Ngưng Mạch các ngươi, một con có thể đánh với ba tu giả!" Huyết đồng của hắn đột nhiên ba động mãnh liệt: "Bọn họ sinh tồn so với các ngươi tàn khốc hơn nhiều."
"Vậy thì đã làm sao?" Tả Mạc không phục nói: "Thiên Nguyệt giới còn có Kim Đan!"
Bồ yêu không thèm để ý nhún nhún vai: "Đây chỉ là khởi đầu, ta dám cam đoan. Mấy lão gia hoả đứng đầu môn phái chắc đang chuẩn bị chuyển dời người và vật tư, ai nguyện ý đem máu bản thân ra đi giúp người khác ngăn yêu ma đây?"
"Vô Không sơn là căn cơ của bản môn..."
"Ngươi thật đơn thuần!" Trong lời nói Bồ yêu đầy vẻ cười nhạo: "Một ngọn núi nát mà thôi. Chỉ cần trên tay có người, chỗ nào mà không đi được? Không sơn, vậy đi cướp."
Một lời nói ra khiến Tả Mạc cứng cả họng.
"Sớm chuẩn bị đi." Bồ yêu lắc đầu: "Ta gần đây không rảnh, đừng đến làm phiền."
Nói xong liền biến mất tại chỗ.
Tả Mạc đứng ngẩn tại chỗ, nửa ngày mới hồi thần lại. Hắn làm sao cũng không nghĩ ra, mới trong thời gian cực ngắn mà toàn tuyến Đô Thiên Huyết giới đã sụp đổ, đây là tin tức Phó Phong trao đổi với hắn. Nghe nói, là một chi yêu ma đột nhiên xuất hiện bên cánh, dẫn đến toàn bộ Đô Thiên Huyết giới bại lui.
Thiên Nguyệt giới tuy không gắn chặt với Đô Thiên Huyết giới song cũng cách Đô Thiên Huyết giới không xa, tình cảnh thập phần nguy hiểm. Rất nhiều môn phái ở Thiên Nguyệt giới đều đã bắt đầu bắt tay chuyển dời người và của.
Đây đã là tin tức năm ngày trước.
Khiến tâm tình Tả Mạc nguội lạnh chính là, hắn không nhận được bất cứ tin tức nào đến từ môn phái cả. Tin tức có từ năm ngày trước, lấy địa vị hiện nay của Vô Không kiếm môn, không có khả năng không biết chuyện này. Cho dù bây giờ hắn có động thân, cũng không cách nào hội hợp cùng môn phái, trừ phi môn phái chuyển đến Tiểu Sơn giới. Có điều nếu chuyển đến Tiểu Sơn giới, vậy chắc chắn phải sớm thông tri cho hắn, để còn biết mà tiếp ứng.
Hắn không thu được tin tức gì cả.
Hắn biết, sau chuyện này, hắn cùng môn phái sẽ mỗi người mỗi ngã.
Nói không ra thì khó chịu, kỳ thực sau khi đi ra từ kiếm ý đại trận, hắn đã ẩn ẩn có loại dự cảm này, chỉ là không ngờ ngày này lại đến nhanh như thế. Vô Không kiếm môn hiện giờ sớm đã không còn là Vô Không kiếm môn trước kia.
Quên đi, trước nghĩ biện pháp tự bảo đã, dựa người không bằng dựa mình.
Cách nghĩ của Tả Mạc khác với những người khác, hắn quyết định lưu thủ Hoang Mộc tiều. Hoàn cảnh Hoang Mộc tiều đặc thù, thêm vào Thiên Hoàn Nguyệt Minh trận cùng Kim Giáp vệ, về cơ bản có thể bảo đảm được an toàn. Huống hồ vạn nhất cũng có thể tùy thời tiến vào Tiểu Sơn giới.
Nhưng trước đó hắn tất phải đề cao thực lực bản thân. Nếu không lấy tu vi Trúc Cơ kỳ của hắn, lại thân mang gánh nặng chỉ sợ sẽ bị đánh cho bã cũng không chừa. Cho dù có đi hắn cũng sẽ đem đám sư đệ theo cùng.
Tài liệu cho ngũ ý kiếm trận đã chuẩn bị đầy đủ, hơn nữa tu vi hắn lâu nay không có động tĩnh đã bắt đầu xuất hiện dấu hiệu tăng trưởng.
Lúc này cần là kìm nén tâm tình trước đem thực lực bản thân đề thăng cái đã.
Trích Thủy kiếm luyện chế nhanh nhất, Tả Mạc chỉ tốn thời gian một ngày là đã hoàn thành. Trộn thêm một viên tứ phẩm Xích Hỏa Thạch, tuy không khiến nó tăng lên tứ phẩm song cũng đề thăng tới tam phẩm đỉnh phong. Bề ngoài Trích Thủy kiếm mới luyện chế lại xuất hiện thêm một tầng hỏa diễm xích hồng không ngừng nuốt nhổ.
Tả Mạc đặt cho nó một tên mới là 《 Thủy Hỏa kiếm 》.
Nha mạn được Tả Mạc tẩm nhập vào trong "Linh tuyền". Trên Hoang Mộc tiều không có linh tuyền, linh tuyền này là do hắn dùng phù trận tạo ra, linh hiệu không bằng linh tuyền tự nhiên, Tả Mạc chỉ đành tăng thêm thời gian thủy luyện.
Vốn cần phải thủy luyện mất mười ngày, Tả Mạc kéo lên tận ba mươi ngày.
Lam Băng Lăng Tinh, tức nham cùng hồ nha đều là tứ phẩm tài liệu, đối với Tả Mạc hiện giờ, cơ hồ không có khả năng quá lớn để luyện hóa. Hắn chỉ tạm thời trước luyện chế chúng thành kiếm phôi, chờ sau khi tu vi hắn đột phá tới Ngưng Mạch, hấp thụ Kim Ô hỏa, lại tiếp tục luyện chế hoàn thiện bước cuối cùng.
Thời gian còn lại đều được hắn dành cho đả tọa nhập định.
Lúc này, ngay cả Bồ yêu bình thường không thèm quan tâm tới tu vi cũng lý trí tìm một chỗ tĩnh tu. Hơn nữa, gần đây Bồ yêu đúng là rất bận.
Tả Mạc thu được phi kiếm truyền thư của sư phó. Trong đó nói, Đô Thiên Huyết giới đã sụp đổ, môn phái quyết định chuyển đến Minh Đào giới, để cho Tả Mạc cẩn thận tự bảo hộ chính mình có thể gia nhập môn phái khác. Nếu có cơ hội, cũng có thể đi Minh Đào Giới tìm bọn họ.
Tả Mạc đem phi kiếm thu vào trong giới chỉ, tiếp tục đả tọa.
Trong Hoang Mộc tiều, diện mạo tòa hắc đàm hiện giờ đã hoàn toàn thay đổi.
Nước đàm đen nhánh như mực, nay thêm một sợi sáng bóng, nhìn qua đen bóng lấp lánh. Bờ đàm, một tòa tế đài bằng đá cổ phác thô sơ đã bắt đầu thành hình, hơn ba mươi tiểu yêu vệ không ngừng lấy nước đen từ trong đàm tưới lên phiến đá của tế đàn.
Phiến đá tựa như một khối bọt biển, vô luận tưới bao nhiêu nước đàm lên đó cũng lập tức bị hấp thu không còn một giọt.
Bồ yêu nhìn tế đài, không nói lời nào.
Số tu giả đi qua Hoang Mộc tiều càng lúc càng nhiều, mới đầu là từng đoàn tầm ba đến năm người, đến sau dần dần diễn biến thành từng đội từng đội.
Hiện giờ uy thế Thiên Hoàn Nguyệt Minh trận đã hơn xa trước kia, tinh thạch tiêu hao cũng nhiều hơn xưa, mỗi ngày tiêu tốn tận hai mươi viên tam phẩm tinh thạch mới vận hành được. Có điều, tuy tiêu tốn rất lớn nhưng Phạm Âm hoàn và Thiên Hoàn Nguyệt Minh trận lộ ra uy lực quá mức cường đại cũng khiến đám tu giả đi qua không dám làm gì xằng bậy.
Mà lại lời đồn đãi Ô Phong tặc tấn công Hoang Mộc tiều, kết quả toàn quân bị diệt vang xa. Còn có trên tay Tả Mạc có bán Kim Ô hỏa, chỉ cần có đủ tiền, hoặc giả có đồ tốt trao đổi, đều có thể mua sắm bất cứ lúc nào.
Hầu như tu giả nào đi qua đảo đều biết hai tin tức quan trọng này.
Tùy theo dòng người ngày càng tăng thêm, doanh thu mỗi ngày của Tả Mạc cũng to dần ra. Nhưng lúc này hắn không có tâm tình lo mấy chuyện đó, mỗi ngày đều liều mạng đả tọa, hy vọng nhanh chóng đột phá Ngưng Mạch kỳ.
So sánh ra, cuộc sống của tiểu tháp đoạn thời gian này quá thoải mái. Tả Mạc thu được cả đống pháp bảo cùng tài liệu từ trên người Ô Phong tặc, có rất nhiều loại phẩm chất không tồi song Tả Mạc lại không dùng được, hiện giờ lại không có chỗ để bán, hắn bèn dứt khoát đút toàn bộ vào tiểu tháp.
Toàn thân tiểu tháp khắp sáng bóng, so với vẻ tiều tụy lúc trước quả thực là một trời một vực.
Đỉnh tháp như mũi kiếm mượt mà hơn không ít, thân tháp trước kia thon dài tựa hồ cũng thô tráng hơn. Ngũ Sắc tháp trước kia cho người ta cảm giác lành lạnh thấu xương, hiện nay lại thêm phần linh động hoạt bát, sát khí đã tiêu giảm rất nhiều. Khiến Tả Mạc cảm thấy kinh dị nhất chính là trên mái tháp tầng thứ nhất có thêm năm tiểu hồ lô.
Nhanh sắc năm tiểu hồ lô mỗi cái mỗi khác, phân thuộc Ngũ Hành, cực kỳ nhỏ chỉ lớn tầm hạt gạo. Nếu không phải Tả Mạc cẩn thận, chưa chắc đã sớm nhìn ra thứ này.
Tả Mạc cùng tiểu tháp câu thông rất nhiều lần, năm tiểu hồ lô có tác dụng gì, tiểu tháp cực kỳ cố gắng muốn diễn đạt rõ ràng, song Tả Mạc vẫn không cách nào hiểu được. Cuối cùng Tả Mạc không thể không tạm thời đem vấn đề này ném sang một bên.
Thật ra khiến hắn kinh hỉ nhất chính là lần này tiểu tháp thổ ra một khối nhỏ màu tro. Lần này lớn hơn cả lần trước, bằng tầm đầu ngón tay. Tả Mạc xem như trân bảo đem khối nhỏ này thả vào trong giới chỉ.
Những sư đệ khác cũng biết bản môn đã triệt thoái khỏi Thiên Nguyệt giới, tâm tình mọi người đều rất tệ. Có người dứt khoát đầu nhập vào môn phái khác, Tả Mạc cũng không ngăn trở. Loại tình huống như bây giờ, bọn họ hoàn toàn có thể tự do đầu nhập những môn phái khác.
Quyền lực cùng trách nhiệm luôn tương hỗ, môn phái vứt bỏ trách nhiệm với bọn họ, tương ứng, cũng vứt bỏ luôn cả quyền lực ước thúc.
Tất cả tâm tư của Mạc đều đặt vào tu luyện.
Hắn có thể cảm giác được, tu vị tiến bộ càng lúc càng nhanh, cuối cùng hắn đã bước tới cánh cửa đột phá Ngưng Mạch kỳ!