“Ầm!”
Sau khi con đường mờ dần, một âm thanh ầm ầm như lôi đình bỗng vang lên, thế giới trong nháy mắt phảng phất như đất trời đổi thay, lôi hoả thiểm điện ngập trời, giống như không cần tiền, đồng loạt điên cuồng tản xuống.
Chính mình tận mắt chứng kiến, ý thức Lâm Thanh Hàn thiếu chút nữa bị đánh tan, tuy nhiên đây cũng mới chỉ là khúc dạo đầu mà thôi.
Dưới tình trạng như thế này, không nói tiến vào, chỉ cần tránh được loại công kích điên cuồng này cũng cơ hồ là hy vọng xa vời rồi a.
“Không đúng, không thể như thế này được! Chẳng phải đã nói đây là tinh thần công kích ư? Vậy thì cái này thực ra là gì đây?”
Mỗi một đạo lôi hoả đánh trúng, đều là loại đau đớn kịch liệt cùng khí tức cực nóng ăn sâu vào tận xương tuỷ, công kích như vậy nào có nửa điểm bộ dáng của tinh thần công kích chứ?
Bên trái!... Đáng ghét! Nhiều như vậy, căn bản không thể tránh khỏi! Trừ phi có quyển trục ma pháp cửu cấp, nếu không thực sự hắn không có khả năng chống chọi dưới tình huống thế này! Rốt cuộc thì chuyện gì đã xảy ra?
Chân khí trong cơ thể Lâm Thanh Hàn sớm đã vận đến cực hạn, song cái thứ thanh sắc quang mang này vẫn tiếp tục công kích không ngừng nghỉ, cơ hồ trong nháy mắt đánh xuống rồi lại tan biến, ngắn ngủi hơn mười giây thời gian liền trở nên hoàn toàn ảm đạm.
Hơi thở của tử vong trong nháy mắt đã bao phủ, loại đả kích này căn bản là muốn huỷ diệt người ta a!
“Không đúng, Tác Lý đạo sư không có khả năng gạt ta! Những thứ này căn bản chính là ảo tượng! Nếu như vậy thì… Phải liều một mạng này thôi! Hừ, các ngươi cứ lại đây, xem lão tử ra tay!”
Tinh thần lực phóng ra, cuối cùng Lâm Thanh Hàn cũng bước vào trạng thái Tịch Diệt Cảnh!
Tịch Diệt Cảnh vs Tinh Thần Phong Bạo! Trong hoàn cảnh uy hiếp chết người này, nội tâm hung lệ của Lâm Thanh Hàn hoàn toàn bạo phát. Chỉ riêng phần khí thế này cũng đủ để xé khai thiên địa, một cỗ sát khí dày đặc giống như kiếm phá thiên địa chợt xé rách trời cao, đem lôi hoả đầy trời trong nháy mắt tiêu tán, không thể tiếp tục rơi xuống.
“Quả nhiên là vậy! Hắc, cơ hồ ngưng tụ thành vật chất tạo ra ảo tượng sao? Suýt nữa ngay cả ta cũng đã bị lừa gạt rồi, hảo thủ đoạn a! Đáng tiếc, ảo tượng cũng chỉ có thể là ảo tượng mà thôi, cho dù có giống y như thật đi chăng nữa chung quy vẫn không phải sự thật. Chỉ cần có ý chí cùng tinh thần lực, ta liền có thể dễ dàng khai thiên tích địa a! Loại trình độ này, đối với ta thực vô dụng rồi!”
“Tán!” Lâm Thanh Hàn bỗng quát to một tiếng, khí thế trong người một lần nữa tăng vọt, khoát tay một cái, cơ hồ cả thiên địa ngưng tụ thành vật chất kia, sát cơ ngập trời bị xé nát, sau một khắc, không gian xung quanh khôi phục lại rõ ràng như trước
Vẫn là màn sương trắng mờ ảo tràn ngập không gian. Trừ một tia cảm giác yếu ớt, không mảy may tìm thấy chút dị thường, như thể hết thảy căn bản chưa từng phát sinh chuyện gì.
Không hề có nửa phân do dự, Lâm Thanh Hàn cuối cùng cũng chậm rãi đặt bước chân đầu tiên tiến vào.
Lúc này, thời gian cũng chỉ mới trôi qua có nửa phút đồng hồ mà thôi.
Khi Lâm Thanh Hàn một lần nữa đặt chân xuống đất, cả thế giới lại tiếp tục biến sắc.
Máu tươi tràn ngập khắp mặt đất, tử thi bao phủ xung quanh, chiến kỳ bị thiêu cháy, mùi máu tươi dày đặc cơ hồ không thể bay đi.
Tử thi chất thành đống, máu chảy thành sông!
Mặc dù chiến tranh đã kết thúc, nhưng loại sát khí trùng thiên này trải qua một đoạn thời gian vẫn không tiêu tán. Mấy vạn người liều chết chiến đấu này chiến ý cùng sát cơ không phải kẻ nào cũng có thể so sánh được.
Có chút nhíu nhíu mày đầu, Lâm Thanh Hàn đưa mắt chậm rãi nhìn về phía xa. Chiến trường tàn khốc tràn ngập máu tanh này đối với hắn quả thực vô cùng rung động. Vô luận hắn đã trải qua nhiều cảnh huấn luyện tàn khốc, lực chấn nhiếp cũng đều thua xa chiến trường dạng này. Nếu như không phải vẫn còn ở trong Tịch Diệt Cảnh, không chừng Lâm Thanh Hàn cũng đã tâm thần thất thủ a.
Bất quá, cái này cũng chỉ mới bắt đầu mà thôi!
“Răng rắc”. Theo một trận âm phong nổi qua, tử thi khắp nơi trên mặt đất chậm rãi bò lên, thậm chí cả những xác chết bị chém mất đầu hay thân thể bị bổ ra cũng loạng choạng đứng đậy, từng bước từng bước tiến về phía Lâm Thanh Hàn. Mặc dù tốc độ khá chậm, nhưng cảnh tượng mấy vạn thi thể cùng tiến đến đập vào mắt cũng đủ để khiến cho bất cứ người bình thường nào trở nên suy sụp.
Đáng tiếc, Lâm Thanh Hàn như thế nào cũng không đơn giản giống một người bình thường.
Nếu như nói, phần không khí tiêu điều vừa rồi còn có thể mang cho Lâm Thanh Hàn một chút tinh thần rung động, thì bây giờ, những tử thi đang đứng dậy này, lại căn bản không cách nào cấp cho Lâm Thanh Hàn chút tinh thần nhiễu loạn nào, ngược lại còn khơi dậy lửa giận trong hắn.
“Tuy tất cả chỉ là ảo tượng, bất quá, đây đều là những người đã ngã xuống nơi chiến trường. Mỗi một người ở đây đều là một bậc anh hùng. Mặc dù họ đều đã chết, cũng không được phép khinh nhờn a! Ngay cả điều này cũng không rõ, thì cái ảo tượng này quả thực là đồ cặn bã!” Lâm Thanh Hàn thanh âm nhất thời hiện ra một cổ sát ý, khẩu súng vốn im ắng bây giờ nằm trong tay Lâm Thanh Hàn, chỉ thẳng lên trời xanh: “Trung hồn bất tán, xích huyết tại thiên!”
Trong nháy mắt, một loại khí thế phá thiên phóng lên cao, quân hồn Lâm Thanh Hàn đang chôn sâu bên trong chợt thức tỉnh, cùng lực lượng không quan hệ, căn bản là một loại tín niệm vô cùng chân thành đối với chiến sĩ, đối với quốc gia, trăm lần chết cũng không hối hận.
Thứ tinh thần này, cho dù có chết trăm lần cũng không mảy may thay đổi.
Tử thi từ khắp nơi đang tiến về phía Lâm Thanh Hàn, trong nháy mắt như cảm giác được loại quân hồn chân thành ấy, liền từ từ dừng bước, sát khí ngút tận trời mây hoà cùng với khí thế của Lâm Thanh Hàn xé toạc trời cao!
Bước thứ 2!
Lâm Thanh Hàn trên mặt còn chút tiếu ý, nếu có người đứng bên cạnh, có thể cảm nhận được rõ ràng, bấy giờ trong người Lâm Thanh Hàn đã có nhiều hơn một phần khí chất mà không lời nào có thể diễn tả được.
Một phút hai mươi bảy giây!
Ánh mắt chuyển đến trên người Tác Lý, dù lộ vẻ già nua nhưng thân thể vẫn hiên ngang, tuy trên trán mơ hồ chảy mồ hôi lạnh, nhưng vẫn không hề lùi về phía sau từ bỏ ý định.
Cước bộ chậm rãi nâng tới không trung, nhưng lại phảng phất như đang tự vật lộn với bản thân, thuỷ chung khó mà hạ xuống.
“Ngươi thực nhu nhược a!”
“Đồ nhát gan!”
“Chúng ta không có cái loại huynh đệ như ngươi! Ngươi tính là cái gì? Bao năm trôi qua ngươi đã từng thấy thoải mái sao? Cửu cấp hoả hệ ma pháp sư ư, hay Đế Quốc học viện đạo sư? Chẳng lẽ ngươi muốn chúng ta chúc mừng ngươi sao?”
“Ngươi đã quên lời thề trước kia rồi sao? Cái đồ vô lại sợ chết này, chúng ta đã dùng sinh mạng của mình để đổi lấy cơ hội cứu mạng ngươi, vậy mà ngươi như thế này có thể coi là báo đáp chúng ta sao?”. Hi vọng của chúng ta ư? Chúng ta cận kề cái chết thì ai cho chúng ta tín niệm? Người nào đã cho phép ngươi từ bỏ không gian ma pháp chứ?”
Những lời này, từng câu từng câu như đánh sâu vào trong lòng Tác Lý, giống như một cái búa, cơ hồ đem chút tôn nghiêm cùng ý chí còn lại của Tác Lý nghiền nát.
Những năm gần đây, những lời chất vấn như thế này giống như khối xương cổ chân, mỗi ngày hành hạ tinh thần Tác Lý, cơ hồ đem hắn xé nát thành từng mảnh.
“Ta không có!” Tác Lý điên cuồng rống lên, phảng phất như muốn ngăn lại toàn bộ những thanh âm đó. “Chưa bao giờ! Cho dù chết, ta cũng sẽ không từ bỏ tín niệm và hi vọng của chúng ta!”.
“Nhưng là ta thực sự không có sự lựa chọn! Ta thực phải chịu rất nhiều trách nhiệm, các người cũng đã đi rồi, ta cũng cần phải có thực lực để có thể bảo vệ cho thân nhân các ngươi. Ta cũng phải vì gia tộc của ta mà cáng đáng mọi việc!” Tác Lý thanh âm dần dần hạ xuống, song, ngữ khí ngày càng kiên định.
“Các ngươi có thấy thanh niên kia không? Hắn cùng chúng ta mấy người năm đó, nhiệt huyết dâng trào, cũng đồng dạng chói mắt.”
“Ta nguyên tưởng rằng ta vĩnh viễn không có cơ hội trở lại đây, bởi ta còn đeo trên lưng hi vọng của các người. Các người dùng tính mạng của mình để đổi lấy cơ hội sống cho ta, nếu như không thể đem không gian ma pháp phục hưng, không thể hoàn thành tín niệm của chúng ta năm đó, ta thực đâu còn mặt mũi nào để gặp lại các người?”
“Các ngươi thấy được sao? Hắn so với chúng ta năm đó còn xuất sắc hơn, thực vô cùng kiên cường… Ta tin tưởng hắn thực sự có thể làm được điều mà năm đó chúng ta đã không thể hoàn thành. Hy vọng và tín niệm của chúng ta, đều do hắn mang đến!”
“Ta đến đây, chính là muốn cùng các ngươi đoàn tụ. Chúng ta cũng muốn nhanh chóng gặp lại các ngươi, nhưng chưa phải bây giờ.” Ánh mắt Tác Lý chợt hiện lên vẻ kiên định. “Là ta đem hắn tới đây, nhất định trước khi chết phải giúp hắn một tay! Hy vọng và tín niệm của chúng ta đều nhờ hắn hoàn thành! Hãy chờ ta.”
Tinh thần lực của Tác Lý trong nháy mắt bạo phát, ảo tượng đầy trời trong nháy mắt liền tiêu tán, trước mặt một lần nữa trở lại rõ ràng.
Nhìn Lâm Thanh Hàn thân ảnh đầy ngạo khí, trong mắt Tác Lý cuối cùng lộ ra một tia vui mừng.
“Đi rồi, tiểu tử quả thực đáng yêu!”
“Những năm gần đây ta tuy là không cách nào đột phá lên cấp Thánh vực, nhưng khoảng cách đến đó cũng vừa vặn chỉ còn một chút nữa thôi.”
“Còn nhớ rõ những ma pháp vật phẩm này không? Chúng không chỉ giúp mở khoá nơi này, mà còn là những thành quả hạng nhất mà những năm gần đây ta nghiên cứu được để có thể giúp chúng ta hoàn thành hi vọng và tín niệm a… Ngươi nhất định phải sống sót đó!”
“Ầm” một tiếng, tinh thần lực trong người Tác Lý trong nháy mắt tăng vọt mấy chục lần, quang mang màu đỏ trong cơ thể xuất ra.
Thánh vực!
Giờ khắc này đây, từ trong người Tác Lý phát ra, không phải cửu cấp, mà là lực lượng Thánh vực!
Lực lượng hùng mạnh này tràn ngập trong thân thể Tác Lý… Đốt cháy toàn bộ sinh mệnh tiềm năng để phát ra lực lượng!
“Đây là lực lượng Thánh vực sao? Cảm giác thực sự cường đại. Dưới Thánh vực, tất cả đều chỉ là giun dế. Lúc sắp chết, còn có thể cảm thụ lực lượng Thánh vực một lần thực là quá đủ rồi a!”
Vài kiện ma pháp vật phẩm chậm rãi từ trong người Tác Lý đi ra, vẽ nên một đạo vòng cung vô cùng huyền diệu.
“Tinh thần nghịch chuyển---truyền thừa!"