Chương 21
Nhật ký của bác sĩ Seward
Ngày 3 tháng 10
Tôi xin phép được kể lại chính xác tất cả những gì đã xảy ra - trong chừng mực có thể nhớ - kể từ khi cuốn nhật ký này tạm được gấp lại. Tôi sẽ cố gắng không bỏ sót một chi tiết nào còn vương lại trong ký ức của mình.
Khi tôi có mặt tại phòng Renfield, hắn vẫn đang nằm sóng soài giữa một vũng máu lênh láng trên nền nhà, người hơi nghiêng về bên trái. Lúc cúi xuống định nâng hắn dậy, tội mới nhận ra hắn bị thương rất nặng, nhất là ở mặt: mặt hắn chính là nơi máu chảy ra thành vũng trên nền nhà, dường như hắn đã bị đập mặt nhiều lần xuống đất. Cúi xuống cùng tôi lật ngửa hắn dậy, tay giám thị lắp bắp :
- Chắc là hắn đã bị gãy cột sống. Ngài thử nhìn mà xem, tay phải, chân phải và toàn bộ một bên mặt hắn đều bị liệt hết cả rồi. Không hiểu sao hắn lại bị tai nạn nghiêm trọng đến thế.
Đây là câu hỏi khiến cho tay giám thị hết sức bất ngờ và lúng túng.
- Tôi chẳng hiểu tại sao cả. - Anh ta nhíu mày thú nhận. - Tất nhiên là hắn bị thương vì bị đập mặt nhiều lần xuống nền nhà. Hồi trước, khi còn làm ở nhà thương Eversfield, tôi đã có lần thấy một phụ nữ cũng bị rơi vào tình trạng tương tự trước khi có người kịp lao vào ngăn chặn... Nếu hắn bị gãy cổ thì có thể bảo rằng hắn ngã vì bước hụt từ trên giường xuống, nhưng đằng này hắn lại bị thương ở mặt và gãy cả cột sống, thật không hiểu thế nào... Nếu lưng bị gãy thế này thì làm sao hắn có thể đập mặt xuống đất, và nếu hắn đã bị thương be bét ở mặt trước khi rơi khỏi giường thì ở trên chăn gối phải có vết máu chứ?
- Chạy đi gọi bác sĩ Van Helsing đến ngay đây - Tôi ra lệnh - Tôi cần ông ấy đến đây ngay bây giờ?
Tay giám thị tức tốc chạy đi gọi, và vài phút sau đã thấy anh ta hớt hải quay lại cùng với Van Helsing. Nhìn thấy Renfield nằm dài dưới đất, giáo sư kinh ngạc quan sát rồi quay sang bảo tôi :
- Một tai nạn thật đáng tiếc? Cần phải theo dõi hắn liên tục, đừng nên để hắn một mình nữa... Có lẽ tôi sẽ ở lại với hắn. Nhưng bây giờ, tôi phải về thay quần áo cái đã, ai lại mặc đồ ngủ thế này. Nếu anh vẫn ở đây thì vài phút nữa ta sẽ gặp lại nhau.
Renfield bỗng thở rống lên, rõ ràng là hắn đang phải trải qua một cơn đau ghê gớm nhất trong đời. Vài phút sau, Van Helsing quay lại với túi dụng cụ phẫu thuật trên tay. Trong lúc quay về phòng thay quần áo, trong đầu ông đã có cách giải quyết đối với tên bệnh nhân của tôi. Trước khi khám cho hắn, ông nói nhỏ vào tai tôi :
- Anh bảo tay giám thị kia đi ra ngoài đi. Sau khi được phẫu thuật, Renfield sẽ hồi tỉnh, và tôi muốn khi đó chỉ có chúng ta ở lại đây với hắn.
- Cám ơn Simmons, - Tôi nói với tay giám thị - chúng ta đã làm tất cả những gì có thể... Bây giờ, cần phải chờ đợi xem đã Bác sĩ Van Helsing cần phải mổ cho hắn. Anh hãy đi thăm các bệnh nhân khác đi. Nếu có chuyện gì khác thường thì phải chạy về báo cho tôi biết ngay đấy nhé.
Đợi anh ta ra khỏi cửa, chúng tôi mới bắt đầu khầm lại thật kỹ lưỡng cho tên bệnh nhân. Mặt hắn chỉ bị bị thương ở bên ngoài. Điều nghiêm trọng hơn là vết rạn khá dài ở sọ não. Van Helsing suy ngẫm một lát rồi bảo tôi :
- Trước hết, chúng ta phải làm hạ huyết áp động mạch xuống mức bình thường nếu có thể, mạch hắn đập nhanh khủng khiếp, sọ não hắn chắc chắn đã bị chấn thương, cần phải tiến hành khoan hút máu tụ ngay, nếu không sẽ muộn mất.
Ông chưa nói dứt lời thì bên ngoài chợt có tiếng gọi cửa. Tôi chạy vội ra xem ai, hóa ra là Arthur và Quincey, hai người vẫn đang mặc bộ đồ ngủ.
- Tôi nghe tiếng anh giám thị gọi bác sĩ Van Helsing và nói về vụ tai nạn. - Godalming phân trần với tôi. - Bởi vậy, tôi mới gọi Quincey chạy đến đây. Các sự kiện xảy ra nối tiếp nhau thật khó hiểu khiến cho hai chúng tôi không thể ngủ được. Thú thực là nằm vắt tay lên trán, tôi bỗng ngờ ngợ rằng ngày mai, chiều hướng của mọi sự việc xung quanh chúng ta có thể sẽ thay đổi. Chúng ta phải nhìn nhận lại những gì đã ở lại phía sau - thậm chí là phải nhìn nhận xa hơn một chút đối với những gì chúng ta đã làm được tới nay.
- Chúng tôi có thể vào được không?
Tôi mở cửa mời họ vào và lại đóng kín cửa lại. Nhìn thấy Renfield nằm đài trên một vũng máu, Quincey hỏi, mặt tái đi :
- Lạy Chúa, có chuyện gì với anh chàng tội nghiệp này thế?
Tôi vắn tắt lại sự việc đã xảy ra và cũng nói luôn hy vọng của mình cùng Van Helsing: Renfield sẽ hồi tỉnh, dù chỉ là chốc lát, sau khi được phẫu thuật.
Nghe tôi nói, Quincey lẳng lặng ngồi xuống mép giường, Arthur đến đứng bên cạnh anh. Tất cả chúng tôi cùng chăm chú theo dõi Renfield.
- Cần phải đợi một lát mới được, - Van Helsing nói với chúng tôi - tôi phải kiểm tra chính xác đâu là điểm cần phải mổ để lấy ra cục máu đông. Rõ ràng hiện tượng xuất huyết của bệnh nhân đang mỗi lúc một trầm trọng hơn.
Từng phút trôi qua chậm chạp đến đáng sợ. Chúng tôi đổ dồn mắt nhìn bác sĩ Van Helsing, tất cả lúc này đều tùy thuộc vào chẩn đoán của ông. Về phần mình, thú thực là tôi không tin Renfield có thể nói với chúng tôi một điều gì đó. Tôi thậm chí còn không dám nghĩ đến điều đó. Nhịp thở của kẻ bất hạnh đang mỗi lúc một đứt đoạn rõ hơn, mặc dù có những giây lát hắn gây cho tôi cảm tưởng hắn đang định mở mắt để nói một đôi lời. Tiếng rống của hắn cũng trở nên khó nhọc hơn, hắn đang chìm vào tình trạng hôn mê hoàn toàn. Tôi cảm thấy mình không còn chịu nổi với bao nhiêu cảm xúc đang trào dâng vì hắn.
Nhìn những giọt mồ hôi lấm tấm trên trán những người bạn, tôi hiểu họ cũng đang chung một cảm xúc với tôi.
Rõ ràng là cái chết có thể đến với Renfield vào bất cứ lúc nào. Tôi ngoảnh lại nhìn thẳng vào mắt vị giáo sư già một hồi lâu.
- Đừng để mất thêm một phút nào nữa! - Ông nói. - Điều hắn có thể tiết lộ cho chúng ta biết đâu sẽ cứu được rất nhiều mạng sống. Thậm chí nó còn mở ra một sự siêu thoát cho tâm hồn của hắn nữa. Chúng ta sẽ gắp cục máu đông ngay phía trên tai anh ta.
Đoạn ông bắt tay ngay vào công việc phẫu thuật của mình. Tên bệnh nhân thỉnh thoảng vẫn thở rống lên đau đớn, rồi chợt rú lên một tiếng thảm thiết xé lồng ngực. Ngay sau tiếng kêu đau đớn ấy, hắn mở tròn mắt ngơ ngác, nét mặt vừa ngạc nhiên vừa vui sướng; tôi còn nghe rõ tiếng thở phào của hắn. Hắn vừa nói, vừa mỉm cười, khóe mép giật giật :
- Tôi sẽ bình thường lại thôi, thưa bác sĩ. Ngài hãy bảo họ cởi giùm tôi cái áo trói này ra với. Tôi vừa trải qua một giấc mơ khủng khiếp quá, nó khiến tôi kiệt sức và không thể cử động được nữa. Mặt tôi sao rồi? Tôi thấy nó rát như phải bỏng ấy.
Hắn thử quay đầu sang một bên nhưng không nổi, có lẽ hắn đã thực sự cảm nhận được sự bất lực của mình, bởi ánh mắt vừa ánh lên niềm vui của hắn bỗng đang chuyển sang đờ đẫn như một kẻ chết rồi.
Van Helsing quan sát và chậm rãi bảo hắn :
- Renfield này, hãy kể cho chúng tôi nghe cơn mê của anh đi.
Nhận ra giọng nói của giáo sư, mặt hắn như rạng rỡ hẳn lên bất chấp những vết thương còn đang rỉ máu.
- Thì ra là bác sĩ Van Helsing! Ngài thật tử tế khi vẫn còn nhớ tới tôi! Cho tôi xin ngụm nước, cổ họng tôi đang khô cháy lên đây. Rồi tôi sẽ kể cho các ông nghe... Tôi đã nằm mơ...
Hắn bỗng im bặt như sắp sửa lại ngất đi một lần nữa.
- Nhanh lên, - Tôi bảo Quincey - anh hãy chạy về lấy hộ tôi chai rượu mạnh vào đây? Trong phòng tôi ấy! Moriss gần như trở lại ngay lập tức, tay cầm theo một cái ly, một chai rượu mạnh nhỏ và một bình nước. Được nhấp môi một chút, Renfield tỉnh ngay, đôi mắt hắn ánh lên một nỗi buồn vô tận khiến suất đời tôi cũng không thể quên được.
- Hẳn là tôi không bị ảo giác đánh lừa, rõ ràng đây không phải giấc mơ... đây là một thực tại đáng sợ! Hắn đờ đẫn đưa mắt nhìn khắp phòng và dừng lại ở hai người đang ngồi trên giường.
- Nếu tôi còn nghi hoặc, thì sự có mặt của họ sẽ giúp tôi khẳng định là tôi đang sống với thực tại.
Hắn nhắm mắt lại một lát, không phải là do đau đớn hay mệt nhọc, mà là do hắn muốn tập trung sự chú ý của mình. Khi mở mắt ra, hắn vội vàng đi ngay vào câu chuyện bằng một nghị lực lớn nhất mà tôi chưa từng thấy ở hắn :
- Nhanh lên, bác sĩ! Phải nhanh lên? Tôi sắp chết rồi. Tôi cảm thấy mình chỉ còn sống được vài phút nữa thôi! Rồi tôi sẽ tìm về cái chết - hoặc một cái gì đó còn tồi tệ hơn thế nhiều? Cho tôi nhấp thêm một chút rượu nữa đi. Tôi có một vài điều muốn nói với các ông trước khi chết, hoặc trước khi đầu óc bị tê liệt hoàn toàn. Cảm ơn... Chuyện xảy ra vào cái đêm tôi xin các ông về nhà nhưng các ông không đồng ý và bỏ đi, để lại tôi trong phòng một mình. Khi đó, tôi rất muốn nói ra sự thật, nhưng sức ép không cho phép tôi làm như vậy, mặc dù tôi đã hoàn toàn tỉnh táo về lý trí, tỉnh táo như lúc này vậy. Hôm đó, sau khi các ông đi rồi, bỗng nhiên tôi cảm thấy mình bị chìm sâu vào một nỗi thất vọng vô tận không thể chịu nổi trong nhiều giờ. Thế rồi sự tỉnh lặng trở lại với tôi lúc nào cũng chẳng rõ, tinh thần tôi trở lại thăng bằng, và lại nhận thức được mình đang ở đâu. Bỗng nhiên, tôi nghe thấy những tiếng chó sủa dữ dội sau nhà thương, đúng gần chỗ lão đứng!
Từ nãy đến giờ, Van Helsing vẫn chăm chú nhìn Renfield nói và tránh những cử chỉ có thể gây mất tập trung cho đầu óc hắn. Thỉnh thoảng ông lại nắm chặt vào tay tôi.
- Anh cứ nói tiếp đi? - Ông khẽ nói với tên bệnh nhân.
- Và ngay sau đó, tôi thấy lão bất ngờ xuất hiện ngoài cửa sổ phòng mình với một lớp sương mù bao bọc xung quanh người như tôi vẫn thường thấy ở lão những lần trước, nhưng lần này lão chẳng có vẻ gì của một bóng ma cả, thay vào đó là đôi mắt long sòng sọc như đôi mắt của một kẻ đang nổi cơn thịnh nộ. Lão nhe răng cười trên đôi môi đỏ chót, và khi lão ngoái lại nhìn về những lùm cây, nơi có những con chó đang sủa ầm ĩ, tôi thấy hàm răng trắng và nhọn hoắt của lão chợt lóe lên dưới ánh trăng. Lúc đầu, tôi không định bảo lão vào phòng, mặc dù đó là điều lúc nào lão cũng rất muốn ở tôi. Nhưng sau đó, lão bắt đầu có những lời hứa đối với tôi, và đó không chỉ là những lời hứa suông, mà còn có cả những hành động tức thì.
- Lão hứa thế nào? - Giáo sư gặng hỏi.
- Điều lão hứa được thực hiện ngay lập tức, ví dụ như khi mặt trời chiếu sáng, lão xua đàn ruồi bay đầy vào phòng tôi. Tất cả đều là những con nhặng to bự có đôi cánh xanh óng ánh. Còn buổi tối, lão lại gửi đến tôi những con bướm sâu đo có cái đầu tử thần và những hình vằn vện trên lưng.
Van Helsing gật đầu động viên hắn nói tiếp, nhưng hắn lại lảm nhảm một câu vô nghĩa trong trạng thái gần như không còn ý thức :
- Acherontia Aitetropos du Sphinges...
Nhưng hắn cũng sực tỉnh ngay lập tức :
- Lão bắt đầu lẩm bẩm: “Đàn chuột đâu, đàn chuột đâu, đàn chuột đâu! Hàng trăm, hàng ngàn, hàng triệu con nhé rất nhiều mạng sống nhé. Cả đàn chó, đàn mèo đâu rồi, đến nhai sống lũ vật hèn hạ này đi! Tất cả đều phải chảy máu, bao nhiêu máu chảy, bấy nhiêu năm được sống, không chỉ còn là ruồi nữa nhé?” Tôi cười thật khoái trí, bởi tôi muốn biết lão có những khả năng gì. Vừa lúc đó, có tiếng chó sủa ầm ĩ dưới kia, phía sau những lùm cây bên nhà lão. Lão ra hiệu cho tôi tiến gần lại cửa sổ. Tôi ngồi dậy và tiến về phía lão. Lão giơ hai tay lên trời như muốn gọi một cái gì đó mà chẳng cần nói đến nửa lời. Và rồi một bóng đen sẫm không hiểu từ đâu bất ngờ ập đến trên thảm cỏ và lao vút về phía chúng tôi với rất nhiều đốm đỏ trông chẳng khác nào một chùm pháo hoa. Lão đẩy lớp sương mù bao bọc sang hai bên. Ngay sau đó, tôi nhận ra hàng ngàn con chuột có những con mắt đỏ ngầu ánh lửa giống như đôi mắt lão, khác chăng là nhỏ hơn một chút. Một lần nữa, lão dang rộng hai cánh tay lên: tất cả bỗng dừng lại. Tôi có cảm giác lão đang bảo tôi: “Tất cả những mạng sống này và sẽ còn nhiều mạng khác nữa, ta đành tặng cho ngươi, và điều quan trọng hơn, chúng sẽ thuộc về ngươi từ thế kỷ này sang thế kỷ khác nếu như người chịu quỳ gối trước ta và tôn thờ ta?” Và thế là có một đám mây đỏ đỏ như máu - lập tức kéo đến trước mắt tôi, khi tôi còn chưa kịp ý thức được điều mình cần phải làm. Tôi mở cửa sổ gọi lão: “Vào đi thưa Đức” Ông, thưa chủ nhân của tôi?” Đàn chuột biến mất, còn lão thì chui ngay qua cửa sổ, mặc dù cánh cửa chỉ hơi hé mở. Tôi có cảm giác lão lẻn vào như một ánh trăng mảnh mai lọt qua khe cửa cực hẹp để xuất hiện trước mặt tôi với đầy quyền uy.
Giọng kể của Renfield bỗng yếu đi rõ rệt, tôi cho hắn nhấp thêm một chút rượu mạnh, và hắn lại tiếp tục câu chuyện ác mộng của mình, nhưng trí nhớ của hắn bắt đầu có vấn đề, các sự kiện trong hồi ức của hắn có nguy cơ khống được ráp nối lại thành mạch. Tôi định gợi lại đoạn hắn vừa nói, nhưng Van Helsing đã ngăn lại và nói nhỏ vào tai tôi :
- Cứ để hắn kể... Đừng ngắt mạch trí nhớ của hắn. Nhắc lại với hắn bây giờ là không thể được, thậm chí hắn còn không thể kể thêm được một điều gì nữa một khi mạch suy nghĩ của hắn bị đứt hoàn toàn.
- Tôi ngồi đợi lão suốt cả ngày với hy vọng lão sẽ gửi cho tôi một cái gì đó. Nhưng không, chẳng có gì hết... ngay cả một con ruồi cũng không. Khi ánh trăng ló rạng, tôi bắt đầu giận phát điên vì lão. Khi thấy lão lừ lừ trườn vào phòng qua khe cửa sổ còn đóng kín, tôi nổi khùng lên thực sự. Nhìn tôi lên cơn điên, lão khoái trá cười sằng sặc hai mắt sáng quắc như lửa cháy trong lớp vỏ bọc sương mù. Lão cứ làm như phòng tôi là nhà của chính lão, còn tôi thì không hề tồn tại trên đời.
- Khi đi ngang qua người tôi, toàn thân lão bốc ra một mùi gì đó thật khác thường. Tôi không thể giữ được lão. Tôi nghĩ rằng vào lúc đó, bà Harker đã về phòng mình rồi.
Arthur và Quincey sốt ruột đứng dậy, rón rén bước về phía sau Renfield nhưng không để hắn trông thấy. Lúc này, dù rất lo lắng và sốt ruột, nhưng Van Helsing vẫn phải im lặng và kiên nhẫn đợi hắn kể tiếp.
- Khi tới gặp tôi vào buổi chiều, bà Harker đã không còn là chính mình nữa. Tôi chỉ nghi ngờ về sự có mặt của bà ấy khi bà ấy bắt đầu lên tiếng. Không, bà ấy không còn là bà ấy nữa. Tôi không còn cảm thấy bị hấp dẫn bởi những người có nước da xanh xao, nhợt nhạt nữa, tôi chỉ thấy thích những người da dẻ hồng hào, mà bà ấy thì lại như không còn chút máu nào trong người nữa. Điều đó không đập vào mắt tôi ngay khi bà ấy bước vào, nhưng khi bà ấy ra về, tôi bắt đầu nghi ngờ, tôi nghĩ bà ấy đã bị lão bòn rút cuộc sống, và thế là tôi lại phát điên. Tối nay, tôi cũng đợi lão đến! Quả thực là lớp vỏ sương mù lại tiến đến gần phòng tôi và chui vào trong. Tôi đã chuẩn bị tinh thần để túm lấy cái màn sương ma quỷ ấy? Hình như những người điên thường có một sức mạnh siêu nhiên nào đó, và vì biết mình cũng là một thằng điên, ít nhất thì cũng có đôi lúc như vậy, nên tôi đã quyết định phải sử dụng sức mạnh đó. Hình như lão cũng cảm nhận được ý nghĩ của tôi thì phải, bởi lão đã bước ra khỏi lớp vỏ sương mù để đánh nhau với tôi. Đơn giản là tôi không muốn lão tiếp tục tấn công một người đàn bà, thế thôi. Tôi trụ vững vàng lắm, thậm chí có lúc tôi còn cảm thấy mình có thể chơi lão ngon lành, nhưng khi tình cờ bắt gặp ánh mắt lão, người tôi bỗng nhũn như con chi chi. Dường như ánh mắt cuồng vọng của lão đã thiêu trụi một cái gì trong con người tôi, sức mạnh của tôi tan dần, tan dần như một dòng nước yếu ớt. Chỉ đợi có vậy, lão bất ngờ túm lấy tôi và dang tay quẳng mạnh xuống đất, cho dù tôi đã cố túm chặt lấy người lão một lần nữa. Lại có một đám mây nữa ùn ùn kéo đến trước mắt tôi cùng với những tiếng rền ầm ì như tiếng sấm. Đám sương mù co cuộn lại, và loáng một cái, nó đã biến mất dạng dưới khe cửa ra vào.
Giọng hắn mỗi lúc một yếu dần, hơi thở của hắn cũng trở nên khó khăn hơn.
- Bây giờ, chúng ta đã biết một điều cơ bản nhất nhưng cũng là điều khủng khiếp nhất... - Van Helsing thốt lên.
- Vậy là lão đang ở đây chứ không phải ở đâu xa, và chúng ta cũng rõ là lão đang tìm ai rồi. Có lẽ cũng chưa đến nỗi quá muộn. Tìm vũ khí đi thôi, giống như đêm hôm nọ ấy, nhưng phải nhanh lên, đừng chậm chễ thêm một phút nào nữa!
Khỏi phải tìm lời tả lại nỗi bàng hoàng và lo sợ của chúng tôi lúc này. Chúng tôi chạy nháo nhào về phòng mình, tìm lại những đồ vật đã được sử dụng hôm vào nhà lão bá tước Giáo sư đã cầm sẵn các thứ trong người, khi ra tới hành lang, ông chìa cả nắm cho chúng tôi xem và bảo :
- Lúc nào tôi cũng mang theo những thứ này bên mình, chúng sẽ là những vật bất ly thân của tôi, chừng nào nhiệm vụ của chúng ta còn chưa được hoàn thành. Cả các bạn nữa, làm gì cũng phải thận trọng mới được! Bởi lão bá tước không phải là một kẻ tầm thường, xin mọi người nhớ cho điều đó. Lạy Chúa! Lạy Chúa! Nào ngờ Mina lại phải hứng chịu bất hạnh như vậy?
Giọng ông nghẹn ngào rồi im bặt. Về phần mình, tôi không thể nhanh nhẹn được nữa, không hiểu sự phẫn nộ hay nỗi khiếp sợ đã níu chặt bàn chân tôi.
Đến trước cửa phòng hai vợ chồng Harker, chúng tôi bỗng dừng cả lại.
- Chúng ta có nên đánh thức anh ta dậy không? - Quincey hỏi.
- Có chứ, cần phải gọi anh ta dậy, - Van Helsing đáp lại và nếu cửa vẫn cứ khóa, ta phải phá ra mà xông vào thôi.
- Nhưng làm thế sẽ khiến họ sợ phát khiếp! Ai lại vào phòng phụ nữ như thế bao giờ? - Quincey nói, giọng rất hệ trọng.
Bình thường thì anh có lý, nhưng vấn đề lúc này là sống hay là chết. Một bác sĩ có thể vào tất cả các phòng bất cứ khi nào và cách nào anh ta muốn và nếu điều đó vẫn chưa thể chấp nhận được theo thường lệ thì tối hôm nay, nó phải được chấp đối với tôi. Anh bạn John ạ, tôi sẽ xoay chất cửa, nếu cánh cửa vẫn không chịu mở thì anh phải hích vai thật mạnh vào đấy nhé! Cả hai anh bạn này cũng vậy. Nào, bắt đầu nhé?
Ông xoay mạnh tay nắm cửa, nhưng cánh cửa vẫn không hề nhúc nhích. Cả nhóm chúng tôi hè nhau hích mạnh vai khiến cánh cửa bật mở đánh rầm, Van Helsing mất đà ngã bổ chửng, khiến chúng tôi loạng choạng suýt ngã theo. Trong khi giáo sư còn chưa kịp đứng dậy, tôi bỗng bủn rủn hết cả người, tóc dựng ngược như lông nhím vì cảnh tượng hãi hùng trong phòng.
Ánh trăng vằng vặc tỏa ánh vàng xuống vạn vật ngoài kia, dù bị bức mành da cam treo trên cửa sổ chặn lại, vẫn đủ sáng để soi tỏ căn phòng. Chúng tôi hoàn toàn nhìn rõ những gì đang diễn ra bên trong. John Harker đang nằm kia, trên chiếc giường đặt gần cửa sổ, nhưng mặt anh thì đỏ như gấc, hơi thở nặng nhọc trong tình trạng mê man bất tỉnh. Đang quỳ gối trên một chiếc giường khác, ở phía mép giường gần chúng tôi, là bóng một người đàn bà mặc đồ trắng, và đứng sát ngay người đàn bà ấy là một bóng đàn ông cao lớn mặc bộ đồ đen, người gầy đét. Mặc dù không đối diện nhau, nhưng chúng tôi vẫn nhận ngay ra đó là lão bá tước. Tay trái lão túm chặt hai cánh tay đang duỗi thẳng về một bên của người phụ nữ, trong khi tay phải tóm thô bạo vào gáy cô. Thấy chúng tôi xông vào, lão quay phắt lại: trước mắt chúng tôi là một bộ mặt xanh tái đầy những nét ma quỷ, giống hệt như những gì Jonathan đã mô tả trong nhật ký của anh. Vâng, tôi nhận ra trên bộ mặt ấy hai con mắt ngùn ngụt lửa tức giận, cái mũi khoằm như mỏ diều hâu đang thở phì phò, hai hàm răng trắng ởn và nhọn hoắt sau đôi môi đỏ chót... Cơn giận điên cuồng khiến lão đẩy người phụ nữ ngã đập ngửa xuống giường và nhảy xổ về phía chúng tôi. Nhưng Van Helsing đã kịp giơ chiếc bánh thánh ra trước mặt, buộc lão phải đứng im và lùi lại, giống hệt như trường hợp của Lucy ngoài nhà mồ đêm nọ. Chúng tôi càng tiến tới, lão càng lùi lại và nhỏ dần đi. Bên ngoài, một đám mây đen khổng lồ bất ngờ bay ngang qua mặt trăng khiến cho cảnh vật tối đen lại.
Khi Quincey kịp bật đèn lên thì trước mắt chúng tôi chỉ còn là một làn hơi sương mờ mờ luồn qua khe cửa. Van Helsing, tôi và Arthur vội vàng ào đến bên giường Mina. Tiếng thét tuyệt vọng của cô như vang vọng mãi trong đầu tôi, khiến tôi có cảm giác đến cuối đời mình cũng chẳng thể quên được. Người cô lả đi như một tàu lá úa, nét mặt tái mét, giật giật liên hồi lộ rõ sự khiếp sợ, còn ánh mắt thì đờ đẫn, vô hồn như một kẻ điên đại, từ cổ cô vẫn đang rỉ ra một dòng máu nhỏ. Nhận ra chúng tôi, cô bưng mặt như muốn che đi nỗi tủi nhục, tan nát trong lòng. Tôi hiểu tiếng thét của cô chỉ là xúc cảm tạm thời của một cảm xúc đau đớn và tuyệt vọng đến vô tận.
Quincey thất thần đứng nhìn Mina rồi lặng lẽ bỏ ra ngoài không hiểu để làm gì, trong khi Van Helsing kéo tấm chăn đắp nhẹ lên người cô và nói nhỏ vào tai tôi :
- Theo như kinh nghiệm của tôi, Jonathán cũng đang rơi vào trạng thái khiếp nhược tột độ mà chỉ có ma cà rồng mới tạo ra nổi. Chúng ta chưa thể làm gì cho người phụ nữ tội nghiệp này trước khi cô hồi tỉnh, nhưng còn Jonatban, chúng ta phải làm cho anh ta tỉnh dậy.
Giáo sư nhúng một tấm khăn vào nước lạnh và khẽ vỗ lên hai má Jonathan, trong khi Mina vẫn ôm mặt thổn thức miên man. Tôi kéo rèm nhìn ra cửa sổ.
Đám mây bay đi rồi, ánh trăng vằng vặc sáng trở lại. Tôi bỗng nhận ra Quincey đang vừa đi vừa chạy qua thảm cỏ dưới vườn và biến mất dạng dưới một lùm cây thông. Có chuyện gì thế nhỉ? Tôi thật không hiểu. Cùng lúc đó, tiếng kêu ú ở nửa tỉnh nửa mê của Jonathan làm tôi giật mình quay lại. Tôi đọc được sự ngạc nhiên trên nét mặt ngơ ngác của anh. Dễ phải đến một phút sau, anh mới trở lại với thực tại trước khi ngồi dậy. Có lẽ tiếng kêu bất ngờ và hành động giật cục của anh đã làm Mina bừng tỉnh. Cô quay ngoắt về phía anh, hai tay dang rộng như muốn ôm chầm lấy người chồng thân yêu, nhưng rồi lại vội co về ôm mặt, toàn thân run lên bần bật.
- Chúa ơi? - Jonathan quỳ xuống giường than thở. – Có chuyện gì thế này? Bác sĩ Van Helsing, bác sĩ Seward, có chuyện gì thế này? Đã xảy ra chuyện gì thế này? Mina ơi, em bị làm sao vậy? Sao người em lại dính máu thế kia? Thượng đế ơi! Chúa ơi! Hãy cứu giúp chúng tôi với, hãy giúp cô ấy với!
Rời anh nhảy bổ xuống nền nhà như chuẩn bị ra tay hành động trước đòi hỏi cấp thiết của tình thế.
- Đã xảy ra chuyện gì thế này? Kể cho tôi nghe đi! – Anh gặng hỏi như không tin ở sự thật, nét mặt còn chưa hết bàng hoàng. - Thưa bác sĩ Van Helsing, tôi biết ngài đã dành trọn tình bạn cao cả cho Mina. Ngài hãy làm ơn cứu cô ấy đi? Ngài có thể làm được mà, chưa đến nỗi quá muộn đâu, phải không bác sĩ? Ngài hãy chăm sóc cô ấy, để tôi đuổi theo lão!
Mặc dù đầu óc còn đang rối loạn, nhưng Mina đã phần nào hiểu ra sự nguy hiểm sắp đến gần với cô. Quên hết mọi sự đau khổ ê chề, cô nắm chặt tay anh kéo lại :
- Đừng đi, Jonathan? Đừng đi làm gì cả, anh ơi? Chúa đã biết tình cảnh đêm nay của em rồi? Anh có đi cũng chỉ làm mồi cho lão mà thôi, làm sao em chịu nổi cảnh vắng anh trong lúc này. Đừng bỏ mặc em mà đi. Hãy ở lại đây với em và những người bạn của mình đi!
Càng nói, cô càng xúc động mạnh hơn. Lời nói nghẹn ngào của cô khiến Jonathan không thể đành lòng bỏ đi. Cô kéo anh ngồi xuống giường và ôm ghì lấy anh.
Van Helsing và tôi phải cố gắng lựa lời an ủi hai vợ chồng bất hạnh. Giáo sư chìa cây thánh giá vàng ra trước mặt vỗ về họ :
- Đừng sợ gì cả, các bạn ạ, đã có chúng tôi ở đây, chừng nào cây thánh giá còn ở bên các bạn thì chừng đó các bạn sẽ chẳng thể bất hạnh được. Đêm nay, các bạn đã được che chở. Đừng lo nghĩ nhiều làm gì, chúng ta còn phải bình tĩnh để suy nghĩ về những việc cần làm chứ.
Mina ngả đầu vào lòng người chồng yêu dấu và không than vãn gì thêm, nhưng người cô run rẩy như phải sốt. Khi cô đứng dậy, tôi chợt nhận ra mảnh áo sơ mi trên ngực Jonathan có dính vết máu từ môi cô và những vết máu khác chảy xuống từ cổ cô. như sực hiểu ra mình vừa nạn nhân của lão bá tước, cô giật mình lùi lại trong tiếng nấc nghẹn ngào :
- Dơ bẩn, tôi đã trở thành một kẻ dơ bẩn?... Vậy là tôi chẳng còn bao giờ được ôm hôn anh ấy nữa rồi! Trời ơi! Tôi bây giờ đã trở thành kẻ thù khốn nạn nhất của anh ấy và mọi người, tôi là kẻ đáng khinh bỉ nhất!
- Đừng nói thế, Mina! - Jonathan an ủi bằng một giọng quả quyết - Tại sao em lại nói thế Anh không cho phép em nói như vậy vì bất cứ lý do gì. Cho dù anh có phải hứng chịu những đau khổ thế nào thì cũng không có chuyện anh bỏ mặc em.
Anh ôm chầm lấy người vợ bé nhỏ và ghì chặt vào lòng.
Cô cắn chặt môi, cố nén những tiếng nức nở tưởng chừng không bao giờ dứt.
Cuối cùng, khi những tiếng thổn thức của người vợ hiền đã dịu đi, Jonathan cố lấy bình tĩnh hỏi lại tôi, mặc dù giọng không giấu được vẻ căng thẳng :
- Thưa bác sĩ Seward, bây giờ anh hãy kể cho tôi nghe chuyện đã xảy ra thế nào... Tôi chỉ thấy kết quả là cô ấy có vẻ quá.
Dù không muốn, nhưng tôi vẫn cố gắng kể lại toàn bộ chi tiết chuyện đã xảy ra. Anh lặng người nghe tôi kể, hai mắt bừng bừng ánh lửa căm giận và khát khao trả thù kẻ khốn kiếp kia. Mặc dù vậy, anh vẫn không quên vuốt ve mái tóc rối bời của người vợ trẻ.
Khi tôi vừa kết thúc câu chuyện cũng là khi Quincey và huân tước Godalming gõ cửa bước vào. Van Helsing đưa mắt nhìn tôi như muốn nhắc phải tranh thủ sự xuất hiện trở lại của họ để nói lảng sang chuyện khác, sao cho hai vợ chồng trẻ bất hạnh không còn quá bận tâm đến nhau nữa. Tôi khẽ gật đầu đồng ý để ông hỏi chuyện hai người bạn vừa về.
- Tôi chạy ra ngoài xem Dracula biến đi đằng nào, nhưng tìm dọc hành lang và mò mẫm ở tất cả các phòng mà vẫn không thấy bóng dáng lão đâu. - Huân tước Godalming đáp lời - Tôi còn vào cả phòng làm việc của bác sĩ Seward, nhưng lão đã...
Arthur chợt im bặt khi nhìn thấyMina nằm dài trên giường.
- Anh định nói gì phải không, Arthur? - Van Helsing gặng hỏi. - Nói tiếp đi chứ, Arthur... Tôi hy vọng những lời anh sắp nói ra sẽ là lối thoát cho chúng ta. Nói đi, anh bạn!
- Chắc chắn lão đã đã vào phòng làm việc, - Arthur nói tiếp - bởi trong đó, mọi thứ đều bị vứt ngổn ngang, lộn xộn như một đống rác. Sổ sách, giấy tờ đều bị thiêu trụi. Khi chúng tôi chạy vào, lửa vẫn còn đang cháy. Các ống băng từ ghi nhật ký của bác sĩ Seward cũng bị quẳng cả vào lửa rồi.
Tôi giật mình ngắt lời anh ta :
- Nhưng tôi vẫn còn một bản khác cất trong hòm kia mà?
Arthur thở phào và mỉm cười nhìn tôi, nhưng rồi lại im ngay lập tức.
- Tôi đã chạy xuống cầu thang, nhưng không thấy... Tôi phi hộc tốc sang phòng Renfield, cũng chẳng có, nếu không phải là...
- Là thế nào? Nói tiếp đi chứ! - Jonathan sốt ruột thúc giục.
- Nếu không phải là tên bệnh nhân này đã chết.
Arthur vừa hạ giọng vừa nuốt nước miếng, cố nói cho hết câu. Về phần mình, tôi không thể xua đuổi được ý nghĩ huân tước Godalming đang giấu chúng tôi một điều gì đó, nhưng vì cảnh ngộ của hai vợ chồng anh lúc này thật éo le, nên tôi không đám hỏi anh, dù chỉ là một câu.
Van Helsing quay sang hỏi Moriss :
- Thế còn anh, anh có chuyện gì để kể cho chúng tôi không, Moriss?
- Chẳng có gì nhiều. Có lẽ để chốc nữa tôi sẽ nói cụ thể hơn... có thể là... Theo tôi, trước khi rời khỏi đây, chúng ta cần phải biết lão bá tước biến đi đằng nào đã. Quả thực chẳng biết lão đã rúc vào chỗ nào. Tôi chỉ thấy một con dơi từ cửa sổ phòng Renfield bay về phía đông. Tôi đã rình xem nó biến hóa thế nào khi về ngôi nhà Carfax, nhưng rõ ràng là nó lại bay đi một hướng khác. Vậy là đêm nay lão sẽ không về, bởi trời cũng sắp sáng rồi. Mà ngày mai chúng ta lại không thể không hành động.
Moriss nói như rít qua kẽ răng. Những lời anh nói làm chúng tôi lặng người đi ít phút. Bầu không khí im lặng khiến tôi cảm thấy mình có thể nghe được nhịp đập trong lồng ngực của từng người. Van Helsing quay sang vỗ về Mina và hỏi cô :
- Mina à, bây giờ bà có thể kể lại cho chúng tôi nghe những chuyện đã xảy ra được không? Chúa muốn rằng bà sẽ chia sẻ với chúng tôi nỗi đau này, nhưng điều cần thiết bây giờ là chúng tôi phải được biết thật tường tận mọi chi tiết liên quan đến bà vừa rồi. Hơn bao giờ hết, chúng ta cần phải hành động cho thật nhanh. Chúng ta có thể đi tới đích, nhưng cơ hội sẽ đến nhanh hơn nếu như chúng ta biết nhiều hơn về sự việc để giành chiến thắng cuối cùng.
Mina rùng mình ngả người vào anh chồng tội nghiệp, tôi rất hiểu tâm trạng căng thẳng của cô lúc này. Nhưng rồi cô cũng ngẩng mặt lên và siết chặt bàn tay Jonathan, vẻ rất quả quyết trước những lời động viên của vị giáo sư già.
- Tôi đã uống viên thuốc an thần mà bác sĩ đã đưa cho, nhưng đợi mãi vẫn chẳng có tác dụng gì. Trái lại, càng lúc tôi lại càng thấy khó ngủ hơn. Đầu óc tôi bắt đầu bị đảo lộn, rối bời, bởi không biết bao nhiêu ý nghĩ khủng khiếp nhất, và tất cả các ý nghĩ quái gở đó đều dẫn tôi tới chỗ nhìn thấy cái chết bởi tay con ma cà rồng, bởi máu me, sự đau đớn và nỗi đắng cay buồn phiền.
Jonathan bàng hoàng nghe người vợ kể lại nỗi buồn tủi của mình, rõ ràng anh cũng đang rất căng thẳng, nhưng cô đã quay sang nhẹ nhàng an ủi anh :
- “Đừng nghĩ ngợi nhiều, anh yêu. Anh phải dũng cảm và mạnh mẽ lên thì mới có thể giúp em vượt qua được khó khăn này. Nếu hiểu em đã phải rất cố gắng để nói ra được câu chuyện khủng khiếp đêm nay thì anh mới thấy em cần sự giúp đỡ của anh và mọi người như thế nào”. - Nói đến đây, cô lại quay sang nhìn chúng tôi. - “Vâng, tôi nói là tôi muốn ngủ, và tôi làm mọi cách để có thể ngủ được. Chắc hẳn là lúc đầu, giấc ngủ phải đến với tôi nhanh lắm, vì tội chẳng còn nhớ được gì nữa. Jonathan về lúc nào tôi cũng chẳng biết. Tôi chỉ chợt tỉnh giấc và nhận ra anh đang nằm ngủ một lúc sau đó. Và rời màn sương trắng lại một lần nữa lập lờ bay vào trong phòng... Quên mất, không hiểu là mọi người đã biết điều tôi đang định nói hay chưa... Khi nào đọc những gì tôi vừa viết, chắc mọi người sẽ được biết về màn sương trắng ấy. Quả thực tôi đã linh cảm thấy sự xuất hiện của một kẻ lạ mặt nào đó ở trong phòng, trong người tôi bắt đầu trào dâng một cảm giác lo sợ rất mơ hồ. Tôi quay sang đánh thức Jonathan nhưng không được. Anh ngủ say đến nỗi tôi có cảm giác chính anh là người đã uống thuốc ngủ chứ không phải tôi. Tôi muốn rụng rời chân tay khi len lén liếc nhìn xung quanh căn phòng, trong lòng tự hỏi không hiểu đang có chuyện gì xảy ra. Tôi khiếp đảm khi thình lình nhận ra rằng ở ngay cạnh giường mình, hình như có một bóng người đàn ông, cao lớn, nhưng gầy nhẳng, vừa bước ra khỏi màn sương mù - hay nói đúng hơn là màn sương mù chợt như tan đi, để trơ ra một bóng người mặc toàn đồ đen. Theo như mô tả đã được đọc trong nhật ký của Jonathan, tôi nhận ngay ra đó chính là Dracula. Tôi định gào lên nhưng không thể được, nỗi khiếp sợ đã làm toàn thân tôi tê dại. Lão chỉ tay về phía Jonathan và ra lệnh cho tôi bằng một giọng rì rầm, vẳng vẳng như từ cõi âm vọng về.
- “Cầm mồm? Nếu không nó sẽ phải trả giá đấy! Ta sẽ đập nát nó ngay trước mắt ngươi cho mà xem!”
Thú thực tôi không đủ sức để cãi lại, hoặc có một cử động dù là nhỏ nhất nào đó.
Lão nhếch mép cười khinh bỉ, rồi một tay đặt lên vai tôi, tay còn lại túm gáy tôi và kéo ghì đầu tôi vào ngực lão.
- “Bây giờ thì mọi nỗ lực của ta đều đã được đền bù xứng đáng!” - Lão gằn giọng. - “Nào, im nào? Đây không phải là lần đầu tiên, cũng chẳng phải là lần thứ hai dòng máu từ trong ngươi làm cho ta dịu cơn khát đâu nhé!”
Tôi hồn siêu phách lạc, nhưng lạ một nỗi là tôi không hề thấy mình muốn cự tuyệt cơn thèm khát của lão. Tôi cho đó là kết quả của một trong những lời nguyền đáng sợ nhất đè nặng lên các nạn nhân của lão. Ôi! Chúa ơi, hãy rủ lòng thương con? Thế rồi đôi môi bẩn thỉu của lão cứ dán chặt vào cổ tôi.
Jonathan nghiến chặt hai hàm răng như muốn kìm nén nỗi đau trong lòng, người anh run lên vì tức giận. Mina chẳng biết làm gì hơn là siết chặt bàn tay anh để chia sẻ nồi niềm cùng người chồng.
Sức bình sinh trong người tôi cạn kiệt dần, tôi thấy mình như muốn lả đi đến ngất xỉu. Tôi không biết mình phải chịu đựng như vậy bao nhiêu lâu, chỉ biết rằng cảm giác đó cứ kéo dài mãi cho tới khi lão rời xa cái mồm bẩn thỉu vấy máu khỏi cổ tôi.
Nếu không có Jonathan bên cạnh, có lẽ cô đã ngã vật xuống giường, vì không chịu nổi sự nhục nhã khi nhớ lại hình ảnh ghê tởm ấy. Nhưng ngay sau đó, cô đã cố gắng bình tĩnh trở lại và kể tiếp :
- Rồi lão lại nhếch mép cười, vẻ rất khinh bỉ: “Vậy là cả ngươi nữa, người cũng góp phần phá kế hoạch của ta, ngươi chính là kẻ tòng phạm của mấy thằng đàn ông đang tìm cách chống lại ta! Nhưng bây giờ, cũng như sắp tới đây thôi, cả ngươi và chúng đều sẽ hiểu thế nào là hậu quả của việc thích ngáng đường người khác. Lẽ ra, chúng nên dùng sức còm của chúng vào những việc khác nhỏ mọn hơn mới phải. Ta đã từng đập tan kế hoạch của không biết bao nhiêu kẻ trong những thế kỷ qua rồi, đối với bọn này cũng thế thôi. Còn ngươi, một đồng minh rất thân thiết và quý hóa của chúng, bây giờ đã thuộc về ta, ngươi sẽ là máu thịt của ta, thỏa mãn mọi ham muốn của ta và mãi mãi về sau này, ngươi sẽ là bạn đồng hành và kẻ làm việc thiện của ta! Rồi ngươi sẽ có thời gian để sửa chữa lỗi lầm của mình, bởi lũ đàn ông kia không thể từ chối ngươi bất cứ một điều gì ngươi đòi hỏi ở chúng. Nhưng bây giờ, ngươi cần phải bị trừng phạt trước vì tội tòng phạm. Ngươi đã hùa với chúng làm hại ta. Thế đấy? Từ nay trở đi, ngươi sẽ phải đáp lại tiếng gọi của ta. Khi nào trong suy tưởng, ta gọi ngươi: “Hãy lại đây”, thì ngay lập tức, ngươi sẽ phải băng rừng, qua núi, vượt bể để đến gặp ta...”
Ngoài kia, một ngày mới lại bắt đầu. Jonathan vẫn lặng im nghe câu chuyện xót xa, tủi nhục của người vợ hiền, mặt anh tối sầm lại với những giọt mồ hôi lấm tấm. Tôi giật mình khi nhận ra những sợi tóc bạc dính bết trên trán anh.
Cả ngày hôm nay, nhóm chúng tôi phải thay nhau để mắt tới hai vợ chồng người bạn bất hạnh, đề phòng trường hợp có chuyện không hay xảy ra còn có cách ứng cứu. Quả thực là hôm nay, tôi chỉ dám chắc có một điều: ánh mặt trời rạng rỡ không đủ để soi sáng ngôi nhà đang tràn ngập nỗi buồn của chúng tôi.
Chúng tôi sẽ lại ngồi họp bàn cùng nhau với hy vọng nhanh chóng tìm ra phong án hành động chắc chắn nhất.
Xem tiếp chương 22