Thông cáo xong, cuối cùng Tả Mạc cũng từ trong cuồng hỉ dần khôi phục vẻ lãnh tĩnh, rất nhanh hắn liền có phát hiện mới, trong tầm nhìn xuất hiện một thứ cực nhỏ mịn. Đây là cái gì?
Đột nhiên trong lòng Tả Mạc vừa động, âm thầm vận tâm pháp.
Mấy thứ mảnh khảnh như sợi tóc kia quả nhiên bay về phía hắn.
Linh khí!
Thì ra linh khí trong không khí có hình dạng thế này a! Tả Mạc hoảng nhiên đại ngộ. Song lập tức một vấn đề khác xuất hiện trong đầu hắn, những linh khí trong không khí kia là từ đâu mà tới? Linh mạch sao? Vậy linh mạch ở chỗ nào...
Tả Mạc lắc đầu ách nhiên thất tiếu, vấn đề này chỉ sợ ngay cả cao thủ Kim Đan kỳ cũng chưa chắc có thể giải thích rõ ràng được, bản thân một tên Ngưng Mạch như mình nghĩ nhiều như vậy làm gì?
Hắn đặt lực chú ý lên trên người, đột phá ngưng mạch, có rất nhiều chỗ cần phải quan sát lần nữa.
Nếu hỏi Tả Mạc, cảm thụ lớn nhất khi đạt tới Ngưng Mạch là gì, đó chính là linh lực sung túc!
Linh lực trong thể nội đã gấp ba trước đây, cảm giác linh lực tràn đầy cực kỳ mỹ diệu, giống như khắp người tràn đầy lực lượng. Linh lực thiếu thốn trước nay luôn là bình cảnh lớn nhất của hắn, hiện giờ bình cảnh được đột phá, cảm giác sướng khoái đầm đìa tự nhiên mà sinh. Pháp quyết trước kia không cách nào hoàn thành, giờ đã có thể rất nhẹ nhàng thi triển.
Mà đây mới chỉ là Ngưng Mạch nhất trọng thiên.
Hắn thầm tính linh lực trong thể nội một cái, đại khái khoảng ba tinh. Đến Ngưng Mạch kỳ, đơn vị tính linh lực trong thể nội là … tinh. Một tinh linh lực là linh lực chứa trong một viên tam phẩm linh thạch tiêu chuẩn.
Ngưng Mạch nhất trọng thiên đỉnh phong đại khái khoảng mười tinh.
Tiếp theo, hắn sẽ bước vào một giai đoạn tăng trưởng khá ổn định.
Linh lực của Ngưng Mạch kỳ tinh thuần vượt xa linh lực Trúc Cơ kỳ, vô luận là ở uy lực, hay là ở tính khống chế đều có biến hóa về chất.
Hai tay Tả Mạc phiên động, hoả tuyến tung bay, trong chớp mắt, tứ chuyển hỏa trận đã thành hình, hoàn toàn không có nửa điểm khốn khó như trước kia, cảm giác thành thạo có thừa khiến Tả Mạc hô to sướng khoái.
Sau đó hắn lại thử vận Ly Thủy phần thiên, một chiêu này trước kia tiêu hao của hắn một nửa linh lực, hiện nay tiện tay thi triển, hỏa diễm thủy hình ba động mang theo sát khí lẫm liệt. Tả Mạc đã giết người nên trong kiếm chiêu ẩn ẩn mấy phần sát khí lẫm nhiên, linh lực sung túc quán thông vào phi kiếm, thủy hình hỏa diễm nhẵn nhụi dị thường.
Linh lực là căn bản của tu giả, không có linh lực sung túc, cho dù có là pháp bảo tuyệt đỉnh cũng không cách nào thúc giục. Lấy tứ phẩm pháp bảo phi kiếm làm ví dụ, tứ phẩm phi kiếm hạ giai muốn thúc giục sát chiêu phải tiêu tốn linh lực tầm một tinh. Hiện tại Tả Mạc có thể phát động ba lần sát chiêu, nhớ lúc còn Trúc Cơ kỳ hắn chỉ có thể miễn cưỡng thi triển một lần mà thôi.
Ly Thủy phần thiên chính là sát chiêu, trước kia Tả Mạc phải tiêu hao một nửa linh lực, hiện giờ linh lực càng thêm tinh thuần, tiêu hao cũng càng nhỏ, hắn có thể tùy ý thi triển hơn mười lần.
Tứ phẩm phi kiếm trung giai thúc giục sát chiêu, ít nhất cần mất hai tinh linh lực.
Pháp bảo tốt tuy uy lực cường đại nhưng linh lực tiêu hao cũng cực kỳ khủng bố, không phải ai cũng có thể sử dụng. Mà uy lực cường đại, đồng thời tiêu hao linh lực ít chỉ có pháp bảo đỉnh giai mới có khả năng, tỷ như bản mạng pháp bảo, pháp bảo này chỉ khả ngộ chứ không thể cầu.
Tả Mạc phấn khích không thôi, liều mạng dày vò chính mình.
Thuần Vu Thành cẩn thận quan sát nhộng điệp (trứng bướm) trong ao. Ba viên điệp nhộng tĩnh tĩnh treo trên mặt ao, mỗi một viên điệp nhộng đều có hoa văn trên bề mặt khác nhau, một viên sáng sặc sỡ, một viên màu xanh nhạt an tĩnh, một viên bụi bẩn không thu hút. Sáu con ấu trùng chỉ có ba con kết kén, xác suất như vậy cũng không cao, nhưng Thuần Vu Thành tịnh không nản lòng, ngược lại trong lòng hắn tràn đầy mong đợi.
Quá trình kết kén của ba con ấu trùng khác với những điều mà hắn trải qua trước kia, thêm vào thân hoa văn trên mặt kén, chắc ba con linh điệp này phải khác với bình thường.
Một điểm này khiến hắn kinh thán không hiểu, trước kia trong quá trình nuôi dưỡng chưa hề gặp phải tình trạng như bây giờ. Phương thức bồi dưỡng ba con ấu trùng không có gì khác biệt, theo lý thuyết, linh điệp trưởng thành phải như bình thường, chỉ phẩm chất mới có tốt có xấu.
Thời gian quan sát thú trì (ao thú) càng lâu hắn càng nhận ra sự thần kỳ của nó.
Chuyện Ô Phong tặc, trong lòng hắn luôn ghi nhớ kỹ, chuyện xảy ra trước mắt mà chỉ có thể giương mắt nhìn, lại không có năng lực phản kháng, hắn suốt đời không quên được. Càng thêm kích thích, càng đầu nhập hai trăm phần trăm tâm lực xuống những linh điệp này.
Chuyện bị môn phái vứt bỏ tịnh không tạo nên xung kích quá lớn đối với hắn, thời gian hắn ở trong Vô Không kiếm môn ngắn ngủi, cảm tình đối với môn phái cũng không sâu. Hắn biết có không ít sư huynh đệ rời đi, nhưng hắn vẫn ở lại.
Trải qua những ngày này, lòng tin của hắn đối với Tả Mạc sớm đã vượt xa lòng tin đối với môn phái.
Những người khác thì bi quan, còn hắn lại ngược lại, hắn cảm thấy thế này rất tốt, ít nhất Tả sư huynh đã không cần chịu sự ước thúc của môn phái, tiền đồ nói không chừng càng rộng lớn. Công Tôn sai sư đệ cũng không rời đi, ba người có thực lực nhất trong nhóm vẫn được bảo tồn nguyên vẹn.
Những người rời đi kia nhất định sẽ hối hận, hắn nghĩ như thế.
Nhanh chóng đem tạp niệm trong đầu ném ra xa xa, hai mắt nhìn chằm chằm thú trì.
Tiếng bước chân truyền đến, hắn không quay đầu lại, một cái đầu lộ ra.
"Như thế nào?" Công Tôn Sai thấp giọng hỏi.
Hai người đều chọn ở lại, quan hệ trong phút chốc thân cận thêm rất nhiều. Công Tôn Sai là tay đồ tể, nhưng mà gần đây căn bản không săn được linh thú nào cả, hắn quá nhàn rỗi, Tả Mạc mỗi ngày lại bế quan, hắn chỉ đành chạy tới chỗ Thuần Vu Thành.
Nhiệm vụ thu lấy tĩnh dưỡng phí cũng rơi xuống tay Công Tôn Sai, người này cao gầy, nhã nhặn thanh tú, mặt phúc hậu nhưng tâm lại độc, lá gan cực lớn, đối mặt với cao thủ Ngưng Mạch cũng không chút khiếp đảm, sẵn sàng xuống tay đồ tể. Người thành thật như Thuần Vu Thành mỗi lần nhìn thấy đều trợn mắt há mồm.
"Nhanh." Tròng mắt Thuần Vu Thành không dám chuyển, trong thanh âm lộ ra vẻ khẩn trương.
Công Tôn Sai lại không khẩn trương như thế, hắn hứng thú nhìn ba viên nhộng điệp trong ao.
Bốp, một tiếng vang nhẹ, viên nhộng sáng rực rỡ có động tĩnh đầu tiên, nó khẽ lay động, sau đó vỡ ra một lỗ, ánh mắt Thuần Vu Thành càng thêm khẩn trương.
Một mạt màu sắc từ miếng vỡ trên điệp nhộng lóe lên, trong thú trì xuất hiện thêm một con linh điệp linh động sặc sở.
Trên mặt Thuần Vu Thành tỏ vẻ kinh hỉ.
Bốp bốp, lại hai tiếng vang nhẹ, không bao lâu, trong thú trì thêm hai con linh điệp nữa, một con màu xám, một con màu lam.
Ba con linh điệp không ngừng phiên phiên bay múa trong thú trì, linh động dị thường, nhưng vô luận chúng nó bay như thế nào cũng đều không ra khỏi thú trì.
Thuần Vu Thành thần sắc kích động, Công Tôn Sai đứng một bên không khỏi ách nhiên thất tiếu, vội vàng nhắc nhở: "Mau nhìn xem!"
Thuần Vu Thành nghe thấy vậy lập tức hồi thần lại, hai tay vội vàng ngắt động pháp quyết, một đạo quang mang từ trong tay hắn bắn ra, chuẩn xác bao phủ lấy con linh điệp nhiều màu sắc.
Chỉ thấy tròng mắt hắn đột nhiên trợn tròn, tựa như nhìn thấy điều gì đó không thể tin tưởng nổi.
Thấy thế Công Tôn Sai vội hỏi: "Như thế nào?"
Miệng Thuần Vu Thành run run, không nói, trên tay lại ngắt động pháp quyết, quang mang bao phủ một con linh điệp khác, mắt trợn trừng như muốn bắn ra ngoài, miệng lại run run!
"Đến cùng là chuyện gì, nói mau!" Công Tôn Sai hiếu kỳ sớm đã bị trêu chọc đến điên tiết, liên tục truy hỏi.
Thuần Vu Thành vẫn không nói chuyện, miệng vẫn run run không ngừng, rung động giống như gợn sóng phập phồng, ngay cả bàn tay ngắt động pháp quyết cũng run rẩy, liên tiếp thất bại vài lần mới hoàn thành.
Lại một đạo quang mang từ trong tay hắn bắn ra, bao lại con linh điệp sau cùng.
Cả người hắn chợt giống như bị điểm huyệt, bỗng nhiên cứng đờ, ngây ngốc nhìn linh điệp đang bị quang mang bao phủ.
"Không có việc gì!" Công Tôn Sai cảm thấy tim mình đập càng lúc càng nhanh, trong lòng thầm mắng, đáng chết, tên gia hỏa thành thật này hiện giờ cũng biết dọa người!
Đang lúc ấy thì đột nhiên hắn nghe thấy Thuần Vu Thành hú lên một tiếng ngao ô, lập tức dọa hắn nhảy dựng vội quay mặt qua.
Chỉ thấy sắc mặt Thuần Vu Thành đỏ bừng, như cọc gỗ đổ ầm xuống.
Đây đây... Là chuyện gì...
Công Tôn Sai trợn mắt há mồm đứng như trời trồng, hoàn toàn không biết chuyện gì đang xảy ra.
Tả Mạc vừa lòng thỏa ý thong dong từ trong động đi ra, thành công đột phá Ngưng Mạch, bất an trong lòng lập tức tiêu giảm không ít. Không nói thứ khác, một khi bước vào Ngưng Mạch kỳ, dựa vào đại trận trên Hoang Mộc tiều, cho dù có là cao thủ Ngưng Mạch tam trọng thiên hắn cũng không sợ.
Bỏ thêm chút thời gian, đem bộ kiếm trận ngũ ý luyện chế hoàn thành, thực lực hắn lập tức được đề thăng thêm mấy phần.
Hắn huýt dài một tiếng dài, vang vọng khắp Hoang Mộc tiều, tu giả lưu lại trên đảo cũng lập tức hiểu được Tả Mạc đã đột phá Ngưng Mạch. Đám tu giả vốn còn vài phần lo lắng lập tức yên lặng, rốt cuộc đại trận có lợi hại cách nào nhưng không được tận mắt chứng kiến khiến rất nhiều người không tin tưởng.
Tả Mạc tịnh không thiếu thanh danh, nhưng nổi danh với hắn còn có cả tu vi Trúc Cơ kỳ. Trong mắt tuyệt đại đa số người, một điểm này đủ để xóa sạch ưu thế ở những phương diện khác.
Nơi đây là Thiên Nguyệt giới, là thiên hạ của kiếm tu.
Nhưng hiện giờ, khuyết điểm cuối cùng cũng được Tả Mạc khắc phục, trong cảm nhận của mọi người, tính nguy hiểm của Tả Mạc càng được đề thăng. Một tu giả ở Trúc Cơ kỳ đã có thể đối phó được Ngưng Mạch kỳ, đột phá đến Ngưng Mạch kỳ, hắn còn nguy hiểm đến mức nào không cần nghĩ cũng biết.
Song mây thứ này Tả Mạc không quan tâm, trong lòng hắn đang tơ tưởng đến bộ ngũ ý kiếm trận . Nhưng trước hết hắn phải hấp thu Kim Ô hỏa cái đã.
Mặc Dong Bạch hỏa là nhị phẩm Chung Duẩn hỏa biến dị mà thành, là tam phẩm hỏa chủng, nhưng đối với Tả Mạc hiện giờ xem ra không đủ. Tam phẩm hỏa chủng trải qua tứ chuyển hỏa trận dùng để luyện hóa tài liệu tứ phẩm khác miễn cưỡng, tỷ như hồ nha, Lam Băng Lăng Tinh, có thể luyện chúng thành kiếm phôi, song nếu muốn luyện thành phi kiếm hoàn chỉnh thì vẫn chưa đủ.
Đối với những người khác, tìm tứ phẩm hỏa chủng khó như lên trời, nhưng đối với Tả Mạc lại hoàn toàn không phải lo lắng đến vấn đề này.
Kim Ô hỏa trên tay hắn có cả mớ.
Kim Ô hỏa trong đám hỏa chủng tứ phẩm là tinh phẩm khó cầu, là mơ tưởng của rất nhiều người.
Nhưng vấn đề Tả Mạc gặp phải khiến hắn hơi khó lựa chọn, dùng Kim Ô hỏa thuần túy thay thế Mặc Dong Bạch hỏa hay là lấy Kim Ô hỏa làm chủ thể, tan vào Mặc Dong Bạch hỏa?
Hai loại phương án đều có lợi hại riêng.
Năng lực luyện chế của Kim Ô hỏa thuần túy là không thể nghi ngờ, nhưng đặc tính bá đạo dương cương của nó sẽ khiến phạm vi ứng dụng giảm nhiều. Nếu hòa tan vào Mặc Dong Bạch hỏa, năng lực luyện hóa khẳng định sẽ không xuất sắc bằng Kim Ô hỏa thuần túy, nhưng nó có nhiều đặc tính, phạm vi ứng dụng cũng nhiều hơn, tỷ như nó có thể luyện hóa những thứ băng hàn như Lam Băng Lăng Tinh, Kim Ô hỏa thuần túy không thể luyện hóa được.
Thật là vấn đề đau đầu, Tả Mạc phân vân nghĩ.
Đúng lúc này liền nhìn thấy Công Tôn Sai thần tình kinh hoảng, thở hổn hển chạy tới, vừa thấy thấy hắn liền kêu thất thanh: "Sư huynh, không tốt! Thành sư huynh té xỉu