“Chúng ta chạy đi đâu đây?”Thuần Vu Thành có chút lo lắng hỏi.
“Giới hà!”Công Tôn Sai thả lỏng, nửa nằm trên sàn tàu, thích ý dạo chơi.
“Ngươi biết sao?”Thuần Vu Thành thần sắc sầu lo nhìn về phía Tả Mạc sư huynh đang cải biến phù trận Tảo Hạch thuyền, sư huynh ngồi trong đó mấy canh giờ rồi, không định nghỉ ngơi sao.
“Hì, sư huynh thoạt nhìn tưởng cẩn thận bảo thủ, nhưng khi bị bức vào đường cùng, rất quả quyết tàn nhẫn!”Công Tôn Sai lơ đễnh nói.
“Chẳng may Tiểu Sơn giới bị yêu ma chiếm thì làm sao đây?”Sắc mặt Thuần Vu Thành trắng bệch, sức chiến đấu cường đại của Yêu quân, suýt chút nữa dọa tan linh hồn nhỏ bé của hắn.
“Không còn biện pháp, đành trông chờ vào vận khí thôi”Công Tôn Sai vặn thắt lưng một cái, nhẹ nhàng nằm xuống.
Két, ngân quang chớp lên phía ngoài thuyền. Công Tôn Sai vừa mới nằm xuống, ngay lập tức ngồi dậy, ánh mắt nhìn về phía ngoài thuyền, chỉ thấy lôi cương bao phủ linh tráo, đầu tiên là sửng sốt rồi nhanh chóng lộ nét vui mừng. Thuần Vu Thành tâm linh yếu ớt bị biến cố đột ngột nảy sinh này dọa chết khiếp.
“Thứ này uy lực như nào?”Công Tôn Sai chỉ về bên ngoài thuyền, quay người hỏi Tả Mạc đang đi ra.
“Có một chút còn hơn không có gì”Quá mệt mỏi, Tả Mạc trực tiếp ngồi phịch xuống: “Tạo nghệ của ta ở phù trận còn chưa đủ sâu, lôi võng này tuy không có góc chết, nhưng quá phân tán, uy lực giảm bớt, đừng kỳ vọng quá nhiều!”.
Công Tôn Sai gật đầu, chợt hỏi: “Chúng ta đi rất xa rồi phải không?”.
“Thuyền này đi một trăm dặm một canh giờ trong nước, chúng ta đi bao lâu rồi?”.
“Sáu canh giờ”.
“Vậy thì năm trăm lý”Tả Mạc nói: “Xem ra không có ai đuổi theo”.
“Cũng không biết Yêu quân tìm cái gì, chúng ta coi như là trúng tai bay vạ gió rồi”Thuần Vu Thành thở dài nói.
Tả Mạc tự nhiên không muốn nói ra, Yêu quân là tìm hắn. Nhìn thần sắc lo lắng hoảng sợ của Thuần Vu Thành, cũng biết ngày hôm nay sư đệ chịu kinh sợ nhiều rồi, không nên để sư đệ kinh hãi nữa.
Hai vị sư đệ tính cách khác hẳn nhau, Thuần Vu Thành tính tình thành thật, có chút nhút nhát, chỉ có hứng thú với nuôi dưỡng linh thú. Công Tôn Sai trái ngược hoàn toàn, gan to, gặp chuyện lãnh tĩnh, là kẻ âm ngoan thủ lạt, không có hứng thú với phẫu thú.
“Gặp sao thì vậy thôi”Công Tôn Sai chen vào một cau, nâng khuôn mặt tuấn tú lên, mắt long lanh nói: “Sư huynh, dù sao cũng nhàn rỗi, không bằng luyện tập phối hợp cùng bọn họ đi”.
Tả Mạc minh bạch Công Tôn Sai ám chỉ ba kim giáp vệ. “Phối hợp?”.
Công Tôn Sai nhắc nhở hắn mới nhớ, một kích của Yêu quân thật sự quá mạnh, đội hình nghiêm chỉnh đến biến thái, động tác chỉnh tề đến không thể tin nổi, ngay cả ý niệm chống lại cũng không sinh ra nổi. Tả Mạc nghĩ cả đời này mình không thể quên nổi. Đám tu giả kinh hoàng tán loạn, giống như một đám “ô hợp”, một từ hoàn mỹ để hình dung.
Mỗi khi nhớ lại, cả người hắn không tự chủ được, bỗng lạnh run,.
Yêu quân mang đến một bài học không thể sống động hơn cho những tu giả ở Hoang Mộc tiều.
Dù là kẻ ngu xuẩn cũng thấy rõ đôi bên cách biệt quá xa, cũng cảm nhận được lực lượng ẩn chứa Yêu quân. Tả Mạc đột nhiên có một cảm giác, thời đại lực lượng cá nhân đã kết thúc!
Nhưng mà, rất nhanh, hắn vứt vấn đề này ra sau não, thời đại là mệnh đề lớn của nhân loại, một tu giả Ngưng Mạch kỳ nhỏ bé như mình sao đụng đến vấn đề này được. Thế nhưng hắn rất đồng tình với kiến nghị của Công Tôn Sai.
Nhưng mà, tán thành quy tán thành, làm sao tiến hành mới là vấn đề: “Ta sẽ không làm!”.
“Chúng ta chậm rãi tìm tòi”Ngữ khí quyết đoán của Công Tôn Sai làm Tả Mạc phải nhìn hắn với con mắt khác, hắn nhe răng ra cười: “Dù sao cũng tốt hơn mất mạng!”.
Chẳng biết vì sao, nhìn khuôn mặt tuấn tú của sư đệ Công Tôn Sai, Tả Mạc lại liên tưởng đến tam giác xà, mang theo vài phần âm lãnh cùng tàn nhẫn.
Nhưng chỉ chớp mắt, dáng tươi cười lại như tỏa nắng, làm cho Tả Mạc thầm nghĩ, liệu có phải ảo giác không?
“Hay!”Hắn gật đầu nói.
Trước khi gặp qua Yêu quân, Tả Mạc còn có thể nghĩ chuyện này có thừa thãi hay không, nhưng hôm nay, hắn không có một tia do dự nào!
Điều này rất hữu dụng! Rất hữu dụng!
Đối với hắn, đây cũng không phải lần đầu tiên tự mày mò từ con số không. Trước đây, chỉ cần kiếm được tinh thạch, vậy cố gắng hết sức! Mà hiện tại, Tả Mạc phát hiện, mạng nhỏ quan trọng hơn. Tín niệm của hắn đột nhiên chuyển biến, chỉ cần có thể giữ được mạng nhỏ, vậy phải cố hết sức!
Hai người liền tụm lại một chỗ, anh một câu, chú một câu, không khí vô cùng sôi nổi.
Hai người đều là kẻ mới, bầu không khí dù đủ nhiệt liệt, nhưng rất nhanh, đã đi đến bế tắc. Nói miệng không có bằng chứng, khi xuất hiện tranh chấp, kẻ này không thuyết phục được kẻ kia. Lúc này, Công Tôn Sai mặc kệ Tả Mạc sư huynh đúng hay sai, tranh luận đến mặt đỏ bừng, thần tình dữ tợn, đâu còn nửa điểm công tử ngại ngùng thường ngày.
“Nếu mỗi người chúng ta có một đội thủ hạ, đao thật thương thật đánh một hồi thì tốt rồi”Tả Mạc không khỏi cảm khái: “Ai đúng ai sai liếc mắt là nhận ra thôi”.
“Đúng vậy!”Công Tôn Sai khổ não, than thở: “Chỉ lý luận suông thôi thì có tác dụng gì”.
Trong đầu Tả Mạc đột nhiên vang lên một thanh âm: “Muốn tỷ thí sao? Ta có một biện pháp”Bồ yêu đột nhiên hiện ra.
“Biện pháp gì?”Tả Mạc tinh thần phấn chấn hỏi, thằng nhãi Bồ yêu này tuy thích thổi da trâu, nhưng vẫn có chút bản lãnh.
Bồ yêu nhìn hắn thật sâu: “Kỳ thực những thứ như vậy, có từ rất sớm rồi, như là phù binh chiến bàn, khôi lỗi kỳ”.
“Là vật gì vậy?”Nghe thấy hai cái tên xa lạ, Tả Mạc không khỏi nảy sinh hứng thú.
“Là một loại dịch chiến kỳ”.
“Dịch chiến kỳ?”.
“Có rất nhiều thứ để chơi, như một chọi một, nhiều chọi nhiều”Đột nhiên Bồ yêu như rơi vào hồi ức, ngây ngô một lát sau mới hồi tỉnh lại: “Ta nhớ trước đây rất thịnh hành mà”.
“Ngươi có thứ này?”Tả Mạc dùng đôi mắt hoài nghi nhìn chằm chằm Bồ yêu.
“Không có”Bồ yêu lắc đầu: “Thứ này quan trọng nhất là quy tắc, kỹ xảo luyện chế rất đơn giản”Tiện tay, hắn đưa cho Tả Mạc một quang câu: “À, đây là…quy tắc cùng phương pháp luyện chế dịch chiến kỳ trước kia ta chơi”.
“A, ngươi như nào trở nên tốt bụng như vậy?”Hoài nghi trong mắt Tả Mạc càng đậm, nhưng mà động tác trên tay không chút chần chờ, nhanh chóng đón lấy quang cầu.
“Ta cũng không muốn ngươi bị chết nhanh như vậy”Bồ yêu đầy trào phúng nhìn Tả Mạc một cái, rồi biến mất không thấy bóng dáng.
Tảo Hạch thuyền yên lặng không tiếng động lướt trên đáy biển, làn nước đen bao trùm, tất cả chìm trong u ám. Đối với mọi người, đây là đoạn thời gian buồn chán tẻ nhạt nhất. Thuần Vu Thành cũng thích ứng được loại buồn chán này, hắn lại tiếp tục vùi đầu vào nghiên cứu nuôi dưỡng linh thú.
Tả Mạc thỉnh thoảng tế ra Kim Ô hỏa, như muốn luyện chế vật gì đó.
“Thật buồn chán!”Công Tôn Sai ngáp sái quai hàm, chỉ có hắn không có việc gì để làm. Hắn vốn định trêu chọc ngốc điểu giải sầu, nào ngờ ngốc điểu căn bản không thèm nhìn hắn, ngạo nghễ bước trên trong buồng nhỏ. Tiểu Hắc không biết mệt mỏi đi đi lại lại dọc theo thân tàu, tiểu tháp thì không ngừng phập phồng giữa không trung, càng không ngừng xoay quanh. Ba gã kim giáp vệ như ba bức tượng, ngay cả một ngón tay cũng chưa từng động đậy.
Vốn Công Tôn Sai còn lo lắng gặp phải thủy linh thú,, trong truyền thuyết, sâu trong đại dương mênh mông, có rất nhiều thủy linh thú cường đại. Nhưng lần này vận khí bọn họ thật tốt, một đường không gặp chút trở ngại nào cả.
Nhưng mà, cứ như vậy, một ngày buồn chán đến cực điểm.
“Được rồi”Tả Mạc đột nhiên lên tiếng, làm cho Công Tôn Sai giật mình hoảng sợ.
Hắn đi lại gần bên hỏi: “Cái gì được rồi? A, đây là thứ gì? Bàn cờ sao?”.
“À, là một thứ tên gọi dịch chiến kỳ”Tả Mạc nói hàm hồ: “Cũng không biết luyện chế thành công hay không, a, chúng ta thử xem đi”.
Công Tôn Sai đã sớm buồn chán đến buồn ngủ nhanh chóng nhảy nhót vui mừng: “Hay!”.
Tả Mạc lấy ra một ngọc giản, đưa quy tắc Bồ yêu cho hắn tiến vào ngọc giản, rồi đưa cho Công Tôn Sai.
“A, có chút ý tứ!”Công Tôn Sai tiếp nhận ngọc giản, chỉ nhìn thoáng qua, tinh thần hắn tốt hơn nhiều.
Tả Mạc cũng bắt đầu xem quy tắc, vừa xem, hắn đã bị dọa nhảy dựng!
Má ơi! Thứ đồ chơi này sao phức tạp vậy? Vô số quy tắc như muốn đập vỡ đầu hắn vậy!
Bên tai truyền đến thanh âm lầm bầm phấn khởi của Công Tôn Sai: “A, chỗ này được, không tồi, không tồi…A, ta hiểu rồi…”.
Tả Mạc chỉ có thể kiên trì nhìn tiếp.
Nửa canh giờ sau, khi mà Tả Mạc choáng váng đến cùng cực, bỗng nhiên nghe được tiếng reo của Công Tôn Sai: “Thú vị! Thú vị! Quá thú vị!”.
Tả Mạc ngạc nhiên ngẩng đầu lên, thấy Công Tôn Sai phấn khởi nhìn hắn, nói với hắn: “Chúng ta bắt đầu thôi! Sớm biết có đồ chơi hay như vậy, ta còn học phẫu thú làm gì”.
Tả Mạc luyện chế chính là khôi lõi kỳ, càng giản đơn, phù binh chiến bàn quy mô còn lớn hơn, càng kỹ xảo luyện chế cao cấp, quy tắc cũng phức tạp hơn nhiều.
Từ căn bản mà nói, khôi lõi kỳ kỳ thật cũng là một tổ hợp ảo giác loại nhỏ. Trong phương viên một trương, núi cao sông rộng hiên ra, trên có bầu trời, mây trắng trôi dạt… rồi mây trắng chậm rãi biến đổi. Bỗng nhiên, mưa rơi xuống, dưới cơn mưa, mực nước sông bắt đầu dâng lên. Một tu giả mặc đạo bào đột nhiên phóng lên cao từ con sông, thấy không có gì khác lạ, lại tiến vào làn nước.
“Tinh diệu! Thật quá tinh diệu!”Công Tôn Sai trợn mắt há mồm nhìn, ánh mắt nhất thời vô cùng nóng bỏng.
Tả Mạc cũng bị nét tinh xảo chấn kinh. Tuy rằng từ đầu tới cuối một mình hắn luyện chế thành, nhưng căn bản hắn không tưởng tượng ra được hiệu quả thành phẩm.Đây là gì, quả thực là một tiểu thế giới hoàn chỉnh, tất cả những thứ bên trong, đều tự vận chuyển.
Quá thần kỳ rồi! Tả Mạc lại sa vào hoảng hốt!
“Nhanh lên một chút, nhanh lên một chút, chơi như nào đây?”Thanh âm thúc giục của Công Tôn Sai vang lên liên hồi.
Tả Mạc phục hồi lại tinh thần, đưa cho hắn một Hắc Diệu Tinh tam phẩm: “Ngươi đem tâm thần tiến nhập trong đó”Chính hắn cũng cầm lấy Hắc Diệu Tinh, bắt đầu đưa thần thức tiến vào.
Hắn chỉ cảm thấy cảnh tượng trước mắt biến đổi, hắn như là đang quan sát từ trên cao xuống.
A, ánh mắt hắn không tự chủ nhìn chằm chằm phía dưới.
Yêu! Chín tên yêu, xếp thành một hình vuông chỉnh tề, hắn có thể cảm thụ được liên hệ giữa hắn cùng chín tên yêu. Hắn thậm chí có thể nhìn qua ánh mắt của bất cứ tên Yêu nào.
Cùng lúc đó, các loại tin tức từ chín tên yêu như nước chảy lần lượt xuất hiện trong đầu hắn. Tâm thần khẽ niệm, một gã yêu tiến về phía trước ba bước, rời khỏi đội hình. Hắn lập tức thử khống chế nó làm ra những động tác quái dị.
Quá hay! Quá hay! Tả Mạc lại bị chấn kinh rồi!