Tả Mạc rất phiền muộn,hai ván đầu, hắn đều giành chiến thắng, ván thứ ba đánh hòa, ván thứ tư cũng hòa, mà từ ván thứ năm trở đi, hắn liền thua liền tù tì.
Bọn họ đã đấu mười ván, thành tích năm thua, ba hòa, hai thắng không thể tính là tốt được. Hơn nữa càng về sau, đôi bên chênh lệch càng lớn. Trong lòng hắn vô cùng kinh dị, Công Tôn sư đệ nhìn qua nhu nhược yếu đuối, không ngờ lại vô cùng hiếu chiến! Những ván sau, Tả Mạc thậm chí còn bắt đầu chưa được bao lâu, toàn quân đã bị giết sạch.
Tả Mạc thua đến mức hoàn toàn thảm bại, đến nỗi Bồ yêu không thể nhìn được nữa.
“Để ta!”Bồ yêu nhảy ra, tiếp nhận quyền chỉ huy, bắt đầu một tràng chém giết mới.
Lần này, Công Tôn Sai bị đuổi giết đến nỗi quân lính tan rã, năng lực chỉ huy của Bồ yêu thể hiện ra quá mạnh, làm cho Tả Mạc nhìn chằm chằm si mê. Ai có thể nghĩ đến, tuấn mỹ như Bồ yêu, phong cách chỉ huy lại mãnh liệt như vậy.
Các ngươi chậm rãi tìm ngược đi! Ca chỉ chơi thôi!
Tả Mạc thầm nói, một người một yêu này, trời sinh là phần tử cực đoan hiếu chiến, đổi kiểu nói khác, trời sinh là phần tử khủng bố! Nhất là khi nhìn biểu tình một người một yêu, hắn càng hoảng sợ, đôi huyết đồng của Bồ yêu nhấp nháy, khóe miệng cười đầy tàn khốc, mỗi nước mãnh liệt như sấm đánh. Công Tôn Sai sư đệ thì sao, bị ngược hơn hai mươi ván, thần tình không có nửa điểm sa sút, gương mặt tuấn tú ửng đỏ, hai mắt không ngừng lóe lên quang mang, dĩ nhiên càng đánh càng phấn khởi.
Hai kẻ biến thái!
Bồ yêu biến thái Tả Mạc đã sớm biết rõ, không ngờ Công Tôn sư đệ chơi dịch chiến kỳ cũng biến thái như vậy.
Lẽ nào trong mỗi người đều có một sợi thần kinh biến thái? Lắc lắc đầu, Tả Mạc khẽ miết miệng, Bồ yêu lấy ra dịch chiến kỳ, có thể chỉ huy đều là yêu ma, mà tu giả trái ngược hoàn toàn, không phải nhân vật phản diện thì là pháo hôi, điều này làm cho hắn rất không thích.
Được rồi, ai bảo đây là dịch chiến kỳ của yêu ma chứ! Tả Mạc triệt để vứt đi băn khoăn cuối cùng ra khỏi đầu, hắn quyết định tiếp tục tu luyện.
Nói đến tu luyện, hắn nghĩ cần ma luyện thêm phương diện phù trận. Đến nay, hắn gặp qua vô số phù trận loạn thất bát tao, người khác khó có thể gặp một lần bản mạng pháp bảo, tinh thạch pháp bảo, hắn đều có. Hơn nữa, hắn có thần thức hơn người, lý giải của hắn với phù trận cũng sâu hơn những tu giả khác.
Hắn học quá nhiều, tu linh lực, lại tu thần thức, còn kiêm luyện thể, pháp quyết trong tay cũng có không ít. Quá phức tạp cũng không phải chuyện tốt, nhưng trên thực tế, mấy thứ này đều không phải chủ tu của hắn. Hắn chỉ chủ tu phù trận, phương hướng được tạo ra nhờ một câu nói của Bồ yêu: “Tất cả các pháp quyết đều hình thành từ hạch tâm phù trận”. Ban đầu còn chưa lĩnh ngộ ra, càng về sau, lĩnh ngộ càng sâu, đến bây giờ có thể nói là đã cố định, Tả Mạc chưa bao giờ ngừng tìm tòi, dù chỉ một khắc.
Tuy rằng hắn cách cảnh giới Bồ yêu nói còn xa lắm, nhưng hắn tràn ngập lòng tin vào thời gian. Ví như tinh vi phù trận trong luyện đan, đó là kết quả của nghiên cứu không ngừng của hắn. Hắn không biết có người nào khác nghiên cứu không, nhưng tinh vi phù trận mang đến ích lợi thật lớn cho hắn, không có tinh vi phù trận, không có Kim Ô hỏa.
Tăng cường thực lực có nhiều cách, nhưng không phải con đường nào cũng thích hợp với bản thân. Có người am hiểu chỉ huy, vậy những việc liên quan chỉ huy, giao cho hắn làm đi. Chỉ có làm chuyện mình am hiểu nhất, mới có thể đi đến đỉnh cao thành công.
Hắn đem chú ý lực đặt trên Tảo Hạch thuyền, theo hắn nghĩ, chiếc Tảo Hạch thuyền này còn nhiều chỗ có thể cải biến, nhất là với người am hiểu phù trận như Tả Mạc.
Chuyện liên quan đến sống chết, không thể lơ là được, buộc hắn phải vất hết từng khối óc ra suy nghĩ.
Chỉ thấy trong buồng, biểu tình ba người khác nhau. Thuần Vu Thành nâng cằm, nhãn thần mông lung, hắn bảo trì tư thế này rất lâu rồi, thường thường có thể nghe thấy mấy lời thì thào từ miệng hắn. Công Tôn Sai như gà bị đánh huyết, hai mắt nhìn chằm chằm dịch chiến kỳ, hồn nhiên không chú ý đến… một khối Hắc Tinh Diệu phiêu phù giữa không trung, nơi này không có một bóng người.
Tả Mạc bò lên trên, cả người dính đầy gỗ vụn, trên tay thỉnh thoảng xuất hiện công cụ pháp bảo. Tiểu tháp lẵng nhẵng đi theo Tả Mạc, cái gì mà phế liệu, tất cả đều không buông tha, hút hết vào trong tháp. Cách đó không xa, ngốc điểu vẻ mặt khinh bỉ nhìn tiểu tháp, mà Tiểu Hắc yên lặng lắc lư râu, mệt mỏi rã rời đi đi lại lại.
Chẳng qua bao lâu, phù trận trước mắt đã hoàn thành, Tả Mạc rốt cuộc thở phào một hơi, không kìm lòng được duỗi thắt lưng. Không có yêu cầu gì, không có hạn chế, chỉ cần hắn có thể nghĩ đến, tài liệu liền xuất hiện trên tay hắn, có thể thỏa thích thử. Trải nghiệm này trước nay chưa từng có, làm hắn thoải mái không nói nên lời. Lần cải biến Tảo Hạch thuyền này, hắn dùng hết tất cả thủ đoạn mà hắn nghĩ ra.
Có chút thủ pháp luyện khí, có chút là luyện đan, có chút bày binh bố trận, bao quát một ít hắn học từ trận bàn, tất cả đều vận dụng vào Tảo Hạch thuyền.
Tảo Hạch thuyền hoàn toàn thay đổi. Vốn bén nhọn Tảo Hạch thuyền càng thêm bén nhọn, nhất là đầu thuyền, bảy mũi đinh nhọn đứng song song, mắt thường có thể thấy ánh sáng luân chuyển trên mũi nhọn. Bảy cái đinh này là chiến lợi phẩm thu từ tứ phẩm thanh đinh ngạc, thân đinh xanh bóng như ngọc, triện văn vẽ bằng chu sa đỏ tươi tinh mĩ, chi chít toàn thân đinh.
Thân thuyền hẹp dài hơn trước nhiều, giống như lao bắt cá, thoạt nhìn càng thêm nguy hiểm, càng thêm tính xâm lược. Mà càng trực tiếp là tính tiềm hành trong nước tăng cao, một canh giờ có thể tiềm hành một trăm năm mươi lý, tăng cao năm thành.
Thân thuyền ngoại trừ linh tráo, Tả Mạc thêm vào một khống chế phù trận, cơ hồ dán vào thân thuyền, không còn tròn vo như bọt khí nữa, mà dán sát vào thân thuyền. Mà lôi võng cũng sát nhập vào linh tráo. Chỉ có thể thỉnh thoảng thấy một tia lôi điện không một tiếng động chạy trên linh tráo.
Những thứ như cột buồm đều bị Tả Mạc dẹp sạch, mấy thứ này mang tính trang sức nhiều hơn là thực dụng. Nhưng cứ như vậy, Tả Mạc còn cảm thấy chưa đủ. Hắn nghiên cứu một chút thủy hành phù trận trên thuyền, đây mới là nguyên nhân Tảo Hạch thuyền biến đổi lớn. So với tốc độ phi hành trên không, tốc độ tiềm hành trong nước quả thực chậm như rùa.
Như Phích Lịch Lưu Quang dực hắn mua từ Hồng Dương, một canh giờ có thể bay được một nghìn năm trăm lý. Dù cho không truy cầu tốc độ, lấy ưu nhã bài danh, tam phẩm Tường vân, tốc độ cũng đến ba trăm lý một canh giờ.
Tả Mạc chưa từng có pháp bảo thủy hành, tự nhiên không thể thảo mãn tốc độ Tảo Hạch thuyền. Tứ phẩm Tảo Hạch thuyền, còn không bằng Tường vân tam phẩm, như vậy không phải trò cười sao?
Hắn hồn nhiên quên mất lực cản trong nước lớn hơn trên không nhiều. Khi hắn ý thức được vấn đề, hắn đã tăng tốc độ Tảo Hạch thuyền lên hai trăm lý một canh giờ, bởi vậy, dù hắn cải biến thủy hành trận thế nào cũng không thể tăng tốc độ Tảo Hạch thuyền.
Hắn bỗng nhiên nghĩ đến một chiêu “xuôi dòng” trong bộ “Ly Thủy Kiếm quyết”. “Xuôi dòng” ngoại trừ vô ảnh vô hình, khó có thể tránh, còn có một đặc điểm là nhanh! Không phải nhanh đến cực đoan mà phù hợp tự nhiên, nhanh đến thoải mái thuận tay! Hắn từng luyện “Ly Thủy Kiếm quyết” trong nước, “xuôi dòng” càng thêm nhanh. Quan trong nhất của “xuôi dòng” là biến ảo theo dòng nước, từ cao chảy xuống thấp.
Nếu như có thể biến Tảo Hạch thuyền thành Tích Thủy kiếm thì tốt rồi. Ý nghĩ lớn mật đột nhiên sinh ra trong đầu hắn, như là thiểm điện xẹt qua vậy, cách nghĩ này làm hắn hưng phấn không thôi, khổ tư hồi lâu, rốt cuộc cũng tìm được giải pháp.
Cho đến lúc này, hắn đã hoàn thành! Hắn dùng mấy trăm phù trận nhỏ, thành công mô phỏng trạng thái “xuôi dòng”. Tảo Hạch thuyền trong nháy mắt được hắn nâng lên một độ cao mới, bốn trăm lý một canh giờ.
Tả Mạc không biết giá thị trường như nào, nhưng hắn biết một tứ phẩm pháp bảo thủy hành đại khái trên dưới một trăm lý một canh giờ, cho dù là thượng phẩm, khó khăn lắm mới đạt đến hai trăm lý một canh giờ, hắn cũng không chấp nhất tăng tốc độ Tảo Hạch thuyền lên nữa.
Tốc độ kinh khủng như vậy, cũng có tính cực hạn. Bởi phù trận quá nhiều, khống chế khó khăn, ngay cả Tả Mạc điều khiển đều gặp vô số trở ngại, hắn phải để tiểu tháp điều khiển phù trận. Những phù trận này đại đa liên quan đến thủy hành, khống chế là sở trường của ngũ hành tháp. Một điểm khác là tinh thạch tiêu hao, nhất là trạng thái tiềm hành, một canh giờ cần mười tinh linh lực, hay là mười khối tam phẩm tinh thạch, gấp mười lần Phích Lịch Lưu Quang dực.
Nhưng mà theo Tả Mạc nghĩ, đây là đáng giá, mạng nhỏ nếu không còn, tinh thạch có nhiều cũng vô dụng. Hiện tại Tảo Hạch thuyền trong lòng hắn đã được nâng lên tầm cao bảo mệnh.
Không đợi hắn nghỉ ngơi, bỗng nhiên cảm giác nguy hiểm tràn ngập toàn thân hắn. Tim hắn đập liên hồi. Hắn nhịn không được nhìn về ngoài thuyền, chỉ thấy hồ nước tối đen, xa xa là hai điểm sáng. Ban đầu quang mang cực nhỏ, chỉ nhơ sợi tơ, nhưng trong chớp mắt đã lớn bằng hạt mè.
Tốc độ thật nhanh! Tả Mạc hít vào một ngụm khí lạnh. Hắn chợt nhớ đến, lời truyền miệng của vô số người, trong đại dương mênh mông, là nơi vui chơi của vô số linh thú cường đại.
“Chạy!”. Tiểu tháp tâm ý tương thông với hắn nhanh chóng tản ra quang mang năm màu, hai mươi tám khỏa tinh thạch trên khoang tàu đột nhiên sáng rực, sáng như ban ngày.
Ông ông! Thân thuyền khẽ rung động, tiến vào trạng thái tiềm hành, đồng thời thân thuyền chịu một áp lực vô cùng lớn!
Biến cố đột nhiên phát sinh kinh động đến hai người còn lại. Thuần Vu Thành mờ mịt ngẩng đầu lên, nét ửng hồng trên mặt Công Tôn Sai còn chưa rút. Công Tôn Sai dần khôi phục tinh thầ, nhưng lại bị tốc độ nhanh như thiểm điện của Tảo Hạch thuyền làm hoảng sợ.
“Thật nhanh! Khi nào thì thuyền nhanh như vậy?”Khẩn trương trong lòng hắn mất dần, thay bằng hiếu kỳ, đi tới bên người Tả Mạc hỏi.
“Hiện tại không phải lúc nói chuyện này”Tả Mạc trầm giọng nói: “Có cái gì đó theo dõi chúng ta”.
“Cái gì vậy?”Vẻ mặt Công Tôn Sai hiếu kỳ, nhưng khi nhìn qua khoang thuyền, nét mặt hắn nhanh chóng thay đổi.
Cách không xa, một đôi mắt như lồng đèn nhìn chằm chằm vào Tảo Hạch thuyền. Nhưng mà khi hai người nhìn về phía thâ thể nó, không khỏi kinh hoàng. Một bóng ma thật lớn như tòa núi nhỏ, xuất hiện trong tầm nhìn mọi người, hắc thủy cuồn cuộn quanh thân, phân biệt rõ ràng với làn nước xung quanh.
Ba người cảm thấy như nhập hầm băng, toàn thân lạnh buốt!