Tả Mạc nhìn Công Tôn Sai sắc mặt tái nhợt, nhu nhược nằm trên boong tàu, hắn khó có thể liên tưởng đến kẻ điên cuồng lúc nãy.
Vừa rịt thuốc cho sư đệ, hắn vừa thầm nghĩ: “Thằng nhãi này quả là phần tử cực đoan hiếu chiến!”Cho tới bây giờ hắn vẫn có chút không thể tin nổi, toàn bộ quá trình diễn ra lưu loát, hành động mau lẹ, kết thúc chỉ trong chớp mắt.
Ngay cả năm bộ kiếm ý của Tả Mạc còn chưa dùng tới, nguyệt tình huyền thuỷ thú đã bị giết rồi!
Hắn tuy nghĩ kim giáp vệ do hắn điều khiển không bằng do sư đệ Công Tôn Sai điều khiển, nhưng không ngờ chênh lệch cũng lớn quá đi...
Ở trên mặt đất, một kim giáp vệ có thể đối phó với một nguyệt tình huyền thuỷ thú. Nhưng giữa đại dương mênh mông, ba kim giáp vệ muốn giết nguyệt tình huyền thuỷ thú thì còn phải trông cậy vào vận khí. Không ngờ, Công Tôn Sai sư đệ lợi hại như vậy.
Chỉ đáng tiếc cho cặp nguyệt châu! Tả Mạc đau lòng không thôi, một kích tối hậu kia đã cắt đôi con mắt của nguyệt tình huyền thuỷ thú. Rốt cuộc, đến tay chỉ là bốn khối bán cầu, giá trị giảm lớn. Nhưng hắn thu được không ít huyền thuỷ, giá trị huyền thuỷ tuy không bằng nguyệt châu, nhưng cũng là thứ tốt khó tìm.
Huống chi, có thể phát hiện thiên phú kinh khủng của Công Tôn Sai sư đệ, trận chiến này vô cùng đáng giá!
Trong loạn thế, cái gì trọng yếu nhất, chính là thực lực. Theo thiên phú của Công Tôn Sai sư đệ không ngừng được khai quật ra, thực lực của bọn họ cũng tăng lên theo. Tả Mạc đang đắn đo, có thể nhờ Bồ yêu luyện chế thêm vài kim giáp vệ nữa không.
Nhưng mà, thực lực Công Tôn Sai sư đệ kém quá, tiếng kêu của nguyệt tình huyền thuỷ thú suýt chút nữa lấy mạng hắn rồi. Trong mắt Tả Mạc, con đường phát triển sau này của sư đệ hẳn là chiến tướng, chỉ huy chiến đấu chứ không phải theo đuổi lực lượng cá nhân.
Nhưng thực lực bản thân hắn quá kém, thậm chí còn hơi yếu hơn sư đệ Thuần Vu Thành, chỉ cần có chút sơ ý, liền rất dễ đi đời rồi. Từng kiến thức uy phong của Yêu quân, Tả Mạc đương nhiên biết rõ sự lợi hại của Công Tôn Sai sư đệ. Đầu năm nay, kiếm một kiếm tu có thực lực cũng không khó, chỉ cần có tinh thạch, nhưng muốn tìm một người chỉ huy không dễ như vậy. Huống hồ, Công Tôn Sai sư đệ còn là người nhà trong người nhà, từng chung hoạn nạn, phi thường đáng tin.
Làm thế nào để Công Tôn Sai sư đệ trong quá trình chỉ huy chiến đấu không bị bay mạng nhỏ đây? Pháp bảo ư, cho dù là pháp bảo tốt, trên tay Công Tôn Sai sư đệ cũng chỉ là sắt vụn mà thôi, hắn căn bản không thể phát huy được sức mạnh của pháp bảo.
Tu hành pháp quyết bảo mệnh? Lúc này có muộn quá không? Côn Tôn Sai sư đệ có thiên phú trong chỉ huy, nhưng thiên phú tu luyện lại rất tầm thường.
Tả Mạc có chút khó khăn, nghĩ không ra. Bỗng nhiên hắn vỗ vỗ đầu, như thế nào mình lại quên mất cổ nhân Bồ yêu nhỉ?
“Ngươi muốn bồi dưỡng hắn thành chiến tướng?” Ánh mắt Bồ yêu nhìn về phía Tả Mạc có chút kinh ngạc, chuyện tinh tế như vậy, tên tham tài này có thể nhìn đến ư? Trong mắt kẻ này không phải chỉ có tinh thạch thôi sao?
“Ta nghĩ hắn rất có thiên phú ở phương diện này”Tả Mạc hỏi ngược lại: “Chẳng lẽ ngươi không cảm thấy vậy sao?”.
“Cũng có chút thiên phú”Bồ yêu từ chối cho ý kiến: “Ngươi muốn chiến tướng để làm gì, chẳng nhẽ ngươi muốn thành kẻ thống trị?”.
Tả Mạc nhìn về Bồ yêu như nhìn một đứa ngốc, tên này đầu óc bị làm sao vậy? Lèo tèo vài người, đến sự nghiệp thu phí qua đường còn không làm được, thống trị cái gì đây? Bất quá, mình có việc cần người ta, không thể nói khó nghe, đành lên tiếng: “Hảo hán không địch lại sáu tay, quần ẩu cũng tốt hơn đơn đấu nhiều, hơn nữa, hắn đi con đường này tốt hơn đồ thủ nhiều”.
Đã nói mà, tiểu tử này sao lại có ánh mắt sâu xa vậy chứ, không biết vì sao, Bồ yêu khẽ thở dài.
“Như vậy làm như nào cho tốt?”Tả Mạc có chút khỏ chịu hỏi.
“Tên nhà quê nhà ngươi!”Bồ yêu tràn ngập khinh bỉ bĩu môi nói, mỗi lần như vậy, hắn đều thấy rất vui. Hơn nữa, hắn phát hiện, chỉ cần Tả Mạc có chuyện cần mình, nói vài câu khó nghe, hắn sẽ không tức giận.
Nhìn tia khó chịu cùng cực nhưng vẫn cố kiềm chế trong mắt Tả Mạc, trong lòng Bồ yêu tràn ngập đắc ý.
A, cảm giác này thật tốt!
“Ta nghĩ muốn dạy ngươi vài điều. Phải biết những người thuần tuý chỉ huy trong tu giả gọi là chiến tướng. Yêu ma cũng không có chỉ huy thuần tuý”Bồ yêu tràn ngập trào phúng nói: “Đối với yêu ma, sinh ra để chiến đấu, chỉ huy chiến đấu là kỹ xảo mà tất cả những yêu ma cấp cao đều phải học. Đương nhiên, cũng không phải mỗi yêu ma đều có thể trở thành người chỉ huy, nhưng số lượng nhiều hơn số chiến tướng của các ngươi nhiều”.
“Biết điều gì quan trọng nhất với một người chỉ huy không?”Bồ yêu hỏi.
“Không biết!”Tả Mạc lắc đầu đầy mờ mịt, Bồ yêu nói những thứ này, một chữ hắn cũng không biết.
“Truyền mệnh lệnh!”Bồ yêu nói ra một cụm từ hết sức phổ thông.
“A!”Tả Mạc cũng có chút hiểu được sao lại như vậy.
“Trên chiến trường, tình huống phức tạp rắc rối, có thể thay đổi trong nháy mắt, người chỉ huy làm sao có thể truyền mệnh lệnh đến cấp dưới?”Nói đến đây, thần tình Bồ yêu trở nên nghiêm túc: “Tu giả dùng phù, luyện chế phù của bọn họ, rồi phát xuống dưới, thông qua phù truyền mệnh lệnh xuống dưới. Ma dùng ma văn, thông qua ma văn có thể cảm ứng lẫn nhau. Về phần yêu, không cần ta nói chứ”.
“Thần thức sao?”.
“Không sai”Bồ yêu gật đầu: “Yêu tu thần thức, về phương diện này, thiên sinh cường đại. Ngươi nên tham khảo phương diện này”.
“Về phần bảo mệnh”Bồ yêu nghiêng đầu suy nghĩ một chút rồi nói: “Bên người chiến tướng đều có cao thủ bảo hộ. Hơn nữa bọn họ ẩn nấp trong đội ngũ, không dễ bị phát hiện”.
Tả Mạc xúc động đến muốn thổ huyết. Nói như thế, căn bản bằng không nói. Có cao thủ bảo hộ, cao thủ đâu? Ẩn nấp, có từng này người, ẩn nấp cái gì?
“Chúng ta hiện tại chung một con thuyền”Tả Mạc nhãn quang bất thiện, cười đầy lưu manh: “A, không biết Thiên Yêu bổ dưỡng đến đâu, có hợp khẩu vị linh thú không”.
Bồ yêu đương nhiên sẽ không bị uy hiếp như này dọa, ngược lại cười rất sảng khoái. Mắt thấy Tả Mạc có dấu hiệu sắp thẹn quá hoá giận, Bồ yêu mới dừng lại tiếng cười.
“Nếu ngươi nói đến tự bảo vệ mình, cũng không phải không có cách”Bồ yêu cười hắc hắc: “Như là ma văn, rất tiện ích. Một lần vẽ, được lợi cả đời. Hắn hoàn toàn không cần tu luyện, ma văn tự động rèn luyện thân thể hắn. Sau đó hắn thành tiểu cường, đánh cũng không chết!”.
Tả Mạc khẽ cười nhạt: “Xì! Ngươi đừng thổi da trâu! Ca lần trước ngu ngốc nghe lời ngươi, khắc ma văn, sao còn chưa thành tiểu cường?”.
“Tiểu cường không phải ngày một ngày hai là luyện thành”Bồ yêu cười gian xảo nói: “Hay là có yêu hạch, tu thần thức, quả là tuyệt phối với chiến tướng”.
“Thần thức quả không tồi, nhưng giúp gì cho bảo mệnh. Hơn nữa tu luyện quá lề mề”Tả Mạc lắc đầu: “Hơn nữa, hắn chỉ huy không phải là Yêu quân, ngươi không phải nói rồi sao, tu giả dùng phù”.
“Ngươi xem, hai phương diện ta am hiểu nhất, ngươi đều phủ quyết”Bồ yêu khẽ than thở, một bộ dáng “không phải là ta không giúp ngươi nhá”.
“Ta chỉ biết ngươi không đáng tin!”Tả Mạc hung dữ nói: “Hừ, được! Hắn không thành được chiến tướng, ngươi cũng không có ai chơi dịch chiến kỳ cùng!”.
Bồ yêu sững cả người. Bên kia, Tả Mạc mừng thầm trong lòng, quả nhiên, chính mình đoán không sai! Thấy Bồ yêu hành hạ Công Tôn Sai sư đệ hơn hai mươi ván, làm cho Tả Mạc giật mình. Hắn chưa từng thấy Bồ yêu có hứng thú với chuyện gì như vậy. Khi Bồ yêu đưa ra dịch chiến kỳ, hắn đã biết thằng nhãi này khẳng định ham mê thứ này. Nhất là khi hắn hành hạ sư đệ hơn hai mươi ván, hắn biết thằng nhãi naà tìm lại lạc thú, nên mới đánh nhiều như vậy.
Bồ yêu phiền muộn rồi, tính toán của Tả Mạc sao hắn lại không nhìn thấu chứ, nhưng đúng như Tả Mạc nghĩ, vất vả mới tìm được người để đùa nghịch, nếu như đã mất, cái được không bù nổi cái mất.
Đ ối với một Thiên Yêu không có dã tâm như hắn, lạc thú quan trọng lắm. Hắn có chút bất đắc dĩ nói: “A, ta nhớ ra rồi, có một pháp bảo bảo mệnh rất được”.
“Pháp bảo gì?”Tả Mạc vội vã hỏi.
“Huyết không độn!”.
“Pháp quyết gì vậy?”.
“Không phải pháp quyết, mà là pháp bảo!”.
“A...”. Mấy canh giờ sau, Tả Mạc nhìn ba vòng đeo cổ trước mặt, lộ ra thần tình thoả mãn. Mỗi vòng cổ xâu một chuỗi ngọc bài, trên ngọc bài khắc đầy những triện văn cổ xưa, hiện tại tay nghề Tả Mạc lên cao, điêu khắc triện văn rất nhanh.
Hắc hắc cười đầy âm hiểm đi đến bên cạnh sư đệ Công Tôn Sai đang tái nhợt.
“Sư huynh, làm gì vậy?”Công Tôn Sai đầy đề phòng hỏi, vừa nhìn thần tình sư huynh đã biết không tốt rồi.
“Đại sự”Tả Mạc hắc hắc cười, kéo bàn tay nhỏ bé của Công Tôn Sai, xoa nắn một lúc rồi nói: “Được rồi!”.
Công Tôn Sai sửng sốt nhìn xuống, bàn tay nhỏ bé của mình đang chảỗiuống từng giọt máu xuống, phía dưới ngón tay là một bình ngọc, bên trong đã được non nửa.
Sắc mặt Công Tôn Sai càng thêm tái nhợt, hai mắt hoa lên, trực tiếp hôn mê.
Thuần Vu Thành nâng cằm, nhìn về phía xa xa, thì thào nói: “Phù trận này hẳn là chúc cương quyết, chẳng lẽ lực của phù trận ảnh hưởng đến sản sinh linh điệp...”.
Hắn hồn nhiên không phát hiện bên cạnh đã nhiều hơn một người, bàn tay đặt trên đùi không ngừng nhỏ xuống máu tươi qua ngón tay.
Lấy đến non nửa bình, hắn vẫn không có cảm giác gì.
Sau nửa canh giờ, “A, tay ta như nào lại có vết cắt? À, vừa rồi nghĩ đến đâu rồi nhỉ...”.
Tả Mạc lấy ra ba bình máu, trong đó có một lọ máu là của hắn. Mỗi bình đều bị chia đôi, tích vào ngọc bài. Trên ngọc bài ôn nhuận, máu đỏ tươi tràn đầy triện văn, nhìn qua, không ai liên tưởng đến máu, quả thực màu sắc cùng chu sa không khác nhau mấy.
Ba ngọc bài này là ba pháp bảo bảo mệnh lợi hại- huyết không độn! Ba người, mỗi người một kiện.
Bất luận người nào bị uy hiếp đến tính mạng, sẽ tự động không độn đến bên người đồng bọn, chỉ cần đồng bọn đeo huyết không độn chứa máu của hắn.
Vốn dự định kiếm cho sư đệ một pháp bảo bảo mệnh, không ngờ lại vớ được chỗ tốt lớn như vậy. Tả Mạc đơn giản đem máu huyết ba người xen lẫn cùng nhau, như vậy bất kể là ai gặp nguy hiểm, đều sẽ không độn đến bên một trong hai người kia.
Buông được tảng đá lớn trong lòng, tâm tình Tả Mạc vô cùng hưng phấn, gọi tỉnh Công Tôn Sai sư đệ.
“Tới, chơi dịch chiến kỳ nào!”.
Công Tôn Sai sư đệ thần tình mờ mịt hồn nhiên chẳng biết chính mình bị sư huynh bán cho Bồ yêu ma đao soàn soạt.