"Chúng ta đến đâu rồi?" Thuần Vu Thành tò mò thò đầu ra ngoài thuyền, liên tiếp ba tháng lặn trong nước, ba người cũng buồn bực ngập người rồi.
"Có lẽ đến Tiểu Sơn giới rồi"Tả Mạc không chắc chắn nói, bọn họ ai cũng chưa từng đi tới Tiểu Sơn giới, bình thường cũng không quá chú ý đến tin tức về Tiểu Sơn giới. Không khí trong lành tràn vào phế phủ làm cho bọn họ một trận sảng khoái , cả đám thi nhau vươn đầu ra ngoài khoang thuyền, tham lam hít lấy bầu không khí trong lành.
Hai bên con sông, là dãy sơn phong trải dài. Nhưng rất nhanh ba người đều im lặng, bọn họ kinh ngạc nhìn hai bên ngọn núi. Khắp nơi là đất khô đá vụn, cây gãy, thỉnh thoảng còn có thể nhìn thấy những mảnh vụn y phục nhỏ. Vốn là dãy núi xanh tươi bát ngát, hôm nay nơi nơi đều bị tàn phá thành một màu xám ố.
"Không thảm như vậy chứ..." Giọng nói của Thuần Vu Thành tựa như là đang mộng du, không tin vào những gì trước mắt.
Công Tôn Sai phản ứng đầu tiên, sắc mặt hắn cũng không tốt, cúi đầu tựa như là tự nói với chính mình: "Chiến tranh bắt đầu".
Tả Mạc chỉ nhìn, cũng không biết nên nói gì. Nơi này hẳn là đã diễn ra chiến đấu kịch liệt, liên tưởng đến Yêu quân trên bầu trời Hoang Mộc Tiều, Tả Mạc không cần đoán cũng biết, là ai tạo nên tình cảnh như vậy. Trong lòng không khỏi dâng lên mấy phần sợ hãi, nếu mình không kịp thời trốn thoát chỉ sợ cũng sẽ phải chịu kết quả tương tự.
"Chúng ta cẩn thận một chút, đoạn đường này chỉ sợ không an toàn"Tả Mạc cùng Công Tôn Sai liếc mắt nhìn nhau, cùng phát giác sự lo lắng trong ánh mắt của đối phương.
Tảo Hạch thuyền bay lên không, ngự phong mà đi.
"Chúng ta đi đâu?" Công Tôn Sai hỏi một vấn đề rất thực tế.
"Chỉ có thể đi một bước tính một bước mà thôi." Tả Mạc sắc mặt không chút thay đổi, nhưng thanh âm của hắn cũng tràn đầy bất đắc dĩ: "Chúng ta không quen thuộc đối với địa hình Tiểu Sơn giới. Trước tiên tìm người hỏi một chút xem giới hà của Tiểu Sơn giới ở chỗ nào”.
"Trong Tiểu Sơn còn có người sao?"Những lời này của Công Tôn Sai làm cho Tả Mạc cũng không tự chủ được mà sững người lại, hắn quay mặt sang, thấy bộ dáng đương nhiên trên khuôn mặt âm nhu của Công Tôn Sai, trong lòng chẳng biết tại sao thấy lạnh toát.
Phản ứng đầu tiên của hắn chính là nghĩ rằng: sau này tuyệt đối không thể khi dễ Công Tôn sư đệ. Đây tuyệt đối là người có lòng dạ độc ác.
Bất quá Tả Mạc hiển nhiên cũng không phải là loại người lương thiện: "Vậy chúng ta sẽ ngồi chờ chết, chờ người khác tới giết sao".
Công Tôn Sai cười hì hì một tiếng, cũng không nói chuyện, tay nâng cằm, không biết đang suy nghĩ gì.
Bất quá cũng may mắn, không có đúng như lời Công Tôn Sai nói, ngày thứ ba, bọn họ đã gặp được một tu giả còn sống. Nhưng nhìn tràng hỗn chiến phía dưới, Tả Mạc không thể làm gì khác hơn là nói: "Chúng ta chờ một chút đi"Tảo Hạch thuyền núp ở trong đám mây, âm thầm nhìn trộm xuống tràng kịch chiến phía dưới.
Hai phe tu giả đang sống mái với nhau, pháp bảo phi kiếm bay loạn đầy trời. Đám người này tu vi phần lớn là Ngưng Mạch kỳ, chỉ có vài tên là Trúc Cơ kỳ. Thuần Vu Thành chỉ nhìn một lúc liền quay đầu suy nghĩ về vấn đề nuôi dưỡng linh thú, hắn hoàn toàn không có hứng thú đối với chuyện chém chém giết giết. Mà Tả Mạc cùng Công Tôn Sai cũng nhàm chán ngáp ngắn ngáp dài.
"Hay chúng ta lại đến dịch chiến kỳ đi?" Công Tôn sai hỏi.
Tả Mạc nhìn lướt qua, lắc đầu: "Quên đi, làm chính sự trước".
Hiện tại Công Tôn Sai chính là người có lực chiến đấu cường đại nhất trong ba người. Trong hơn ba tháng này, hắn dựa vào chiến đầu mà có được sự tiến bộ kinh người, ở trên phương diện chỉ huy càng lúc càng cay nghiệt. Dọc đường đi không biết bao nhiêu linh thú bị hắn làm thịt, ba tên kim giáp vệ trong tay hắn, quả thực có thể xưng là quỷ thần gặp cũng phải tránh. Dĩ nhiên, túi tiền của Tả Mạc cũng vì vậy mà lớn hơn rất nhiều.
Chứng kiến sự cường đại của Yêu quân, chứng kiến nguyệt tình huyền thủy thú đại biểu cho linh thú sống dưới nước, nhất là ngày ngày chứng kiến sự hoa lệ của ba tên Kim Giáp vệ dưới trướng Công Tôn sư đệ biểu diễn, tràng chém giết phía dưới quả thật làm cho bọn họ không có chút hứng thú.
Ngẫm nghĩ, Tả Mạc quyết định không chờ đợi thêm nữa: "Tới làm cho bọn họ dừng lại thôi".
"Được”Hiển nhiên Công Tôn Sai đối với đối thủ cấp bậc như vậy không hề có nửa điểm để ý. Hai người tựa hồ hoàn toàn quên mất, bọn hắn một người Ngưng Mạch kỳ, một người vẫn còn đang ở Trúc Cơ kỳ, mà hai phe phía dưới, đại đa số đều là tu giả Ngưng Mạch kỳ.
Ba gã kim giáp vệ đứng chống kiếm phía sau Công Tôn Sai thân hình vừa động đã biến mất không thấy bóng dáng.
Ma Phàm cẩn thận duy trì khoảng cách với đối phương, trong khoảng từ năm mươi trượng đến một trăm trượng là phạm vi công kích lý tưởng của hắn. Ở khoảng cách này, kiếm cùng bí quyết của hắn có thể phát ra uy lực lớn nhất.
So với đại đa số tu giả, vận khí của hắn không tệ, nhờ cơ duyên xảo hợp, hắn đạt được một bộ kiếm quyết không trọn vẹn. Bộ kiếm quyết này không có tên, nội dung cũng khuyết thiếu rất nhiều, nhưng nhờ bộ kiếm quyết không trọn vẹn này, hắn có thể sống sót cho đến bây giờ.
Thật là phiền toái! Hắn cẩn thận khống chế tiết tấu, khóe mắt không ngừng liếc về phía đồng bạn, hoàn hảo, đám người này cũng không đến nỗi quá kém, tinh thần khẽ buông lõng. Trước đây, hắn luôn độc lai độc vãng, cho đến khi chứng kiến Yêu quân, nhìn thấy trận chiến không thể nào quên, hắn hiểu ra rằng, một người muốn sống trong loạn thế là không thể.
Hắn nhanh chóng gia nhập vào tiểu đoàn trước mắt, đây là lần thứ mấy liều mạng cùng tiểu đoàn rồi? Hắn cũng không nhớ nữa, Yêu quân vừa đi, Tiểu Sơn giới loạn thành một đoàn.
Bỗng nhiên, ba đạo kim quang đập vào khóe mắt hắn! Có phục binh! Trong lòng tràn ngập hoảng sợ, ngay lập tức, hắn quay đầu bỏ chạy, chân đạp liên tiếp mấy bước, cả người hắn được bao phủ bởi một đám ảo ảnh.
Dựa vào huyễn ảnh thân pháp bảo mệnh!
Đối thủ cách hắn đến sáu mươi trượng đột nhiên chứng kiến đối thủ biến mất, không hiểu là chuyện gì xảy ra.
Ba đạo kim quang, như ba mũi tên nhọn, đâm vào đoàn người đang hỗn chiến.
Ba ba ba! Thanh âm dày đặc như mưa đánh tàu chuối vang lên, rơi vào tai Ma Phàm đang điên cuồng chạy trốn, làm da đầu hắn run lên không ngừng.
Phiền toái rồi! Hắn vẫn tương đối tin tưởng tốc độ bản thân, hắn tu luyện kiếm quyết tuy không trọn vẹn, nhưng lợi hại nhất là huyễn ảnh thân pháp cùng ba chiêu kiếm. Huyễn ảnh thân pháp đã cứu tính mạng hắn vô số lần, trong lòng hắn âm thầm may mắn, may mắn chính mình còn giữ lại lực lượng, nếu không hôm nay bỏ mạng ở chỗ này rồi.
Đang suy nghĩ, đột nhiên, tiếng đánh như mưa to trong tai hắn im bặt.
Cảm giác nguy hiểm mãnh liệt bỗng dâng lên trong lòng hắn, không tốt!
Ầm! Một thân ảnh kim sắc phảng phất trống rỗng xuất hiện trước mặt hắn, tốc độ nhanh đến nỗi mắt thường không thể thấy rõ.
Phiền toái rồi! Chân hắn gập lại, nhanh chóng lao về một phương hướng khác!
Ầm! Trước mặt hắn lại hiện ra một thân ảnh kim sắc.
Da đầu tê dại… Đồng thời phía sau truyền đến một tiếng ầm!
“Ta đầu hàng!”Hắn dứt khoát giơ hai tay lên đầu.
Nhưng mà, hình như đối phương không để ý đến lời của hắn, cổ hắn tê rần, trước mắt tối sầm lại, hôn mê.
Khi hắn tỉnh lại, khẽ thở phào nhẹ nhõm, chính mình còn chưa chết. Mà khi hắn hoàn toàn mở mắt ra, tâm tình vừa được thả lỏng lại khẩn trương- kim nhân!
Hắn nhớ lại chuyện trước khi hôn mê.
Thực phiền! Hắn lúc này mới nhìn rõ hình dáng kim nhân. Cả người là lân giáp màu vàng bao kín không một kẽ hở, dưới ánh mặt trời, lân giáp tinh mịn không ngừng ánh lên kim quang, như nước gợn sóng vàng vậy. Ánh mắt lộ ra từ lân giáp, lãnh đạm xơ xác tiêu điều, Ma Phàm không chút đắn đo, hắn chắc chắn, chính mình chỉ cần có một chút dị động, kim nhân sẽ dùng thanh kiếm đỏ to tổ bố kia chém bay đầu hắn.
A, ông trời ơi! Con ngươi của hắn đột nhiên thẫn thờ.
Thanh kiếm khủng bố bị kim nhân tiện tay chống xuống mặt đất, mặt đất bao quanh thanh kiếm nhanh chóng cháy đen. Tứ phẩm! Là đại kiếm tứ phẩm!
Mã Phàm đơn thương độc mã lâu như vậy, tự nhiên hiểu rõ giá cả thị trường cùng tiêu chí đánh giá pháp bảo.
Thanh đại kiếm này phẩm chất bất phàm, đó cũng không phải điều làm hắn giật mình, bộ lân giáp vô cùng khủng bố trên người họ cũng không làm cho hắn giật mình.
Làm cho hắn kinh ngạc, là trên thân ba người…
Khó trách người ta đuổi được mình, hóa ra lưng đeo thiểm điện lưu quang dực, pháp bải phi hành nổi danh nhất trong hàng tứ phẩm. Nó từng xuất hiện vô số lần trong mơ của hắn, thiểm điện lưu quang dực cùng huyễn ảnh thân pháp kết hợp, a, hắn tin hắn có thể chạy trốn bất cứ tu giả nào dưới Kim Đan kỳ.
Ánh mắt nhìn thoáng qua chuôi kiếm, bao tay mày lam nhạt thêu hình tượng, vạn tượng thủ sáo! Pháp bảo luyện thể tu giả yêu thích nhất, có nó, ngươi dùng bàn tay trần cũng có thể xé nát hổ báo. Suy nghĩ hắn không khỏi hoảng hốt, bên tai vẫn vang lên tiếng đánh như mưa rơi trước khi hôn mê.
Bị vạn tượng thủ sáo điên cuồng đập…
Hắn nhất thời run run, cố gắng tỉnh táo lại.
Nhưng mà khi hắn nhfin qua đai lưng trên người kim nhan, đôi mắt rắn lạnh như băng, không một tia cảm tình làm cho hắn lại căng thẳng một lần nữa!
Xà đồng yêu đái!
…
Ánh mắt hắn vô ý thức nhìn về phía đôi chân gần hắn nhất, đôi giày màu xanh phối hợp cùng lân giáp vàng óng, thật sự quá quái dị. Nhưng khi ánh mắt Ma Phàm nhìn đến hình thanh kiếm nhỏ cùng đồ hình bắc đẩu thất tinh, trong đầu hắn chỉ còn một ý niệm.
Phiền toái lớn!
“Đừng nhìn quanh nữa, ngồi dậy đi”.
Một thanh âm thực trẻ vang lên đằng sau hắn, nghe thấy vậy, hắn vội vàng lồn cồm ngồi dậy.
Đập vào mắt hắn là một khuôn mặt lạnh lùng vô cảm, không chút thay đổi, y như là người chết vậy, hắn chưa từng gặp khuôn mặt nào quái dị như này. Thân hình gày còm, hơn nữa khuôn mặt vô cảm, y như cương thi vậy. Nhưng mà, trên người “cương thi” này là vô số pháp bảo sang quý, Ma Phàm nhanh chóng tỉnh táo lại, hắn từng nghe nói qua, rất nhiều tiền bối có những sở thích quái đản, dở hơi.
Nhưng vị tu giả trẻ tuổi ngồi bên cạnh “cương thi”, bộ dáng thanh tú, trên mặt mỉm cười, vô cùng thân ái.
“Ngươi tên gì?”Cương thi mở miệng hỏi.
“Ma Phàm?”.
“Ma Phiền <phiền toái>?”.
Đã sớm dự đoán được phản ứng của đối phương, Ma Phàm vội vàng giải thích: “Là ma trong chi ma <cây vừng>, phàm trong phàm nhân”.
“A”Cương thi hơi dừng lại chút rồi hỏi tiếp: “Các ngươi vì sao lại tranh đấu?”.
Tả Mạc làm bộ dáng thâm trầm hỏi.
“Bẩm tiền bối, họn họ muốn cướp linh cốc của đám tiểu bối”Mà Phàm không dám giấu diếm trả lời.
“Linh cốc?”Tả Mạc có chút bất ngờ, hắn dựa vào linh cốc trồng trọt kiếm miếng ăn nhiều năm, nhưng chưa từng nghe qua, chuyện nảy sinh xung đột vì linh cốc bao giờ.
“Dạ”Ma Phàm mẫn tuệ cảm nhận được Tả Mạc không tin, vội vàng giải thích: “Tiền bối có điều không rõ, từ khi Yêu quân đến, không biết vì sao, linh khí bản giới loãng dần, không chỉ tu luyện khó tiến cảnh, chỉ sợ qua một đoạn thời gian nữa, cảnh giới còn có thể lùi bậc”.
Tả Mạc vội vàng vận chuyển linh lực, lúc này mới phát hiện, quả như lời Ma Phàm nói, linh khí chung quanh vô cùng loãng. Bản thân hắn có ma văn, tự động hấp thu linh khí, nên không phát hiện ra. Mà Công Tôn Sai trầm mê trong dịch chiến kỳ, Thuần Vu Thành thì lúc nào cũng nghĩ đến nuôi dưỡng linh thú, kim giáp vệ lại không cần tu luyện, cả đám người, không ai phát hiện ra linh khí biến hóa.
Tả Mạc sợ hãi ngây người!