Linh cốc trong khoảng thời gian rất dài trước đây, chỉ dùng để cải thiện thể chất, trợ giúp tăng tốc độ tu luyện. Ngoài ra, chỉ có những tu giả đến Đô Thiên Huyết giới dùng đến. Bởi vậy giá cả linh cốc cũng không cao, bằng không, Tả Mạc đã sớm giàu rồi!
Nhưng hiện tại, linh khí Tiểu Sơn giới loãng đi, tầm quan trọng của linh cốc nhanh chóng hiện ra. Có thể cung cấp linh khí chỉ có tinh thạch, linh thực cùng linh đan. Tinh thạch tuy rằng phong phú, nhưng bởi vì cần loại bỏ tạp chất, không thể sử dụng trường kỳ được. Mà linh đan do linh thảo luyện chế thành, giá cả sang quý.
Có thể hấp thu hoàn toàn linh khi trong linh thực hơn nữa không có thương tổn gì với thân thể, sử dụng trường kỳ có thể chậm rãi cải thiện thể chất, linh cốc là loài phổ thông nhất trong linh thực, hơn nữa, cho dù không luyện thực, tu giả phổ thông cũng có thể thoải mái ăn.
Trong đầu Tả Mạc hiện lên rất nhiều ý niệm. Tiểu Sơn giới linh khí biến loãng từ khi Yêu quân đi qua, như vậy, không hề nghi ngờ, nhất định là Yêu quân giở trò. Nhưng mà, cho dù biết Yêu quân giở trò quỷ, Tả Mạc cũng không thể không sợ hãi sự cường đại của Yêu quân. Tiểu Sơn giới dù là một tiểu giới, nhưng có thể cái biến linh khí của một giới, uy năng như này đủ để hắn ngưỡng mộ.
Sợ hãi cùng ngưỡng mộ quanh quẩn đầu hắn, hắn bắt đầu suy nghĩ đến những phản ứng dây chuyền. Từ khi trồng linh cốc, hắn thường nghe âm khuê, dần dần học được làm sao phân tích những thông tin phức tạp thành những thông tin nhỏ, tìm tin tức có ích cho mình. Hắn biết rõ, bản thân mình là một tiểu nhân vật, muốn sống sót trong loạn thế, phải biết tránh hại tìm lợi.
Nếu như tình huống thêm xấu, Tiểu Sơn giới sẽ thành Đô Thiên Huyết giới thứ hai, không còn linh khí, đối với tu giả sẽ trở thành ác địa, Tiểu Sơn giới sẽ biến thành sân nhà của yêu ma.
Tả Mạc không biết yêu ma dùng thủ đoạn gì, cũng không biết biến đổi như này có thể đảo ngược được hay không, nếu có thể, vậy tốt rồi, nếu không thể, vậy tình trạng tu giả không mấy khả quan! Trong hoàn cảnh không có linh khí, sức chiến đấu tu giả sẽ giảm mạnh, mà yêu ma như cá gặp nước, so sánh bên ngắn bên dài, bất lợi cho tu giả không ngừng tăng thêm. Yêu ma chỉ cần như tằm ăn, lần lượt đi qua những tiểu giới, tu giả không thể không dần dần rút lui.
Chết tiệt!
Tả Mạc cảm giác tim mình đập nhanh, mạnh hơn! Được rồi, đừng buồn lo vô cớ, những đại môn phái hẳn sẽ không ngồi yên chờ chết, ngàn năm trước, không phải tu giả chiến thắng yêu ma sau, lần này nhất định sẽ như vậy!
Tả Mạc cố gắng làm cho bản thân thoải mái. Ý nghĩ hắn chuyển tới bản thân, đại sự này, liên quan chóa gì đến mình, mạng nhỏ quan trọng hơn!
Giá trị linh thực phu chắc chắn tăng, ít nhất, không cần lo lắng chết đói… Không biết vì sao, ý nghĩ này lóe lên trong đầu hắn.
Trật tự của Tiểu Sơn giới tan vỡ, cần mau chóng ly khai nơi này. Hắn có thể cảm nhận sâu sắc, tại tiền tuyến, lực lượng cá nhân thật nhỏ bé, không đáng kể, không chỉ không thể quyết định được chiến cuộc, mà ngay cả tính mạng của bản thân cũng khó nắm giữ.
Trong loạn thế, nhân mạng như cỏ rác. Ma Phàm lo sợ, cương thi tiền bối đang trầm tư, vẫn chưa nói lời nào, không khí theo đó trở nên trầm trọng nặng nề, áp lực vô hình đè ép làm hắn nơm nớp lo sợ. Hắn có thể nghe rõ tiếng tim đập của mình, miệng lưỡi hắn khô khốc.
“Vì sao các ngươi không rời khỏi Tiểu Sơn giới?”Cương thi tiền bối đột nhiên lên tiếng. Tả Mạc rốt cuộc mở miệng, Ma Phàm cảm thấy sắp hít thở không thông rồi thì đột nhiên một ngụm không khí tiến vào.
“Bẩm tiền bối, không phải tiểu bối không muốn rời Tiểu Sơn giới, chỉ là giới hà đi Thiên Thủy giới đã bị người nắm giữ. Muốn qua giới hà phải nộp đủ tinh thạch cùng linh cốc”.
Tả Mạc nhanh chóng hiểu ra, không khỏi thầm nghĩ, những người này ngoan độc hơn mình nhiều, Tiểu Sơn giới chỉ có hai giới hà, một đi Thiên Nguyệt giới, một đi Thiên Thủy giới. Nếu bịt lối đi Thiên Thủy giới, Tiểu Sơn giới sẽ thành ngõ cụt, không ái dám đi Thiên Nguyệt giới.
“Không ai phản kháng sao?”.
Ma Phàm cười khổ nói: “Nắm giữ giới hà là môn phái lớn nhất Tiểu Sơn giới Minh Tiêu phái”.
Tả Mạc nghe vậy, không khỏi lắc đầu, sinh ý không phải làm như này! Việc buôn bán, ngươi cầu ta nguyện, giảng là nhu cầu, kiếm là tinh thạch, trật tự Tiểu Sơn giới hỗn loạn như này, có hơn nửa trách nhiệm thuộc về Minh Tiêu phái. Những tu giả không thoát được Tiểu Sơn giới, chỉ có thể không ngừng sống mái với nhau, cướp tinh thạch, linh cốc của người khác. Mỗi người đều tưởng, chỉ cần cướp được là có thể rời đi địa phương chết tiệt này rồi!
Về phần những người còn lại, chỉ có một kết cục duy nhất! Phát tài nhờ chiến tranh, Tả Mạc cũng không cảm thấy gì, nhưng cách làm của Minh Tiêu phái làm hắn hết sức phản cảm.
Hành vi của Minh Tiêu phái là bức người đến tuyệt cảnh, là chơi với lửa, chỉ cần có chút vô ý, rất có thể bọn họ cũng bị kéo vào. Nhưng mà, từ việc này cũng có thể nhìn ra bọn họ hoàn toàn tin tưởng vào bản thân.
Đương nhiên, Tả Mạc còn chưa đến nỗi nhàn hạ đi quản chuyện người khác, chỉ là Minh Tiêu phái nắm giới hà đi Thiên Thủy giới, cản trở đường ly khai Tiểu Sơn giới của bọn họ.
Minh Tiêu phái bỏ qua cho mình? Không có khả năng, hắn cùng bọn họ không quen không biết, bọn họ sao có thể bỏ qua cơ hội phát tài được.
Xông vào? Có khả năng sao? Đừng nhìn Công Tôn Sai sư đệ chỉ huy ba kim giáp vệ nhẹ nhàng đánh hơn mười tu giả Ngưng Mạch kỳ, Minh Tiêu phái là đại môn phái, lực lượng trên tay họ không phải vài người có thể chống lại.
Hay là nộp tinh thạch? Tinh thạch Tả Mạc có, nhưng hắn nghĩ, chính mình trong mắt người khác sẽ biến thành dê béo. Đổi là mình, nếu nhìn thấy dê béo to tròn như vậy, không lột sạch sao được, làm sao có thể thỏa mãn chỉ với tinh thạch chứ!
Phương án này nhanh chóng bị Tả Mạc loại bỏ.
Như vậy, chỉ còn một biện pháp! Giết mà qua! Muốn giết ra ngoài, dựa vào ba người bọn họ là không thể, như vậy cần mở rộng lực lượng trong tay, chỉ cần mang theo một lực lượng đối phương không thể khinh thường, Minh Tiêu phái khẳng định không lưỡng bại câu thương, rất đơn giản, đám người Tả Mạc hai bàn tay trắng, còn Minh Tiêu phái lại ngồi chờ thu hoạch.
Mà Phàm trăm nghĩ ngàn nghĩ cũng không nghĩ nổi, chỉ vài câu nói của hắn, trong đầu Tả Mạc đã xuất hiện nhiều ý nghĩ như vậy.
Tả Mạc hỏi một chút tin tức về Thiên Thủy giới hà, quả nhiên, Thiên Thủy giới hà được Minh Tiêu phái phòng thủ nghiêm mật, đoạn tuyệt hoàn toàn tia may mắn trong lòng hắn. Vốn hắn còn suy nghĩ, liệu có thể dùng Tảo Hạch thuyền tiềm hành đi qua không.
Tả Mạc đang định hỏi ý kiến Công Tôn Sai sư đệ, nhưng khi hắn nhìn thấy ánh mắt cuồng nhiệt cùng phấn khởi của sư đệ, hắn đã rõ.
Tên này là phần tử cực đoan hiếu chiến! Trong lòng thầm nhủ một câu, hắn tìm đến Bồ yêu: “Có biện pháp nào làm cho bọn họ nghe lời không?’.
Đôi huyết đồng Bồ yêu nhấp nháy, cười hắc hắc: “Rất nhiều, tu giả các ngươi sử dụng nhiều nhất là cấm chế”.
“Cấm chế?”Tả Mạc có chút hiếu kỳ hỏi.
“Chẳng có gì là kỳ quái cả”Bồ yêu một bộ không trách ngươi ít hiểu biết: “Thủ đoạn này thường dùng trên người tu nô, nhưng có những môn phái nghiêm khắc, cũng dùng trên người đệ tử, đề phòng đệ tử làm phản”.
“Thật đáng sợ!”Tả Mạc cả người run lên, hắn hoàn toàn không thể tượng tượng nổi, khi vừa vào môn phái đã bị nhập cấm chế.
“Vậy ngươi có cần hay không?”.
“Cần”Tả Mạc chỉ do dự trong chốc lát đã đưa ra quyết định. Không phải là vấn đề người chết ta sống, không việc gì phải lo nghĩ cả, trước cứ qua giới hà rồi tính. Cấm chế tuy rằng vô nhân đạo, nhưng đây là biện pháp hữu hiệu nhất, cũng không còn nhiều thời gian cho hắn nữa rồi!
Tả Mạc cũng không muốn khi Yêu quân đến, chính mình còn ở lại Tiểu Sơn giới. Thật thần kỳ, Bồ yêu lần này vô cùng thẳng thắng, truyền cho Tả Mạc vài loại cấm chế.
Cấm chế cũng không đơn giản, nhất là với Tả Mạc tu vi Ngưng Mạch kỳ nhất trọng thiên. Hắn mất thật nhiều sức lực mới miễn cưỡng học được, đây là còn nhờ thần thức hơn người của hắn, nếu không, bình thường ở tu vi này, căn bản không thể sử dụng cấm chế.
Thương cảm cho Ma Phiền thành vật thí nghiệm.
Ngay khi Tả Mạc đánh bất tỉnh hắn hạ cấm chế, trong thức hải, Bồ yêu tràn đầy nghiền ngẫm nhìn.
“Ngươi, cũng rất đáng chờ mong a!”Hắn ngẩng đầu lên, đôi huyết đồng yêu dị như biển máu quay xuống mộ bia, nhẹ nhàng nói: “Chủ nghĩa thực dụng lớn như nào a! Thực sự chờ mong! Hắn đã được định sắn sẽ không đi con đường của ngươi, con đường ngu xuẩn đần độn tự hủy diệt mình!”.
Mô bia tĩnh lặng không chút động tĩnh.
Đạo cấm chế cuối cùng được bày ra, Tả Mạc mệt phờ râu trê, hắn bày ra xuống cấm chế, tất cả đều là tu giả Ngưng Mạch kỳ, tổng cộng mười sáu người.
“Còn lại đều giao cho ngươi”Nói xong, linh lực Tả Mạc hao gần như sạch, hắn lập tức lấy ra tinh thạch, sa vào nhập định.
“Không thành vấn đề!”Công Tôn Sai ngẩng lên khuôn mặt tuấn mỹ, nhe răng ra cười, trong mắt lấp lánh quang mang hưng phấn.
Ma Phàm chỉ cảm thấy hàn khí chạy dọc sống lưng.
Thiên Nguyệt giới, Hoang Mộc tiều.
“Tiểu thư, quân đoàn thứ mười ba của Hạ Viêm tướng quân dã đi đến giới hà Minh Đào giới, quân đoàn thứ sáu đã đi đến giới hà thông Nam giới, hai đội quân không phát hiện mục tiêu khả nghi nào”Trung niên nhân cung kính nói.
“Bọn họ làm rất tốt”Mộc Hi thản nhiên nói: “Lưới đã buông, còn lại chỉ cần chậm rãi tra xét thôi”.
“Vâng!”Trung niên nhân nghiêm nghị tuân mệnh, do dự một chút, hắn nói: “Tiểu thư, chúng ta phát hiện vết tích của ma”.
“Ma?”Viêm Phong đứng ở một bên sắc mặt kinh ngạc, không khỏi lên tiếng.
Ánh mắt Mộc Hi trầm xuống, ngẩng đầu lên hỏi: “Điều tra ra là ai chưa?”.
“Có thể xuyên qua khe hở Huyết giới, chỉ có thống lĩnh”Nét bất ngờ trên mặt Viêm Phong không chút tan biến: “Là Nguyệt Ma giáo sao? Hắn tới đây làm gì? Chẳng nhẽ là chung mục tiêu với chúng ta?”.
“Vì sao không thể?”Mộc Hi liếc mắt nhìn Viêm Phong nói: “Ngươi còn để sót một khả năng, ví như Thực Ma thống lĩnh phong ấn thực lực chính mình”.
Trung niên nhân tái mặt lại.
“Lập tức điều tra rõ”Mộc Hi nói đầy quả quyết: “Dù hắn là Chân Ma thống lĩnh cũng không cần lo, hay nhất là có liên hệ với hắn, hắn có thể giúp chúng ta không ít”.
“Vâng”Trung niên nhân tuân mệnh.
Nhìn thấy nét sầu lo trên gương mặt thủ hạ, Mộc Hi nhoẻn miệng cười nói: “Không cần lo lắng quá mức, dù là Nguyệt Ma giáo hay Chân Ma thống lĩnh, bọn họ và chúng ta có chung một địch nhân”.
Dung nhan Mộc Hi chỉ có thể tính là thanh tú, nhưng nụ cười này, phảng phát chứa lực lượng, làm cho tâm thần thuộc hạ bình tĩnh xuống.
“Tiểu thư dạy phải”Trung niên nhân cười nói.