Tả Mạc nhìn về mười gương mặt xa lạ trước mặt, có vài người sợ hãi, nhưng càng nhiều là kiệt ngạo bất tuân. Trong đầu hắn đang suy nghĩ làm thế nào mới có thể trấn trụ mấy tên này đây. Hiện tại Tiểu sơn giới như một cái lồng giam, một cái đấu trường, tu giả có thể sống đến hiện tại không phải là kẻbình thường.
“Kể từ hôm nay, ta chính là lão bản của các ngươi, đại lão bản”Lời nói đầu tiên của Tả Mạc cũng không gây ra bất luận phản ứng nào, trong mắt của mọi người chính là xem thường. Trong mắt bọn họ Tả Mạc tu vị chỉ là Ngưng Mạch kỳ nhất trọng thiên, không đủ tư cách để cuồng vọng trước mặt bọn họ.
Tả mạc cũng không bận tâm, tiếp tục nói tiếp: “Tin tưởng rằng các ngươi đã cảm nhận được tư vị cấm chế. Ta cũng không muốn dài dòng, mục đích của ta rất đơn giản chính là giới hà. Về phần phế vật nghèo mạt rệp như các ngươi, ta không có nhiều hứng thú”.
Tuy lời nói rất khó nghe, nhưng không ít người giảm đề phòng trong lòng xuống. Trước mắt, cái tên mặt không chút biểu tình này xác thực có tư cách nói như vậy. Tảo Hạch thuyền hiển nhiên là một kiện tinh thạch pháp bảo hiếm thấy, mũi thuyền có bảy thanh đinh triện văn đỏ tươi chi chít trên thân đinh, bén nhọn như ngà voi, như là một con cá sấu mở to mồm máu vậy, tựa hồ cảm thấy được mùi máu tươi nhàn nhạt. Thân thuyền hẹp dài duyên dáng, điện mang thỉnh thoảng lóe lên trên linh tráo gắt gao bao lấy thân thuyền.
Nhìn lại ba gã kim giáp vệ trên người pháp bảo phi kiếm hoa lệ sáng chói, mỗi người nhìn thấy đều không kìm hãm được liều mạng chảy nước miếng. Nếu như trong cơ thể bọn họ không bị hạ cấm chế, những người này cho dù có bỏ mạng, đều sẽ nhào đến.
Mười kẻ này là những người giàu nhất trong đám tù binh, nhưng đối mặt với xa hoa, cũng ngại mở bách bảo túi của mình ra.
“Mong muốn mọi người ở cùng nhau khoái trá, tất nhiên, lấy trình độ của các ngươi, thật sự khó có thể làm ta hài lòng”Tả Mạc tràn ngập khinh bỉ nói: “Nhìn các ngươi xem, như đàn ong vỡ tổ vậy, còn không bằng cả lưu phỉ, không có chút kỹ thuật nào cả. Từ hôm nay trở đi, các ngươi phải nhớ kỹ, quần ẩu, là một hành động yêu cầu kỹ thuật cao!”.
“Các ngươi rất may mắn đấy”Tả Mạc chỉ vào Công Tôn Sai bên cạnh mình nói: “Đây là Công Tôn Sai tiên sinh, chiến tướng ưu tú nhất Thiên Nguyệt giới, hắn sẽ dạy các ngươi môn học nghệ cao thâm này”.
Công Tôn Sai ngại ngùng cười cười, nhưng mặt không đỏ. Ngược lại Thuần Vu Thành nghe mà trợn mắt há hốc mồm, thổi da trâu cũng có chút quá…
Ánh mắt những người này nhìn về phía Công Tôn Sai không còn chút khinh thường nào, chỉ có sợ hãi thật sâu. Tốt, Tả Mạc tương đối thỏa mãn, xem ra Công Tôn Sai sư đệ đã thành lập đủ uy vọng trong lòng đám người này.
Trong việc buôn bán, có thể chèn ép giá cả một chút nhưng cũng phải cho đối phương ít ngon ngọt, để đối phương tích cực hợp tác.
“Các ngươi sẽ thoát thai hoán cốt ở đây, các ngươi cũng bắt đầu nhân sinh mới, không cần lo lắng nửa đêm bị đánh lén, các ngươi cũng không cần lo lắng làm như nào chạy trốn”Tả Mạc quơ quơ cánh tay: “Các ngươi không cần lo lắng gì cả!”.
“Các ngươi chỉ cần lo lắng, các ngươi có làm cho Công Tôn Sai tiên sinh hài lòng hay không, vậy thôi”.
Tả Mạc không để ý lồi lõm, nói ra câu tổng kết: “Chúng ta sẽ san bằng giới hà!”.
Tả Mạc tự cảm thấy diễn văn tốt đẹp, nhanh chóng gạt đoàn người qua một bên, cùng bàn bạc với Công Tôn Sai: “Muốn hình thành sức chiến đấu cho đám người này, cần bao lâu?”.
“Không biết”Công Tôn Sai than thở: “Chúng ta đều là người mới”.
Tả Mạc rất là đau đầu, Công Tôn Sai sư đệ nói không sai, tất cả mọi người đều là người mới, không ai có kinh nghiệm cả. Công Tôn Sai bổ sung thêm một câu: “Theo quy tắc dịch chiến kỳ, huấn luyện đội ngũ mới cần ít nhất một năm mới có thể hình thành sức chiến đấu cơ sở. Hơn nữa, dịch chiến kỳ của sư huynh luyện chế là yêu ma hệ, không có tu giả hệ, đệ cần chậm rãi tìm tòi”.
“Chúng ta không có nhiều thời gian như vậy”Tả Mạc lắc đầu nói, hắn không tin, Yêu quân sẽ cho bọn họ thời gian một năm.
Công Tôn Sai suy nghĩ một chút rồi nói: “Như vậy chỉ có đề cao cường độ huấn luyện, có lẽ còn một biện pháp, dùng số lượng bù đắp chất lượng”.
“Số lượng… Xem ra chúng ta cần lập một doanh địa tạm thời rồi”Tả Mạc trầm ngâm một lúc rồi nói.
Tả Mạc tuyển chọn một sơn cốc, trước đây, chỗ này thuộc về một môn phái nhỏ, nhưng hiện tại, đã sớm thành đất vô chủ. Sở dĩ chọn nơi này vì ở đây có linh mạch. Tiểu Sơn giới linh khí biến loãng, khẳng định linh mạch xảy ra vấn đề, Tả Mạc muốn tận mắt chứng kiến, linh mạch rốt cuộc bị làm sao.
Dọc theo đường đi, bọn họ gặp vài đám tu giả, tất cả đều bắt giữ. Từ đầu là kim giáp vệ động thủ, sau Công Tôn Sai sư đệ chỉ huy đám tù binh đi vây bắt. So với hiệu suất cao kinh người của ba kim giáp vệ, đám tu giả Ngưng Mạch kỳ này hiệu suất kém đến cực điểm.
Công Tôn Sai sư đệ dù sao cũng mới làm quen, không thể tránh khỏi sai lầm, nên hắn không chút tức giận. Tả Mạc cũng biết vội không được, đơn giản là giảm tốc độ xuống, dù sao có kim giáp vệ cùng Tảo Hạch thuyền áp trận, không cần lo lắng vấn đề an toàn. Khó có cơ hội thực chiến luyện binh như vậy, không lợi dụng thì thật quá đần đi!
Công Tôn Sai rất nhanh liền thể hiện ra thiên phú kinh người của hắn trong phương diện chỉ huy, từ ban đầu không hề có kết cấu, đến khi vào nề nếp, bài bản hắn hoi, tốn mất đúng mười ngày.
Hơn mười ngày, đội ngũ đã mở rộng đến bốn mươi người, tu giả Ngưng Mạch kỳ hai mươi tám người, tu giả Trúc Cơ kỳ mười hai người. Tả Mạc rất nhanh phát hiện ra, bố trí cấm chế không phải không có tổn hại, bố trí một đạo cấm chế cần đưa một tia thần niệm vào trong cơ thể đối phương, mỗi khi bố trí cấm chế, thần thức Tả Mạc lại yếu đi một phần.
Chuyện này cũng không thể trách được, trên đời không có bữa cơm nào là miễn phí, cũng chỉ có quái thai như hắn mới có thể bố trí cấm chế trước Kim Đan kỳ.
May mắn chính là, dọc đường, bọn họ không gặp tu giả nào. Theo lời Ma Phàm, Tiểu Sơn giới hiện tại vô số tiểu đoàn thể, mà đoàn đột đạt nhân số mấy trăm người cũng có vài đội. Tả Mạc rất kỳ quái, nếu đoàn đội đã đạt đến trăm tu giả, sao còn không xông qua giới hà? Sau mới rõ, Minh Tiêu phái canh gác giới hà có cao thủ Kim Đan kỳ tọa trấn!
Tả Mạc bị dọa ngã ngửa, thảo nào, người ta nắm chắc như vậy, ra là có tu giả Kim Đan kỳ tọa trấn. Tin tức này làm độ khó vượt giới hà tăng vọt.
Ngưng Mạch tam trọng thiên, khác biệt là linh lực trong cơ thể. Nhất trọng thiên đỉnh, linh lực khoảng mười tinh mà nhị trọng thiên đỉnh, linh lực trong cơ thể khoảng ba mươi tinh. Tam trọng thiên đỉnh, linh lực lên tới chín mươi tinh.
Dưới trướng Tả Mạc có hai mươi tám tu giả Ngưng Mạch kỳ, đạt tới nhị trọng thiên chỉ có ba người, còn lại đều là nhất trọng thiên. Nói như vậy, một tu giả Ngưng Mạch kỳ tam trọng thiên có thể đấu với mười tên nhất trọng thiên, hay ba kẻ nhị trọng thiên. Đương nhiên, đây thuần túy là lý luận, thực tế phức tạp hơn nhiều, còn phụ thuộc vào pháp quyết, phi kiếm, pháp bảo, còn có chiến thuật nữa.
Thế nhưng một gã Ngưng Mạch kỳ chống lại Kim Đan kỳ, chỉ có đường chạy trối chết, cái gì mà nghịch chuyển, lấy yếu thắng mạnh, tất cả tuyệt đối không thể xảy ra. Chênh lệch giữa Kim Đan kỳ cùng Ngưng Mạch kỳ không phải linh lực nhiều hay ít, mà là lý luận về linh lực nông hay cạn. Trong quá trình kết thành kim đan, tu giả lĩnh ngộ thiên đội, thể ngộ càng sâu với linh lực.
Cùng một loại pháp quyết, sau khi kết đan cùng trước khi kết đan, uy lực chênh lệch một trời một vực.
Biện pháp tu giả Ngưng Mạch kỳ đối phó tu giả Kim Đan kỳ chỉ có một, quần ẩu! Về phần cần bao nhiêu người mới có thể quần ẩu thành công, Tả Mạc không rõ, mà Công Tôn Sai sư đệ cũng không rõ.
Tả Mạc không thể làm gì khác là hỏi Bồ yêu.
“Quần ẩu? Cũng được”Bồ yêu vuốt cằm: “Cần xem trình độ đối phương như nào, pháp bảo ra sao, cũng cần nhìn các ngươi phối hợp như nào nữa”.
“Nếu như là Yêu quân?”Tả Mạc hỏi.
“Tu giả Kim Đan kỳ phổ thông thì một trăm dạ la yêu, nếu như người chỉ huy không quá kém, hẳn không có vấn đề gì”Bồ yêu suy nghĩ một chút rồi nói.
Tả Mạc thở dài một hơi, cũng may, không phải là hoàn toàn không có hi vọng.
Hắn đương nhiên biết, nhóm người này không thể sánh được với Yêu quân, nhưng có thể tăng số lượng để bù lại. Một trăm người không được, vậy hai trăm, ba trăm người thì sao. Hắn lo lắng nhất là cả số lượng cũng không thể bù lại được.
“Vì sao linh khí Tiểu Sơn giới biến loãng đi?”Tả Mạc hỏi Bồ yêu.
“Có rất nhiều thủ pháp, như là yêu trùng phệ linh, hay hắc tuyến cô, phệ linh là một đặc tính của yêu ma”.
“Có biện pháp hồi phục không?”.
“Trừ phi mời tu giả Nguyên Anh kỳ động thủ, thêm mười năm tĩnh dưỡng nữa”.
“Nguyên Anh kỳ…”Tả Mạc yên lặng không nói được lời nào, cho tới bây giờ, tu giả lợi hại nhất hắn gặp mới là Kim Đan kỳ, muốn chuyển hoán linh mạch, không ngờ cần tu giả Nguyên Anh kỳ, cái này quá trực tiếp phán án tử hình.
Nguyên Anh kỳ mới có thể ứng đối, Tả Mạc không cảm thấy bản thân mình có thể thành công. Nhưng mà, hắn vẫn quyết định lập doanh trại tại sơn cốc này, ít nhất chỗ này hoàn cảnh không tồi…
Tả Mạc lấy được một bó lớn biện pháp luyện quân của Yêu Ma quân ném cho Công Tôn Sai. Bồ yêu không ngờ còn hảo tâm nhắc nhớ Tả Mạc, những thứ này đều là đồ cổ cả nghìn năm rồi, nên cẩn thận tham khảo lại.
Bồ yêu đột nhiên chuyển biến làm cho Tả Mạc khó mà quen được. Nhưng việc Bồ yêu tiếp tục hấp thu địa khí, làm hắn vừa mới có cảm giác khác lạ nhanh chóng khắc sâu cảm nhận cảm giác cũ, sống không bằng chết!
Tuy biết rõ đối với bản thân có lợi, nhưng hắn khóc không ra nước mắt! Nghịch hút địa khí luôn hút đến giọt cuối cùng…
Ma Phàm khẩn trương đứng trước mặt Công Tôn Sai, trong mắt hắn công tử tuấn tú như nhược này trình độ độc ác có thể khiến bất cứ yêu ma nào xấu hổ mà chết. Không ai dám cãi lời hắn, bọn họ là những kẻ hung ác, kiệt ngạo nhất, nhưng trước mặt hắn, tất cả đều là những con mèo nhỏ nhu thuận.
“Biểu diễn tất cả những gì các ngươi có, không được giữ lại thứ gì”Mệnh lệnh của Công Tôn Sai cũng không phức tạp.
“Vâng”Ma Phàm bắt đầu chậm rãi học được làm thủ hạ Công Tôn Sai như nào yên ổn. Rất đơn giản, Công Tôn Sai nói gì, làm cái đấy, đạt được yêu cầu như vậy vạn sự đại cát.
Ma Phàm bắt đầu biểu diễn pháp quyết, cũng may hắn không môn không phái, chỉ có vài loại pháp quyết, rất nhanh đã biểu diễn xong. Công Tôn Sai vô cùng hứng thú với huyễn ảnh thân pháp cùng ba chiêu kiếm của hắn nên bắt hắn diễn đi diễn lại mấy lần liền.
Ma Phàm một mực lo lắng, nếu như lão đại coi trọng kiếm quyết, bắt chính mình nộp lên thì làm sao bây giờ? Nhưng rất nhanh, hắn liền phát hiện, lo lắng của mình là dư thừa, Công Tôn Sai cúi đầu ghi chép gì đó, lệnh cho hắn quay về tự huấn luyện.
Ngày thứ hai, Ma Phàm kinh hồn táng đảm đón nhận ngọc giản trên tay Công Tôn Sai đang cười gian mãnh nhìn mình, mới nhìn lướt qua, rất nhanh khuôn mặt nhỏ nhắn của hắn không khác màu đất là bao!