Nhiều người chiến đấu, tất nhiên phải quần chiến, đã gọi là quần chiến phải có cách đánh của quần chiến.
Theo lý giải của Tả Mạc, trông cậy vào một người hai năm trước còn đang nghiên cứu linh cốc, chưa từng nghiên cứu qua chiến thuật gì như hắn, đó là vô nghĩa. Nếu nói đến quần chiến hắn cũng có chút lý giải thực tế. Số lượng ngoại môn đệ tử đông đảo, tốt xấu lẫn lộn, chuyện bắt nạt kẻ yếu tự nhiên không ít. Hơn nữa phe phái nhỏ san sát, đánh nhau tuy rằng không phải ngày nào cũng có, nhưng thường thường vài ngày lại có một trận.
Hắn cũng coi như gặp qua nhiều trận, rút ra được vài điểm. Người đông thế mạnh, đây là nội dụng căn bản nhất, không có nhiều người ư, vậy đừng xưng “quần”. Lấy đông thắng ít, đây mới chuyện thường thấy nhất.
Thứ nhì đó là hai chữ “dũng ngoan” (dũng cảm, ngoan độc). Dũng cảm không sợ, đối phương nhiều người cũng dám đi tới liều mạng. Phàm là người không sợ chết thì vô cùng dũng mãnh, trong chiến đấu đại khai tứ phương, người khác căn bản không dám tới gần. Cao thủ cũng phải sợ kẻ liều mạng! Về phần ngoan, đó chính là hạ thủ phải tàn nhẫn. Hễ động thủ, không cần phải lo trước lo sau, sợ hãi rụt rè. Nếu đủ ngoan độc chỉ cần bên mình có vài người, đối phương cũng cảm thấy khiếp vía.
Một điều kiện nữa là ăn ý. Nội dung quan trọng của quần chiến chính là lấy nhiều đánh ít, làm như thế nào để có thể lấy nhiều đánh ít? Cái này cần phối hợp ăn ý. Cùng một số người, phối hợp ăn ý có thể thằng đám ô hợp đông gấp đôi gấp ba, đây cũng là chuyện bình thường.
Cuối cùng đó là trang bị phù hợp. Nhìn Linh Anh phái, quả thực là thuyết minh hoàn mỹ nhất. Cho dù là pháp bảo phi kiếm tốt đến đâu, cũng phải xem người thi triển. Kẻ ngu ngốc cầm pháp bảo thì vẫn là kẻ ngu ngốc.
Tổng kết những điểm này, tâm tư Tả Mạc cũng mạnh bạo hẳn lên. Nếu cần nhiều người từ từ sẽ thu gom được. Về phần bí quyết “dũng ngoan”, Tả Mạc cũng hiểu được nhóm người này tâm tình vô cùng bất đắc dĩ, chỉ là bị hắn hạ cấm chế mới bị bức bách đi theo.
Nói về phối hợp ăn ý, thực ra cũng không cần quá lo lắng, điểm này cứ giao cho Công Tôn Sai sư đệ. Cho dù hắn nhúng tay vào cũng không có khả năng tốt hơn.
Chuyện hắn nên suy nghĩ, chỉ còn lại chỉ còn là trang bị. Các loại pháp bảo hắn tuy rằng có không ít, nhưng cũng sẽ không thể so sánh bới chính đám người này tìm trăm phương ngàn kế kiếm về. Hắn chỉ có thể nghĩ cách thêm vào một hai kiện, lại nói thứ hắn nghĩ tới đúng là thứ tốt.
Âm Hỏa châu! Uy lực của Âm Hỏa châu tự nhiên không cần nói, tuy chưa thử qua tác dụng với Kim Đan kỳ nhưng dưới Kim Đan kỳ tuyệt đối không thành vấn đề. Cho dù là tu giả Kim Đan kỳ, một viên ném không chết, vậy thì hai viên, thực sự vẫn không được, mọi người cùng nhau ném, mỗi người tám viên mười viên, dù là Kim Đan kỳ cũng chịu không nổi!
Tuy có chút không thể xác đinh, nhưng trong lòng hắn đã có vài phần chờ mong.
Trước đây hắn vẫn lo lắng chuyện bản thân có thể luyện chế Âm châu truyền ra ngoài, hiện tại đối diện sinh tử, phương diện cố kị này đã sớm bị bỏ qua. Truyện này truyền ra đích xác có thể khiến cho người khác động tâm, nhưng đây là chuyện sau này. Nếu không vượt qua được qua được Tiểu Sơn giới, như vậy chỉ có đường chết, cũng chẳng cần lo chuyện sau này nữa.
Việc này khiến tinh thần hắn đại chấn, hắn kiểm kê một chút Âm Hỏa châu trên người, còn khoảng hơn mười viên. Hắn lắc đầu ngao ngán, số lượng này không đủ. Đối phó với tu giả Ngưng Mạch kỳ, cho dù là lợi hại gấp mười lần bình thường Tả Mạc cũng không lo, nhưng đối phương lại là Kim Đan kỳ!
Thế nhưng tên kia lại chính là Kim Đan kỳ! Nghĩ đến đây cũng đủ khiến chiến ý toàn bộ bay sạch. Người khác có thể còn không rõ lợi hại của Kim Đan kỳ, Tả Mạc lại như thế nào không rõ? Tân Nham sư thúc cho hắn nếm quả đắng nhiều vô kể, thực lực tu giả Kim Đan kỳ hắn cũng có chút lãnh hội. Nếu là một mình hắn, đừng nói là dùng Âm Hỏa châu, cho dù là lợi hại gấp mười Âm Hỏa châu Tả Mạc cũng tuyệt đối không tin mình có thể đả thương Tân Nham sư thúc. Bởi vì hắn căn bản không thể thấy nổi thân hình Tân Nham sư thúc.
Nếu là quần đấu mà nói, Tả Mạc cân nhắc cũng có vài phần cơ hội. Trong hỗn chiến, pháp bảo phi kiếm nhiều vô kể, Âm Hỏa châu trước khi phát động cũng không gây chú ý. Một chiêu không thể sát địch, rất dễ gặp bất lợi.
Tả Mạc đem vấn đề này hỏi Bồ yêu, trong mọi người chỉ duy nhất gia hỏa này từng giao thủ với cao thủ Kim Đan kỳ.
“Cách này của ngươi cũng có chút ý tứ”Bồ yêu lộ ra biểu tình hứng thú.
Vừa nhìn biểu tình của Bồ yêu, Tả Mạc chỉ biết có hi vọng: “Muốn có Âm Hỏa châu cần phải có Âm châu, hiện tại đi đâu mới tìm được âm châu?”.
“Phải tìm được một nơi có âm sát mới được”Bồ yêu cũng không có biện pháp gì: “Ngươi tìm người quen thuộc địa phương này đến hỏi một chút”.
Nghe Bồ yêu nói vậy, Tả Mạc liền biết phụ cận khẳng định không có âm sát, bằng không với năng lực của Bồ yêu, lập tức có thể rõ ràng phương vị. Hắn không thể làm gì khác hơn là đi hỏi mấy người Tiểu Sơn giới xem bọn hắn có biết nơi nào có âm sát.
Khi hắn đi vào trận doanh, bị khí thế ngút trời của cảnh tượng huấn luyện trấn trụ. Hơn hai mươi tu giả Ngưng Mạch Kỳ đồng thời tu luyện, thanh thế kinh người, khiến tim hắn nảy lên bình bịch. Qua một lát sau, hắn mới hồi phục tinh thần, thấy Công Tôn Sai cùng Ma Phàm ở một góc, vội vàng chạy đến.
Mới vừa tới gần hắn nghe được Công Tôn Sai răn dạy Ma Phàm.
“Vừa rồi ngươi không nên di chuyển như vậy, phải nhớ kỹ tác dụng của ngươi, vị trí của ngươi không được cố định, cần phải linh hoạt. Rõ chưa? Cần linh hoạt! Nhằm vào khoảng trống giữa bọn họ, tìm kiếm cơ hội…”.
“Ngươi phải chú ý thu liễm khí tức, làm cho đối phương bỏ qua sự tồn tại của ngươi …”.
“Chú ý thời cơ, không cần tận lưc một chiêu giết chết đối thủ. Ngươi là chủ công không sai, nhưng đồng bạn của ngươi, bọn họ cũng không phải là trang trí. Lúc này việc ngươi nên làm chính là công kích. Ngươi tuy không giết được hắn nhưng khiến hắn lộ ra kẽ hở, để đồng bọn có thể có cơ hội. Ngoại trừ giết địch, ngươi còn phải học cách tạo ra cơ hội cho đồng bọn…”.
“Mỗi khi quyết định phát động công kích, không nên khoe khoang, cần phải trực tiếp công kích mãnh liệt! Một chiêu, ngươi chỉ có cơ hội một chiêu…”.
Tả Mạc chưa từng chứng kiến Côn Tôn Sai như vậy. Bình thường tên này nhìn qua âm nhu ngượng ngùng, nhưng lúc này hùng hồn lớn giọng, lý lẽ quyết đoán. Thấy Ma Phàm thần tình khẩn trương, không có nửa điểm dám coi thường, trong lòng Tả Mạc bỗng nhiên tràn ngập đồng tình.
Răn dạy xong, Công Tôn Sai vẫy vẫy tay, ý bảo Ma Phàm tiếp tục tu luyện.
“Mọi người rất tận lực a!”Tả Mạc tràn ngập cảm khái nói.
Công Tôn Sai gật đầu: “Ân, so với liều mạng cũng không khác bao nhiêu”. Ma Phàm đang chuẩn bị ly khai nghe thấy thế dưới chân mềm nhũn, suýt chút nữa thì vấp ngã.
Tả Mạc nói qua loa hai câu, có chút chột dạ hỏi: “Cần giúp đỡ gì không?”Hắn hoàn toàn phủi sạch trách nhiệm lão đại, trong lòng cũng có chút chột dạ. Nhìn Công Tôn Sai bận rộn tới chân không chạm đất, trong lòng hắn cũng có điểm xấu hổ.
Công Tôn Sai nghiêng đầu suy nghĩ một chút hỏi: “Sư huynh có thể luyện chế một loại pháp bảo hay không?”.
“Sư đệ cần pháp bảo gì?”Nói đến pháp bảo, Tả Mạc chỉ cảm thấy dũng khí dâng trào, những chuyện trong doanh địa này vô cùng hoa mắt, hắn một chút cũng không hiểu. Nhưng nói về pháp bảo, đây chính là sở trường của hắn!
Tả Mạc hồn nhiên quên mất hắn luyện chế pháp bảo thời gian không lâu, tổng cộng chỉ được Tân Nham sư thúc chỉ điểm vài lần. Vừa mới sinh ra một chút xấu hổ, Tả Mạc nhất thời phát hiện có thể phát huy giá trị bù đắp khuyết điểm, lập tức tinh thần tỉnh táo.
“Đây, pháp bảo tựa như hạng liên này”. Công Tôn Sai chỉ hạng liên trên cổ.
Tả Mạc gãi đầu, hắn minh bạch ý tứ của Công Tôn Sai, đây là vấn đề truyền đạt chỉ lệnh.
Bồ yêu cũng từng nói với hắn chuyện này, Yêu quân trực tiếp dùng thần thức ra lệnh, mà Ma quân dùng ma văn truyền lệnh, tu giả dùng đến chính là phù.
Đồng Tâm hạng liên có thể khiến người sử dụng tâm thần tương thông với sáu gã đồng bọn, cũng có thể chỉ huy sáu người. Rất hiển nhiên, sáu người không thể thỏa mãn yêu cầu của Công Tôn Sai. Đối mặt tu giả Kim Đan kỳ, phỏng chừng phải cần vài trăm tu giả, đến lúc đó làm sao mà chỉ huy được.
Chiến trường thay đổi trong nháy mắt, nếu không thể làm ra phản ứng kịp thời, đó chính là tử lộ.
Tả Mạc không nghĩ tới tại doanh địa không chỉ có vấn đề âm sát, mà còn thêm vấn đề này. Bất quá hắn cũng minh bạch tầm quan trọng của việc này, không thể chậm trễ. Lập tức liền giao cho Công Tôn Sai chuyện tìm kiếm âm sát, hắn cầm Đồng Tâm hạng liên vội vã trở về. Trước khi đi hắn để lại một đống tinh thạch cùng linh cốc.
Hắn cảm thấy may mắn, khi còn ở Vô Không Kiếm Môn, trước khi đến Hoang Mộc tiều, sư phụ giúp hắn tranh thủ đại lượng vật tư, lúc này phát huy tác dụng rất lớn. Theo cường độ huấn luyện nâng cao, tinh thạch cùng linh cốc tiêu hao cũng đạt tới con số kinh người.
Tả Mạc thậm chí hoài nghi, nếu kéo đến hơn một trăm tu giả, chính mình cũng không có cách nào chịu nổi. Bất quá đó là chuyện sau này, bây giờ bức thiết nhất chính là yêu cầu của Công Tôn Sai.
Đại quy mô quần chiến, tu giả dùng phù truyền chỉ lệnh. Nếu là luyện khí, Tả Mạc chỉ còn có chút kinh nghiệm chứ chế phù thì hắn mờ tịt. Bất quá Tả Mạc cũng không phải người câu nệ, sống trên đời cần phải luôn luôn thay đổi thủ đoạn, huống chi trên tay hắn còn có một hàng mẫu. Đồng Tâm hạng liên này tác dụng sơ với phù không có gì khác nhau, chỉ có điều hạng liên là pháp bảo mà thôi.
Tả Mạc liền suy nghĩ làm sao để phỏng chế Đồng Tâm hạng liên. Tuy Đồng Tâm hạng liên chỉ có thể chỉ huy số ít nhân số, không cách nào đạt tới yêu cầu của Công Tôn Sai, nhưng hắn vẫn có biện pháp. Bảy người hợp thành một tổ, đội trưởng chỉ huy. Đội trưởng mang hai hạng liên, một là để chỉ huy đội viên, một để tiếp thu mệnh lệnh của chỉ huy. Như vậy không phải là móc nối thành công rồi hay sao?
Đương nhiên cách này đến tột cùng có thể dùng hay không, còn phải đợi đến lúc thử nghiệm thực tiễn mới có thể biết được. Đồng Tâm hạng liên là pháp bảo tứ phẩm thượng giai, từ lý luận mà nói, vượt xa khả năng luyện chế của Tả Mạc. Bất quá nghĩ lại …. Hơn nữa ngoại trừ hắn cũng không còn ai có thể giải quyết chuyện này.
Có thể trở thành tứ phẩm thượng giai, Đồng Tâm hạng liên này cũng thể hiện cần phải có tu vi luyện khí tương đối cao siêu. Trên một hạng liên nho nhỏ, bao hàm ít nhất hơn trăm loại phù trận, những phù trận này không tồn tại đơn độc mà còn tương hỗ lẫn nhau.
Đây là trọng tâm nghiên cứu của Tả Mạc. Chỉ có hiểu rõ những phù trận này mới có thể minh bạch tại sao Đồng Tâm hạng liên có thể giữ cho tâm thần tương liên. Minh bạch nguyên lý, mới có thể phỏng chế.
Đó không phải là công trình nhỏ, chẳng qua quan hệ đến tính mệnh mọi người, Tả Mạc tuyệt không có nửa điểm lùi bước. Đừng nói là nghiên cứu, dù bắt hắn ăn hạng liên này, hắn cũng phải ăn!
Liều mạng!