Lại thua rồi! Công Tôn Sai thẫn thờ nhìn bàn cờ thảm bại trước mặt cùng với binh lực thưa thớt tán loạn trên bàn không khỏi cười khổ, hắn không nhớ rõ đây là lần thua thứ bao nhiêu nữa.
Đối thủ thần bí trình độ cực cao, hắn hoàn toàn không biết chút gì về vị đối thủ thần bí này, hắn thậm chí không cảm nhận được chút vết tích nào của người này. Nhưng hắn biết, người thần bí này thật sự tồn tại.
Bởi vì đối phương cùng hắn đánh dịch chiến kỳ! Mặc dù đối phương ngụy trang thành Tả sư huynh, nhưng thực lực giữa hai người cách nhau quá xa nên Công Tôn Sai rất đơn giản đã nhận ra.
Công Tôn Sai đủ thông minh để không nói nhiều, chuyện một vị tiền bối thần hồn bị diệt, sống nhờ trong cơ thể Tả sư huynh cũng không phải khó tiếp thu. Tưởng tượng đến chuyện lực lượng Tả sư huynh điên cuồng tăng trưởng hai năm này, suy đoán trong lòng hắn càng thêm vững chắc.
Chỉ là, cảm giác thua trận, vô cùng khó chịu! Hắn có chút không cam!
Mặc dù biết đây là kết quả hợp lý nhất, mỗi lần thất bại, hắn đều học được rất nhiều, nhưng hắn không cam lòng! Hắn ghét thất bại, đúng hơn phải dùng từ căm hận!
Phần không cam lòng lóe lên một cái rồi bị hắn vùi thật sâu trong đáy lòng. Hối hận không có tác dụng gì, dịch chiến kỳ tuy khác với thực chiến, nhưng đây là nơi duy nhất hắn có thể học được chỉ huy chiến đấu, cũng không còn đất cho hắn kén cá chọn canh nữa. Hơn nữa, vị tiền bối thần bí kia, hẳn là cao thủ dịch chiến kỳ, chiến thuật xuất thần, cùng với công kích mãnh liệt. Mỗi lần chiến đấu, hắn sẽ chợt nảy sinh cảm giác, đứng đối diện mình là một đại hán tính tình nóng nảy cầm đại chùy.
Đối phương am hiểu nhất là đấu sức, quả thật rất bình thường. Bình thường có thể thấy đối phương không chút nói lý, đại sát tứ phương. Vốn là thế cục kiềm chế lẫn nhau, song phương vừa tiếp xúc chém giết, đại biểu cánh quân của Công Tôn Sai sư đệ bắt đầu tan tác, địa bàn hắn như miếng bánh bích quy xốp giòn, đầu tiên là răng rắc vỡ, lỗ hổng càng lúc càng lớn, rồi cuối cùng, toàn bộ chiến tuyến tan vỡ.
Bạo lực, dã man, đấu đá lung tung! Rất lâu, Công Tôn Sai đều buồn bực trong lòng. Theo hắn nhìn nhận, thực lực chỉ huy của người thần bí này cao lắm, đây mới là lựa chọn tốt nhất, tại sao Tả sư huynh lại giao chuyện trọng yếu như vậy cho mình chứ?
Hắn lau mồ hôi trên trán, nhanh chóng vứt vấn đề này ra sau đầu. Thật vất vả mới tìm được chuyện tình làm bản thân hứng thú, chiến đấu tràn ngập khiêu chiến như vậy đang chờ hắn làm cho hắn hưng phấn, hưng phấn tận đáy lòng!
Thật hay, thật thú vị! Thu thập tâm tình, Công Tôn Sai đứng lên tiến vào doanh địa
Tả Mạc luyện chế ra dịch chiến kỳ, đơn vị tác chiến trong đó không phải yêu thì là mà, rất ít tu giả. Ngoại trừ vài loại cực kỳ kinh điển tu giả phối hợp ra, không còn nét nào có thể tham khảo. So sánh, yêu ma binh chủng đa dạng, biến hóa đa đoan. Có lúc hắn nhịn không được hoài nghi, liệu vị tiền bối trong cơ thể Tả sư huynh có phải một vị yêu ma lão tiền bối không?
Suy đoán này cũng không phải không có lý lẽ, người khác không thấy rõ diện mạo kim giáp vệ, nhưng Công Tôn Sai chỉ huy họ lâu như vậy, sao không biết chứ? Ba kim giáp vệ chính là là Bạch Lân Thị trong hàng Yêu vệ.
Bạch Lân Thị là binh chủng đê giai, chiến lực trung bình, hắn chỉ huy họ không được bao lâu đã phát huy ra sức chiến đấu lớn nhất của họ, đấy là nhờ công lao dẫn dắt, trợ giúp của dịch chiến kỳ. Chỉ là, làm cho hắn khôn thể giải thích nổi là thực lực kim giáp vệ vượt xa Bạch Lân Thị thông thường.
Người thần bí có phải yêu ma hay không, Công Tôn Sai không buồn để ý! Hắn cần lo nghĩ nhiều vấn đề lắm.
Bất kể là tu giả, hay yêu ma, binh chủng phối hợp cần có rất nhiều chú ý, ví như những kinh điển của tu giả: kiếm phù tổ hợp, yêu ma tổ hợp biến hóa và phong phú hơn. Nhưng thủ hạ Công Tôn Sai, hai mươi gã là tu giả Ngưng Mạch kỳ thì có hai mươi sáu là kiếm tu, hai gã còn lại một là đao tu, một là thiện tu. Thuần một sắc tu giả chiến đấu, không có tu giả phụ trợ.
Từ bề ngoài mà xem, như vậy rất mạnh, nhưng thực tế đối với đoàn chiến, như vậy cực kỳ bất ổn. Bọn họ có cùng một tác dụng, đơn giản mà nói đội ngũ không có tính biến hóa.
Kiếm tu là tu giả lực lượng công kích lớn nhất, nhưng không phải không có nhược điểm. So với các tu giả khác, kiếm tu thiếu tính chiến đấu lâu dài, hơn nữa, kiếm tu trọng công khinh thủ, nhược điểm của bọn họ là lực phòng ngự quá yếu!
Đại quy mô chiến đấu cùng đơn chiến khác nhau, kiếm tu trong đơn chiến là vương, công kích của bọn họ sắc bén, nhanh không gì bằng, giúp bọn họ chiếm hết ưu thế, thủy chung áp bức đối phương không thở nổi, kiếm tu chỉ cần lo lắng làm sao trước khi đối phương uy hiếp đến nhược điểm của mình, giết chết đối phương. Thế nhưng trong quần chiến, kiếm tu cần tu giả khác bảo vệ mới có thể phát huy được lực công kích cường đại của bọn họ.
Nếu như một đội ngũ thuần kiếm tu, đối phương chỉ cần chống đỡ được đợt công kích đầu tiên, lập tức, khẳng định đến lượt kiếm tu đại quy mô thương vong. Được rồi, kỳ thực không cần nhiều biến hóa quá, Công Tôn Sai không thể không tự an ủi bản thân.
Lại nói đột phá Tiểu Sơn giới xong, mỗi người đi một đường, Tả sư huynh không ngừng lặp lại điều này với hắn, nguyên nhân rất đơn giản, Tả sư huynh không nuôi nổi nhóm lớn như vậy!
Điểm này, Tả Mạc cũng không nói dối. Vật chất tốn kém, mới có bốn mươi người, Tả Mạc đã cảm nhận được áp lực. Hơn nữa, Tiểu Sơn giới linh khí biến loãng, chỉ có thể dùng tinh thạch cùng linh cốc bổ sung linh khí. Hơn nữa cường độ huấn luyện không thể giảm bớt, bọn họ phải tranh thủ thời gian với Yêu quân.
Chỉ cần một ngày chưa ly khai Tiểu Sơn giới, nguy hiểm cũng tăng thêm một phần.
Dùng tinh thạch sẽ có tác dụng phụ, không thể sử dụng quá độ, nên tốc độ tiêu hao không bằng linh cốc. Tả Mạc rất nhanh đã cảm thấy không ổn.
“Không thể tiếp tục như vậy được”. Tả Mạc kiên quyết nói: “Linh cốc trong tay ta chỉ có thể cầm cự nửa tháng nữa”.
“Nửa tháng …”. Công Tôn Sai nhìn về phía Tả Mạc: “Vậy phải làm sao bây giờ?”.
“Dĩ chiến dưỡng chiến!”Tả Mạc không chút do dự nói.
“Cũng chỉ còn cách làm như vậy”Công Tôn Sai có chút bất đắc dĩ, bốn mươi người này so với yêu cầu trong lòng hắn còn kém rất xa. Bất quá vấn đề sư huynh nói hắn cũng không có biện pháp nào.
Chẳng qua hắn chợt nghĩ đến chuyện hạng liên lần trước: “Pháp bảo luyện chế thế nào rồi?”.
“Thiết kế xong”. Tả Mạc than thở: “Nhưng không đủ tài liệu”.
Lần này, Công Tôn Sai hoàn toàn từ bỏ ý nghĩ về Đồng Tâm hạng liên, lập tức lôi kéo bốn mươi người xuất phát.
Kỳ thực Tả Mạc rất muốn đi theo, nhưng nghĩ lại Thuần Vu Thành đang toàn tâm toàn ý nhào vào thú trì, nên hắn quyết định lưu lại mà ba tên Kim Giáp Vệ cũng bị hắn giữ lại. Đương nhiên, hắn nói đầy hùng hồn, muốn thực chiến, vậy tự chiến đấu đi!
Để đảm bảo an toàn, Tả Mạc còn bố trí phù trận xung quanh sơn cốc. Chủ yếu dùng ảo trận là chính, hiện tại thủ pháp bày binh bố trận của hắn đã tiến bộ rất nhiều so với trước đây, tiểu ảo trận và tiểu sát trận liên kết hỗ trợ nhau, tuy uy lực không tính là cường đại nhưng dùng mê hoặc nhiễu loạn địch nhân thì dư sức. Âm Hỏa châu, phù binh và Kim Giáp Vệ, hơn nữa lại còn bẫy rập ảo trận, có thể bảo đảm tương đối an toàn.
Công Tôn Sai mang theo bốn mươi thủ hạ, cẩn thận xuất phát. Luận về mức độ phồn hoa, Tiểu Sơn giới xa xa không thể sánh bằng Thiên Nguyệt giới, cao thủ tự nhiên cũng không nhiều như Thiên Nguyệt giới. Thế nhưng nếu luận về trình độ tàn khốc, Thiên Nguyệt giới lại xa xa không thể sánh cùng Tiểu Sơn giới hiện tại. Hai mươi tám gã tu giả Ngưng Mạch kỳ, nếu ở Thiên Nguyệt giới, cũng là một cỗ thế lực không nhỏ, nhưng hiện tại ở Tiểu Sơn giới lại không tính là gì. Nguyên nhân rất đơn giản, tu giả thực lực kém thì đã chết rồi!
Có thể sống đến bây giờ, đều là một số tên có thực lực mà đầu óc không ngu ngốc. Trong hoàn cảnh sống tàn khốc như vậy, Trúc Cơ kỳ điên phong chẳng qua chỉ vừa đủ để sinh tồn, Ngưng Mạch kỳ nhất trọng thiên chỉ có thể coi là trình độ phổ thông, Ngưng Mạch kỳ nhị trọng thiên đã có thể trở thành lực lượng đứng đầu của một đoàn đội, mà Ngưng Mạch kỳ tam trọng thiên có thể liệt vào danh sách cao thủ. Về phần Kim Đan, cũng chỉ có một vị.
Như kim giáp vệ, tuy rằng tu vi chỉ ở giữa Ngưng Mạch kỳ nhất trọng thiên và nhị trọng thiên, thế nhưng thực lực vượt xa tu giả Ngưng Mạch kỳ nhị trọng thiên phổ thông. Yêu vệ luyện ra từ Thương Long cốt, Kim Ô hỏa cùng với U Minh đàm, làm so có thể so sánh với mặt hàng phổ thông?
Cứ ba gã kiếm tu, tạo thành một đơn vị chiến đấu, Ba đơn vị chiến đấu, một ở phía trước, còn lại ở hai bên cánh, tạo thành hình tam giác, bọn họ là đội quân tiền tiêu, Công Tôn Sai chọn đều là những kiếm tu phi hành nhanh nhất.
Mười đơn vị tác chiến khác, vẫn duy trì khoảng cách nhất định tương hỗ lẫn nhau, Ma Phàm đứng lẻ loi trong kẽ hở giữa các đơn vị tác chiến.
Ba người tạo thành một đơn vị tác chiến cũng là cử chỉ bất đắc dĩ của Công Tôn Sai. Tam tài trận là trận pháp đơn giản nhất, nhưng những người này đến bây giờ cũng chưa tu luyện thuần thục trận pháp đơn giản nhất này.
Chiến tranh đại quy mô, so đấu chính là ánh mắt chiến lược.
Nhưng chỉ có bốn mươi người… Nếu đặt ở đại chiến trong chiến trường, cũng không được tính là một đơn vị tác chiến cơ bản nhất. Chỉ huy đội ngũ quy mô nhỏ như vậy, điều quan trọng nhất là trận pháp cùng với sự ăn ý. Trận pháp chính là thứ chỉ tu giả mới có, từ tam tài trận đơn giản nhất đến siêu cấp đại trận cần sử dụng đến cả vạn tu giả bày trận, đều có thể đề cao sức chiến đấu rất nhiều.
Lấy tam tài trận làm ví dụ, dưới sự dẫn động của ba người trong trận, hỗ trợ chặt chẽ, có thể đề cao rất lớn sự liên hệ lẫn nhau, là một loại trận pháp tương đối thực dụng. Mà một ít trận pháp càng cao cấp, còn có thể có sát chiêu đặc biệt của đại trận, một khi phát động, thiên địa biến sắc, uy lực cường đại không gì sánh được.
Chẳng qua, kết thành trận pháp cũng không phải dễ dàng như vậy, mọi người trong trận nhất thiết phải nhớ kỹ phương vị, biến hóa của nhau. Tuy tam tài trận đơn giản nhất, những tu giả này còn chưa hoàn toàn nắm giữ được, độ khó có thể tưởng tượng được.
Huống hồ, trận pháp tuy rằng có thể đề cao chiến lực, nhưng cũng không phải vạn năng. Trong chiến đấu, tình huống thay đổi trong chớp mắt, chính là khảo nghiệm sự sáng suốt và ứng biến kịp thời của người chỉ huy, cùng với sự ăn ý của đội hữu với nhau.
Công Tôn Sai ở chính giữa đội ngũ, mấy cao thủ lợi hại đều ở bên cạnh hắn, Ma Phàm cách đó không xa tuần tra quanh quẩn.
Liếc mắt nhìn Ma Phàm, Công Tôn Sai không khỏi có chút thỏa mãn, trong đám người này, hắn coi trọng nhất chính là Ma Phàm. Ngoại trừ lực chiến đấu cường đại, năng lực lĩnh ngộ của hắn cũng hơn những người khác, có thể rất nhanh hiểu được ý tứ của Côn Tôn Sai.
Chính vì thế mà Công Tôn Sai không chút do dự biến hắn thành hạch tâm, đồng thời chuyên môn vì hắn định ra chiến thuật.
Chính vào lúc này, phía trước truyền đến tin tức, có tình huống phát sinh.
Trên khuôn mặt tuấn tú âm nhu của Công Tôn Sai lóe lên màu đỏ nhạt rồi biến mất, trận chiến đầu tiên của hắn, tới rồi!