Thật vất vả mới nghĩ ra Âm Hỏa châu, kết quả lại không tìm được mảnh đất nào có âm sát, không thể ngưng luyện Âm châu.
Thật vất vả mới minh bạch cách luyện chế Đồng Tâm hạng liên, kết quả lại không đủ tài liệu. Cũng may còn chưa phá hỏng Đồng Tâm hạng liên, còn mang trả cho Công Tôn Sai được.
Tả Mạc vô cùng phiền muộn, nhưng phiền muộn thì phiền muộn, chuyện cần làm thì vẫn phải làm. Thần thức phải tu luyện, không có biện pháp nào khác, cấm chế đúng là thứ tốt nhưng cần tiêu hao thần thức, hơn nữa còn liên tục tiêu hao.
Đối với việc tu luyện kiếm quyết, Tả Mạc cũng có chút hứng thú. Ngũ ý sáo kiếm đã luyện chế thành hình, mặc dù còn một khoảng cách tương đối mới có thể hoàn thiện, nhưng hiện tại hắn cũng tương đối thỏa mãn.
Năm loại kiếm ý uy lực không tệ, ý tưởng ban đầu của hắn cũng có chút độc đáo, nhưng lúc này mới phát hiện lúc ban đầu đã phạm phải một sai làm cực kỳ trí mạng. Kiếm trận mặc dù thành công, nhưng hắn không có kiếm quyết tu luyện. Năm loại kiếm ý, ngoại trừ Ly Thủy kiếm quyết cùng Băng Ly kiếm quyết, kiếm ý khác hắn chỉ có được bề ngoài mà không có chân ý.
Nói trắng ra là, năm loại kiếm ý của hắn chỉ là con cọp giấy, chỉ có thể dùng trang trí. Điều này làm hắn rất khó chịu!
Đổi lại là ai rơi vào tình cảnh như vậy cũng rất khó chịu, tìm nhiều tài liệu tốt như vậy, hao tổn nhiều tâm tư như vậy, kết quả lại làm ra một thứ vô bổ. Nhưng tạm thời hắn cũng không có biện pháp nào, chỉ có thể gác lại chuyện này.
Hắn không vội tu luyện một thức Tiểu Thiên Diệp Thủ Bồ yêu vừa đưa cho, trong khoảng thời gian này toàn bộ thần thức đều dành cho cấm chế. Hắn cũng không nghĩ tới chuyện luyện thể, phần lớn địa khí hấp thu được, cuối cùng vẫn phải cống hiến cho Bồ yêu. Một thời gian dài hắn đã bỏ bê luyện thể, mặc dù biết nghịch chuyển địa khí rất có lợi đối với thân thể, nhưng Tả Mạc xem ra với tình huống trước mặt cũng không có tác dụng gì.
Thời gian chủ yếu của hắn đều đặt ở phù trận. Muốn đột phá Tiểu Sơn giới, chỉ có hai cách. Một là đề cao thực lực của chính mình, nếu hắn có thể đạt tới Kim Đan kỳ, tu giả Kim Đan kỳ của đối phương cũng sẽ không ngăn cản. Bất qúa cách này có thể thực hiện sao? Hoàn toàn không có khả năng!
Một cách khác chính là chuyện bọn hắn đang làm, mở rộng lực lượng thủ hạ. Phuong diện chỉ huy hắn hoàn toàn giao cho Công Tôn Sai, hắn tin tưởng bên ngoài vẻ âm nhu tuấn tú đó sư đệ là một phần tử cực đoan vô cùng cuồng nhiệt hiếu chiến.
Vấn đề còn lại chính là mình nên làm cái gì? Sự tình liên quan tới mạng nhỏ của chính mình, Tả Mạc cũng không định ngồi im chờ chết, đặt mọi hy vọng lên người Công Tôn Sai sư đệ.
Vì vậy, một việc cực kỳ trọng đại, có ý nghĩa hết sức thực tế đặt ra trước mặt hắn – làm sao có thể trong khoảng thời gian ngắn đề cao thực lực của quần thể này?
Pháp bảo? Cách này bị hắn lập tức vứt bỏ. Muốn luyện chế Đồng Tâm Hạng Liên cũng không đủ tài liệu, đừng nói đến pháp bảo khác. Tài liệu trong tay hắn kỳ thực cũng không hề ít, nhưng chỉ là đối với bản thân hắn mà thôi, nếu phạm vi phóng đại lên cả một đoàn đội, thực sự không đáng kể gì. Nếu muốn giống như mấy tên Kim Giáp Vệ kia toàn thân đều là pháp bảo hoa lệ, có đem bán Tả Mạc đi cũng không đủ.
Linh đan, phương án này cũng bị Tả Mạc cấp tốc vứt bỏ. Linh đan có thể đề cao tu vi, Tả Mạc còn chưa từng thấy. Thứ hai là linh đan loại hình phụ trợ, thực ra có thể luyện chế ra một ngóm, nhưng đối phó với tu giả Kim Đan kỳ khẳng định là không đủ.
Vậy còn lại cách nào? Chỉ còn phù trận. Đối tượng nghiên cứu của Tả Mạc chính là ma văn. Ban đầu hắn vốn không nghĩ tới ma văn, tất cả đều do vấn đề thiếu hụt linh cốc bức bách, dẫn đến hắn nảy ra một ý tưởng vô cùng lớn mật, chi bằng khắc lên người tất cả tu giả mỗi người một cái ma văn. Linh khí trong không khí cho dù rất loãng, dưới sự tự động tụ tập của ma văn cũng có chút khả quan. Hơn nữa quan trọng là cứ như vậy có thể yên tâm lớn mật hấp thu linh lực trong tinh thạch, căn bản không cần lo lắng đến thương tổn của tạp chất trong tinh thạch đối với thân thể.
Nếu đem so sánh, linh lực ẩn chứa trong tinh thạch có thể sánh bằng vô số lần linh cốc.
Đương nhiên, lý trí giúp hắn kiềm chế cái ý tưởng điên cuồng này lại. Hiện tại đang cùng yêu ma giao chiến, mang theo một đoàn tu giả trên người có khắc ma văn xuất hiện, chỉ có một kết cục, chờ bị người ta trảm yêu trừ ma.
Hắn trước đây không nghĩ ma văn có cái gì tốt đẹp, hôm nay lại cảm nhận sâu sắc tính ưu việt của ma văn. Trực tiếp khắc ma văn khẳng định không được, như vậy nghĩ ngược lại một chút. Bồ yêu không phải nói, ma văn bản chất chính là phù trận hay sao?
Chỉ cần có thể nghiên cứu ra loại phù trận loại bỏ linh lực hỗn tạp, tự động hấp thu linh lực vấn đề chẳng phải giải quyết dễ dàng sao?
Ma văn chính sẵn có, trên người hắn có đấy thôi, hơn nữa, bởi vì ma văn có sẵn trên người hắn, thêm vào thần thức cường đại của hắn, hắn có thể cảm nhận rõ ràng mỗi một tia biến hóa trên ma văn. Ma văn nhìn như đơn giản nhưng lại phức tạp hơn xa so với tưởng tượng của hắn. Tạo nghệ với phù trận của Tả Mạc hiện nay không thấp, nhất là lại nghiên cứu qua phù trận tinh vi trong luyện đan, so với ma văn có rất nhiều chỗ tương tự.
Ngoại trừ phù trận còn có rất nhiều đồ án phù trận nhìn qua như trang sức. Đổi lại là người khác, muốn hiểu rõ cái nào là kết cấu hữu dụng, cái nào là kết cấu vô ích, không có một năm ba năm, đừng hòng tìm ra. Nhưng ở trong tay Tả Mạc, chuyện này trở thành quá đơn giản. Hắn chỉ cần dùng thần thức đảo qua, liền có thể thoải mái phân biệt rõ ràng.
Chẳng qua đây mới chỉ là bước đầu tiên. Mặc dù bỏ bớt được rất nhiều thành phần quấy nhiễu, nhưng những gì còn lại vẫn làm cho hắn có cảm giác khó có thể hạ thủ. Không phải mỗi phù trận đều biểu hiện đặc tính rõ ràng, nhưng khi nào thiếu chúng, toàn bộ ma văn có thể hoàn toàn mất đi tác dụng. Trừ việc này ra còn có rất nhiều kết cấu bán phù trận. Những kết cấu này cùng với máu thịt, làn da Tả Mạc tạo thành một loại phù trận cực kỳ đặc biệt.
Cái này đại khái là khế hợp giữa phù trận và huyết nhục. Cũng may mức độ khó khăn này không đủ để hù dọa Tả Mạc. Yêu quân giống như một lưỡi dao sắc treo trong lòng hắn, chuyện đột phá Tiểu Sơn giới khiến cả người hắn tràn ngập ý chí chiến đấu.
Tả Mạc bây giờ càng giống một gã tu giả sinh hoạt. Được rồi, kỳ thực chính mình vống là một gã tu giả sinh hoạt, Tả Mạc cười cười tự giễu.
Hắn đại khái thế nào cũng không nghĩ ra, hành vi của hắn khiến Bồ yêu vô cùng chấn kinh. Lúc đầu khắc ma văn, gắn yêu hạch lên người Tả Mạc, Bồ yêu đương nhiên có mục đích của mình, nhưng hắn thế nào cũng không nghĩ tới, Tả Mạc phát triển cấp tốc như vậy.
Trong thức hải, Bồ yêu sắc mặt ngưng trọng, chăm chú nhìn kỹ. Thằng nhãi này không biết thứ hắn đang nghiên cứu dọa người đến mức nào sao…
Vận khí của Công Tôn Sai không tốt lắm, hắn gặp phải chính là một đội ngũ tu giả khoảng sáu mươi người. Đội ngũ sáu mươi người, đã được cho là rất có quy mô, phải nuôi sống một chi đội ngũ như vậy cũng không dễ dàng gì. Lúc này các đoàn đội còn tồn tại, sức chiến đấu cũng không đơn giản, Tiểu Sơn giới đã không còn kẻ mềm yếu.
Song phương không có bất cứ khách sáo nào hết.
Công Tôn Sai cảm thấy không cần phải nói cái gì. Đây chính là tập quán hình thành ở trong dịch chiến kỳ. Bồ yêu cũng không thích đối phương lải nhải nửa ngày rồi mới đấu đá vì vậy có thể hiểu được tại sao Công Tôn Sai lại có thói quen này: gặp phải một địch thủ không từ bất kỳ một thủ đoạn tồi tệ nào như vậy mỗi ngày,.
Mà bên kia, đối phương nghĩ người của mình đông hơn, phần thắng lớn hơn nhiều. Hơn nữa một chi đội ngũ như vậy khẳng định sẽ có tàng trữ, không đến nỗi không có chút của cài gì.
Vì vậy song phương không nói một lời, chiến đấu lập tức đi vào hồi gay cấn. Công Tôn Sai lúc đầu còn có vài phần khẩn trương, đến khi nhìn đối phương ào ào lao lên, đội hình lộn xộn, hắn bỗng nở nụ cười, nụ cười thập phần ôn nhu điềm đạm.
Lập tức hắn lệnh cho mấy đơn vị tác chiến trước mặt hướng vào trong rút lui. Đối phương vẫn còn lưu lại rất nhiều tập quán chiến đấu riêng lẻ, rất nhiều tu giả vừa ra tay đã kiếm quang đầy trời, nhất là xung quanh có nhiều đồng bọn, bọn chúng càng có thêm vài phần dũng khí, xuất thủ tự nhiên không lưu lại dư lực.
Hơn mười đạo kiếm quang ầm ầm tụ tập, giống như một cự long, thanh thế kinh người.
Ba đơn vị tác chiến nhận được mệnh lệnh lui về phía sau, có một đơn vị tác chiến chậm mất nửa nhịp, nhất thời bị hơn mười đạo kiếm quang của đối phương đánh thành bụi phấn.
Thấy vừa xuất một kích, đối phương đã bị giết mất ba người, bọn người kia sĩ khí đại chấn, không chút nghĩ ngợi liền hướng về phía trước xông lên, đuổi theo mấy tu giả đang rút lui.
Ba người bỏ mạng tại chỗ, Công Tôn Sai cũng không hề chớp mắt một cái.
Ngay sau khi cả hai đơn vị lui về, hai đơn vị tác chiến hàng thứ hai đồng thời tiến lên.
Sáu đạo kiếm quang đột nhiên bắn ra trong lúc hai đơn vị tác chiến kia rút lui.
Phốc phốc phốc phốc!
Bốn gã kiếm tu xông lên đầu tiên không kịp tránh né, đã trúng một kích mạnh mẽ, huyết hoa trên thân thể bốn người phun ra!
Biến cố bất ngờ phía trước khiến đám tu giả xuất hiện một chút kinh hoảng, thế tiến công không khỏi bị kiềm hãm.
Nhưng vào lúc này, hai đơn vị tác chiến vừa mới rút lui đột ngột quay lại, sáu đạo kiếm quang rời tay bắn ra!
Lại có ba gã không may mắn, vừa vặn bị đánh trúng. Không đợi bọn họ có phản ứng, ba đơn vị tác chiến khác lặng im tiến lên năm mươi trượng, không có bất cứ do dự nào phát động đợt công kích thứ ba.
Chín đạo kiếm quang toàn lực phát ra, đan vào như lưới, mà đối phương xông lên quá nhanh, đội hình dày đặc, chín đạo kiếm quang này chiến quả kinh người!
Năm tên tu giả mất mạng! Lão đại của đối phương sắc mặt biến đổi, một lần đối mặt, tỷ lệ tổn thất là ba so với mười hai. Ba lần công kích đối phương đều sớm có chủ mưu, giống như sóng thủy triều, một đợt lại một đợt, căn bản không cho bọn hắn một chút thời gian nào suy nghĩ.
Cao thủ! Hắn ngửi được mùi nguy hiểm, bất quá khiến trong lòng hắn có một chút an tâm chính là tốc độ song phương đều đã chậm lại, chiến đấu tiếp theo chính là triền đấu. Nhân số bên mình chiếm ưu thế, phần thắng lớn hơn.
“Tách bọn chúng ra! Tiếp tục tấn công! Sát!”. Hắn lấy giọng hô lớn, thanh âm vang xa. Tu vi Ngưng Mạch kỳ nhị trọng thiên, khiến hắn tràn ngập tự tin. Hừ lạnh một tiếng, hắn mang theo phi kiếm xông vào trong chiến cục hỗn loạn!
Cự ly giữa song phương quá gần, ai cũng không thể bứt lên phía trước. Công Tôn Sai sừng sững bất động, bên người hắn còn có một đơn vị tác chiến hộ vệ, bốn người đứng trơ trọi ngoài cuộc chiến, căn bản không ai chú ý tới bọn họ.
Nhìn thấy ba lần xung phong liều chết chiến quả không tồi, thần sắc hắn không có chút nào biến hóa, nhưng bàn tay trong tay áo không nhịn được nắm chặt thành quyền! Chiêu này hắn học từ bị thần bí nhân trong dịch chiến kỳ kia, chẳng qua thần bí nhân sử dụng ra uy lực mạnh hơn rất nhiều, một chiêu này khiến hắn chịu không ít đau khổ, mỗi lần đều dễ dàng sụp đổ. Tuy rằng vẫn còn yếu kém, nhưng cũng đủ hù dọa đối phương.
Tràng diện vô cùng rối loạn, nhưng đã có thói quen đối mặt với cục diện rồi loạn trong dịch chiến kỳ, đầu óc Công Tôn Sai chưa bao giờ tỉnh táo như vậy. Hắn rất nhanh đã tìm được thủ lĩnh đối phương trong đám địch nhân.
Tâm niệm vừa chuyển, Ma Phàm đang chậm rãi lui tới cách đó không xa giống như một con chim lớn, vô thanh vô tức đi về hướng đối phương.