Ma Phàm phi hành cũng không nhanh, rất bình ổn, nhìn chiến trường hỗn loạn ở ngay gần bên cạnh, tâm thần hắn có đôi chút hoảng hốt.
Nói thực, hắn rất bội phục Công Tôn Sai. Tên này nhìn qua tuổi tác so với mình còn nhỏ hơn, chỉ là một người mới tới không thể mới hơn. Ngay từ đầu nhìn thấy cách huấn luyện loạn thất bát tao của hắn, Ma Phàm vốn tưởng lần này tơi vào tay một tên thái điểu, mạng nhỏ nguy hiểm tới nơi. Nhưng không ngờ, Công Tôn Sai rất nhanh nhập vai, vốn huấn luyện hỗn loạn cũng trở nên đâu ra đấy.
Thời gian những ngày này, mọi người mới đầu cũng không phục, nhưng sợ hãi dần dần chuyển thành chân chính kính phục. Tất cả mọi người đều từ núi đao biển máu đi ra, mấy thứ này tuy trước đây có nghe nói qua, nhưng có dùng được hay không còn phải được huấn luyện kỹ càng.
Ở trong một đoàn đội như vậy, chỉ cần ngươi thống lĩnh mọi người dành được thắng lợi, mọi người đều giữ được mạng, vậy thì không ai không phục.
Ma Phàm là người đầu tiên nhận thức được chiến thuật của Công Tôn Sai định ra rất hữu dụng. Trong lúc những người khác chưa nhận ra điều ấy, hắn đã bắt đầu huấn luyện cẩn thận tỉ mỉ, cho đến khi đạt được yêu cầu của Công Tôn Sai.
Trong lòng mỗi người, ai cũng gọi Công Tôn Sai là “Công Tôn tiểu nương”, cũng bởi vì hắn có vẻ âm nhu ngượng ngùng như nữ nhân. Trong đó tự nhiên có phần là ác ý chửi xéo hắn, không có biện pháp, bọn họ bề ngoài đều không dám chống đối, không còn cách nào khác là ngầm phát tiết oán khí trong lòng.
Đương nhiên không ai dám ở trước mặt hắn nói ra bốn chữ này. Tiểu nương cũng là nương, hơn nữa còn là một “nương” rất ngoan độc.
Nhìn chằm chằm vào chiến trường hỗn loạn, trong đầu Ma Phàm hiện lên những lời nói có chút âm nhu của Công Tôn Sai.
“Phải chú ý cự ly trong đội ngũ của đối phương…”.
“Phải chú ý tiết tấu công kích của đối phương… Mỗi một lần cường lực công kích, sẽ có một khoảng thời gian rất ngắn linh lực không ổn định, đây là lúc đối phương yếu nhất…”.
“Chú ý mục tiêu trọng yếu của đối phương…”.
“Phải có cái nhìn toàn cục…”.
...
Nội dung mấy thứ này, với hắn mà nói tất cả đều là xa lạ. “Thực sự là tiểu nương phiền phức”Theo phản ứng lầm bầm một câu, hắn đã tiến vào bên cạnh trận chiến.
Dư quang trong khóe mắt liếc qua đầu lĩnh của đối phương, thật là uy phong hiển hách, dùng thực lực bản thân áp chế một đơn vị tác chiến. Ma Phàm cũng không lập tức trợ giúp đơn vị kia, ba người này tuy rằng đang bị áp chế, nhìn qua có vẻ chật vật nhưng trận pháp không loạn, có thể chống đỡ một khoảng thời gian nữa.
Đúng lúc này, hắn chú ý tới mấy tên tu giả, linh lực toàn thân sôi trào, rõ ràng là dấu hiệu sắp phát động cường lực kiếm chiêu.
Lại nói, kiếm chiêu uy lực càng lớn, thời gian phát động công kích càng dài. Bất quá đơn vị tác chiến đang dây dưa với bọn họ rõ ràng cũng đang chuẩn bị phát động đại chiêu. Một đám tu giả xung quanh đều vô ý thức lùi lại một khoảng cách lớn, đại chiêu va chạm sẽ có uy lực cực mạnh, chỉ cần hơi vô ý sẽ bị ảnh hưởng.
Trong mắt Ma Phàm hiện lên một đạo quang mang, không lùi mà tiến, lặng yên hướng tới gần song phương.
“Nếm thử xích hồng kiếm!”Một đạo kiếm quang mơ hồ tạo thành, kéo theo một tràng âm thanh bén nhọn.
“Ha ha, lão tử cùng chơi với ngươi, cự linh kiếm phủ!” Một lưỡi kiếm to bản như cự phủ, kiếm quang ngưng thực xuất hiện trên đỉnh đầu hắn, uy thế trùng điệp, trầm trọng chém xuống!
“Bức quỷ quần khốc!”Bảy tám đạo hắc sắc kiếm mang hình con dơi, vẽ thành một đường vòng cung vào về hướng ba người
Mà đơn vị tác chiến ba người đối diện không hề hoảng hốt hỗn loạn, thủy chung vẫn duy trì tam tài trận. Lúc bắt đầu hỗn chiến, bọn họ còn có chút hoảng loạn. Nhưng dưới sự dẫn động vi diệu chỉ tam tài trận mới có, họ càng ngày càng phối hợp ăn ý. Lòng tin của ba người cũng càng ngày càng mạnh.
Đại chiêu của đối phương cũng không thể làm cho họ kinh hoảng thất thố. Lúc bình thường, lấy ba đấu ba bình thường, bọn họ còn không sợ, huống chi hôm nay còn có tam tài trận tương trợ?
Dẫn đầu ba người là Lôi Bằng, trước khi bị tiểu nương thuần phục, tên này chính là kẻ hung ác ngang ngược, kiệt ngạo bất tuân nhất. Hôm nay tự nhiên có người chạy đến trước mặt lảm nhảm, nhất thời ác từ trong gan mật sinh ra, một đôi con ngươi trợn tròn, bồ phiến trên tay mở ra, chỉ vào ba tên phía trước, hung hăng phun ra một câu.
"Làm thịt chúng nó!"
Hai người kia trên mặt cũng đằng đằng sát khí, tất cả mọi người đều từng là kẻ tay dính máu, trong lòng làm sao lại không có vài hỏa khí?
Sát chiêu ai mà chả có? Chỉ thấy một người trong đó thần sắc nghiêm nghị, hai tay bao phủ luồng thanh quang đạm đạm, thanh quang không ánh lên mà lại âm trầm, càng biến càng nhỏ, cuối cùng khó khăn lắm mới bao phủ hết nắm tay, nhưng thanh quang này ngưng thực đến cực điểm, thoáng gợn như nước.
Song quyền chậm rãi đánh ra, chỉ thấy hai mũi nhọn tuột khỏi tay, gặp gió mở ra, bao phủ bên trong một cỗ khí tức ngưng thực trầm trọng.
Thiên Ba Quyền! Trong số mọi người chỉ có duy nhất một gã thiền tu này, có thể có chỗ đứng vững chắc trong đoàn người, tự nhiên có chỗ độc đáo. Vừa ra tay, đã thấy không tầm thường.
Một đồng bọn bên người hắn hừ lạnh một tiếng, hai tay giơ lên trời, thân hình chuyển động quay tròn, càng quay càng nhanh, thân ảnh một mảnh mơ hồ, mà trên đỉnh đầu hắn, một đóa hpa sen thành hình với tốc độ kinh người. Liên hoa lớn lên, nở ra!
Kiếm ý nhàn nhạt như hoa sen, làm kẻ khác không tự chủ bị hấp dẫn, trong phút chốc, từng cánh hoa hồng trắng rơi xuống, một cánh rồi một cánh, thoáng chốc chỉ còn cuống hoa trơ trọi.
Những đóa hoa biện thành kiếm quang, bảy tám đạo kiếm quang mang theo màu hồng nhạt, tám phần thanh lương, hai phần kiều diễm lao đến.
Tuyệt kỹ của Niên Lục, “Liên Hoa Lạc”.
Lôi Bằng đương nhiên không cam kém cạnh, tay hắn nắm lấy hắc sắc đại đao, hai tay nắm chặt, chém xuống!
Một trảm! Một hắc sắc đao mang lao về phía những kẻ đối diện, khí tức bạo ngược hung tàn như mãnh hổ mở lớn miệng máu, lao vào cắn nuốt người.
“Uyên thú phệ hồn đao”!
Sát chiêu đấu sát chiêu!
Xanh, hồng, trắng, đen… đủ loại màu sắc sáng lên trong không trung, từng mảnh sáng vỡ bắn ra xung quanh. Sáu tu giả Ngưng Mạch kỳ toàn lực đánh, dẫn đến khoảng đất giữa hai bên thành một khu loạn linh lực, không ai dám tới gần, chỉ cần có chút vô ý, chỉ sợ thi cốt vô tồn!
Ba người Lôi Bằng thân hình khẽ lung lay, mà ba kẻ đối diện đã có hai người miệng mũi tràn đầy máu. Không hề nghi ngờ, ba người Lôi Bằng chiếm thượng phong.
Một gã đao tu, một kiếm tu, một thiện tu, phối trí như vậy là độc nhất trong bốn mươi người.
Ba người đối diện, sắc mắt sợ hãi, bắt đầu sinh ý muốn rút lui.
Toàn lực oanh kích như vậy, không còn đất cho những toan tính, thực lực ca hay thấp, nhìn cái là rõ, tên tu giả đánh ra “xích hồn kiếm” mắt đảo vòng quanh, bên mình nhiều người hơn, cần gì phải mạo hiểm chứ? Hắn đang định mở miệng nói cho đồng bạn, bỗng nảy sinh báo động trong lòng.
Hắn nhanh chóng quay đầu lại.
Một người, mang theo vô số hư ảnh, lặng yên không một tiếng động xuất hiện bên cạnh hắn.
Đánh lén! Sắc mặt hắn biến đổi, đang định lên tiếng cảnh báo, thanh âm đến miệng rồi lại bị vô số hư ảnh trong tầm nhìn chặn lại.
Một thanh phi kiếm, không chút tiếng động đánh lên linh giáp của hắn. Linh lực tràn ngập tính phá hư dũng mãnh tiến vào cơ thể hắn.
“Diệt huyễn vô ảnh kiếm”! Tứ phẩm linh giáp trên người hắn như tờ giấy mỏng, trong tích tắc đã bị chém thành mấy mảnh, cả người hắn như bị đại chùy đập trúng, bắn văng về một hướng.
Vị tu giả bên cạnh sắc mặt biến đổi, lao ra muốn tiếp lấy thân thể đồng bọn.
“Cẩn thận!”. Lời còn chưa dứt, bên cạnh thân đồng bọn hắn, một đạo u quang chợt lóe lên rồi biến mất, đợi hắn kịp phản ứng thì thanh phi kiếm không chút ánh sáng chỉ còn cách hắn ba trượng.
Chết tiệt! Trong hoảng sợ, hắn vội vàng lấy ra phi kiếm.
Kiếm chạm kiếm, đinh một tiếng. Thân thể hắn chấn động kịch liệt, huyết sắc trên mặt đột nhiên không còn lại chút nào, trong hai mắt lộ rõ vẻ không thể tin tưởng, con ngươi dần dần trắng.
Tên tu giả còn sót lại, mặt tái mét, không còn chút huyết sắc nào, vội vàng chạy trốn.
Phập! Kiếm quang trắng nhọn qua lồng ngực chui vào cơ thể hắn, con ngươi hắn mở rộng hết cỡ, trong mắt hắn chỉ có nụ cười nhạt của Niên Lục.
Ma Phàm đánh lén tạo thành kinh sợ, cũng thành công giúp cho ba người Lôi Bằng tranh thủ được một cơ hội thở dốc, mà Niên Lục nhân cơ hội phát động đánh lén, địch nhân do tinh thần hoảng loạn nên không tránh được.
Ma Phàm cố gắng kiềm chế linh lực đang chạy loạn trong cơ thể, cao tốc phi hành cùng thi triển hai thức “diệt huyễn vô ảnh kiếm” làm hắn mệt mỏi không thôi. Hắn cũng không quản đối phương chết hay sống, mà vội vã thi triển huyễn ảnh thân pháp, nhanh chóng biến mất.
Từ lúc hai bên va chạm sát chiêu đến ba người chết, biến cố đột nhiên phát sinh làm rất nhiều người khiếp sợ, Ma Phàm cũng mượn cư hội này lẩn đi. Huyễn ảnh thân pháp của hắn am hiểu nhất là mê hoặc đối thủ, khó có thể nắm bắt, càng hỗn loạn càng có lợi cho hắn.
Có Ma Phàm, cán cân chiến trường dần nghiêng về phía bọn họ, trong khoảng thời gian này, huấn luyện ma quỷ bắt đầu bày ra uy lực của nó, các đơn vị tác chiến đã có thể yểm hộ, trợ giúp lẫn nhau. Mà nhất là phối hợp cùng Ma Phàm, càng ngày càng thuận buồm xuôi gió.
Chiến đấu càng giằng co, càng có lợi cho Ma Phàm, xuất thủ là chuẩn xác. Bất tri bất giác, ưu thế của bọn họ càng ngày càng rõ ràng.
Khổng Hào cảm thấy chiến đấu hôm nay nghẹn khuất đến cực điểm, bên mình chiếm ưu thế hơn hẳn về số lượng, đến bây giờ, càng đánh càng yếu. Hắn cảm giác như rơi vào đầm lầy vậy, không có chỗ để dùng lực.
Lúc đầu còn không rõ, nhưng đến bây giờ, cảm giác bất lực càng lúc càng tăng. Ba người đối phương, rõ ràng là Ngưng Mạch kỳ nhất trọng thiên, không ngờ, có thể ngăn hắn lại. Đấu pháp đối phương rất mềm mại, căn bản không cứng đối cứng cùng hắn, làm cho hắn xúc động muốn thổ huyết!
Mỗi lần thấy ba người sắp sụp đổ, thì một tên không biết từ đâu tới, đến quấy phá, làm công kích của hắn bị kiềm hãm. Vừa bị kiềm hãm, ưu thế vất vả lắm hắn mới tạo thành mất sạch sành sanh, lại bắt đầu từ con số không.
Đánh nửa ngày, hắn đã nhìn ra manh mối. Ba người đối phương cực kỳ ăn ý, có công có thủ, hơn nữa còn công thủ luân chuyển. Lúc đầu hắn còn nghĩ có thể nhanh chóng giải quyết đối phương, không ngờ đối phương có thể chống đỡ được. Không chấp nhận được, hắn tăng thêm vài phần lực, nhưng càng đánh càng nghẹn khuất!
Ngoại trừ ba người đối diện, hắn còn cần đề phòng tên thường thường bất ngờ xuất hiện, xuất quỷ nhập thần, đáng ghét y như một con ruồi vậy.
Hắn có thể xem thường ba kẻ trước mặt, nhưng không thể xem thường Ma Phàm.
Tên kia là tu giả Ngưng Mạch kỳ nhị trọng thiên. Con mẹ nó, không có biện pháp!