Nửa đêm, khi Đỗ Duy rời hoàng cung, mặt hắn buồn rười rượi.
Yến hội cung đình vẫn tiếp tục, nhưng Đỗ Duy sớm đã không chút tâm tình tham dự, ngay cả hư tình giả ý (tỏ vẻ giả bộ) hắn cũng lười làm.
Thân phận của hắn là công tước Tulip, hơn nữa mọi người biết hắn bị bệnh quấn thân, rời đi sớm cũng không ai nói hắn thất lễ.
Ngược lại, khi Đỗ Duy ly khai, phu nhân Listeria cũng mang theo muội muội ly khai. Hoàng tử Thần cùng tiểu hoàng đế hai người đều đứng dậy đưa tiễn, cũng cho bọn người Đỗ Duy đủ thể diện.
Cánh cửa đại điện vừa đóng lại sau lưng, nụ cười khách sáo trên môi Đỗ Duy lập tức tan biến. Thay vào đó là ánh mắt vô cùng lo âu.
Ngẩng đầu nhìn trời cao, quàng trường hoàng cung rộng lớn, gió rét rít gào, cuốn lấy thân. Có chút lạnh, Đỗ Duy không có cảm giác, nhưng Vivian cùng Joanna ở bên đều hơi co lại, hắn cười khẽ, mắt lộ đầy ấm áp:
- Đi thôi, về nhà.
Sau đó, Đỗ Duy nhìn qua cười khẽ với phu nhân Listeria. Gật gật đầu, coi như là đã chào, ánh mắt phu nhân Listeria giấu đi vẻ lo ấu, chẳng qua cũng chỉ cười miễn cưỡng.
Ngay sau khi Đỗ Duy ly khai, trong yến hội sảnh, hoàng tử Thần ngồi trên. Tựa như đang bình lặng lắng nghe âm nhạc, như đang dụng toàn tâm tận hưởng, tiểu hoàng đế Charles không nén khỏi phiền hà, tựa hồ cực kỳ chán ghét yến hội dài dòng này.
Contra nâng chén rượu trong tay, chạm cốc cùng đồng liêu, quay mặt nhìn vào một lớn một nhỏ hai đế vương. Vị quốc thích từ phương nam mắt lộ dị sắc.
Chậm rãi, Contra đạy xuyên qua đám người, tới một ngóc ngách, nhỏ giọng gọi lên. Một tùy tùng tâm phúc trong gia tộc, đảo mắt nhìn xung quanh, nhỏ giọng nói:
- Vừa rồi công tước Tulip tới hoàng cung, có chuyện gì đã xảy ra, cố gắng tra rõ.
Tùy tùng kia tựa hồ nghi hoặc, Contra giận giữ nói:
- Đồ ngu, ngươi không phát hiện sao. Đỗ Duy đi ra, đã thay một bộ áo mới sao! Chẳng lẽ nhiếp chính vương thỉnh hắn ra sau chỉ là để hắn thay y phục.
Nói tới đay, đuổi tên tùy tùng đi, mắt Contra lộ vẻ cao thâm khó lường.
Xe ngựa dần rời xa quảng trường hoàng cung. Bóng đêm cô tịch, trên phố lạnh lẽo không một bóng người. Ngẫu nhiên nơi ngã rẽ truyền ra tiếng ủng da binh sĩ cộp cộp nện bước.
Con đường như bùn nhão, bánh xe phát ra tiếng kẽo kẹt. Đỗ Duy dựa vào thành xe. Hắn nằm mềm nhũn, một tay chống cằm. Mắt lại nhìn đệ đệ Gabri trong xe.
Trên đường về, Đỗ Duy đặc ý để Gabri ngồi cùng xe với mình, còn hai tỷ muội Vivian, Joanna đi một xe khác, cũng để dễ nói chuyện với Gabri.
- Nói đi. Ngươi vẫn không nói, là sợ ta mắng sao?
Đỗ Duy cuối cùng cũng mở miệng.
Gabri như đang thất thần, sững người mới nói:
- Sao? Cái gì? Ca ca, ngươi muốn trách mắng ta sao?
Đỗ Duy nhíu mày, nhìn vào đệ đệ, lại phát hiện đệ đệ nghi hoặc cũng không phải giả vờ.
Đỗ Duy nhẫn nại, chậm rãi nói:
- Ta trước khi đi đã cảnh cáo ngươi, đừng chọc phiền toái, nhưng ngươi đã làm gì.
- Ta cũng chẳng làm gì nha.
Gabri có chút khó hiểu.
Đỗ Duy hít một hơi thật sâu. Nhìn thẳng vào mắt đệ đệ:
- Ngươi mời Muse khiêu vũ, chẳng lẽ không phải là phiền toái?
Thấy Gabri vẫn chưa hiểu, Đỗ Duy trầm giọng:
- Bệ hạ Charles mời Muse khieu vũ bị cự tuyệt, ngươi lại… hừ, ngươi thật giỏi, cướp nữ nhân trước mắt hoàng đế. Ngay cả mặt mũi của hắn ngươi cũng quét sạch.
Gabri nhíu mày, lấy làm kỳ:
- Sao? Ca ca, ngươi vì vậy mà tức giận? Có gì chứ? Loại vũ hội này, hoàng đế không mời được Muse khiêu vũ, ta mời được, đây cũng chẳng phải chuyện lớn gì, loại chuyện này thường gặp, cũng chả là chuyện gì lớn?
Đỗ Duy than thở, nhìn đệ đệ:
- Ý ta là, tiểu Charles tựa hồ có ý với Muse, hoàng đế tranh với ngươi rồi chịu thiệt. Ta cũng không quản, nhưng trắng trợn như vậy, có chút bất trí.
Gabri cười, hắn nhìn ca ca, đột nhiên nói:
- Ca ca, ngươi đái khái từ nhỏ không tham gia dạ hội phải không? Tại yến hội, chuyện mấy người này gặp mặt, cũng chẳng là thật, ngươi cũng quá coi trọng chuyện này. Dù hắn là hoàng đế, không mời nổi một nữ sĩ khiêu vũ, vậy cũng là vì hắn không giành được tâm của nữ hài tử, cái gì mà hoàng đế với không hoàng đế. Chuyện này ai cũng không giữ trong lòng.
Đỗ Duy nghĩ lại, có lẽ mình không quá hiểu rõ việc giao tiếp giữa các quý tộc Roland. Nhưng, Đỗ Duy cũng hiểu, mình hẳn hiểu rõ tính của tên Charles này.
Tên nhóc này, chưa hẳn đã có khí lượng như vậy.
- Hắn là hoàng đế.
Đỗ Duy vẫn đề tỉnh đệ đệ của mình.
Gabri cười:
- Chỉ là một tên nhóc chưa dậy thì mười hai tuổi, ai sẽ vì chuyện nhỏ này mà làm lớn.
Nói tới đây, Gabri tiếp tục cười:
- Nói ra, cô Muse kia cũng thật khó mời. Ta mời nàng lần đầu cũng bị cự tuyệt, chẳng qua may mắn ta không phải hoàng đế, ta hiện tại còn là một thằng nhóc chưa kế thừa tước vị, có thể da mặt dày lẽo đẽo theo nàng. Nàng nói nàng không biết nhảy, ta nói sẽ dạy nàng. Kết quả, nàng bị ta quấn lấy không thoát nổi, bị ta kéo xuống nước.
Đỗ Duy lắc lắc đầu. Hắn biết đó là do quan niệm bất đồng, chỉ sợ không cách nào thuyết phục đệ đệ, suy nghĩ một chút, Đỗ Duy nghiêm mặt nói:
- Gabri, ta hỏi ngươi một vấn đề, ngươi phải trả lời thành thật… Ngươi, có thật lòng thích Muse không? Ý ta là, nếu như để ngươi lấy nàng. Ngươi nguyện ý không.
Gabri nghe vạy, cũng suy ngẫm, chậm rãi gật đầu:
- Nguyện ý.
Nghe lời này, Đỗ Duy mới thoải mái.
Tốt! Nếu đã vậy… Đỗ Duy vốn còn nghĩ nếu đệ đệ chỉ tùy tiện chơi bời, gặp chuyện diễn trò, vậy không cần phải vì chuyện này mà đắc tội một hoàng đế tương lai.
Nhưng nếu đệ đệ thật tâm ưa thích, vậy mình là ca ca, không thể không quản.
Vô luận thế nào, Gabri là đệ đệ của mình, mình là ca ca, cũng không thể khiến nữ nhân mà đệ đệ yêu thương phải chắp tay cho người khác.
- Ngày mai ta sẽ mời phu nhân Listeria qua đàm phán, nếu nàng không phản đối, ta làm chủ, làm hôn ước với gia tộc Listeria.
Đỗ Duy tựa hồ mệt mỏi, hắn dựa tại chỗ. Than thở:
- Chỉ vì chuyện này, ta còn phải ấp ủ một chuyện, làm sao nói chuyện với tài chính đại thần. Tiểu tử này, tước vị còn chưa kế thừa đã đính hôn hai lão bà…ai…
Gabri lộ vẻ vui mừng, nhưng tiếp đó thấy Đỗ Duy mệt mỏi, có chút bận lòng:
- Ca ca… hình như ngươi gặp chuyện phiền lòng?
Đồ Duy cười khổ, nghĩ lại chuyện gặp phải ở hoàng cung, nghĩ lại, chuyện này không cần nói với Gabri, miễn cho hắn lo nghĩ, vì thế lắc đầu, nói:
- Uhm, không có gì. Không nói.
Sau khi về tới phủ công tước, Vivian cùng Joanna đều nhận ra Đỗ Duy có tâm sự. Sau khi về tới phòng, Đỗ Duy để Gabri rời đi, xua đi bộc nhân.
Giờ đã là đêm khuya, qua mấy giờ nữa là sáng. Đỗ Duy không chút buồn ngủ, hắn cởi đồ ngủ, một mình đi lại trong phòng, từ trong ngăn tủ lấy ra một thanh kiếm được bao da cẩn thận.
Thanh kiếm này toàn thân có mấy chỗ hư hao, là một thanh kiếm cũ. Phía trên có vết xanh lục nhạt, dù đã được bảo dưỡng, nhưng vẫn lưu lại ngấn tích.
Đây là kiếm phụ thân lưu lại, Đỗ Duy ôm kiếm vào lòng, tay nhẹ nhàng vuốt ve, đột nhiên lẩm bẩm:
- Phụ thân… đứa con của người cũng không phải là bỏ đi, ha ha. Cướp nữ nhân của hoàng đế, dù là ngài năm xưa cũng không làm ra nổi chuyện này.
Hắn lơ đãng, cửa thu phòng bị đẩy ra. Joanna mặc một bộ áo ngủ màu đen đi tới, tóc nàng bạc, đi chân trần trên đất, chân trắng như tuyết, tay nâng một cây đèn được khảm ma pháp thạch sáng lung linh, chậm rãi đi tới. Nàng mỉm cười:
- Ngươi không ngủ sao?
Đỗ Duy lắc đầu, sờ lông mày:
- Ngủ không được.
- Ánh nến quá mờ, nhìn nhiều hại mắt.
Joanna tới gần, đặt ma pháp đăng (đèn) trước mặt hắn. lại nhìn Đỗ Duy, ôn nhu cười khẽ. Lặng yên sa vào lòng Đỗ Duy, vươn ra ngón tay mảnh khảnh, khẽ vuốt mi Đỗ Duy, ôn nhu:
- Tâm tình không tốt, ta thấy được… đừng mãi nhíu mày. Nhíu mày nhiều sinh nếp nhăn.