Trong lòng mỗi người, khi nhắc đến gương mặt âm nhu tuấn tú của tiểu nương, khôi khỏi châm biếm rất nhiều. Mà khi tiểu nương ngồi ngay ngắn trước mặt bọn họ, cả đám lại thẳng lưng, mắt nhìn không chớp mắt, một bộ nghiêm chỉnh chấp hành.
Những tên đã là thuộc hạ của tiểu nương một khoảng thời gian như Lôi Bằng, đều biết, tại trước mắt tiểu nương, tốt nhất là không phát ra âm thanh nếu không khi nhìn đến con mắt của tiểu nương, khẳng định hàn ý tràn ngập toàn thân.
“Luận công ban thưởng”Thanh âm vang lên không lớn, vẫn âm nhu như vậy.
Lôi Bằng tràn ngập sửng sốt, lẽ nào lão Niên nói đúng? Thật sự luận công ban thưởng? Người hắn nóng rực lên, thân thể khẽ giật giật. Không riêng gì hắn, trên mặt mỗi người đều là vui mừng. Bọn họ đều bị hạ cấm chế, mạng nhỏ nằm trên tay Tả Mạc, vốn tưởng rằng về sau tránh không được số phận làm pháo hôi, không ngờ, còn được ban thưởng.
“Bắt đầu đi”Thần tình mọi người rơi cả vào mắt Công Tôn Sai, trong lòng hắn hiểu rõ, khóe miệng khẽ cong lên, liền đánh ra một khối bom lớn: “Đây là độn pháp ngũ phẩm, lão bản lấy ra làm phần thưởng”.
Ông! Ánh mắt của mọi người nhìn chằm chằm vào ngọc giản trên tay tiểu nương, ánh mắt nóng đến nỗi muốn hóa hơi ngọc giản, nhiệt độ trong phòng cũng tăng lên rất nhiều.
Độn pháp ngũ phẩm! Đây chính là ngũ phẩm! Bất kể pháp quyết gì, chỉ cần đến ngũ phẩm, giá trị vô cùng sang quý. Dù là Thiên Nguyệt giới hay Tiểu Sơn giới, bất kể pháp quyết tứ phẩm nào cũng chỉ có hạch tâm đệ tử mới được tu luyện, đây là quy định bất thành văn. Mà pháp quyết ngũ phẩm, tuyệt đại đa môn phái không lấy ra được!
Hiện tại một môn độn pháp ngũ phẩm ngay trước mặt bọn họ, bàn tay bọn họ có thể chạm đến! Trong phòng, hô hấp mọi người trở nên hỗn loạn, trong bất tri bất giác, nét phấn khởi xuất hiện trên mặt tất cả mọi người. Nếu không phải có cấm chế, hơn nửa số người đã lao lên cướp rồi!
Công Tôn Sai rất thỏa mãn nhìn biểu hiện mỗi người, thưởng cùng nghiêm trị, như vậy một đội ngũ chính quy sẽ xuất hiện dưới chế độ của mình. Đối với những hung thần ác sát trước mặt này, Công Tôn Sai cũng không lo lắng bọn họ làm phản thế nhưng làm sao để bọn họ tích cực chiến đấu, đây mới là vấn đề đau đầu!
“Đây là một phi kiếm tứ phẩm trung giai, kiếm tên Huyền Trạch, tính chất thuần túy, mang chút hành thủy, là phần thưởng phi kiếm tốt nhất lần này”.
Phi kiếm dài một thước, thân kiếm nhỏ dài, hơi ánh lam quang, vừa lấy ra, kiếm ý như nước gợn, nhẹ nhàng lướt qua toàn gian phòng.
Tê! Cả đám đồng loạt hít vào lãnh khí, đám người này đều có nhãn lực, Huyền Trạch kiếm quả bất phàm!
Tứ phẩm trung giai! Những tu giả này đại đa là Ngưng Mạch kỳ, có tứ phẩm phi kiếm cũng chỉ có ba, năm người. Mà những người này cũng chỉ có phi kiếm tứ phẩm hạ giai mà thôi.
“Đây là Cửu Lê linh giáp, tứ phẩm trung giai, là pháp bảo phòng hộ tốt nhất đợt khen thưởng này, mộc thuộc tính, mang theo bốn phù trận “sinh cơ” “trừ tà” “trữ thần” cùng “phá huyễn”, tại nơi mộc linh lực dư thừa có thể tự động hấp thu mộc lực chữa trị linh giáp”.
Cả đám sôi sục! Thanh âm nuốt nước miếng đồng loạt vang lên, đôi mắt mọi người đầy chờ mong nhìn vào linh giáp. Đây chính là thứ tốt! Nếu có linh giáp như vậy, khác gì thêm một mạng nhỏ!
Công Tôn Sai như không chú ý đến ánh mắt chờ mong của mọi người, hắn lần lượt giới thiệu những phi kiếm, pháp bảo đem ra làm phần thưởng lần này. Trong phòng, tiếng thở dốc ồ ồ vang lên như sấm, trên mặt mỗi người là đỏ sậm hưng phấn, không ít người bắt đầu cởi bớt y phục, hồn nhiên không biết một mảnh mồ hôi tinh mịn trên gáy, con mắt nhìn chằm chằm vào đám pháp bảo, phi kiếm trước mặt Công Tôn Sai.
Phi kiếm, pháp bảo tỏa ra quang mang đan xen vào nhau, hình ảnh này hiện lên sâu trong con ngươi mỗi người.
Gáy Lôi Bằng ngập mồ hôi, cổ họng hắn khô khốc, đôi mắt chuông đồng mở lớn hết cỡ, như sợ bỏ qua kiện pháp bảo nào vậy. Cho đến khi kiện pháp bảo cuối cùng được giới thiệu, tâm hắn vẫn căng cứng, tâm căng cứng của hắn mới thả nhẹ ra, không khỏi thở phào một cái.
Bên tai đột nhiên vang lên tiếng thở phào, hắn bị dọa nhảy dựng! Xong rồi! Chọc giận tiểu nương, thảm rồi! Ý niệm đầu tiên toát lên đầu hắn kêu khổ không ngớt.
Nhưng khi hắn chứng kiến động tác của những người xung quanh, hắn mới kịp phản ứng, hóa ra không phải một mình mình phát ra âm thanh, ai cũng thở phào, thanh âm rất nhỏ vang lên cùng một lúc, trong hoàn cảnh im lặng như vậy mới trở nên rõ rệt!
Trong phòng rất nhanh khôi phục an tĩnh, vô cùng an tĩnh, tâm tình của mọi người thả lỏng. Mọi người đều biết, kịch hay sắp tới! Thưởng nhiều như vậy, phân cho ai? Phân như nào? Phương diện này rất được chú ý, nếu quyền chọn lựa về chính mình, như vậy chọn cái nào đây?
“Công lao lớn chọn trước, mỗi người một kiện”Thanh âm tiểu nương vang lên rõ ràng trong hoàn cảnh an tĩnh, “Ma Phàm là người đầu tiên”.
Trên mặt Ma Phàm đột nhiên hiện lên phấn hồng, như là say rượu vậy, trước ánh mắt ước ao, đố kị của người khác, hắn đứng lên, không chút do dự chọn độn pháp ngũ phẩm. Tuy rằng mọi người đã sớm đoán được đáp án, nhưng không nhịn được nảy sinh thất vọng trong lòng, kể cả Lôi Bằng.
Độn pháp ngũ phẩm đấy! Mắt mở trừng trừng nhìn nó đi mất, cảm giác này, thật không dễ chịu! Dù sao đố kị quy đố kị, Ma Phàm là người đầu tiên chọn lựa, không ai dám dị nghị, trong trận này, Ma Phàm phát ra tác dụng không thể thay thế.
Không đợi mọi người kịp tiêu hóa tin tức độn pháp ngũ phẩm đã mất, tiểu nương đã mở miệng: “Lôi Bằng, Tông Như, Niên Lục, tiểu đội các ngươi chọn đi, được chọn một tứ phẩm, hai tam phẩm”.
Đầu Lôi Bằng ông lên một tiếng, trong nháy mắt hóa trống rỗng. Đến phiên mình!
Hắn không biết chính mình như nào đứng lên, hai người Niên Hòa cùng Tông Như cũng vậy, vẻ mặt khôn thể tin nổi, như đang nằm mơ vậy. Kể cả Tông Như trấn định nhất ba người, lúc này cũng không còn trấn định nữa.
Ba người người nhìn ta, ta nhìn người thật lâu, ai cũng khó định đoạt. Công Tôn Sai thấy thế, nói luôn: “Rút thăm đi, định tốt thứ tự, sau đó tuyển chọn”.
Phương pháp này rất công bằng, không ai dị nghị. Lôi Bằng gáy sũng mồ hôi, tim đập liên hồi, bởi vì hắn rút được vị trí thứ nhất, Tông Như thứ hai mà Niên Lục thứ ba. Không có tiền đồ, phải bình tĩnh! Hắn hung hăng răn dạy bản thân!
Nhưng khinh bỉ quy khinh bỉ, hạ thủ không thể chậm, hắn lựa chọn Cửa Lê linh giáp, xung quanh đồng thời vang lên tiếng thở dài, hóa ra, không phải chỉ một hai người nhìn vào nó. Không biết vì sao, nghe được tiếng thở dài của mọi người, Lôi Bằng cảm thấy toàn thân thư thái, trong lòng vô cùng đắc ý, lập tức mặc vào linh giáp.
Tông Như chọn một bao tay tam phẩm, mà Niên Lục chọn một giày tam phẩm. Tuy rằng không được chọn tứ phẩm, nhưng hai kiện tam phẩm này đều là thứ tốt trong hàng tam phẩm, hai người yêu thích không thôi.
Công Tôn Sai luận công lao theo đơn vị tác chiến, từng đơn vị được chọn một pháp bảo tứ phẩm cùng hai pháp bảo tam phẩm. Pháp bảo tứ phẩm rất nhanh hết sạch, mà những đơn vị đứng sau chỉ có thể giương mắt nhìn. Nhưng, cơ bản mỗi người đều có một kiện pháp bảo.
Về phần đám tu giả mới bị bắt làm tù binh như Bảo Đức, thấy những thứ kia quen mắt nhưng Công Tôn Sai không định chia cho bọn họ, những pháp bảo còn lại dùng để thưởng cho những tiểu đội huấn luyện ưu tú.
Hơn nữa Công Tôn Sai còn nói rõ, thưởng cho ai, đó là tài sản riêng của người đó, những người khác không dược mơ ước. Như độn pháp ngũ phẩm, Ma Phàm chọn sẽ không truyền cho người khác. Những người khác muốn học, hỏi Ma Phàm, về phần truyền hay không, truyền như nào, tất cả do Ma Phàm quyết định.
Bất kể là Tả Mạc hay Công Tôn Sai, đều không ngờ rằng lần ban thưởng này phát huy tác dụng lớn như vậy.
Công Tôn Sai trước sau như một đốc xúc huấn luyện, lần trước chiến đấu để lộ rất nhiều điểm yếu, tam đoạn trùng kích, nếu là đội ngũ được huấn luyện tốt, như người thần bí làm tỏng đánh cờ, một lần đủ để đối phương suy sụp. Nhưng nếu không làm suy sụp được đối phương, vậy rơi vào giằng co, điều này làm cho Công Tôn Sai rất bất mãn.
Tiểu nương bất mãn, vậy cuộc sống của mọi người đừng mong dễ chịu!
Nhưng mà để Công Tôn Sai kinh ngạc chính là, những kẻ này đột nhiên tích cực huấn luyện, hoàn toàn nằm ngoài suy đoán của hắn. Mỗi người như gà bị chọc tiết, điên cuồng huấn luyện.
Mà khi Công Tôn Sai hứa hẹn ban thưởng pháp bảo cho những tiểu đội huấn luyện tốt, hắn ngạc nhiên phát hiện, chính mình không cần đốc xúc nữa. Đám người này không phải tay mơ, đương nhiên biết pháp bảo trọng yếu, ai ngại trên người nhiều hơn một kiện chứ? Trên chiến trường, thêm một kiện pháp bảo, thêm phần bảo mệnh! Huấn luyện không có nguy hiểm, có thể kiếm được pháp bảo, chuyện tốt như vậy, nếu như trước kia, chẳng ai tin cả, mà hôm nay Tiểu Sơn giới thảm khốc như vậy, cho tới bây giờ mới là nghe qua lần đầu.
Không ai chịu lạc hậu!
Linh cốc không đến, lại thêm miệng ăn, vốn đã có chút trứng trọi đá, linh cốc trong tay Tả Mạc bắt đầu không cung ứng đủ. Nhất là khi đám người kia liều mạng huấn luyện, linh cốc tiêu hao càng nhanh.
Tả Mạc cảm thấy áp lực càng ngày càng tăng hắn cố lên cót tinh thần, ngày đêm vùi đầu nghiên cứu ma văn. Vừa có cách, hắn liền chủ động thử, không chút tiếc thương tổn hao tài liệu. Mắt thấy linh cốc càng ngày càng giảm, trong lòng lo lắng càng ngày càng lớn. Tiến độ của hắn không tồi, đã bài trừ được hơn nửa kết cấu vô dụng, còn lại chỉ còn một phần ba kết cấu. Chỉ là một phần ba này, liên quan đến hơn bảy mươi phù trận!
Tả Mạc định dùng đến lý luận phân tích nhưng thời gian cấp bách, hắn quyết định dùng biện pháp ngu xuẩn nhất.
Thí nghiệm từng bước một! Hắn bắt đầu điên cuồng nếm thử, nếm thử từng phù trận một.
Chỉ mấy ngày, đống phế phẩm trong phòng hắn chất chồng như núi nhỏ. Bảy ngày không chớp mắt chút nào, cả đả tọa nhập định cũng không, linh lực hao hết, vậy trực tiếp cầm lấy tinh thạch bổ sung.
Thần sắc hắn mệt mỏi, vàng vọt, bảy ngày không ngủ, dù cho thần thức đạt đến hóa vật, hắn cũng đã tới cực hạn. Nhưng mà, tất cả mệt nhọc, tất cả mệt mỏi rã rời, đều bị Tả Mạc xóa đi.
Hắn ngơ ngác nhìn vật trên tay mình, xấu xí không gì sánh bằng.