Bảo Đức mấy ngày nay xem như là được mở rộng tầm mắt.
Chi đội ngũ trước mắt này, không có bất kì điểm nào giống với các đội ngũ hắn từng gặp qua. Ba người hợp lại thành một tổ, còn có thêm tam tài trận khiến người ta thèm muốn, linh cốc đầy đủ, đối với thủ hạ đã bị hạ cấm chế không ngờ còn khen thưởng…
Nhìn những tên lõi lọc xung quanh, lúc này lại giống như tiểu hài tử, việc gì cũng giành lên trước. Không có âm mưu thủ đoạn, tất cả đều quang minh chính đại, phương pháp đơn giản đến không thể đơn giản hơn được này lại làm diện mạo cả đội ngữ rực rỡ hẳn lên.
Càng ở trong đội ngũ này thời gian dài, hắn càng cảm thấy chỗ lợi hại của lão đại. Điểm lợi hại này cũng không phải nhìn qua là có thể thấy được, mà là vân đạm phong khinh ẩn tàng bất động thanh sắc. Tuy rằng mọi người sợ hãi “tiểu nương”, thế nhưng Bảo Đức cũng từng làm lão đại, chỉ cần liếc mắt liền nhận ra ai mới thực sự là người đứng đầu.
Thủ đoạn như vậy, sau này tất không phải là vật trong ao, đi theo lão đại như vậy, cuộc sống cũng sẽ không quá khó khăn. Nhưng lão đại rõ ràng là Ngưng Mạch kỳ nhất trọng thiên, lại chỉ khoảng hai mươi tuổi… Thực là may mắn…
Vô luận trong lòng Bảo Đức có bao nhiếu ý niệm, lượng huấn luyện của hắn so sánh với những người khác cũng sẽ không có chút nào giảm nhẹ. Thân phận thủ lĩnh trước đây, còn có tu vi Ngưng Mạch kỳ nhị trọng thiên của hắn không hề mang lại bất kỳ ưu đãi gì. Hơn nữa càng làm cho hắn thấy bất đắc dĩ chính là, hai người khác trong tiểu đội huấn luyện tới mức điên cuồng, khiến cho hắn vô cùng buồn bực.
Không phải chỉ là vài món pháp bảo thôi sao, có cần phải liều mạng vậy không? Một vài pháp bảo tam phẩm đối với người từng làm lão đại như hắn, tự nhiên không lọt vào mắt. Nhưng hắn cũng không muốn vì mình cản trở mà làm cho hai tên đội viên kia tức giận, chỉ đành điên cuồng huấn luyện theo. Cũng không có cách nào, ai bảo “tiểu nương” chỉ khen thưởng theo từng đơn vị tác chiến. Trừ khi có thể giống như Ma Phàm kia, một mình làm một đơn vị tác chiến, hơn nữa “tiểu nương” đứng ở một bên nhìn chằm chắm, hắn cũng không dám có chút nào buôn lỏng.
Ngàn vạn lần không nên đắc tội với “tiểu nương”. Đây là câu nói lưu truyền nhiều nhất trong doanh địa.
Bất quá, di… kia chẳng phải là lão đại sao? Bảo Đức thoáng liếc mắt nhìn thấy lão đại mang thêo một thứ cổ quái gì đó đi vào doanh địa. Hắn không khỏi âm thầm lưu tâm, nhưng hắn vừa phân thần, tam tài trận nguyên bản vốn vận chuyển lưu loát nhất thời có chút trì trệ. Bị kiềm hãm lại một chút, toàn bộ tiết tấu của cả đội đều bị quấy nhiễu, ba người đành phải dừng lại. Thấy vẻ bất mãn trong mắt hai gã kia, Bảo Đức vội vàng xin lỗi, đắc tội với ai cũng không thể đắc tội với đội viên của chính mình, bằng không mà nói, đến lúc chiến đấu chân chính, ngay cả chết cũng không biết mình chết như thế nào.
Công Tôn Sai thấy Tả Mạc đem theo một thứ kỳ quái gì đó, không khỏi hiếu kỳ hỏi: “Sư huynh, đây là cái gì?”.
“Luyện linh…” Tả Mạc thoáng cái dừng lại, nhắc tới thứ trước mặt này, ách, nên gọi nó là cái gì bây giờ? Miễn cưỡng coi nó là pháp bảo đi, trong pháp bảo lại phân ra nhiều loại, loại trước mặt này có thể phân vào đâu đây? Bảo rương?
Một cái rương hình thù kỳ quái, trên rương trăm ngàn lỗ hổng, đầy vết rách, các miếng vá to nhỏ bên trên càng làm nó trong vô cùng thê thảm. “Phù trận Luyện Linh”Tả Mạc cân nhắc, lần sau nhất định phải sửa lại hình dạng của thứ này, bằng không một thứ như vậy, có đặt tên thế nào cũng không ổn.
“Trông có chút xấu xí”Công Tôn Sai rất ngay thẳng đánh giá một câu, nhìn ánh mắt bất thiện của sư huynh, vội vã hỏi: “Thứ này có ích lợi gì?”
Vừa hỏi đến tác dụng của thứ này, Tả Mạc không khỏi có chút đắc ý hẳn lên: “À, thứ này có khả năng luyện hóa linh lực trong tinh thạch, loại bỏ tạp chất”.
“Loại bỏ linh lực hỗn tạp trong tinh thạch …”Công Tôn Sai đầu tiên là sửng sốt, nhưng hắn rất nhanh phản ứng lại, con mắt mạnh mẽ mở lớn, thanh âm không tự chủ đề cao: “Loại bỏ linh lực hỗn tạp trong tinh thạch?”.
Phản ứng của sư đệ Công Tôn Sai khiến Tả Mạc càng thêm đắc ý: “Không sai!”
Hai mắt Công Tôn Sai tỏa sáng, trong giọng nói lộ ra một tia kích động: “Có thể thay thế được linh cốc?”.
“Không sai!”Tả Mạc chỉ cảm thấy toàn thân thoải mái không nói nên lời, cười hắc hắc: “Ta thử một chút, hiệu quả không kém. Lần này tới đây là để tìm người khác thử”.
Công Tôn Sai không nói hai lời, liền đứng lên, nhìn lướt qua tu giả đang huấn luyện, vừa lúc thấy ba người Lôi Bằng, liền ngoắc bọn họ lại: “Lôi Bằng, ba người các ngươi lại đây một chút”.
Nghe tiểu nương gọi, ba người vội vã chạy như điên tới. Công Tôn Sai quay lại, hỏi Tả Mạc: “Sư huynh, thứ này dùng như thế nào?”.
“À, đặt tay ở trên chỗ này, vận chuyển tâm pháp là được”Tả Mạc làm mẫu một chút, hai tay đặt lên viên trận ở mặt trên cái rương.
Công Tôn Sai quay sang Lôi Bằng bảo: “Ngươi tới thử xem”.
“A”Lôi Bằng có chút mờ mịt đáp lại, hắn một chút cũng không hiểu thứ trước mắt này là thứ gì, bất quá vẫn theo lời đặt tay ở trong viên trận, bắt đầu vận chuyển tâm pháp.
“Di!”Lôi Bằng không khỏi kinh ngạc kêu lên một tiếng - linh lực! Một cỗ linh lực hút vào từ bàn tay hắn, cấp tốc chạy dọc theo kinh mạch vận hành. Quả là thuần túy a! Hắn vui mừng quá đỗi, linh lực thuần túy như vậy, có thể giảm đi không ít thời gian cùng công sức để luyện hóa! Linh lực cuồn cuộn không ngừng từ bàn tay chui vào trong cơ thể, chỉ trong chốc lát, hắn cảm giác được trong kinh mạch đã tiêu hao không còn linh lực lúc này lại có chút cảm giác tràn ngập linh lực.
Cho đến lúc này, hắn mới đột nhiên ý thức được tác dụng của thứ này!
Tiểu Sơn giới vì sao trở nên thảm liệt như vậy? Nguyên nhân tối trọng yếu trong đó chính là linh khí trong không khí bị loãng đi, loãng đến mức không đủ cho tu giả thu nạp vào thân thể.
Mọi người đều biết, tất cả linh lực của tu giả đều thu nạp từ ngoại giới mà có. Linh khí tự do trong không khí, chính là nơi phát ra. Những linh khí này sau khi hút vào trong cơ thể, qua luyện hóa, trở thành linh lực tinh khiết, tồn tại trong kinh mạch tu giả. Linh khí trong không khí ở Tiểu Sơn giới đã trở nên cực kỳ loãng, cũng có nghĩa là chặt đứt nguồn linh khí lớn nhất của tu giả.
Rơi vào đường cùng, tu giả chỉ có cách tìm vật khác, ví như linh cốc. Linh lực ẩn chứa trong linh cốc, tu giả hấp thu rất dễ dàng, ôn hòa vô hại. Mà tinh thạch mọi người thường dùng, tuy rằng ẩn chứa lượng linh lực hơn xa so với linh cốc, thế nhưng bởi vì tạp chất ẩn chứa trong tinh thạch càng thêm bá đạo so với trong không khí, đối với tu giả gây ra tổn thương lớn hơn nhiều, trái lại khó có thể hấp thu. Hấp thu thời gian dài, thương tổn đối với cơ thể rất lớn.
Trừ một số ít đại môn phái, mới có bí pháp có thể hóa giả tạp chất trong tinh thạch. Bí pháp...
Khi Lôi Bằng rút hai tay khỏi cái rương, có chút hồn vía lên mây, biểu tình quái dị.
Niên Lục nhìn Lôi Bằng kỳ quái, trong lòng thầm nghĩ, rất ít khi thấy Lôi Bằng có loại vẻ mặt này a. Hắn không khỏi nhìn lại cái rương vô cùng kỳ quái kia, chắc chắn có chuyện lạ. Khi hai tay hắn rời khỏi cái rương, thì vẻ mặt cũng biểu tình quái dị không kém, trong miệng càng không ngừng lẩm nhẩm như gặp quỷ.
Tông Như sau khi thử qua, biểu tình trên mặt cũng khó có thể che giấu vẻ kinh hãi.
Mặc kệ trong lòng ba người đang gợi sóng, Tả Mạc cùng Công Tôn Sai đối với hiệu quả của thí nghiệm đều cực kỳ thỏa mãn, chỉ cần phải cải tiến lại thứ này một chút, trong nó thực sự quá không ổn, ngay cả Tả Mạc nhìn qua cũng không chịu được.
Hai mắt Công Tôn Sai long lanh, chăm chú nhìn chằm chằm cái rương vô cùng xấu xí này. Hắn biết rõ thứ này đối với bọn họ mà nói có ý nghĩa như thế nào! Chỉ cần có thứ này, giống như có thể bớt được một sợi dây thừng đòi mạng treo vào cổ.
Tiểu Sơn giới hiện tại, tình trạng linh cốc đã đến mức không xong. Tương phản, bởi vì khuyết thiếu thương phẩm lưu động, tác dụng của tinh thạch vô cùng suy yếu, bình thường có thể thấy người vứt bớt tinh thạch đi.
“Nhưng mà có một vấn đề”Tả Mạc khiến Công Tôn Sai đang thất thần tỉnh lại, hắn bỗng dưng cả kinh: “Có vấn đề gì?”.
“Nếu như luyện chế số lượng lớn, cần rất nhiều lạn thiết ngân”Ngữ khí Tả Mạc có chút khổ sở: “Lúc này ta còn một chút, nhưng cũng chỉ đủ luyện chế mấy cái”.
Công Tôn Sai ngẩn ra, trong lòng thầm hô không ổn, vội vã hỏi: “Lạn thiết ngân này rất hiếm có sao?”.
“Chỉ là một loại tài liệu tam phẩm thông thường”Tả Mạc than thở: “Trước đây tiêu hao không ít, số còn lại không nhiều lắm”.
“Đúng là vấn đề…”Công Tôn Sai lâm vào trầm tư, vung tay lên, ra hiệu cho mọi người tập trung.
Mọi người ngừng huấn luyện, ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, cuối cùng tập hợp lại, chẳng qua biểu tình đều là không thể giải thích. Tiểu Nương chưa từng cắt ngang huấn luyện của bọn họ.
“Ai biết ở đâu có lạn thiết ngân?” Công Tôn Sai hỏi.
Rất nhiều người vẻ mặt mờ mịt, lạn thiết ngân là cài gì? Bỗng nhiên một người giơ tay lên nói: “Ta biết”Người giơ tay lên chính là Bảo Đức.
“Ở đâu?”Công Tôn Sai nhìn chằm chằm vào Bảo Đức.
Vừa chạm phải ánh mắt bất thình lình trở nên lợi hại của Tiểu Nương, Bảo Đức toát mồ hôi lạnh. Bất quá hắn rốt cuộc từng làm lão đại, cố gắng kiềm chế kinh hoảng trong lòng, giả vờ trấn định nói: “Thành phẩm tiểu nhân không biết, nhưng tiểu nhân biết một nơi có khoáng mạch lạn thiết ngân”.
“Khoáng mạch!”Trước mắt Tả Mạc sáng ngời: “Ở đâu?”.
Bảo Đức nuốt nuốt nước miếng, thành thật nói ra: “Là một địa phương cách đây ba trăm lý, có một … Trước đây là đất của Pháp Kiếm Môn, hiện tại bị một đám người chiếm”.
Tả Mạc quay sang nhìn Công Tôn Sai, Công Tôn Sai lập tức minh bạch ý tứ của hắn, khoáng mạch này cần phải có. Tuy rằng trong lòng Công Tôn Sai có nghi hoặc, cho dù có khoáng mạch, cũng không có ai khai thác a. Bất quá nếu sư huynh nói là cần thiết, khẳng định là có biện pháp.
Hắn quay sang nhìn chằm chằm Bảo Đức: “Nơi đó có bao nhiêu người? Từ đâu mà đến?”.
Bảo Đức vội vàng nói: “Đại khái là hơn sáu mươi người, kẻ cầm đầu là Tạ Sơn tâm ngoan thủ lạt, Ngưng Mạch kỳ tam trọng thiên, tất cả thủ hạ đều là tu giả ngoài Ngưng Mạch kỳ. Bọn họ nghe nói Pháp Kiếm môn có linh cốc, liền đồ sát Pháp Kiếm môn, chiếm cứ khoáng mạch”.
Hắn cẩn thận dè dặt nói: “Nếu lão đại muốn, chỉ cần một món tiền nhỏ, có thể lấy được nơi này từ nay Tạ Sơn. Tiểu nhân và hắn có vài phần giao tình …”.
“Không cần”Công Tôn Sai khoát tay, nói tiếp: “Tiếp tục huấn luyện”Tất cả mọi người đều chạy đi tu luyện, Bảo Đức muốn nói thêm lại nuốt vào trong, hắn thập phần thức thời chạy đi huấn luyện.
“Ngươi dự định làm như thế nào?” Tả Mạc có chút hiếu kỳ hỏi. Hắn biết sư đệ khẳng định đã có cách.
“Đánh cho bọn chúng tàn phế là được”Công Tôn Sai không thèm để ý nói: “Làm gì có đạo lý đem tinh thạch cho bọn chúng. Muốn kiếm miếng ăn trong miệng chúng ta sao, hừ!”.
Tả Mạc bất đắc dĩ lắc đầu, tính cuồng chiến Công Tôn sư đệ lại bắt đầu phát tác!
Đám người Tạ Sơn thật là đáng thương! Hắn không khỏi sinh ra cảm giác đồng tình, nhưng nói ra ngoài miệng lại trở thành: “Nắm chắc thời gian!”.