Ngoại Chương : Tạo Hóa .
Thánh kinh có viết 1000 năm sau ngày chúa hồi sinh , cũng sẽ là ngày phán xét . Ai đúng ư ? vậy có thể lên thiên đàng . Ai sai ư ? vậy hãy xuống địa ngục .
Nhưng dễ vậy sao ? Ai đúng ai sai ? Chúa là đấng tối cao , là đáng tạo hóa ư , sự đúng sai có thể phán quyết bởi một thế lực tối cao sao ? vậy có còn đúng và sai nữa hay không ?
Cái chính là , không có sự phán xét nào , không tồn tại bất kỳ ai bất kỳ điều gì để phán xet một người là đúng hay là sai .
Nhưng định mệnh lại khác , nó là sợi dây vô hình nhưng lại dai dẳng , trói buộc cả thể xác lẫn tâm hồn của tất cả mọi người . Cái định mệnh đó có thể khái niệm được chăng ?
Không ai chỉ ra được nó thực chất có tồn tại hay không tồn tại , nhưng người ta tin tưởng vào nó . Nó hướng đến cho ta một con đường .
Có người thì định mệnh một đầu trói buộc lấy họ , một đầu lại buộc vào mỏ neo lớn để mặc sức cho họ vẫy vùng , mặc cho họ cố gắng bơi xa đến đâu thì cuối cùng họ cũng phải chìm xuống , phải dừng lại .
Nhưng cũng có người , họ nắm lấy sợi dây định mệnh đó , cố gắng nắm lấy nó để bơi lên từ dưới lòng biển sâu thẳm để ngoi lên , để ngắm lấy mặt biển để tận hưởng ánh sáng của sự sống .
Cái định mệnh đó ,có thể nó là đúng ,có thể nó là sai . Nhưng không ai có thể phán xét được nó .
Vạn cổ thiên phong .
Ngọn núi thần trong truyền thuyết , triệu năm cũng không ai thấy qua nó một lần , chỉ biết , nó tồn tại , chắc chắn tồn tại để ta có thể vượt qua nó . Để lên đến đỉnh của nó , lên thiên giới thiên thành . Tận hưởng sự vĩnh hằng vĩnh cửu .
Thiên phong bao phủ bằng một màu tuyết băng giá , nó cao đến tột đỉnh . Nhưng ở lưng chừng đó lại có một cái cây lớn , không rõ là cây gì , lá giống bồ đề , thân giống tùng mộc , cổ xưa , to lớn . Mặc nhiên tồn tại , mặc cho thiên phong rét gào , gió buốt lạnh căm , mặt trời bị che phủ , nó vẫn sống , vẫn tồn tại .
Dưới tán cây có một chiến bàn cờ vây bằng đá trên đó đặt sẵn 4 quân cờ 2 đen 2 trắng và hai hộp cờ đen trắng bên cạnh . Quân cờ vừa trắng vừa sáng bóng , Quân đen lại như một cái hắc động , nó như hút lấy hết tất cả mọi thứ để rồi lại trả lại mọi thứ sáng hơn , sắc hơn , đẹp hơn bội phần .
Ngồi cạnh bàn đá là một vị tiểu tăng , mặt trắng sáng , mắt phượng , giữa trán là một nốt ruồi luân điểm tỏa ra hỏa quang . Vị tiểu hòa thượng này ước chừng khoảng 7 , 8 tuổi nhưng lại toát ra vẻ thiền định mà không mấy vị hòa thượng đắc đạo có được . Tuy hai mắt hơi khép lại dưỡng thần nhưng cảm tưởng trí tuệ của cậu ta bao quát lấy tất cả mọi thứ xung quanh .
Bỗng cây cổ thụ hơi run lên , không phải vì gió tuyết mà vì cái thứ khí tức hủy diệt nồng đậm đang kéo sát đến .
Hai mắt vị tiểu hòa thượng khẽ mở ra , nhìn về hướng tây mỉm cười nói :
- Ngươi đã đến , lần này lại đến sớm hơn mọi khi đấy , chắc ngươi đang mong đợi trận đấu này có phải không ?
- Ha hahaha !!!
Tiếng cười vang lên , cùng với đó là tiếng gào thét gầm rú của hàng ngàn sinh vật hòa lẫn với nhau . Ngọn gió trên thiên phong đã là cực phong , cực nhanh , cực lớn , cực mạnh mà vẫn bị thổi tan đi trong thoáng chốc .
Tiếng leng keng của xích sắt vang lên , gần hơn như báo hiệu , kẻ đó , đã đến .
" rầm "
Chỉ một cái dậm chân , cả đám tuyết lớn từ trên núi đang lăn xuống bị đánh tan đi thanh hoa tuyết , cơn gió rét cũng trở nên sợ hãi mà chạy trốn lên cao .
Người tới là một thiếu niên khuôn mặt giống như đúc vị tiểu hòa thượng , giống như hai anh em sinh đôi vậy ,chỉ khác là vị thiếu niên anh tuần này không mặc bộ cà sa mà lại mặc một đồ rách mướp như ăn mày , đầu không cạo trọc mà để dài kệ nó thỏa sức bay toán loạn trong gió .
Trên người cậu ta cuốn đầy những sợi xích sắt , mỗi mắt phải to bằng 2 nắm tay người lớn . Nó kéo căng ra , trói vào gần như mọi bộ phận trên người cậu ngoại trừ cái đầu .
Mà cái đầu kia là một đám mây lớn , một đám mây đen .
Không , đó là những con rồng 9 đầu , những con quái vật khổng lồ khác , kỳ lân , phượng hoàng , Kim sí điểu , và hàng triệu các con quái vật , ác quỷ đủ mọi hình dạng khác , nếu nhìn kĩ cũng có cả những nhân hình trong đó . Chúng đang thét gào , đang sợ hãi , nhưng không thể thoát khỏi sợi xích sắt đang trói lấy cổ chúng . Sợi xích đang nắm giữ sinh mạng chúng và chúng biết chúng sắp kết liễu đi sinh mạng của chúng . Chúng sợ hãi , muốn kéo vị thiếu niên lại , không để cho cậu ta bước thêm bước nào nữa nhưng không thể bởi vì đó là định mệnh , cái định mệnh là cậu ta sẽ bước lên thiên phong vào giờ phút này . Và cái định mệnh là cậu ta sẽ kết thúc mạng sống của chúng ngay khi đạt đến điều đó .
Gồng người lên một cái , Cậu thiếu niên quát lớn đồng thời hai tay gồng lên phái trước . Sợi đây xích vỡ tan , và đam mây đen cũng đồng dạn tan ra hòa vào những bông tuyết trắng xóa đang bay trên trời , khiến bầu trời chuyển thành một màu xám ảm đạm .
Cậu ta bước tới gần cây cổ thụ , nhìn xuống bàn cờ cười nói :
- lần này bọn chúng có vẻ yếu hơn trước . Sao nào , ta thấy ngươi còn có vẻ khẩn trương hơn ta nữa . Lần trước chẳng phải người lười đến mức miệng hộp cờ cũng chưa mở ra cơ mà , sao lần này lại mở ra hết rồi .
Tiểu hòa thượng mỉm cười không vội nói gì , cánh tay mân mê tràng hạt một hồi , mắt vẫn nhìn vào thiên nguyên tưởng như đang suy nghĩ điều gì đó .
Vị thiếu niên như đã quen thuộc với điều này lắm rồi , không nói nhiều nữa .
Lấy tay cầm một quân cờ đen trong hộp giơ lên .
Không còn thu hút ánh sáng nữa , quân cờ trong tay vị thiếu niên như tỏa ra một thứ ánh sáng mãnh liệt chừng như vô cùng hạnh phúc khi sắp được đặt lên bàn cờ .
Vị thiếu niên khẽ mỉm cười , không ngập ngừng , không suy nghĩ đặt ngay vào thiên nguyên .
Vị hòa thượng cũng không bất ngờ , dương như đã biết rõ , nó phải xảy ra như vậy . Cười nói :
- Để xem , trong một nghìn năm sắp tới , định mệnh sẽ được sắp đặt như thế nào . Hóa , lần này ta hi vọng sẽ không có nhiều sinh mạng bị mất đi .
Hóa cười to , thậm chí ngửa cả cổ lên trời để cười cho thỏa chí :
- Tạo , ngươi nói thế chẳng khác nào bảo ta ván này sẽ thua ngươi sao ?
Hahahah , Ván này tại sao không làm lớn hơn đi ?
- Lớn hơn ?!
- Ta cược 3000 năm
- 3000 năm sao ?! ....
...
..
..
.
|