Quan Tiên-Tác giả: Trần Phong Tiếu
Quan Tiên
Chương 1: Siêu cao thủ quay cóp.
Nhóm dịch: Tepga
Nguồn: ST
Giới thiệu:
Äây là má»™t bá»™ truyện đô thị hà i hước. Bá»™ truyện kể vá» má»™t vị La Thiên thượng tiên, do thiếu tình thương nên bị quần tiên vây công lưu lạc hạ giá»›i. Rút kinh nghiệm thương Ä‘au, lần nà y hắn quyết định lăn lá»™n chốn quan trưá»ng để rèn luyện tình thương cá»§a mình, hay nói má»™t cách khác, là để nâng cao chỉ số cảm xúc (Emotion Quotient – EQ).
Cách tu luyện cá»§a hắn cÅ©ng khá kì quái, tu luyện tình thương bạn bè, tình thương cha mẹ, tình thương....tình yêu, tình thương ….để là m tăng chỉ số EQ. Có khi thì quá thống khoái, có khi thì quá phá hoại. Trong cÆ¡ thể còn chút tiên khà có thể miá»…n cưỡng dùng được, có thể xá» lý được má»™t số tai há»a vô cá»› xảy ra. Cứ quái dị như thế, đấu đá lung tung như thế, hắn xông pha trong chốn quan trưá»ng lắm khuôn phép.
Äá»c bá»™ truyện các bạn sẽ gặp lại thế hệ nhất quá»· nhì ma, thứ ba..... há»c trò, qua tuyệt chiêu ....quay cóp cá»§a.... thần tiên
Các bạn sẽ đỠmắt vì những.....bá»™ ngá»±c to lá»›n pháºp phồng
Các bạn sẽ nhức đầu vì chốn quan trưá»ng đầy gian trá
Khác vá»›i SÄ© Äồ Phong Lưu, nhân váºt chÃnh cá»§a Quan Tiên là má»™t kẻ không há» có háºu phương lá»›n, không há» có ngưá»i thân là m quan chức to cá»§a chÃnh phá»§ để dẫn dắt, định hướng từ khi còn Ä‘i há»c hay trên bước đưá»ng chÃnh trị sau nà y. Trần Thái Trung, nhân váºt chÃnh cá»§a Quan Tiên chỉ là má»™t con nhà nghèo khổ, đỗ đại há»c nhưng lại không Ä‘i há»c mà bắt đầu con đưá»ng chÃnh trị cá»§a mình từ má»™t chức vụ Phó trưởng thôn nhá» bé, không má»™t ai dẫn lối, đưa đưá»ng, tá»± mình vươn lên trong cuá»™c sống đầy những gian khó, lá»c lừa, đấu tranh, va chạm... Äiểm khác biệt và cÅ©ng là điểm nhấn lá»›n trong truyện chÃnh là nét hà i hước sẽ giúp chúng ta thư giãn hÆ¡n dù Ä‘ang theo dõi chốn quan trưá»ng đầy những mưu toan, lá»c lừa...
Truyện Ä‘ang xếp thứ 17 trong top 50 qidian cá»§a bảng xếp hạng tất cả các thể loại, xếp thứ 5 trong bảng xếp hạng thể loại đô thị, quan trưá»ng, ngôn tình.
Tiết tá»:
Má»™t tráºn phong hoa tuyết nguyệt kia đã sản sinh ra má»™t kẻ xuyên không xui xẻo nhất trong lịch sá».
------------------------.
Trần Thái Trung buồn bá»±c bắt tay và o cầm bút máy, bút chì mà há»c sinh tiểu há»c sá» dụng để viết chữ, lầm bầm:
- Hai mươi mấy giỠtrước vẫn còn là La Thiên thượng tiên, chẳng mấy mà sẽ tiến cấp thà nh TỠPhủ kim tiên rồi.
Nhìn lại bà i thi trước mắt, hắn như muốn khóc đến nơi:
- Ai nói cho tôi biết xem là cái đỠbà i nà y là cái trò khỉ gì không biết nữa. Bên trên tưới, bên dưới lá»c, lại còn muốn đổ đầy cả cái ao. Cái thằng nà o ra cái đỠbà i như thế nà y thì khéo đầu óc cÅ©ng bị úng thá»§y mất.
Mồm miệng Trần Thái Trung luôn cay độc, cÅ©ng không phải là vì hiện giá» hắn Ä‘ang là há»c sinh tiểu há»c lá»›p ba mà có gì thay đổi. CÅ©ng bởi váºy mà ở Tiên giá»›i, nhân duyên cá»§a hắn không phải lúc nà o cÅ©ng suôn sẻ tốt đẹp gì.
Kỳ thá»±c, nhân duyên cá»§a hắn không phải chỉ ‘không tốt lắm’ như hắn tá»± nháºn, mà phải nói là cá»±c kỳ không tốt. Hắn lấy khà nháºp đạo, ở nhân gian tu luyện hai trăm năm thì đã vinh quang phi thăng lên tiên cảnh, trở thà nh ká»· lục phi thăng nhanh nhất trong lịch sá», lại còn là ở trên Äịa Cầu, nÆ¡i có linh khà cá»±c kỳ thiếu thốn.
Trong vòng năm trăm năm tiếp theo, tốc độ cá»§a hắn là m cho ngưá»i ta trố cả mắt, Ä‘iên cuồng từ cấp báºc Du Tiên thăng cấp lên thà nh Linh Tiên, Ngá»c Tiên, Thiên Tiên, Huyá»n Tiên, cuối cùng ghi danh trong đám La Thiên thượng tiên. HÆ¡n nữa, lại còn nổi danh vang dá»™i trong nhóm La Thiên thượng tiên đó nữa, chẳng mấy mà vươn tá»›i được đẳng cấp Tá» Phá»§ kim tiên.
ÄÆ°Æ¡ng nhiên, Ä‘iên cuồng thăng cấp cÅ©ng có cái giá cá»§a nó. Không thể phá»§ nháºn rằng Trần Thái Trung là má»™t thiên tà i, má»™t thiên tà i tu luyện. Nhưng hắn có thể thăng cấp nhanh như thế, có thể khẳng định má»™t Ä‘iá»u rằng hắn là má»™t cuồng nhân tu luyện.
Toà n bá»™ tâm tư cá»§a hắn Ä‘á»u đặt ở việc tu luyện. Nói là ‘kẻ Ä‘iên’ cÅ©ng chưa đủ. Cho nên, tiêu chuẩn đối nhân xá» thế cá»§a hắn vô cùng kém cá»i. Nói má»™t câu khác dá»… nghe hÆ¡n thì chÃnh là vô cùng thiếu thốn ‘tình thương’.
Thiếu thốn tình thương cÅ©ng không phải là vấn đỠgì đặc biệt nghiêm trá»ng cả. Nhưng nghiêm trá»ng là ở cái mồm thối cá»§a hắn. Má»—i khi hắn ‘vô tình là m tổn thương các bạn tiên’ thì bản thân hắn cÅ©ng hồn nhiên không tá»± nháºn thức ra được.
Cho nên, hai mươi mấy tiếng trước hắn mới gặp phải báo ứng.
Lúc đó, hắn Ä‘ang ở trong tiên phá»§ cá»§a mình, Ä‘ang lúc khẩn yếu quan đầu tấn công Tá» Phá»§ kim tiên, đột nhiên, động phá»§ lung lay như sắp đổ. Ngay sau đó, tiên phá»§ đã được hắn bố trà ‘Tiên Linh Cá»u Chuyển đại tráºn’ để cấm chế đã bị phá há»§y mạnh mẽ, bùng nổ mãnh liệt.
Trong khi hoảng hốt, vô số tiên khà đã đánh vá» phÃa hắn, tiếng kêu ồn à o, náo loạn.
- Giết hắn đi. Hắn là La Thiên thượng tiên. Chúng ta cũng chưa được lăn lộn. ChỠhắn trở thà nh TỠPhủ kim tiên, còn không bị hắn già y vò chà đạp sao?
- Tiên Thú Tá» Mao cá»§a ta chỉ có cá» ngứa má»™t tà trên tảng đá ở cá»a nhà hắn thôi mà đã bị thằng nhãi nà y đánh chết. Không ngá» là ngươi cÅ©ng có ngà y hôm nay.
- Äúng thế, ngưá»i nà y không ngá» lại còn định cùng Tá» Linh tiên tá» song tu nữa. ChÆ¡i đùa cái gì, ta là đáp ứng lá»i kêu gá»i cá»§a Tá» Linh tiên tá» nên đến đây.
Tá» Linh tiên tá», nổi danh là đệ nhất mỹ nữ ở Tiên giá»›i. Trần Thái Trung cÅ©ng không biết là bản thân mình lại kém duyên đến mức độ nà y nữa. Hôm đó ngẫu nhiên nhìn thấy Tá» Linh, thuáºn miệng buông câu trêu chá»c. Kết quả, mồm thối cá»§a hắn vừa nói đùa má»™t câu đã là m cho Tá» Linh tiên tá» sợ tá»›i mức mất tăm mất tÃch bao nhiêu năm nay ở Tiên giá»›i luôn.
- Có lẽ ta oan uổng nha…
Äối diện vá»›i tiên khà đầy trá»i, Trần Thái Trung trợn tròn cả mắt.
Hết lần nà y tá»›i lần khác, hắn thăng cấp đã đến lúc khẩn yếu quan đầu rồi. Chẳng những thân thể không động Ä‘áºy được, mà mấy thứ pháp bảo cÅ©ng không phát huy uy lá»±c ra được. Äổi lại thá»i gian, hắn sẽ có chÃn phần chắc chắn là có thể chạy trốn được, kể cả là trước mặt có nhiá»u tiên nhân như váºy.
Nhân duyên cá»§a hắn không tốt. Cho nên, không có nhiá»u lắm tà i liệu luyện khÃ, cÅ©ng không có mấy pháp bảo. HÆ¡n nữa, hắn đây là lấy khà nháºp đạo, trong cÆ¡ thể có linh khà khổng lồ. HÆ¡n nữa, ‘Tiên Thiên giáng khÃ’ ở thân thể hắn đã được hắn luyện thà nh má»™t pháp bảo bản mệnh có khả năng bảo toà n sinh mạng – Thanh Hư khà chung.
Pháp bảo bản mệnh, là để đối phó vá»›i tâm ma và Thiên kiếp. Trong tình huống như váºy, ngược lại đà nh phải mang ra.
Dưới sá»± oanh kÃch cá»§a vô số tiên khÃ, má»™t đạo bạch quang xẹt qua, La Thiên thượng tiên Trần Thái Trung – kẻ mà ngưá»i gặp thì ngưá»i ghét, tiên gặp thì tiên ác – bá»—ng nhiên biến mất trước mắt bao nhiêu ngưá»i. Chỉ còn lại là máu tươi đầy đất, trong máu còn ẩn chứa má»™t lượng lá»›n khà linh tiên. Các tiên nhân ngÆ¡ ngác nhìn nhau:
- Bị oanh kÃch tá»›i chết rồi sao?
- Hắn đã chết.
Má»™t gã Tá» Phá»§ kim tiên đứng dáºy,
- Vừa rồi ta đã khóa chặn thần niệm cá»§a hắn. Hiện giá», trong Tiên giá»›i má» mịt đã không còn cảm ứng được sá»± tồn tại cá»§a hắn nữa rồi.
Tiên nhân có TỠMao bị giết kia cũng là một TỠPhủ kim tiên, thở dà i nói:
- Kỳ thá»±c, giáo huấn hắn má»™t chút là được rồi. Chỉ có Ä‘iá»u… chỉ có Ä‘iá»u, ngưá»i nà y không thông hiểu tình Ä‘á»i mà thôi.
Những lá»i nà y, khó khăn lắm cÅ©ng truyá»n và o trong tai Trần Thái Trung, kẻ Ä‘ang bị cuốn và o má»™t tráºn năng lượng há»—n tạp. Ngay cả thân thể hắn cÅ©ng bị trá»ng thương sắp hồn bay phách lạc, cÅ©ng không kìm nổi ngạc nhiên, trố mắt tá»± há»i: “Không phải thế chứ? Ta đã sống hÆ¡n bảy trăm tuổi rồi, không thông hiểu tình Ä‘á»i nghÄ©a là sao?†. Sau đó, hắn láºp tức rÆ¡i và o trạng thái hôn mê sâu.
Lúc tỉnh dáºy, hắn vui sướng nháºn ra: “Ãi chà , còn chưa chết.â€
“Cháºm đã, không phải thế chứ? Sao tay ta lại nhá» như váºy nhỉ?
Hắn Ä‘ang còn sững sá» thì bên tai đã truyá»n tá»›i thanh âm cá»§a má»™t ngưá»i mà hắn gần như đã quên Ä‘i:
- Thái Trung, dáºy Ä‘i được rồi đấy. Chiá»u nay thi cuối kì rồi đấy.
Là mẹ hắn, tiếng nói của mẹ hắn.
Ôi, xem ra là đã xuyên không rồi. Trần Thái Trung gáºt gáºt đầu, tiếp theo lại giáºt mình:
- Xuyên không á? Hay là tái sinh?
-- Sở dÄ© nói hắn là kẻ xuyên không xui xẻo nhất, là bởi vì hắn cả má»™t Ä‘á»i Ä‘á»u má»™t lòng tu luyện, đã bá» qua và quên hầu hết chuyện tình rồi. Không còn phải nghi ngá» gì, La Thiên thượng tiên nà y tháºt sá»± là rất xui xẻo.
Chương 1
Ngà y 8 tháng 7 năm 1996.
Tháng 7 đen tối.
Ngà y thi và o trưá»ng cao đẳng.
Hiện giá» Ä‘ang là giá» thi môn Kinh tế ChÃnh trị.
Trần Thái Trung không thÃch môn nà y, cho nên vá» cÆ¡ bản là hắn không hỠôn táºp gì.
Trong phòng thi đã có ba mươi thà sinh ổn định chỗ ngồi. Hai giáo viên là m giám thị đang toát hết cả mồ hôi, nhìn cảnh phòng thi mà băn khoăn.
Không ai có thể quay cóp được trong Ä‘iá»u kiện như váºy.
Nhưng, Trần Thái Trung vẫn có thể là m được. Tuy rằng hắn đang bị sắp xếp ngồi ngay hà ng thứ hai ở giữa phòng.
Trong vòng chÃn năm sau khi Ä‘i và o thế giá»›i nà y, hắn đã từ thiếu niên trưởng thà nh thà nh thanh niên. Mà thá»±c lá»±c cá»§a hắn cÅ©ng Ãt nhiá»u đã được khôi phục.
Dùng ná»a thà nh tiên linh lá»±c má»›i được khôi phục, hắn đã tá»± là m được má»™t cái nhẫn Tu Di – thứ thưá»ng dùng cá»§a tiên gia để lưu trữ đồ váºt. Bởi vì tà i liệu rất bình thưá»ng nên không gian cÅ©ng nhá», nhưng cất má»™t quyển sách và o đó thì cÅ©ng không thà nh vấn Ä‘á».
Trên bục giảng là má»™t thầy giáo, ánh mắt sáng ngá»i nhìn quét khắp phòng thi. Trong má»™t góc sáng sá»§a ở phÃa sau phòng thi, má»™t cô giáo xinh đẹp ngồi xuống nghỉ chân. Cô mặc váy bằng vải má»ng, thân trên mÆ¡ hồ để lá»™ cái cổ áo hÆ¡i trá»…, khiến cho thoáng nhìn có thể thấy được bóng dáng cả áo lót bên trong.
Äá»™t nhiên, cô giáo phát hiện, khóe mắt liếc thấy có váºt lay động. Theo cảm giác nhìn lại, đã thấy má»™t tên há»c sinh nam cao lá»›n Ä‘ang cắm đầu cắm cổ viết, tất cả Ä‘á»u như bình thưá»ng.
“Chẳng lẽ là mắt mình hoa mất rồi?†Cô dụi dụi mắt, nhìn chằm chằm và o gã há»c sinh kia.
Sau má»™t lúc lâu nhìn chăm chú, rốt cuá»™c cô giáo có thể xác định được tất cả Ä‘á»u bình thưá»ng thì cho qua, đảo mắt ra nhìn bên ngoà i cá»a sổ. Cái thá»i tiết chết tiệt nà y, khi nà o thì má»›i có được tráºn mưa chứ? Nhiệt độ nà y là m cho ngưá»i ta cứ như ở trong lồng hấp, đầu óc cÅ©ng quay mòng mòng.
Ngay khi cô Ä‘ang oán giáºn thì khóe mắt lại thấy có váºt gì lay động.
Má»™t chút á»§ rÅ© vốn có cá»§a cô láºp tức không cánh mà bay, nhìn chằm chằm và o gã há»c sinh kia, mãi má»™t lúc lâu mà không há» di dá»i ánh mắt.
Lại má»™t lần nữa. Cô giáo rốt cuá»™c đã thấy được, trong tay gã há»c sinh có cầm má»™t quyển sách, Ä‘ang láºt xem. Mắt cô khá tốt, tháºm chà còn nhìn ra là sách giáo khoa môn Kinh tế ChÃnh trị nữa.
Cô ho nhẹ má»™t tiếng, Ä‘i lên phÃa trước.
- Thà sinh nà y, má»i em đứng lên má»™t chút.
Trần Thái Trung đang lúc viết hăng tiết thì nghe được câu nà y, khẽ cau mà y. Tuy rằng ngoan ngoãn đứng lên, nhưng vẻ mặt không hỠkiên nhẫn đã chứng tỠsự bất mãn của hắn.
- Nà y, cô giáo, đây là thi và o trưá»ng Cao đẳng chứ không phải là kiểm tra bình thưá»ng đâu nhé.
Cô giáo đương nhiên biết đây là kỳ thi và o trưá»ng Cao đẳng. Mà bởi vì đây là thi và o trưá»ng Cao đẳng cho nên cô má»›i xốc lại tinh thần đến xem xét, dung túng cho má»™t thà sinh quay cóp là có lá»—i vá»›i các thà sinh khác đó.
Thá»i tiết nóng ná»±c, má»i ngưá»i cÅ©ng không mặc nhiá»u đồ. Cô nhìn liếc qua gã há»c sinh má»™t cái cÅ©ng có thể kết luáºn: sách không có ở trên ngưá»i hắn. Vì thế, cô cúi ngưá»i nhìn ngăn kéo bà n. “Äể tôi cho cáºu không thể không phục được.â€
Kỳ quái, ngăn kéo cÅ©ng chẳng có gì. Cô giáo nhất thá»i vẫn cúi ngưá»i đứng đó sững sá».
Cô sá»ng sốt trong khoảng má»™t phút. Äến lúc thầy giáo kia cÅ©ng Ä‘i tá»›i mà cô cÅ©ng chưa đứng thẳng lên được.
- Có chuyện gì thế?
Thầy giáo nà y Ä‘i sát và o, dùng giá»ng nói đặc biệt nhá» há»i cô. Tình huống nà y, ảnh hưởng tá»›i suy nghÄ© cá»§a thà sinh là lá»—i không nhỠđâu nhé.
Thầy giáo đã chá» cÆ¡ há»™i nà y rất lâu rồi. Anh ta giả vá» cúi ngưá»i xem ngăn kéo, đồng thá»i vụng trá»™m liếc mắt nhìn cô nà ng má»™t cái. Äáng tiếc, thá»i tiết quá nóng là m cho bá»™ quần áo bằng vải má»ng như dán chặt và o thân thể cô giáo xinh đẹp. Anh ta hoà n toà n không thể nhìn thấy được cái gì khác nữa.
Thá»i tiết chết tiệt!
Cô giáo kinh ngạc liếc nhìn gã thà sinh nà y má»™t cái. Lắc đầu, không nói má»™t lá»i nà o, từ từ đứng lên, duá»—i tay cầm thẻ thà sinh Ä‘ang đặt trên bà n. Má»™t cái tên rất phổ biến – Trần Thái Trung.
Cô không thể nói được gì, bởi vì cô không hỠcó chứng cớ.
Nếu cô thá»±c sá»± muốn nói gì để cho Trần Thái Trung phải trả lá»i thì vấn đỠsẽ thà nh rất nghiêm trá»ng. “Giám thị gây khó dá»…, là m cho thà sinh thi trượt†– đây tuyệt đối là má»™t tai vạ.
Thá»i gian sau đó, cô giáo lại nhìn thấy cuốn sách Kinh tế ChÃnh trị kia xuất hiện trong tay gã thà sinh tên là Trần Thái Trung kia. Nhưng cô không dám Ä‘i tá»›i kiểm tra nữa.
Vừa rồi kiểm tra đã gần như là hoà n toà n hết tất cả. Sá»± tháºt chứng minh, trên ngưá»i hắn căn bản là không có quyển sách kia.
Ông trá»i chết tiệt nà y! Cô giáo xinh đẹp thầm ca thán trong lòng, vô cùng buồn bá»±c. Cô chỉ có thể đổ hết bá»±c dá»c và o cho ông trá»i mà thôi.
Äáng háºn nhất là Trần Thái Trung không há» nể mặt cô tà nà o. Sách giáo khoa lại xuất hiện trong tay hắn, lần nà y đặc biệt lâu, bởi vì nhất thá»i hắn tìm mãi mà không thấy đáp án.
Cô giáo tháºt sá»± là không thể nhịn được nữa, bước nhanh đến trước mặt hắn, nhìn chằm chằm và o tay hắn.
Trần Thái Trung ngẩng đầu nhìn cô rồi lại như không có chuyện gì xảy ra, cúi đầu láºt sách tìm tiếp.
- Ở trang 168.
Cô giáo khẽ nói. Cô muốn biết chÃnh mắt mình nhìn thấy tất cả thì là sá»± tháºt, hay vẫn là ảo giác.
Trần Thái Trung gáºt gù, mở đến trang 168, nhìn lướt qua má»™t chút rồi tiện tay gấp sách lại.
Ngay lúc đó, cô giáo giơ tay nhanh như điện chộp tới quyển sách kia.
Cô tóm ngay được tay trái của Trần Thái Trung. Ngay trong chớp mắt, quyển sách kia biến mất.
Cô giáo quả tháºt là không thể tin nổi hai mắt mình nữa. Cô cầm lấy tay Trần Thái Trung, véo véo nhẹ - hic, đây là thịt, không phải trang giấy.
Cô đứng đó sững sá».
- Cô giáo, cô rất xinh. Tháºt đấy. Nhưng mà …. Em còn muốn là m bà i nữa.
Trần Thái Trung ngẩng đầu lên nhìn cô bằng ánh mắt sợ hãi. Hiển nhiên hắn cho hà nh vi nà y của cô là có ám chỉ mỠám gì đó, tay phải đỡ lấy trang giấy là m bà i.
Cô giáo vá»™i và ng buông tay, mỉm cưá»i như mếu vá»›i hắn, cÅ©ng không thể giải thÃch được gì nữa. Trong phòng thi vẫn im ắng như trước.
Má»™t lúc sau, cô giáo mang ghế đến ngồi ngay trước bà n Trần Thái Trung. Cô phải ngồi đây, quan sát cẩn tháºn.
Trần Thái Trung dưá»ng như không có cảm giác gì. Ngòi bút như bay, lướt nhanh trên trang giấy. Ngay sau đó, cuốn sách Kinh tế ChÃnh trị kia lại thần kỳ hiện ra trên tay hắn. Hắn cúi đầu, láºt sách, tìm đáp án.
Cô giáo quay đầu nhìn ra ngoà i cá»a sổ, thở dà i má»™t tiếng. “Ôi, thá»i tiết hôm nay nóng ná»±c quá Ä‘i mất. Có thể là vì thế mà mình cứ gặp ảo giác mãi hay không?â€
- Thưa cô, câu nà y ở trang nà o?
Trần Thái Trung khẽ há»i.
Trá»i ạ, cô giáo đưa tay giáºt giáºt tóc mình. Là ảo giác – nhất định là ảo giác!
Trần Thái Trung nhìn cô giáo đáng thương, cũng thông cảm thở dà i bảo:
- Thôi, quên đi. Em tự tìm được rồi.
Cho đến táºn khi buổi thi kết thúc, tinh thần cô giáo vẫn chưa khôi phục lại được. Tai nghe thấy tiếng chuông báo hết giá» là m bà i, cô má»›i tiến lên má»™t bước, ngăn Trần Thái Trung lại:
- Em đi cùng tôi ra đây.
Äi thì Ä‘i, bà i cÅ©ng đã ná»™p rồi, hắn cÅ©ng chẳng sợ gì cả.
- Rốt cuộc là em giấu quyển sách kia ở chỗ nà o?
Trong má»™t góc ở hà nh lang, cô giáo khẽ há»i. Chá»— nà y mát mẻ hÆ¡n trong phòng thi rất nhiá»u.
“Ta giấu nó ở trong nhẫn Tu Di†nếu là trước kia thì Trần Thái Trung nhất định sẽ trả lá»i như thế. Dù sao bà i cÅ©ng đã ná»™p, nói gì cÅ©ng chẳng để là m gì. Cô không bắt tôi ngay tại tráºn thì cÅ©ng chả ai có bằng chứng.
Hắn thÃch thấy ngưá»i ta tức tối, nhất là ngưá»i đẹp.
Nhưng mà , sau khi xuyên không rút ra kinh nghiệm xương máu, Trần Thái Trung đã ý thức được Ä‘iểm thiếu sót cá»§a mình: tình thương không đủ. Là m việc, không thể cứ tùy tiện như tÃnh cách cá»§a mình được.
Má»™t Ä‘á»i nà y, hắn nhất định phải thay đổi tình huống nà y. HÆ¡n nữa, phải tÃch cá»±c sá»a đổi, đỡ phải bị xuyên không lần nữa.
Hắn tháºm chà còn đưa ra má»™t số phương án tu luyện chỉ số EQ cho mình. Cho nên, hắn rất ngạc nhiên nhìn cô giáo xinh đẹp:
- Thưa cô, cô đang nói gì ạ? Sách nà o cơ ạ?
- Quên đi. Em đi đi.
Cô giáo lưá»i biếng phất tay. Toà n cÆ¡ thể như tê liệt đứng dá»±a và o góc tưá»ng.
“Tác dụng cá»§a cảm xúc nhạy cảm – tháºt sá»± là đáng đỠcao!†Trần Thái Trung đắc ý dà o dạt, cao hứng rằng không nói ra câu trả lá»i gì, kÃch động, nghênh ngang bước Ä‘i.
Cô giáo xinh đẹp kia cÅ©ng không vì thế mà nản lòng. Mặt trá»i đã lên cao, cÅ©ng sắp đến buổi thi môn kế tiếp – Sinh váºt.
Cô mượn một cái camera mini, muốn quay lại để chứng minh rằng mình đúng.
Äáng tiếc chÃnh là , cô không biết rằng Trần Thái Trung rất có hứng thú vá»›i môn há»c nà y. Tình thương, tá»± nhiên là chỉ chỉ số thông minh vá» tình cảm, cÅ©ng là vá» cảm tình nam nữ, đó chẳng phải là trá»ng Ä‘iểm cần bồi dưỡng tình thương sao? Cho nên môn Sinh lý nà y, à không, Sinh váºt, là môn hắn không giá»i không được.
Cho nên Trần Thái Trung chẳng cần quay cóp. Hắn vốn là ngưá»i cá»±c kỳ thông minh. Tuy rằng thi và o trưá»ng Cao đẳng thì có chút nghịch lý, nhưng ở Äại há»c lại không có môn tình thương mà ở Cao đẳng lại có. Hắn đã cẩn tháºn tìm hiểu vấn đỠnà y rồi.
Cô giáo buồn bực, mượn camera vô dụng rồi.
|