Sau khi Tả Mạc đổi lấy bí quyết “thiên ba quyền quyết”, hắn cũng không tu luyện luôn, mà chỉnh lý lại một lượt. Đúng như những gì Bồ yêu nói, hắn học nhiều lắm, nhưng tỉ mỉ ngẫm lại, những sát chiêu uy lực lớn ít đến đáng thương.
Hiện tại trên tay hắn lợi hại nhất là Âm Hỏa châu, lực sát thương chính diện vô cùng kinh người, chỉ là Âm Sát địa khó tìm, không thể ngưng kết Âm châu, như vậy không thể lấy đến Âm Hỏa châu. Hơn nữa nếu như địch nhân có phòng bị, tác dụng của Âm Hỏa châu sẽ không lớn.
Còn có năm loại kiếm ý, tuy rằng còn chưa có pháp quyết tu luyện, nhưng dù sao cũng là tiểu kiếm trận thoát thai từ đại kiếm trận, uy lực trong hàng tu giả Ngưng Mạch kỳ vẫn tương đối khả quan, chỉ là còn chưa trải qua thực chiến, Tả Mạc cũng không biết lợi hại như nào. Năm loại kiếm ý chính là kiếm trận, từ đó mà nhìn nhận, thì giống dùng năm phi kiếm luyện chế trận bàn hơn.
“Tiểu thiên diệp thủ” trước sau học được năm thức từ Bồ yêu, “Tiểu thiên diệp thủ” biến ảo khó lường, hắn cũng chỉ có thể miễn cưỡng thi triển năm thức này, còn cách thông hiểu rất xa. “Tiểu thiên diệp thủ” huy động linh khí thiên địa, không chịu ảnh hưởng của khí hậu xung quanh, một khi thi triển thành công, uy lực vô cùng cường đại.
Sau khi tu luyện “thiên ba quyền quyết”, hắn sẽ có thêm một thủ đoạn, nhưng Bồ yêu cũng nói rồi, “thiên ba quyền quyết” cũng không phải bí quyết lợi hại gì, như vậy uy lực cũng không thể làm hắn bất ngờ đi. Vừa nghĩ như vậy, Tả Mạc thật sự cảm thấy mình thiếu mất thủ đoạn tự bảo.
Lại nhìn qua pháp bảo, tiểu tháp là bổn mệnh pháp bảo, nhưng sở trường là điều khiển phù trận, ngoài ra, trên người tuy cũng có pháp bảo giá trị xa xỉ nhưng không có một pháp bảo đỉnh giai nào. Bất kể là loại pháp bảo đỉnh giai nào cũng đều có nét đặc thù riêng.
Cảm giác nguy cơ mãnh liệt không ngừng sinh ra trong lòng hắn. Để đối phó cao thủ Kim Đan kỳ của Minh Tiêu phái, Tả Mạc đã quyết định dùng sách lược quần chiến, nhưng cũng không phải là hắn không cần tự bảo vệ bản thân, ít nhất, hắn cần sống sót sau quần chiến.
Doanh địa là địa phương thích hợp nhất cho tu luyện, nên Tả Mạc cũng đơn giản chọn nơi này để tiến hành tu luyện.
Lão bản đích thân tới doanh địa, mọi người không dám có chút lười biếng nào, mà ánh mắt của bọn họ không ngừng liếc nhìn về phía lão bản. Bất kể là kẻ cũ hay người mới, tất cả đều biết trên tay lão bản có nhiều thứ tốt!
Người đầu tiên được lợi là Ma Phàm, độn pháp ngũ phẩm làm đỏ mắt vô số người. Mấy ngày này, bọn họ đã từng thấy qua Ma Phàm tu luyện độn pháp ngũ phẩm, huyễn ảnh hoa cả mắt trước đây biến mất hoàn toàn, hiện giờ hắn như u linh vậy, bỗng chốc xuất hiện rồi bỗng chốc biến mất. Những tu gia nào thấy được một màn này, trong lòng đều hít vào lãnh khí. Lại thêm vào kiếm chiêu uy lực vô cùng lớn “diệt huyễn vô ảnh kiếm” phát ra không chút tiếng động nữa, quả thật là giết người vô hình vô ảnh.
Mà tiểu nương đưa cho Ma Phàm một khối dịch thú bài, không ai cảm thấy hứng thú với một con hồ điệp xám không chút bắt mắt cả. Ma Phàm làm mọi người đỏ mắt thèm thuồng nhưng cũng không thể nói gì hơn. Nhìn vào thực lực Ma Phàm, dù tu vi hắn kém Tạ Sơn, nhưng tác dụng trong chiến đấu lại hơn xa Tạ Sơn, điểm này bản thân Tạ Sơn cũng phải phục. Hơn nữa, không ai có thể quên những dòng chu sa đỏ tươi ghi lại chiến công của hắn.
Nhưng tao ngộ của Tông Như làm rất nhiều người suy nghĩ. Tông Như thành thật như vậy, căn bản là hỏi gì đáp đấy, tự nhiên bọn họ biết rõ chuyện hôm đó. Lão bản kiên trì dùng nguyên tắc trao đổi làm cho tâm tình bọn họ bình phục, theo một vị lão bản như vậy, còn gì để bất mãn nữa? Nhưng mà qua vài ngày, tốc độ tiến bộ của Tông Như có thể dùng điên cuồng để hình dung, làm cho hai người Niên Lục cùng Lôi Bằng cùng một đội với hắn kinh hãi không thôi.
Tiểu nương lập tức phát hiện dị trạng của Tông Như, lập tức lệnh hắn tiến hành đơn độc tu luyện. Mọi người lúc này mới phát hiện, ba phù trận khắc trên người Tông Như có thần hiệu! Trong lúc nhất thời, nhân tâm dao động. Độn pháp ngũ phẩm là ban thưởng, không có đường dàn xếp, nhưng ba phù trận, chính là Tông Như dùng bí quyết quyền đổi lấy.
Đổi lời khác mà nói thì ba phù trận có thể đổi lấy được! Những kẻ lọc lõi này như thế nào không hiểu được điểm này? Mà lão bản tới doanh địa để tu luyện, cơ hội tốt như vậy sao có thể bỏ qua chứ?
Người dẫn đầu chính là Lôi Bằng, hắn mỗi ngày đều tập luyện cùng Tông Như, hiểu rõ ràng nhất. Người này nhìn như một lỗ mãng, kỳ thực vô cùng tinh tế, hắn đã hỏi ra rõ ràng tác dụng của ba phù trận từ Tông Như.
Tác dụng của thối thể phù trận với hắn không lớn, nhưng hai phù trận khác làm hắn chảy nước miếng không thôi. Thằng nhãi này lá gan lớn, đơn giản mượn cơ hội thời gian nghỉ ngơi, ưỡn ngực nghiêm mặt đến trước mặt Tả Mạc, chỉ thấy hán tử hào phóng này nịnh nọt: “Lão bản, ta có thể cầu một chuyện được không?”.
Tả Mạc có chút ngoài ý muốn nhìn Lôi Bằng hỏi: “Chuyện gì?”.
“Ta cũng muốn khắc ba phù trận”Nghe thấy lão bản một tiếng gì cơ của lão bản, tim hắn đập thình thịch, vội vàng nói: “Ta nguyện ý dùng “uyên hồn đao quyết” để đổi”.
Tả Mạc nhất thời hiểu rõ, sinh ý đến tận cửa, sao có thể bỏ qua chứ? Huống hồ, đối với khắc phù trận hắn còn rất nhiều chỗ chưa am hiểu, hơn nữa khó mà kiếm được đối tượng thí nghiệm, Tả Mạc tự nhiên mừng rỡ không thôi.
Tả Mạc ừ một tiếng, giả bộ nói: “Khắc phù trận, cũng không phải dễ dàng như vậy, có thể có di chứng”.
Lôi Bằng đã sớm chuẩn bị tư tưởng cho điều này, trên đời này, không có bữa cơm nào miễn phí cả, muốn học cấp tốc, sao có thể không phiêu lưu chứ? Nhưng, hắn vẫn cẩn thận hỏi: “Liệu có bị tổn thương tu vi không?”.
“Này sẽ không, chỉ là thất bại sẽ lưu lại vài điểm vết tích trên da. Bởi vì cần dùng linh dịch đặc thù, nên linh đan không thể xóa bỏ những vết tích này”.
Lôi Bằng thở phào nhẹ nhõm, hắc hắc cười nói: “Lão gia của ta, không cần phải dọa lớn thế chứ”Thất bại có thể lưu vết tích, những kẻ đầu đao liếm máu còn sợ thứ này sao?
Tả Mạc thấy vậy, mặt không chút biến sắc nói: “Ta không cần đao quyết, ngươi nếu muốn đổi, cần dùng thứ khác”Hắn hiện tại học đã rất pha tạp rồi, hắn cũng không định học thêm đao quyết nữa.
Lôi Bằng nhất thời sốt ruột, vội vã bỏ bảo nang trên lưng xuống, lấy tất cả ra rồi nói: “Lão bản, ngài cần gì cứ lấy, ta đều có thể lấy ra đổi”.
Tả Mạc híp mắt lại, ánh mắt không ngừng đảo qua đảo lại, bỗng nhiên dừng lại nhìn chằm chằm một vật, hắn lấy ra một khối ngọc thạch cỡ nắm tay rồi nói: “Thứ này được chứ?”.
“Thành giao!”Lôi Bằng vô cùng vui vẻ kêu lên, hắn lo nhất là trên người không có gì vừa ý lão bản, giờ thì tốt rồi. Mà hắn lo lắng lão bản có thể đổi ý nên vội vã thu lại hết đồ vật.
“Đi theo ta”Tả Mạc đứng dậy bắt chuyện cùng Công Tôn Sai rồi dẫn theo Lôi Bằng rời đi. Cho đến chạng vạng tối, Lôi Bằng vô cùng đắc ý quay lại doanh địa, cả doanh địa lâm vào sôi nổi bàn tán. Nhất là nửa trên Lôi Bằng để trần lộ ra ba phù trận mới được khắc làm người khác chảy nước miếng không thôi.
Có một người thành công, cả đám bắt đầu kích động. Trên người ai không có một hai đồ tốt? Tài liệu, pháp bảo, ngọc giản, thứ gì lão bản đều đổi, thậm chí cả một ít tàn phiến pháp bảo lão bản cũng nhận. Hơn nữa, lão bản chưa bao giờ tham lam, mỗi lần chỉ chọn một vật. Rất nhiều lúc, mọi người hoảng hốt nghĩ: lão bản là một thương nhân đầy đạo đức chức nghiệp!
Gần như tất cả tu giả đều quyết định khắc phù trận lên người, đơn đặt hàng trên tay Tả Mạc đã xếp đến tận hai mươi ngày sau, để cho hắn vui mừng nhất chính là thu hoạch lần này.
Sau khi nuốt vào đám người Tạ Sơn, cả đội có một trăm mười người, ngoại trừ Tông Như, tất cả tu giả còn lại, không một ngoại lệ, đều lựa chọn gia nhập đội ngũ khắc phù trận, có gì giá trị hơn so với thực lực đây? Trong bọn họ, không có người mới, ai cũng rõ ràng giá trị ba phù trận. Dù cho Tả Mạc đưa ra điều kiện hà khắc, tuyệt đại đa số bọn họ vẫn lựa chọn khắc phù trận. Hơn nữa Tả Mạc lại chỉ chọn một đồ vật, làm cho bọn họ lưu lại ấn tượng “không tham lam” trong lòng.
Nếu như gương mặt Tả Mạc có thể làm ra biểu tình, hắn nhất định sẽ cười toe toét. Các loại pháp quyết, không có gì làm cho hắn tâm động cả, thế nhưng cũng có một ít ngọc giản trân quý. Hắn thậm chí còn tìm được ngọc giản hạ hoa linh thực, thứ này hắn không biết đã tìm bao lâu rồi, kết quả lại tìm được nhờ lần này.
Thu hoạch nhiều nhất là tài liệu, những người này tu vi đều là Ngưng Mạch kỳ, tài liệu trong tay sẽ là mặt hàng phổ thông sao? Tả Mạc chọn đều là tài liệu tứ phẩm, hiện tại hắn có Kim Ô hỏa, cũng có thể luyện hóa những tài liệu này.
Kể cả Bồ yêu cũng đố kị với thu hoạch của Tả Mạc. Nhưng mà giao dịch của bọn họ không bao gồm việc chia hoa hồng nếu Tả Mạc kiếm lời từ phù trận, nếu như là trước kia, hắn có thể không chút kiêng nể cướp từ tay Tả Mạc, nhưng hôm nay bản thân có việc cần nhờ Tả Mạc nên hắn không thể áp dụng thủ đoạn trắng trợn này được. Vậy nên Bồ yêu đỏ mắt thèm thuồng cũng chỉ có thể thông qua phương thức khác phát tiết bất mãn trong lòng.
“Ma văn đồng tê ngưu ngươi đã hiểu rõ, đây là ma văn kim sí đại bằng, ngươi nhanh một chút phá giải đi”Bồ yêu đưa cho hắn một ngọc giản, bên trong là ma văn kim sí đại bằng, nhìn qua phức tạp hơn xa ma văn đồng tê ngưu. Chỉ nhìn qua một cái, Tả Mạc đã sinh ra cảm giác hoa mắt chóng mặt rồi. Bồ yêu thấy vậy đắc ý không thôi!
Tại bất cứ Ma giới nào, kim sí đại bằng đều là quý tộc, có huyết mạch độc nhất vô nhị! Bọn họ trời sinh dị bẩm, vừa sinh ra, không cần làm phép đã có thể khai mở linh trí. Bọn họ cũng có đỉnh giai truyền thừa, một đời rồi một đời tiến hóa, thân thể bọn họ vô cùng tiến gần hoàn mỹ, ma văn trên người cũng đồng dạng. Nhược điểm duy nhất của bọn họ cũng như đại đa số tộc đàn huyết mạch ưu tú là năng lực sinh sôi kém!
Ma văn phức tạp như vậy đã vượt xa phạm trù lý giải của Tả Mạc. Bồ yêu cố ý đem ma văn kim sí đại bằng ra là muốn ngược Tả Mạc, ma văn hoàn mỹ như vậy, nhất định là hấp dẫn trí mạng với Tả Mạc, hắn sẽ không tự chủ được bị hấp dẫn, bị dằn vặt, đợi cho đến thời điểm thích hợp, mình đưa cho hắn một ma văn cấp thấp.
Bồ yêu càng nghĩ càng hài lòng, chẳng hiểu vì sao, hắn vừa nhìn đến Tả Mạc đắc ý, trong lòng vô cùng khó chịu. Mà giống y như những gì Bồ yêu tưởng tượng, Tả Mạc triệt để bị ma văn hấp dẫn, hấp dẫn chặt chẽ! Bồ yêu có thể cảm nhận được, thời khắc đầu tiên Tả Mạc nhìn đến ma văn kim sí đại bằng, hắn gần như đình chỉ hô hấp!
Nhưng mà, nằm ngoài dự đoán của hắn chính là năng lực kiềm chế kinh người của Tả Mạc. Hắn nhanh chóng tỉnh lại, chuyện đầu tiên hắn làm là vứt ngọc giản vào trong giới chỉ.
Sau đó Bồ yêu nghe được tiếng khắc phù trận từ căn phòng Tả Mạc, Bồ yêu vừa nghiến răng nghiến lợi, vừa điên cuồng tự nhủ bản thân, phải nhịn, phải nhịn! Thỉnh thoảng, một thanh âm thảm thiết lại vang lên từ căn phòng Tả Mạc.