Ma Phàm đang một mình tu luyện, đây là khu vực Công Tôn Sai phân chia riêng cho hắn, nằm bên cạnh một góc dòng sông. Bãi khoáng thạch thế đất trải rộng, lưng dựa vào sông, thỉnh thoảng có thể thấy từng quần bạch sắc thủy điểu lượn qua mặt nước. Tiểu Sơn giới tàn khốc không chút nào lan đến chúng nó, chúng nó vẫn nhàn nhã sinh hoạt như trước kia. Trên cơ thể của chúng không có thứ gì để tu giả mơ ước, đơn giản vì chúng nó không phải linh thú, linh khí hóa loãng không nào chút ảnh hưởng đến chúng.
Ánh chiều tà hất lên mặt nước, từng cái bóng bạch điểu thật dài lướt qua mặt sông, những cụm cỏ lau khẽ lay động theo gió. Bất tri bất giác, Ma Phàm dừng lại tu luyện, đi đến bên bờ sông, ngắm nhìn phong cảnh yên bình trước mặt, trong lòng yên tĩnh đến dị thường.
Bỗng nhiên, mí mắt hắn khẽ động, hiện ra tia cảnh giác. Mặt không chút biến sắc, cánh tay hắn khẽ hạ xuống, để cho ngọc bài buộc nơi cổ tay khẽ chạm vào ngón tay, một con bướm xám lẳng lặng hiện ra, an tĩnh đậu bên ngón giữa hắn, nhìn qua y như một cái nhẫn xám không chút bắt mắt vậy.
Hai mắt Ma Phàm bỗng thêm một tầng xám, nhìn qua, nhãn thần hắn vô cùng ảm đạm xơ xác. “Linh đồng!”Cảnh vật trong tầm nhìn hắn nhanh chóng biến đổi, cỏ lau rậm rạp bỗng chốc hóa thành trong suốt, mơ hồ có thể thấy được một thân ảnh nấp trong đấy.
Hóa ra là trốn ở đó! Vị trí ẩn nấp của đối phương cách hắn chừng một trăm năm mươi trượng, với cự ly này, hắn không nắm chặt một kích tất sát. Từ vị trí đối phương chọn lựa, xem ra, đối phương rất cẩn thận. Nếu không thể làm được một kích tất sát, với địa hình trống trải xung quanh, khả năng ngăn chặn được đối phương là rất nhỏ.
Ma Phàm âm thầm suy đoán, chắc là thám tử của một thế lực nào đó, với cự ly này, thích hợp quan sát hơn là tập kích. Nếu như là trước đây, Ma Phàm sẽ chọn lựa coi như không nhìn thấy, nhiều một chuyện không bằng ít một chuyện, tính hắn ghét phiền phức. Thế nhưng, ngày hôm nay, ý niệm đầu tiên hiện lên trong lòng hắn là giết chết đối phương!
Chờ đến khi hắn hiểu ra, không khỏi giật mình về phản ứng của mình, nhưng mà, hắn cũng không lãng phí thời gian ở vấn đề này làm gì, hắn nhớ tới những câu Công Tôn Sai ghé tai nhắc nhở hắn.
“Trên chiến trường, kiêng kị nhất là do dự! Ngươi là hạch tâm, phải quyết đoán, phải đưa ra quyết định trong tích tắc! Bất kể là đúng hay sai!”Cự ly này, không nắm chắc một kích tất sát, nên làm gì bây giờ?
“Phải tin tưởng vào đồng đội của ngươi, không nên chỉ biết làm bừa? Rất đơn giản, ngươi có hai lựa chọn, một là ngươi sáng tạo cơ hội cho đồng đồi, đồng đội lại sáng tạo cơ hội cho ngươi”.
Ma Phàm thần sắc như thường xoay người lại, đập vào mắt hắn là ba đồng đội. Trong tiểu đội này, hắn chỉ biết một người, chính là Tạ Sơn, lão đại của đám tù binh, có người nói tu vi của hắn đã đến Ngưng Mạch kỳ tam trọng thiên. Nói thật, hắn mong muốn nhìn thấy tiểu đội Lôi Bằng hơn, tuy rằng thực lực Tạ Sơn hơn ba người đội Lôi Bằng, thế nhưng tiểu đội này đều là đội viên mới gia nhập, không có chút ăn ý nào với hắn.
Nhưng mà, hắn không còn lựa chọn! “Tạ Sơn”Hắn vung lên cánh tay, gọi lớn.
Tạ Sơn ngây cả người, nhìn về phía Ma Phàm, trong lòng tràn đầy buồn bực khó hiểu. Tạ Sơn tự nhiên biết đến Ma Phàm, hắn là hạch tâm của toàn đội, địa vị độc nhất vô nhị, được tiểu nương tin cậy. Thế nhưng Tạ Sơn chưa từng nói một câu nào với hắn.
“Ai!”Tuy rằng buồn bực trong lòng, nhưng hắn vẫn lên tiếng đáp lại. Trong đội ngũ, hắn là người mới, dù cho thực lực cá nhân của hắn cao đến đâu nhưng muốn lấy được tín nhiệm của Công Tôn Sai cũng cần có thời gian. Trong thời gian này, hắn cũng chưa ngốc đến nỗi đi đắc tội với Ma Phàm.
“Đến đây, cùng ta luyện tập, thử xem độn pháp mới của ta như nào”Ngữ khí của Ma Phàm như rất quen thuộc hắn vậy.
Tạ Sơn bất giác nhíu mày lại, hắn tuy là người mới, nhưng cũng từng làm lão đại, ai dám lấy hắn ra luyện tập chứ, nhưng ngữ khí của đối phương như rất quen mình vậy, hình như không có ác ý. Càng làm cho hắn khó hiểu chính là, mấy ngày nay, hắn chưa bao giờ thấy Ma Phàm tìm người tập luyện.
Có chút kỳ quái… Bỗng nhiên, ánh mắt hắn nhìn chằm chằm vào bàn tay vung lên của Ma Phàm, một con bướm xám lặng lẽ đậu trên ngón giữa của Ma Phàm. Trái tim hắn nhảy mạnh lên! Con bướm xám này chính là trong dịch thú bài Công Tôn Sai đưa cho Ma Phàm, bình thường rất ít khi thấy hắn sử dụng, nếu như là luyện tập, hắn tuyệt đối sẽ không gọi ra bướm xám.
Tạ Sơn không ngừng suy nghĩ trong đầu, kinh nghiệm chiến đấu của hắn vô cùng phong phú, vừa cười vừa đi về hướng Ma Phàm: “Được!”.
Hai gã tu giả đồng đội liếc mắt nhìn nhau, cũng không nói gì, bọn họ không đắc tội nổi Tạ Sơn, càng không đắc tội nổi Ma Phàm, chỉ có thể đơn giản là dừng lại quan sát mà thôi.
Ma Phàm cùng Tạ Sơn cũng không nói lời vô ích, trực tiếp bắt đầu. Tạ Sơn tu luyện là “cực quang thận kiếm”, đây là một bộ kiếm quyết ngũ phẩm hiếm có, cũng không thấy phi kiếm trong tay hắn đâu cả, vừa giơ tay là một khoảng kiếm quang hoa lệ, như cực quang, đẹp đến cực điểm. Khí tức băng hàn nhất thời tràn ngập, khắc bầu trời là hoa tuyết bay lượn, sắc bén như đao!
Kiếm ý! Ma Phàm nhất thời rùng mình, đây là kiếm ý! Trong doanh địa tất cả đều là tu giả Ngưng Mạch kỳ nhưng có thể lĩnh ngộ kiếm ý cũng chỉ có năm người.
Quả nhiên không hổ là cao thủ đệ nhất doanh trại, vừa ra tay, Ma Phàm đã cảm thấy áp lực nặng nề đè lên bản thân. Kiếm quang mỹ lệ mang theo hàn khí này nguy hiểm đến cực điểm! Nhất là kiếm ý nhàn nhạt tràn ngập, như vô số sợi tơ mắt thường không thể nhìn thấy, yên lặng chuyển động, trong bất tri bất giác, cuốn chặt lấy đối phương.
Nhưng mà, không chỉ có một người lĩnh ngộ kiếm ý! Đôi mắt xám của Ma Phàm khẽ nheo lại!
Lần này, Tạ Sơn cố tình thể hiện ra chiến lực, trong lần chiến đấu trước, hắn không thể hiện được thực lực bản thân. Vừa nhìn thấy tam thức trùng sát của Công Tôn Sai, quá mãnh liệt rồi, như một đại chùy to lớn, chỉ mấy đập đã làm tan vỡ đội ngũ của hắn, biết thời thế không ổn, hắn ngay lập tức đưa ra quyết định đầu hàng. Cho tới bây giờ, hắn vẫn chưa có cơ hội thể hiện thực lực bản thân.
Tạ Sơn thầm tiếc nuối, chỉ tiếc Công Tôn Sai không ở trong doanh trại. Nếu có thể thể hiện thực lực của mình trước mắt tiểu nương, địa vị đội ngũ của mình sẽ tăng cao. Nhưng mà, triển lãm thực lực trước mặt đồng đội cũng chỉ có chỗ tốt.
Nhưng rất nhanh, thực lực của Ma Phàm làm cho hắn giật mình. Từ lý luận mà nói, thực lực hai người chênh lệnh một giai tầng, Tạ Sơn là cao thủ Ngưng Mạch kỳ tam trọng thiên, mà Ma Phàm mới chỉ là nhị trọng thiên, thế nhưng nhìn chiến cuộc, hoàn toàn không giống cuộc chiến của hai người khác biệt đẳng cấp. Nhất là lòng tin cùng kiên quyết của Ma Phàm, Tạ Sơn chưa từng thấy ai được như vậy, đây là hạch tâm sao?
Mỗi một kiếm của Ma Phàm đều mang theo vô số huyễn ảnh hư hư thực thực, làm đối thủ hoa cả mắt, nhưng càng làm cho Tạ Sơn khiếp sợ chính là mỗi đạo tàn ảnh đi qua, cũng không biến mất, mà như là thực thể, rít gào lao về hướng Tạ Sơn. Là kiếm ý! Ma Phàm cũng lĩnh ngộ kiếm ý!
Một tia khinh thường cuối cùng biến mất hẳn trong lòng Tạ Sơn, hắn không dùng toàn lực, nhưng hắn cũng rõ ràng, đối phương cũng chưa dùng đến sát chiêu. Một tu giả Ngưng Mạch kỳ nhị trọng thiên lại có thực lực ngang mình, Tạ Sơn không khỏi cảm thấy có chút mất mát.
Cực quang sặc sỡ cùng kiếm ảnh hư hư thực thực bay lượn khắp bầu trời, bạo âm liên tục vang lên, bị áp trong phạm vi cực nhỏ, giống như nổ bắp rang bơ vậy! Tu giả trong doanh trại đều dừng cả lại, ngửa mặt quan sát, trên gương mặt mỗi người đều tràn ngập hưng phấn. Một người là hạch tâm của đội ngũ, một là tu vi cao nhất doanh trại, quyết đấu giữa hai người chắc chắn rất hấp dẫn!
Trên bầu trời, xuất hiện quang cầu mười trượng sặc sỡ, trong quang cầu, kiếm quang rực rỡ cùng huyễn ảnh kiếm quang đan xen dày đặc, thân ảnh Tạ Sơn cùng Ma Phàm như ẩn như hiện.
Ở phía dưới không ngừng vang lên tiếng kêu sợ hãi, kiếm mang áp súc trong phạm vi nhỏ như vậy biểu hiện ra lực khống chế siêu cường của hai người, trong quang cầu, mật độ kiếm quang cùng linh lực dày đặc làm người khác sợ than, bất luận một thần thức nào muốn nhập vào trong đó đều bị đánh đến nát vụn. Tâm tình mọi người đều trở nên ngưng trọng, tình hình bên trong quang cầu ra sao rồi?
Nhưng ai cũng không nghĩ đến, quang cầu do kiếm quang hình thành này, nhìn thì sát khí tỏa ra bốn phía, nhưng bên trong quang cầu, hai người đang thoải mái nói chuyện.
“Chuyện gì vậy?”Tạ Sơn cười nói.
Trong lòng Ma Phàm âm thầm tán dương Tạ Sơn, hai người chưa bao giờ phối hợp nhưng Tạ Sơn có thể thấy rõ ý đồ của mình, thật là lợi hại! Hắn cũng không nói lời vô ích: “Trong bãi cỏ lau có một tên”.
“A!”Tạ Sơn cảm thấy kinh ngạc ngoài ý muốn, từ lúc Ma Phàm kêu hắn luyện cùng, hắn đã cẩn thận quan sát bốn phía, nhưng vẫn không phát giác gì lạ thường. Hắn cũng không nghi ngờ năng lực của Ma Phàm, trong lòng không khỏi sợ hãi than, sắc mặt trở nên ngưng trọng nói: “Ngươi định làm gì bây giờ?”.
“Giết!”Ma Phàm không chút do dự nói.
Đây là lần thứ hai Tạ Sơn bị Ma Phàm tàn nhẫn làm khiếp sợ, người bình thường gặp phải tình huống này, đầu tiên sẽ nghĩ đến chuyện bắt sống đối phương, mong muốn có thể hỏi ra một chút tin tức hữu dụng nhưng không ngờ Ma Phàm không chút đắn đo, trực tiếp lựa chọn giết chết đối phương.
Hắn cũng không bác lại, sảng khoái nói: “Tốt!”.
“Ta trốn ngươi đuổi, chạy về hướng bụi cỏ lau”.
Mọi người chỉ thấy một đạo nhân ảnh phá tan quang cầu, quang cầu do kiếm quang tạo thành theo đó nhanh chóng tan vỡ, vô số mảnh kiếm quang nhỏ mất đi khống chế, bắn ra tứ phía! Đoàn người vây xem nhanh chóng xuất ra phi kiếm, ngăn trở những kiếm quang mất khống chế này. Đừng nhìn chúng chỉ là mảnh là kiếm quang mà khinh thường, thực tế chúng vô cùng sắc bén, đầy đủ sát tính.
Quag cầu tán đi, hai tay Tạ Sơn bao phủ quang mang ngũ sắc. Một cự kiếm rực rỡ dài to nửa trượng, dài ba trượng bỗng chốc xuất hiện trên đầu Tạ Sơn.
“Đi!”Hai tay Tạ Sơn chụm lại, chém về phía trước, cực quang cự kiếm hóa thành luồng sáng lao nhanh về hướng Ma Phàm.
Cực quang cự kiếm vừa xuất hiện, đám người vây xem đều biến sắc. Cự kiếm tỏa ra uy thế kinh khủng, làm mọi người rung động không thôi! Mà khi biến thành luồng sáng thì như cả thiên địa biến sắc!
Ma Phàm gặp nguy rồi! Mắt thấy Ma Phàm sẽ bị luồng sáng đánh trúng, hắn bỗng nhiên biến mất trong không trung.
Không thể nào! Kiếm ý của cự kiếm cực kỳ nồng đậm, một khi đã bị tập trung, rất khó để tránh thoát, bất luận là độn pháp nào cũng gặp phải trì trệ, dù cho rất ngắn. Nhưng không xuất hiện bất cứ trì trệ nào ở Ma Phàm, hắn biến mất giữa không trung. Cự kiếm mất đi mục tiêu, đâm thẳng vào bụi cỏ lau.
Một bóng áo xám bỗng nhiên lao ra từ trong bụi cỏ, chạy về phương xa. Cự kiếm với thanh thế kinh người bỗng chốc chuyển hướng giữa không trung, lao thẳng về bóng áo xám. Thân hình bóng áo xám bị kiềm hãm giữa không trung, kiếm ý lạnh thấu xương từ bốn phương tám hướng áp bức lại, hắn bị kiếm ý khóa chặt!
Chết tiệt! Dưới cơn hoảng sợ, linh lực toàn thân hắn nhập vào phi kiếm, đánh thẳng vào cự kiếm! Một kích này, phi kiếm chắc chắn bị hủy! Hắn còn chưa kịp xót xa cho phi kiếm, bỗng một thanh phi kiếm xám yên lặng không một tiếng động xuất hiện bên cạnh hắn.
Con ngươi hắn mở rộng ra, tâm tình chìm xuống thấp đến cực điểm! Hắn cắn mạnh đầu lưỡi, gương mặt hiện lên một tia huyết sắc nhàn nhạt, há mồm phun ra một ngụm máu tươi! Chỉ cần có thể ngăn cản một kích này của đối phương, chính mình có thể thoát đi!
Đối phương không chút tránh né, phi kiếm tiếp nhận máu tươi của hắn, hào quang tăng vọt. Huyết tiến là bí pháp bảo mệnh của hắn, rất mạnh! Chỉ cần có thể ngạnh kháng đối phương, tất nhiên có thể ngăn trở trong chốc lát.
Ầm! Tiếng vang thanh thúy vang lên, hắn mừng rỡ như điên. Tất cả trong tầm nhìn như một thước phim quay chậm, hắn có thể thấy rõ ràng, máu tươi bắn lên phi kiếm, nhưng đẩy lùi trong dự kiến không xuất hiện!
Máu tươi bị đánh thành chùm huyết vụ vô số huyết châu nho như hạt cát phiêu đãng qua mặt hắn, tạo thành một bức tranh thê lương đến cực điểm. Một thanh phi kiếm từ giữa chùm huyết vụ lao ra cắm thẳng vào thân thể hắn.
Phảng phất như bị búa tạ ngàn cân đánh trúng, chùm huyết vụ tán ra, cảnh vật xung quanh lấy tốc độ kinh người lùi lại phía sau, đây là ý niệm cuối cùng trong đời hắn rồi! Quá mạnh rồi!