Mấy ngày nay, tâm tình Xích Tôn Giả vô cùng tồi tệ, làm cho đám thủ hạ rắm cũng không dám đánh lấy một cái. Khi tin tức Khổng Đại bị giết truyền đến tai hắn, hắn đã hoài nghi liệu mình có nghe lầm không, Khổng Đại am hiểu tiềm hành, từ trước đến giờ chưa hề thất thủ, mà lần này chỉ là đi thám tra, theo lý thuyết nguy hiểm không lớn mới đúng.
Trong lòng hắn vừa sợ vừa hối hận, sợ chính là thực lực nhóm người này hơn xa tưởng tượng của hắn. Hối hận là vì Khổng Đại vừa chết, uy lực bộ trận pháp ba anh em Khổng gia sẽ giảm đi hơn nửa. Hắn còn phải đau đầu làm thế nào an ủi Khổng Nhị cùng Khổng Tam, huynh trưởng bỏ mạng, hai huynh đệ sao chịu để yên chứ? Hắn phí hết công sức miệng lưỡi mới miễn cưỡng vỗ an hai người, chỉ cần trụ qua một tháng nữa…
Tả Mạc đứng ngoài phòng chứa quan sát, cả phòng như một hỏa lò cực lớn, bích lục quang mang nhu hòa thấu tường phát tán ra. Trong vòng ba trượng, không có chút cảm giác nóng bức nào, thêm vào lục quang nhu hòa, làm cho người ta không thể liên tưởng tới hỏa trận được.
Điều này nói lên hỏa trận được bố trí vô cùng thành công, mỗi một tia hỏa lực đều lưu chuyển bên trong hỏa trận. Tả Mạc trong lòng rất là mãn ý, có thể làm đến bước này, chính hắn cũng cảm thấy ngoài ý muốn. Chuẩn xác không chế từng tia linh lực, là mục tiêu chung cực của những tu giả bố trí phù trận. Chẳng qua, đây chỉ xuất hiện trong lý luận, thực tế chưa từng xuất hiện, như hỏa trận Tả Mạc bố trí này, nếu như khống chế hoàn toàn chính xác, chỉ cần một khỏa tứ phẩm tinh thạch mà không phải ba khỏa. Hỏa trận muốn liên tục vận chuyển ba ngày ba đêm, mà Tả Mạc cũng không cần phải đứng trông chừng làm gì.
Ở doanh trại phía xa xa, từng tiếng kêu thảm thiết vang lên, Tả Mạc cũng chút ảo não vỗ vỗ đầu, chính mình quên lập cách âm trận ở bên ngoài kiếm trận rồi. Chẳng qua nghĩ một chút, hắn cũng không đi làm điều này, rốt cuộc ngoại trừ có chút tạp âm, không còn gì phải phàn nàn. Chuyện doanh trại, cứ để Công Tôn Sai sư đệ lo nghĩ đi!
“Thiên ba quyền quyết” tới tay hắn cũng đã được một khoảng thời gian, tu luyện tốn khá nhiều công phu của hắn. Quyền quyết cùng kiếm quyết khác biệt rất lớn, hắn chưa từng tu luyện qua, cần phải tập luyện từ cơ sở. Nên Tông Như lại bị hắn kêu tới lần nữa, khi biết lão bản muốn hắn chỉ điểm tu luyện quyền quyết, Tông Như lập tức trợn trừng mắt.
Tu giả tu luyện quyền quyết phần lớn ở Huyền Thiên cảnh, Côn Luân cảnh là thế giới kiếm tu, mà kiếm quyết của lão bản cũng không thấp, như nào lại chọn tu luyện quyền quyết đây? Chẳng qua, Tông Như cũng không hỏi nhiều, chỉ tận chức trách mà làm, sở học của hắn cũng chẳng phải bí mặt to tát gì, có thể tu luyện tới Ngưng Mạch kỳ, đại đa là nhờ nỗ lực hơn người của hắn. Nhưng mà, tốc độ tiến bộ lão bản quá nhanh, làm hắn trố mắt không thôi.
Chỉ mấy ngày, bộ quyền quyết trong tay lão bản đã có hình có dáng, tuy còn cách hoàn mỹ khá xa nhưng tốc độ này quả thực quá dọa người. “Thiên ba quyền quyết” là pháp quyết hắn tu luyện nhiều nhất, thể hội sâu nhất. Bộ quyền quyết này không phức tạp, thậm chí rất đơn giản, có thể đơn giản đến nỗi dễ dàng tu luyện. Nhưng nó yêu cầu cực cao với thể phách tu giả, đi đường cương mãnh, không chút hoa lệ, tại Huyền Không cảnh, rất nhiều thiền tu tu luyện lâu năm cũng không thể luyện đến cảnh giới cao thâm.
Phía sau quyền quyết là một thiên rèn luyện thân thể, bắt buộc nhập môn giả phải học. Không ngờ thể phách của lão bản lại mạnh mẽ như vậy! Tông Như không ngừng chấn kinh, lại có chút khó có thể hiểu nổi, nhìn vào thân thể hơi gầy của lão bản, nhìn thế nào cũng không thấy đặc trưng của mạnh mẽ. Đại khái là lão bản thiên phú dị bẩm đi, trong lòng hắn không khỏi có chút hâm mộ.
Tán tu thiền tu không có môn phái đều là ngày qua ngày cực khổ. Luyện thể cần rất nhiều linh dược, có thể nói là bảy phần tâm pháp, ba phần linh dược, từ đó có thể thấy linh dược quý trọng như nào. Nhưng linh dược giá cả sang quý, thiền tu có môn phái còn đỡ chứ những thiền tu không có môn phái thì thảm rồi. Trước khi ngưng mạch, thiền tu ngoại trừ một thân cường tráng ra, không còn lấy ra được vật tốt gì, chỉ có thể làm những công việc khổ cực kiếm linh thạch.
Tông Như rất nhanh bình tĩnh tâm tình, hắn tu luyện tâm pháp cùng quyền quyết đều tương đối phổ thông, điều này cũng làm cho hắn nhìn qua không có gì xuất chúng. Nhưng là không ai biết được, công phu thiền định của hắn vô cùng cao, đây cũng là lý do vì sao hắn có thể tu luyện tới Ngưng Mạch kỳ. Không thể không nói, đây cũng là chỗ tốt của thiền tu, thiền định ai cũng có thể tu luyện, đơn giản, không cần tiêu tốn nhiều, chỉ cần ngươi đủ kiên trì tu luyện, ngươi nhất định có thể tới Ngưng Mạch kỳ. Những tu giả công phu thiền định thâm hậu, tâm chí kiên định rất khó bị dao động, uy lực huyễn trận giảm mạnh đối với họ.
Tông Như không giữ lại chút nào, hắn tu luyện nhiều chỗ khác “thiên ba quyền quyết”, có rất nhiều chỗ độc đáo, đều là nhờ hắn luyện thiền định lĩnh ngộ ra, hắn cũng mang hết ra truyền thụ cho Tả Mạc.
Trừ một điểm khó chịu nho nhỏ là trên người bị cấm chế ra, đoạn thời gian làm thủ hạ dưới trướng lão bản cũng an nhàn. Mỗi ngày chỉ cần tu luyện, mới có hai tràng chiến đấu, cái gì cũng không phải nhọc lòng. Chiến lợi phẩm phân chia rất công bằng, lão bản là lão bản tốt nhất mà hắn từng trải qua.
Nếu nói chân chính để cho hắn không thể cưỡng lại thì là phù trận! Những người khác nghĩ thế nào hắn không biết, nhưng trong con mắt hắn, ba phù trận này như là trời sinh vì thiền tu vậy. Bởi vì cảnh giới luyện thể không đủ, hắn tuy đột phá Ngưng Mạch kỳ nhưng chưa luyện thành thân thông, nhưng giờ có ba phù trận này, hắn tràn đầy tin tưởng, trong lòng một năm, chính mình có thể sinh ra thần thông. Riêng ở bên dưới, mọi người đều thầm đoán, lão bản khẳng định còn phù trận khác.
Tông Như không thích tranh đấu, cũng không phải kẻ ngu, có chỗ tốt như vậy, đuổi hắn đi hắn cũng không đi. Không riêng gì hắn, rất nhiều tu giả không môn không phái đều nghĩ như vậy. Bọn họ từng trải nghiệm rõ ràng đau khổ của kẻ không môn không phái.
Thế đạo bất đồng. Trước kia, chỉ cần bọn họ không có dã tâm lớn, lấy tu vi Ngưng Mạch kỳ có thể sống đầy đủ thong dong ở Tiểu Sơn giới, nhưng hiện tại, nếu chưa tới Kim Đan kỳ mà một mình chạy loạn, vậy không khác tự tìm chết là bao. Đầu năm nay, tìm đến một lão bản tốt cũng không dễ.
Tả Mạc cũng không biết những ý niệm trong đầu Tông Như, hắn chỉ một lòng tu luyện “thiên ba quyền quyết”. Tạo nghệ của Tông Như ở “thiên ba quyền quyết” sâu hơn hắn tưởng nhiều, rất nhiều địa phương được đến chỉ điểm, giúp cho hắn thu được lợi ích không nhỏ.
Cẩn thận kiểm nghiệm biến hóa linh lực trong cơ thể, hắn lúc này có chút hiểu ra. Hắn hiện tại đạt tới nhị sơn, thân thể hơi gầy nhưng xương cốt rắn chắc, rất thích hợp với “thiên ba quyền quyết”. “Thiên ba quyền quyết” chiêu thức tuy đơn giản, nhưng lại có nét kỳ diệu riêng, có thể trong nháy mắt, điều động linh lực toàn thân, vận chuyển theo chu thiên ở hai tay rồi đánh ra. Nhưng điều này yêu cầu cực cao ở thân thể tu giả, nếu không, linh lực qua mấy vòng chu thiên sẽ xé nát thân thể tu giả.
Linh lực trong thân thể qua năm vòng chu thiên, thế như ngàn quân, đôi chân Tả Mạc đứng thẳng, đấm ra một quyền! Một đoàn bích sắc ngưng tụ thành quyền mang, rời khỏi tay, quyền mang nhanh chóng hóa lớn giữa không trung, như một con mãnh hổ nhảy chồm, âm vang lên không ngớt!
Đôi mắt của Tông Như cũng mở rộng, trong lòng thất kinh, một quyền này, uy thế đã có tám phần hỏa hậu một kích toàn lực của hắn! Đây là mới tu luyện bao nhiêu lâu, lão bản mới tu luyện được bao lâu chứ?
Tả Mạc suy sét không thôi, trọng điểm bộ quyền này không phải linh lực nhiều hay ít mà là số lần nghịch xung! Số lần vận chuyển chu thiên càng nhiều, thời gian súc thế càng lớn, uy lực của quyền mang cũng càng lớn! Hắn bỗng chốc hưng phấn, vừa rồi chuyển năm chu thiên tụ thế, kinh mạch tuy có rung động, nhưng không đến nỗi kịch liệt. Có lẽ chính mình có thể tăng số lần nghịch xung lên?
Tâm niệm vừa động, linh lực toàn thân đã bắt đầy vận chuyển theo chu thiên. Một vòng, hai vòng, ba vòng… Xuất phát từ cẩn thận, hắn cũng không dám thêm nhiều.
Tám vòng! Hai tay hắn tỏa ra lục quang, lại thêm màu ám kim vốn có, giờ này, ánh sáng từ bàn tay hắn tỏa ra như là ánh sáng Hắc Bích Thiết thạch tỏa ra vậy.
Tông Như ở một bên bàng quan không khỏi trợn tròn mắt. Đây là…
Gầm! Một tiếng hét vang lên, lại một quyền đánh ra! Quầng sáng bích thủy rực rỡ như xuất phát từ núi rừng lao ra, ánh sáng này Tông Như quen thuộc đến không thể quen thuộc hơn, chỉ khi quyền mang ngưng tự đến cực điểm mới có thể hình thành quầng sáng rực rỡ như vậy! Quyền vừa đánh ra, hơi nước trong không khí chung quanh như chịu hấp dẫn trí mạng, điên cuồng lao đến, những nơi quầng sáng đi qua lưu lại một quỹ tích vụ khí mênh mông làm dấu vết.
Tông Như ngây ngốc đứng nhìn, một quyền này, uy lực lớn như vậy, nếu đánh trúng người sẽ ra sao?
Thấy chính mình suy nghĩ không sai, Tả Mạc càng lúc càng hưng phấn, thật lâu không cảm nhận hưng phấn như vậy rồi! Nghịch xung tám lần làm hắn cảm thấy áp lực, nhưng đấy cũng chưa phải cực hạn. Hay là, thử xem cực hạn ở đâu?
Ý niệm vừa mới sinh ra, liền chiếm cứ đầu hắn, không thể nào rũ bỏ được, hai tay giống như không nghe hắn sai bảo, bắt đầu súc thế! Đôi tay khô gầy đột nhiên bành trướng, ánh sáng bích lục lại ảm đạm đi không ít, chỉ là làn da lộ ra ngoài của Tả Mạc đã biến thành màu hắc lục, ẩn ẩn còn có sóng nước lưu động trên làn da. Mười hai chu thiên!
Kinh mạch hai bàn tay căng phồng lên, như là dây cung căn hết cỡ vậy, thỉnh thoảng run nhẹ lên, làm cho cơ thịt Tả Mạc run rẩy theo. Hai tay hắn nặng như chì vậy, hắn chỉ cảm thấy toàn thân vô lức, động tác của hắn thật chậm, thật chậm, thỉnh thoảng thân thể run rẩy, từng giọt mồ như hạt đậu nhỏ xuống, không ai không nhận ra hắn đang cố hết sức. Tả Mạc trợn trừng mắt lên, đôi mắt trợn lớn đến nỗi muốn phá đi vành mắt vậy, tiếng nghiến ken két vang lên từ trong miệng hắn!
“Phá!”Dùng hết sức lực bản thân mới đánh ra được một quyền. Không có tiếng gió, không chút âm thanh, nắm quyền như bích lưu li điêu khắc ra vạch thành hai đạo bích quang, đụng đến một khối đá xanh to bằng hai người. Hai nắm đấm vô cùng tinh mĩ, có thể nhìn rõ từng đường nét.
Phốc! Trong tích tắc nắm tay cùng đá xanh va chạm, một chùm vụ phấn bao trùm lấy mặt đá xanh.
Toàn thân Tả Mạc như hư thoát, hắn cũng không cố chịu được nữa, ngồi phịch xuống mặt đất, không ngừng thở dốc. Vừa rồi thật quá nguy hiểm! Kinh mạch hai bàn tay suýt nữa mất không chế, một khi mất đi khống chế, hai bàn tay hắn sẽ bị chấn thành thịt vụn! Cũng may, cũng may…! Trong lòng hắn vẫn còn sợ hãi không thôi.
Một trận gió thổi qua, lớp vụ phấn bay đi, chỗ hòn đá xanh chỉ còn lại một hố sâu nửa trượng, không còn chút vật nào. Không có đá vụn bắn tung tóe, cũng không có xung kích nổ lớn, không có thanh âm kinh thiên động địa! Đá xanh cứ như vậy hóa thành bột mịn trong nhát mắt! Dù tâm tình kiên định, thong dong như Tông Như, lúc này ánh mắt tràn ngập kinh hoàng, mặt trắng như giấy!
Đây là…sát chiêu của “thiên ba quyền quyết” – “lưu ly thiên ba”!