Alex chưa bao giờ nhìn thấy một người phụ nữ ăn uống ngon lành đến thế. Có lẽ đó là nguồn gốc của phần sinh lực không bao giờ mệt mỏi của cô. Với sự chính xác thanh nhã, Lily đặt xuống một đĩa đầy giăm bông và nước sốt Madeira, vài thìa khoai tây và rau luộc, bánh nướng, và hoa quả tươi. Cô cười đùa và trò chuyện trong suốt thời gian đó, ánh sáng ấm áp truyền một vẻ hồng hào lên khuôn mặt sôi nổi của cô. Vài lần Alex bị tủi nhục khi thấy mình đang nhìn cô chằm chằm. Nó khiến anh vô cùng phiền lòng, sự mê say của anh với cô và câu đố mà cô biểu lộ.
Bất kể chủ đề cuộc nói chuyện là gì, Lily cũng có gì đó để thêm vào. Hiểu biết của cô về săn bắn, ngựa, và những chủ đề nam giới khác trao cho cô một vẻ hấp dẫn xù xì và mạnh mẽ rõ ràng. Nhưng khi cô trao đổi những chuyện ngồi lê đồi mách của xã hội với Totty, cô nghe cũng phức tạp như bất kỳ người phụ nữ nào mà xã hội thượng lưu mong chờ. Điều khó hiểu nhất trong đó là, có những khoảnh khắc – ngắn ngủi thôi, chắc chắn – khi cô phô bày một vẻ quyến rũ chân thật che khuất hẳn em gái mình.
“Penny sẽ là cô dâu tuyệt đẹp nhất mà Luân Đôn từng được chiêm ngưỡng!” Lily thốt lên, khiến em gái cô rúc rích khiêm tốn. Rồi cô liếc sang Totty nhăn nhở. “Con mừng là cuối cùng mẹ cũng đã có đám cưới huy hoàng mà mẹ mơ được đem đến, Mama. Đặc biệt sau hàng năm trời đau khổ mà con đã gây ra.”
“Con hoàn toàn không gây đau khổ tí nào, con yêu à. Và mẹ vẫn không buông hy vọng đem đến cho con một đám cưới vào một ngày nào đó.”
Lily giữ cho nét mặt mình dịu dàng, nhưng trong thâm tâm cô bật cười. Quỷ dữ sẽ mang con đi trước khi con trở thành vợ ai đó,cô thầm nghĩ dứt khoát. Cô liếc sang Alex, người có vẻ là đang mê mải với chiếc đĩa đầy những thức ăn ấm nóng trước mặt. “Loại đàn ông con sẽ ưng cưới rất khó tìm ra.”
Penelope nhìn cô tò mò. “Loại nào vậy, Lily?”
“Chị không biết là có từ nào đặc biệt để miêu tả anh ấy không nữa,” Lily nói trầm ngâm.
“Kẻ nhu nhược?” Alex gợi ý.
Lily trừng mắt nhìn anh. “Từ những gì tôi đã quan sát, việc hôn nhân này có lợi thế cho cánh đàn ông hơn nhiều. Người chồng luôn có phần trên, cả về pháp luật và tài chính, trong khi người vợ đáng thương dành những năm tháng tươi đẹp nhất của đời mình mang nặng đứa con và chăm sóc sức khỏe cho anh ta, và rồi khám phá ra rằng mình đã tàn lụi như một cây nến cũ.”
“Wilhemina, không phải thế đâu.” Totty kêu lên. “Mọi phụ nữ đều cần sự bảo vệ và hướng dẫn của một người đàn ông.”
“Con không!”
“Thực vậy,” Alex bình luận, ánh mắt kiên định của anh ghim chặt cô vào ghế. Lily cựa quậy bực dọc khi cô đáp trả cái nhìn chằm chằm của anh. Hình như anh đã nghe về mối quan hệ của cô với Derek Craven. Chà, quan điểm của anh về cô không quan trọng một tí tẹo nào. Và chuyện cô có một ‘sắp xếp’ với ai hay không không phải việc của anh!”
“Phải, thực vậy,” cô nói lạnh lùng. “Nhưng nếu tôi cưới chồng, đức ngài, tôi sẽ chỉ cưới một người đàn ông không đánh đồng sức mạnh với bạo lực. Một người nào đó coi vợ là một người bầu bạn chứ không phải một nô lệ được tô son trát phấn. Một ai đó -”
“Lily, thế là đủ rồi!” bố cô nói, mặt ông tối sầm lại. “Trên tất cả ta mong muốn yên bình, và con đang tạo ra phiền nhiễu đấy. Từ giờ con sẽ giữ yên lặng.”
“Ta mong cô ấy sẽ tiếp tục,” Alex nói bình tĩnh. “Nói cho chúng tôi nghe đi, cô Lawson, cô còn muốn gì nữa ở một người đàn ông?”
Lily cảm thấy má mình bắt đầu nóng lên. Có một cảm giác kỳ lạ trong lồng ngực cô – căng thẳng, nóng rực, và bất an. “Tôi không muốn tiếp tục nữa,” cô thì thầm. “Tôi chắc mọi người đều đã có những ý tưởng chung chung rồi.” Cô đặt một miếng thịt gà vào miệng, nhưng miếng thịt đậm đà bỗng nhiên có vị mùn cưa, và thật khó nuốt trôi. Mọi người ngồi ở bàn đều im lặng, trong khi ánh mắt lo âu của Penelope di chuyển tới lui giữa hôn phu và chị gái cô.
“Mặc dù,” Lily nói sau một khắc, đưa ánh mắt của cô lên khuôn mặt hồng hào của Totty, “Con đang trở nên ổn định hơn nhiều trong những năm sau này. Việc con có thể tìm ra ai đó sẵn lòng chiếu cố đến con là có thể. Ai đó đủ khoan dung để chịu đựng lề thói hoang dã của con.” Cô đặc biệt dừng lại. “Thực ra thì, con nghĩ con có thể đã tìm ra người đó.”
“Con đang nói đến cái gì vậy, con yêu?” Totty hỏi.
“Con có thể sẽ nhận một người đến thăm trong một hoặc hai ngày nữa. Một người đàn ông trẻ hoàn toàn thú vị - và một hàng xóm của ngài, ngài Raiford.”
Totty biểu lộ vẻ vui thích ngay lập tức. “Con đang đùa ư, Wilhemina? Có phải người mẹ quen không? Sao con chưa từng nhắc đến cậu ấy với chúng ta trước lúc này?”
“Con không chắc lắm là có gì nhiều để nói,” Lily bẽn lẽn. “Và vâng, mọi người có quen anh ấy. Đó là Zachary.”
“Tử tước Stamford ư?”
Sự ngạc nhiên của gia đình cô khiến Lily toe toét. “Còn ai khác nữa. Như mọi người biết, con đã bắt đầu một tình bạn với Zach sau khi Harry và con bỏ nhau. Qua từng ấy năm chúng con đã ấp ủ một sự yêu mến rõ ràng với nhau. Chúng con rất hợp nhau. Gần đây con nghi ngờ rằng những cảm xúc giữa chúng con có thể đã chín muồi.” Hoàn hảo, cô nghĩ đầy tự hào. Cô đã phát ra tin tức ấy vừa đúng tông giọng – vô tình, vui sướng, hơi bẽn lẽn.
Alex đã chực hỏi nhân tình Derek Craven của cô sẽ nghĩ gì về tình huống này, nhưng anh nuốt câu đó lại. Anh xem xét cặp đôi mà họ sẽ tạo ra. Stamford là một chú chó con vô hại với không nhiều hơn một cái xương sống. Lily sẽ dẫn tên ngốc tội nghiệp đó đi vòng quanh cái mũi bé nhỏ tao nhã của anh ta.
Lily mỉm cười với Penelope hối tiếc. “Tất nhiên, Penny thân yêu, chúng ta đều biết rằng Zach đã ấp ủ lòng quan tâm đối với em trong một thời gian. Nhưng gần đây Zach đã bắt đầu quan sát chị trong một thứ ánh sáng anh ấy chưa từng thấy trước đây. Chị hy vọng em sẽ không bối rối với viễn cảnh một đám cưới giữa bọn chị.”
Có một nét kỳ lạ trên khuôn mặt Penelope – sửng sốt tranh đấu với ghen tuông. Penny chưa bao giờ nhìn chị gái cô kiểu đó trước đây. Cô xoay xở tạo ra một nụ cười can đảm. “Chỉ cần chị tìm được ai đó có thể đem hạnh phúc đến cho chị là em vui rồi, Lily.”
“Zach sẽ là một người chồng rất tốt với chị,” Lily mơ màng. “Mặc dù bọn chị sẽ phải có tác động tới tài thiện xạ của anh ấy. Anh ấy không phải người có tinh thần thể thao như chị.”
“Chà,” Penelope nói nhiệt tình. “Tử tước Stanford là một người đàn ông dịu dàng và chín chắn.”
“Phải rồi,” Lily lẩm bẩm. Penny, chúa phù hộ cô bé, thật dễ đọc. Cô đang choáng váng với ý nghĩ rằng người đàn ông đã tán tỉnh cô nồng nàn đến thế giờ đang xem xét việc cưới chị gái cô. Mọi thứ sẽ rơi vào đúng chỗ của mình thật đẹp. Sáng rỡ thỏa mãn, Lily nhìn Alex. “Tôi tin rằng ngài không có gì phản đối vị khách sắp đến của tôi, thưa đức ngài?”
“Tôi sẽ không mơ đến việc cản trở bất kỳ viễn cảnh hôn nhân nào trên đường của cô, cô Lawson. Ai mà biết được khi nào thì có thêm một người khác nữa chứ?”
“Ngài thật tốt bụng,” cô đáp lại chua cay, và dựa lại vào ghế khi một người hầu đi tới trước để bỏ cái đĩa trống không của cô ra.
**************************
“Thưa cô? Thưa cô, tôi có nên đem gì từ bếp đến không? Có lẽ là một tách trà?”
Có âm thanh rèm cửa bị kéo vào. Lily cựa quậy và rên rỉ, nhỏm dậy từ giấc ngủ sâu êm ái. Ánh sáng ban ngày chói chang đập vào mắt cô. Khi cô quay đầu, cô cau mày với những cơ bắp nhức nhối ở cổ. Cô đã có một giấc ngủ thật tồi tệ, đầy những giấc mơ lạ lùng, vài giấc là về Nicole. Cô đã đuổi theo con gái mình, cố bắt lấy con bé, loạng choạng qua một hành lang vô tận trong những nơi xa lạ.
Người hầu gái tiếp tục quấy rầy cô với những câu hỏi thăm dò. Chắc hẳn đức ngài ghê tởm đã bảo người hầu của anh ta đến đánh thức cô vào cái giờ bất tiện này, chỉ để bõ ghét. Rủa thầm Wolverton, Lily dụi mắt và vật lộn tới tư thế ngồi. “Không, ta không muốn trà,” cô lẩm bẩm. “Ta chỉ muốn ở trong giường và -”
Lily ngắt ngang với một tiếng thở dốc khi cô nhìn quanh cảnh xung quanh. Tim cô đập thình thịch hoảng sợ. Cô không ở trên giường. Cô thậm chí còn không ở trong phòng mình. Cô đã...ôi, chúa ơi, cô đã ở trong thư viện dưới tầng, cuộn tròn không thoải mái trong một cái ghế bọc da. Cô hầu gái, một phụ nữ trẻ với những lọn tóc đỏ dày lèn dưới một chiếc mũ trắng, đang đứng trước mặt cô, vặn vẹo tay. Lily nhìn vào mình, nhận ra rằng cô đang mặc bộ váy ngủ mỏng tang màu trắng, không áo choàng hay dép. Cô đã đi ngủ tối qua trong phòng khách dành cho mình, và bằng cách nào đó cô đã kết thúc ở đây.
Vấn đề là, cô không có chút hồi tưởng nào về việc ra khỏi giường hay đi xuống gác. Cô không nhớ chút gì về chuyện đó.
Nó lại xảy ra.
Mất phương hướng, Lily chạy lòng bàn tay qua cái trán đẫm mồ hôi. Cô có thể hiểu được tình huống này nếu cô đã uống rượu. Ôi, cô sẽ làm khá nhiều thứ ngu ngốc khi “chuốc vào người”, như Derek nói khi cô ngà ngà say. Nhưng tất cả những gì cô đã uống tối qua chỉ là vài ngụm rượu sau bữa tối, và sau đó là một tách cà phê đặc.
Nó đã xảy ra hai lần. Một lần, là khi cô đi ngủ trong phòng ngủ tại căn nhà Luân Đôn của mình và đã thức dậy sáng hôm sau thấy mình trong bếp, và một lần sau đó, Burton, ông quản gia, đã phát hiện ra cô ngủ gật ở phòng khách. Burton đã giả thiết rằng cô đã chịu ảnh hưởng của đồ uống mạnh hoặc vài chất say nào khác. Lily đã không đủ can đảm để bảo ông rằng cô tỉnh táo như một quan tòa. Chúa nhân từ, cô không thể để bất kỳ ai biết rằng cô dạo quanh ngôi nhà trong giấc ngủ - đó không phải là biểu hiện của một người phụ nữ có đầu óc bình thường, đúng không?”
Cô hầu gái đang quan sát cô, chờ đợi một lời giải thích.
“Ta...ta đã cảm thấy bồn chồn tối qua và....xuống đây uống gì đó.” Lily nói, vò những nếp gấp chiếc váy ngủ trong nắm tay. “Ta – ta thật ngớ ngẩn làm sao khi ngủ gật ngay trên chiếc ghế này.” Cô gái liếc quanh căn phòng, rõ ràng đang băn khoăn về sự biến mất của một cái cốc. Bằng cách nào đó Lily tạo ra được một tiếng cười nhẹ. “Ta đã ngồi đây nghĩ về...vài thứ...và rồi ta ngủ gục thậm chí trước cả khi ta lấy được cái cốc nước trời đánh đó!”
“Vâng, thưa cô.” Cô hầu nói nghi ngại.
Lily luồn các ngón tay qua những lọn tóc xoăn rối bù. Một cơn đau đầu nện vào thái dương và trán cô. Thậm chí cả da đầu cô cũng nhạy cảm nữa. “Ta tin rằng ta sẽ về phòng mình bây giờ. Mang một ít cà phê lên nhé?”
“Vâng, thưa cô.”
Tóm chiếc áo ngủ quanh phía trước người, Lily lê ra khỏi chiếc ghế khổng lồ và rời khỏi thư viện, cố không lảo đảo. Cô đi qua phòng khách ngoài. Có những âm thanh leng keng của cốc chén từ trong bếp, giọng những người hầu bận rộn với công việc buổi sáng của mình. Cô phải về được phòng mình trước khi bị ai khác nhìn thấy. Tóm chặt gấu váy ngủ trong tay, cô chạy như bay lên cầu thang, chân cô là một bóng mờ trắng ngà.
Vừa đúng lúc Lily lên gần đến đỉnh, cô thấy một vóc dáng đen, bệ vệ. Tim cô chùng xuống. Đó là ngài Raiford, chuẩn bị cho cuộc cưỡi ngựa buổi sáng. Anh mặc bộ đồ cưỡi ngựa và đôi bốt đen bóng lộn. Phòng ngự, Lily kéo vạt trước chiếc váy của cô, cố che giấu bản thân mình hết mức có thể. Ánh mắt đánh giá của Wolverton dường như xé vụn bộ váy ngủ mỏng manh của cô và khám phá từng đặc điểm nhỏ của cơ thể cô bên dưới.
“Cô đang làm cái gì vậy, dạo chơi quanh ngôi nhà như thế ư?” anh hỏi sẵng.
Lily làm thinh. Trong cơn bộc phát bất chợt, cô hỉnh mũi lên và nhìn anh chằm chằm ngạo mạn hết mức có thể. “Có thể tôi ðã kết thân với một trong những người hầu tối qua. Không phải người ta nên mong đợi những biểu hiện như thế từ một phụ nữ như tôi sao?”
Im lặng. Lily chịu đựng ánh mắt bí hiểm của anh dường như vô tận, rồi cố nhìn đi chỗ khác. Không thể được. Bỗng nhiên đối với cô dường như thay vì những tia sáng lạnh lẽo, đôi mắt anh lấp đầy những tia chớp nóng bỏng mãnh liệt. Dù cô đứng đó bất động, cô vẫn có cái cảm giác rằng thế giới nghiêng ngả quanh hai người họ. Cô hơi lảo đảo và chống tay lên thành cầu thang.
Khi Wolverton cất tiếng, giọng anh thô ráp hơn thường lệ.
“Nếu cô còn định ở dưới mái nhà của tôi, cô Lawson, sẽ không có những màn phô bày cái cơ thể bé nhỏ đã được sử dụng thường xuyên của cô nữa, dù là cho những người hầu hay là cho bất kỳ ai. Cô có hiểu không?”
Lời khinh bỉ của anh còn tệ hơn cả một cái tát vào mặt. Đã được sử dụng thường xuyên ư? Lily hít vào một hơi thở nông. Cô không thể nhớ lại là đã từng ghét ai đó trong đời mình nhiều hơn chưa. Ngoài trừ, tất nhiên, Giuseppe. Cô muốn quăng một bình than nóng cháy vào anh, nhưng đột ngột cô bị cái thôi thúc chạy trốn áp đảo. “Hiểu rồi,” cô nói mạnh mẽ, và chạy vụt qua anh.
Alex không quay lại nhìn cô chạy đi. Anh đi xuống các bậc thang gần như cùng tốc độ cô chạy lên chúng. Thay vì đi về hướng chuồng ngựa, anh sải bước vào thư viện trống không và đóng sầm cửa lại với sức mạnh làm cả bản lề rung lên. Anh cho phép mình vài hơi thở dài, nóng rực. Ngay từ khoảnh khắc anh nhìn thấy cô trong chiếc váy trắng mỏng tang đó, anh đã thèm muốn cô. Cơ thể anh vẫn đang căng lên, run rẩy với cơn khuấy động. Anh đã muốn chiếm lấy cô ngay trên những bậc thang, đỡ cô nằm xuống thảm và đẩy vào trong cô. Mái tóc cô, những lọn xoăn ngắn đáng chết đó cám dỗ những ngón tay anh lồng vào chúng...vẻ trắng trong thanh nhã của cổ họng cô...hai đỉnh nhỏ nhắn, cám dỗ của ngực cô.
Alex rủa thầm và xoa chiếc cằm nhẵn nhụi của mình mạnh bạo. Với Caroline khao khát của anh là hòa lẫn giữa dịu dàng và tình yêu. Nhưng loại thèm muốn này không liên quan gì tới tình yêu cả. Anh cảm thấy như thể cơn khuấy động dâng tràn đó là sự phản bội cảm xúc dành cho Caroline của anh. Lily nguy hiểm hơn nhiều những gì anh đã nghi ngờ. Anh xoay sở để kiểm soát bản thân và những thứ quanh mình, ngoại trừ khi cô ở gần. Nhưng anh sẽ không đầu hàng sự cám dỗ mà cô hiện thân....anh sẽ không, nhân danh Chúa, thậm chí cho dù cố gắng ấy có giết chết anh đi nữa.