“Tiểu thư!”Trung niên nhân cung kính nói: “Vừa rồi truyền đến tin tức của Kim đại nhân, bọn họ gặp ám toán, bảy chết, mười sáu thương, Kim đại nhân cũng bị thương nhẹ”.
“A”Gương mặt Mộc Hi biến sắc: “Là kẻ nào làm?”.
“Là một nữ tử, lai lịch không rõ. Thủ hạ của Kim đại nhân đã triển khai đuổi bắt, nhưng đến giờ vẫn chưa có thu hoạch”.
“Một người?”Mộc Hi có chút kinh ngạc hỏi lại. Nàng không tiếp xúc nhiều với Kim Bảo nhưng cũng biết chút ít, có thể dùng từ lão thành ổn trọng để hình dung ông. Ổn trọng như ông mà cũng bị một nữ tử đả thương làm nàng vô cùng kinh ngạc nói: “Là tu giả Kim Đan kỳ sao?”.
“Còn chưa xác minh được”Trung niên nhân có chút khó hiểu nói: “Nhưng mà nữ tử này cũng bị thương không nhẹ, Kim gia hy vọng tiểu thư lưu ý tung tích kẻ này”.
“Không nghĩ tới Thiên Nguyệt giới cũng có tàng long ngọa hổ!”Mộc Hi cảm thán nói: “Việc này ngươi phải lưu ý cẩn thận, tuyệt không thể sơ sài, tu giả Kim Đan kỳ có uy hiếp rất lớn đối với chúng ta. Chẳng qua, trọng tâm của chúng ta phải đặt ở kế hoạch”.
“Thuộc hạ rõ”Trung niên nhân do dự một chút rồi nói: “Thuộc hạ có chút không thể hiểu nổi, nếu thật là một vị đại nhân, tại sao lại không chủ động liên hệ cùng chúng ta chứ?”.
“Có rất nhiều khả năng, có khả năng tình huống đại nhân đặc thù, cũng có khả năng đại nhân không muốn gặp chúng ta”Mộc Hi cũng không chút quan tâm nói: “Điều này không liên quan đến chúng ta, nhiệm vụ của chúng ta là tìm ra đại nhân, cho dù là manh mối. Còn những chuyện sau đó, sẽ có người xử lý”.
“Dạ, là thuộc hạ lắm miệng!”Trung niên nhân vội vàng nói.
Mộc Hi lắc lắc tay: “Không cần cẩn thận như vậy, ta lãnh binh không lâu, còn cần kinh nghiệm của ngươi trợ giúp”.
“Đây là vinh hạnh của thuộc hạ!”.
Nhìn thấy vẻ mặt cung kính của thủ hạ, Mộc Hi có chút đành chịu vậy, lại nhớ đến một chuyện hỏi: “Tìm thấy vị nguyệt ma kia chưa?”.
“Chưa thấy, đối phương rất cẩn thận, không để lại nhiều dấu tích”Trung niên nhân đáp.
“A, cẩn thận một chút”Mộc Hi có chút suy nghĩ đắn đo rồi nói: “Nếu như có phát hiện gì cũng không thể phát sinh xung đột với đối phương. Trận chiến này ngày rộng tháng dài, sẽ không kết thúc nhanh đâu, yêu cùng ma nên là minh hữu, không phải là địch nhân”.
“Thuộc hạ rõ!”.
Trong thời gian này, Tả Mạc không ngừng tu luyện, bất kể là linh lực, thần thức hay luyện thể, hắn đều tăng trưởng với tốc độ cao, đây chính là thời điểm tu luyện hoàng kim nên hắn không dám có chút buông thả nào. Ban ngày tu luyện linh lực cùng thể phách, buổi tối tu luyện thần thức, kể cả nghiên cứu phù trận cũng bị tạm thời gạt qua một bên. Phù trận là hạch tâm, công phu lâu dài, không thể giúp hắn đề cao thực lực trong thời gian ngắn được, có thể tạm hoãn sang một bên.
“Thiên ba quyền quyết” chỉ là quyền quyết phổ thông nhưng phối hợp sơn thể sinh ra uy lực cường đại, cổ vũ thật lớn cho Tả Mạc. Đặc biệt là chiêu “lưu ly thiên ba”, uy lực còn khủng bố hơn “diệt huyễn vô ảnh kiếm” của Ma Phàm. Hiện tại điều Tả Mạc muốn làm là rút ngắn thời gian súc thế của nó, muốn trong khoảng thời gian ngắn hoàn thành mười hai chu thiên. Đây cũng không phải là điều không thể, khống chế linh lực vốn là điểm mạnh của Tả Mạc nhưng là, rút ngắn thời gian súc thế sẽ sinh ra áp lực lớn hơn đối với kinh mạch!
Tả Mạc cần phải tiếp tục đề cao trình độ luyện thể bản thân, mới có thể thừa nhận áp lực gia tăng, từ đó mới có thể để chiêu này biến thành sát chiêu chân chính. Nếu không, sát chiêu có mạnh, nhưng thời gian súc thế quá lâu thì giá trị cũng đại giảm. Còn may là hắn đang trong thời kỳ hoàng kim, chỉ cần hắn cố gắng không ngừng nghỉ, qua một khoảng thời gian, hắn có thể chân chính sử dụng sát chiêu này rồi. Đương nhiên, đây cũng là theo tuần tự tiến lên, hắn cũng không cần suy nghĩ quá nhiều.
Trong doanh trại, thỉnh thoảng có tiếng kêu thê thảm truyền ra. Chẳng qua đã mấy ngày, mọi người cũng dần dần quen rồi, mỗi khi có một gia hỏa tiến vào trận, tiếng kêu thảm thiết lại vang lên, chính là khi hắn bò ra từ trong trận, khẳng định sẽ bế quan. Cho nên, những người còn chưa tiến nhập trận đều lo lắng không biết bên trong đáng sợ như nào.
Bọn họ chỉ biết, rất đáng sợ, rất đáng sợ… Nhưng mang theo rất nhiều, rất nhiều chỗ tốt…
So sánh với tâm tình phức tạp cùng sợ hãi của những tu giả này, tâm tình Tả Mạc không chút ba động, hắn đã sớm quen những tiếng kêu thảm này rồi, bắt đầu từ khi khắc trận cho bọn họ, dưới tay hắn tiếng kêu thảm vang lên không ngớt, không chút nào kém những tiếng kêu này.
Đột nhiên, Tả Mạc sờ dịch thú bài ở phần eo. A, trong lòng Tả Mạc khẽ động, không tự chủ được dừng lại động tác. Hắn lần đầu tiên gặp tình huống này, vội vàng gọi ra thải điệp. Thải điệp bay múa trong không trung, thân hình hơi đảo đã bay ra bên ngoài doanh trại. Có chuyện gì vậy?
Hắn đột nhiên nhớ đến chuyện có người rình mò lúc trước, Tả Mạc âm thầm suy nghĩ, nhanh chóng vẫy tay với tiểu đội Tông Như ở gần nhất, ý bảo đi theo hắn. Ba người liếc mắt nhìn nhau, vội vã đuổi theo hắn.
Những tiểu đội ở phía xa chú ý đến một màn này đều lộ ra thần sắc hâm mộ. Vận khí của tiểu đội Tông Như thật quá tốt, lão bản cũng tương đối tín nhiệm bọn họ. Những người có kinh nghiệm đều hiểu, có thể hay không tạo quan hệ tốt với lão bản ảnh hưởng trực tiếp đến đãi ngộ sau này. Nhưng mà, tiểu nương không có trong doanh trại, không ai dám dưới tình huống không có mệnh lệnh của lão bản, dừng tu luyện lại.
Ánh mắt Công Tôn Sai đỏ ngầu, chăm chú nhìn địch nhân như thủy triều lao lên. Chiến dịch này, hắn đã thua, nhưng mà, đối phương không chút nào định thu tay, định ép hắn đến một ngách rồi thực hiện giết hại. Hắn cũng không phải lần đầu tiên gặp tình huống này, một khi hắn xuất hiện sơ suất, chờ đợi hắn là liên tiếp bại lui. Quân đội của đối phương như giòi gặm xương, bám chặt không thôi, mà công kích dữ dằn làm cho những lối thoát trong thời gian cực ngắn biến thành tử địa. Công Tôn Sai đã sớm quen thuộc lối đánh mãnh liệt của đối phương.
Nhưng mà, lần này, hắn quyết định cho đối phương một “kinh hỉ” nho nhỏ!
Tả Mạc dẫn theo một tiểu đội, bám theo sau hồng ban điệp. Con linh điệp tam phẩm này bình thường rất ít khi được hắn gọi ra, tuy nhiên, từ phẩm giai mà luận, nó là tam phẩm đỉnh giai, phẩm giai khá tốt, nhưng ba loại pháp quyết của nó toàn bộ liên quan đến độc mà bình thường Tả Mạc rất ít khi dùng đòn hiểm, nên rất ít khi sử dụng con hồng ban điệp này, ngoại trừ gọi ra cho ăn thì gần như chưa bao giờ gọi ra.
Lần này, dịch thú bài chủ động cảnh báo hắn, đây là lần đầu tiên Tả Mạc gặp tình huống như này nên trong lòng vô cùng hiếu kỳ. Ba người Lôi Bằng thầm ăn ý vây quanh bảo hộ Tả Mạc, không quản lúc nào, bảo vệ lão bản là nhiệm vụ trọng yếu nhất của bọn họ. Khác với tâm tình hiếu kỳ của Tả Mạc, biểu tình của bọn họ như lâm đại địch vậy.
Hồng ban điệp phi hành rất nhanh, như có thứ gì hấp dẫn nó vậy. Sơn cốc Tả Mạc chọn chính là thế dựa sông, quanh co khúc khuỷu từ trong núi dẫn ra, bên ngoài chính là bãi khoáng.
Sơn cốc rất sâu, Tả Mạc cũng không phái người thăm dò, đơn giản là vì bọn họ chỉ đến để khai thác lạn thiết ngân cũng không định ở lại lâu dài. Hiện nay, lạn thiết ngân trong tay Tả Mạc chất chồng như núi, cũng cách thời gian rời đi chỗ này không xa nữa. Tả Mạc tính đợi đám người đều trải qua kiếm trận rồi rời đi nơi này.
Huống hồ, Tả Mạc tại mấy chỗ trọng yếu bố trí phù trận, tuy không bằng đại trận “Thiên Hoàn Nguyệt Minh trận” ở Hoang Mộc tiều, nhưng những tiểu trận này cũng không phải dễ phá.
Ngược lại, ở bãi khoáng, Tả Mạc không bố trí trận pháp nào, doanh trại đặt ở trên cao, tầm nhìn rộng, bao quát xung quanh. Sau chuyện rình coi lần trước, dòng sông cũng bị giới nghiêm.
Chẳng lẽ có thiên tài địa bảo hấp dẫn hồng ban điệp? Tả Mạc càng nghĩ càng cảm thấy điều này không thể nào, nơi này trước đây thuộc về một môn phái, nếu có thiên tài địa bảo cũng không đến lượt hắn. Trong lòng hắn nghi hoặc càng lúc càng đậm, tiếp tục theo sát hồng ban điệp.
Trái trái phải phải, sơn cốc càng ngày càng hiểm trở, càng lúc càng ẩm ướt. Thần tình giới nghiêm trên mặt ba người Lôi Bằng càng nặng thêm. Đột nhiên, hồng ban điệp liều mạng vỗ canh, trong chớp mắt, một vòng xoáy lấy nó làm trung tâm hình thành.
Đây là chuyện gì? Tả Mạc dừng lại, trong lòng càng thêm nghi hoặc, chung quanh rõ ràng không có gì. Hắn bỗng nhớ tới đặc trưng của hồng ban điệp, độc!
Chẳng lẽ là độc? Trong lòng hắn khẽ động, để hồng ban điệp thi pháp lên bản thân. Đôi cánh hồng ban điệp khẽ vậy, quang mang ngũ sắc nhập vào đôi mắt Tả Mạc, hai mắt Tả Mạc lập tức được bao bởi một tầng ngũ sắc. Cũng ngay lập tức, Tả Mạc bị dọa nhảy dựng!
Chỉ thấy trước mắt hắn là từng tia vụ khí hắc sắc, bị vòng xoáy của hồng ban điệp hút, không ngừng chui vào trong vòng xoáy!
Đây là…độc! Tả Mạc nhanh chóng phản ứng, vội vàng kéo ba người lui lại phía sau. Nếu như không có “thải đồng”, hắn căn bản không phát hiện được loại độc này! Tuy không biết độc tính của nó như nào, nhưng Tả Mạc vẫn cảm thấy sợ hãi không thôi. Một loại độc vô sắc vô vị, không cách nào phát hiện, đã đủ nguy hiểm rồi! Mà dưới đôi thải đồng, từng sợi vụ khí đen như mực hiện ra đã đủ làm Tả Mạc sởn tóc gáy rồi.
Chẳng lẽ xung quanh đây có độc vật khủng bố? Không đúng! Nếu quả thật có độc vật lợi hại như vậy, đám Tạ Sơn trước kia ở đây chẳng phải đã sớm hóa thành xương trắng rồi!
Hồng ban điệp truyền đến tia vui sướng không làm cho tâm tình Tả Mạc thoải mái hơn chút nào, ngược lại toàn thân hắn lạnh toát, như tiến vào hầm băng vậy. Bởi vì hắn nhớ tới một pháp quyết khác của hồng ban điệp- độc biến! Hồng ban điệp có thể hấp thu các loại kịch độc để tiến hóa, nó càng vui vẻ, chứng tỏ độc này càng lợi hại!
Độc là đồ vật tất cả tu giả đều sợ hãi! Có những kịch độc, thậm chí có thể trực tiếp giết chết tu giả Kim Đan kỳ. Mà có những chủng vô cùng kỳ dị, có thể tiến lẫn vào linh khí, căn bản không thể phát hiện. Có những loại độc thậm chí xuyên qua linh choàng, thiên kỳ bách quái, không gì không có. Không chút nghi ngờ, đây chính là một loại độc cực kỳ khủng bố! Có người ám toán!
Tả Mạc dù có ngu cũng lập tức minh bạch, lập tức sát tâm không tự chủ được trào dâng! Ba người đi theo Tả Mạc không nhìn thấy kịch độc trong không khí, nhưng có thể nhạy bén cảm nhận đến sát tâm của lão bản, ai cũng thầm run sợ!
Tả Mạc cũng không nói gì, khẽ làm thủ thế, hắn nhìn tiểu đội Lôi Bằng phối hợp lâu như vậy, cũng có thể hiểu chút thủ thế đơn giản. Lập tức hắn yên lặng men theo vách cốc, dùng hồng ban điệp hút đi những sợi hắc sắc độc vụ đi. Tả Mạc quyết định đi đường vòng! Hắn muốn nhìn xem, đến cùng là ai dám tính kế bọn họ!