Ba người Lôi Bằng đồng thời lao đến. Lúc này bọn họ đã cảm nhận rõ ràng lôi đạn của lão bản không phát huy được tác dụng, đạo khí tường vô hình trước mắt, ngăn lại tất cả phi kiếm, đao, quyền. Linh lực tràn đầy lực sát thương tiến vào nó như trâu đất xuống biển, căn bản không có chút phản ứng nào. Ba người không khỏi hoảng hốt lui lại nhưng một cỗ lực lớn ập đến, bọn họ lập tức không khống chế được bản thân. Ầm ầm ầm! Thân rắn thô to của huyết giác đại mãng vừa uốn vừa kéo, ba người như ba bao cát, bị bắn ra thật xa.
Tả Mạc không ngẩng đầu lên, tạp niệm trong lòng bay sạch, hắn giơ lên hai tay, nhẹ nhàng chuyển động, động tác như cành liễu đung đưa trước gió xuân vậy, không có một điểm khẩn trương của chiến tranh!
Tê! Huyết giác đại mãng mở lớn miệng máu, răng nhanh thô to như cánh tay bám đầy nước rãi, từ xa có thể ngửi thấy mùi tanh hôi truyền, nước rãi của nó vừa rớt xuốt đất, từ mặt đất nhanh chóng bốc lên một làn khói xanh. Đôi mắt vàng khè của nó hờ hững băng lãnh vô tình, chỉ có giết chóc ngự trị thật sâu. Nó nhìn chằm chằm Tả Mạc, sát ý trong đôi mắt càng sâu đậm, một quả lôi đạn vừa rồi làm huyết giác đại mãng rất hận Tả Mạc.
Tê tê tê! Đuôi rắn ngân sắc như roi, quật xuống, cao tốc rung động, phát ra thanh âm kinh tâm đảm phách, như tên nhọn bắn về hướng Tả Mạc! Hư choàng quanh đuôi cũng theo đó cấp tốc lao đến, những nơi nó đi qua, không gian như bị xé toạc đi vậy.
Ba người Lôi Bằng còn chưa hạ đất, hồn phi phách tán, bọn họ căn bản không thấy rõ đuôi rắn! Bọn họ chỉ có thể thấy một đoàn hư ảnh, từng đám vụn ảnh tụ lại như cá nhỏ tạo thành bầy lao đến lão bản. Ba người đều là kẻ có kinh nghiệm chiến đấu phong phú, bản năng sợ hãi không thể lấn át lý trí của bọn họ! Dù cho lão bản có linh choàng cũng không thể ngăn cản được một kích này! Một kích của huyết giác đại mãng đã tiếp cận lực lượng đỉnh phong! Thiên hạ vô số pháp môn, vô luận là loại lực lượng nào, sau khi đạt tới đỉnh phong, uy lực đều như nhau, không có gì khác nhau cả.
Huyết mạch toàn thân ba người như đông cứng lại, nếu như lão bản chết đi, tất cả bọn họ không một ai sống được! Cấm chế trên người bọn họ sẽ bộc phát, cầm cố linh hồn bọn họ! Cố nén đau nhức khắp người, Tông Như cắn mạnh đầu lưỡi, mùi máu tanh nồng nặc xộc lên mũi hắn! Trong ba người, chỉ có hắn còn sức lực để cử động, công phu luyện thể của hắn cũng không phải là lãng phí! Tại phương diện chịu đòn, thiền tu có ưu thế hơn hẳn kiếm tu.
Linh lực điên cuồng vận chuyển, bất chấp hậu quả. Hắn như một khối chì nặng, nhanh chóng rơi xuống, ầm, bụi đất bay mù, một đạo nhân ảnh từ đó phi lên. Trong phút chốc, hắn xuất hiện trước người Tả Mạc, hư ảnh nát vụn đi vào tầm nhìn hắn, âm thanh làm bao người khiếp vía lúc này không ảnh hưởng chút nào đến hắn.
Tâm thần không nghiêm, thủ bản tâm, không kinh không hỉ, không sân không nộ, tự tại bàng quan! Mộc Thiền châu ở cổ tay hắn chậm rãi sáng lên, ánh hoàng quang nhu hòa bao phủ toàn thân hắn. Bên trong quang mang, thiền âm vang lên, vô số kinh văn chuyển động.
Phốc! Đuôi rắn hung hăn quất lên người Tông Như, ánh hoàng quang lập tức ảm đạm, đong đưa bất định, như ngọn nến trước gió vậy. Mà huyết giác đại mãng như thấy mình quất trúng bàn ủi nóng hồng vậy, không ngừng phát ra thanh âm thống khổ, thân rắn thô to điên cuồng vặn vẹo! Đau! Mỗi một khối xà cốt đều đau, đau đớn nhập xương tủy!
Ba ba ba! Mộc Thiền châu trên cổ tay tán nhân vỡ vụn ra, hoàng quang vừa diệt, Tông Như nhịn không được phun ra một ngụm máu tươi, lảo đảo ngã xuống! Trước khi hôn mê, hắn kịp nhìn thấy hai luồng ánh sáng lưu ly chợt lóe qua!
“Lưu ly thiên ba!”Mười bốn chu thiên! Nắm tay lưu ly tinh tế đến nỗi nhìn rõ từng đường vân, giống y như đúc nắm tay Tả Mạc! Đôi mắt huyết giác đại mãng không tình cảm ba động giờ phút này lộ ra mấy phần sợ hãi. Nhưng mà, hai nắm tay tinh trí này, thế tới từ từ nhưng phảng phất có lực hấp dẫn trí mạng, trong lòng nó không sinh ra chút ý định né tránh nào.
Ba ba! Hai nắm tay đụng đến hư choàng! Không có thanh âm kinh thiên động địa, hư choàng cường đại vô cùng chưa từng bị phá hư, giờ phút này mềm yếu như bóng bóng, vỡ tan! Không thể nào! Không thể nào! Lần đầu tiên nó bị khỏa thân!
Kinh khủng lan tràn trong lòng nó, một tiểu châu không chút hấp dẫn đánh trúng thân thể to lớn của nó. Đôi mắt vàng khè của nó trắng bệch lại, lấy tốc độ kinh người lan truyền khắp toàn thân! Tê! Huyết giác đại mãng kêu lên một tiếng thảm thiết rồi như bị cái gì chèn lại, thanh âm bỗng đứt nghẽn. Nó cảm thấy vô tận hắc ám như thủy triều vây lấy nó.
Đôi mắt Tả Mạc hoa lên, hắn chỉ có thể nghe được tiếng tim đập bản thân, trước mắt là một khoảng mênh mông, hết thảy đều hư ảo, không chút chân thật. Khác với hư ảnh bên ngoài, hắn có thể quan sát thật kỹ thân thể hắn, có thể nhìn thấy rõ ràng từng kinh mạch lớn nhỏ, có thể ngắm nghía huyết quản, kết cấu cơ thịt, xương cốt, cân, linh lực đang tan ra, địa khí không ngừng tu bổ thân thể…
Lôi Bằng cùng Ngũ Lăng nhìn huyết giác đại mãng chỉ còn một nửa trên mặt đất, không khỏi nuốt nước miếng, đôi mắt tràn ngập kinh ngạc. Ngũ phẩm! Đây chính là linh thú ngũ phẩm! Lão bản đánh chết linh thú ngũ phẩm!
Huyết giác đại mãng hóa thành tượng đá trắng bệch, không thể nhúc nhích. Tròng mắt Lôi Bằng cùng Ngũ Lăng bỗng co lại, đầy kinh hãi nhìn về phía huyết giác đại mãng! Nó đang hóa đá! Hóa đá với tốc độ mắt thường có thể thấy rõ!
Lôi Bằng không nhớ bản thân trải qua bao nhiêu cuộc chém giết, nhưng tràng diện quỷ dị như này, làm cho hắn không thể khống chế sợ hãi, sợ hãi thật lớn. Mà đặc biệt là con ngũ phẩm linh thú này, hắn dùng hết khí lực xoay đầu đi! Hắn không dám nhìn! Đôi mắt trắng bệch không chút sinh cơ, lực lượng quỷ dị này, hắn sợ chính mình mất đi một điểm dũng khí cuối cùng mất.
Khi ánh mắt hắn nhìn sang bên kia, không khỏi giật mình kêu lên: “Lão bản!”Lão bản vẫn duy trì tư thế đánh quyền, không chút nhúc nhích! Một cảm giác không ổn trào dâng trong lòng Lôi Bằng, hắn liều mạng lao về hướng lão bản. Bị tiếng kêu của Lôi Bằng đánh thức, Ngũ Lăng nhìn về phía lão bản không chút nhúc nhích, sắc mặt đại biến!
Ầm! Tả Mạc như một cây gỗ bị chặt, rơi thẳng xuống! Hai người chạy như điên về phía Tả Mạc, cấm chế trên người không phản chế làm họ hơi an tâm, điều này nói lên lão bản không bị thương vong trí mạng.
Bọn họ cũng không quản huyết giác đại mãng, hai người, một người nâng Tả Mạc, một người nâng tán nhân, liều mạng bay về hướng doanh trại. Cả hai không dám đi theo đường sơn cốc, hồ lô đen kia nhìn thế nào cũng không giống vật vô hại.
Hai người trong lòng tràn đầy sợ hãi, ai có thể nghĩ đến, hai tu giả Ngưng Mạch kỳ có thể gọi ra một linh thú ngũ phẩm chứ. Linh thú ngũ phẩm cùng tứ phẩm chỉ khác biệt một tầng nhưng thực lực chênh lệch một trời một vực. Hư choàng là khác biệt lớn nhất, linh thú hơn ngũ phẩm thân thể được bảo hộ bởi hư choàng. Cái gọi là hư choàng kỳ thật là một khu vực linh lực, một khu vực chịu khống chế bởi linh thú, có rất nhiều thần diệu. Ngũ phẩm linh thú chỉ gắn với tu giả Kim Đan kỳ. Sau khi sợ hãi qua đi, phẫn nộ như hỏa diễm thiêu đốt toàn thân, khắp mọi ngóc ngách trên người họ.
Công Tôn Sai về đến doanh trại, sắc mặt âm trầm. Một ván này, hắn vẫn thua! Sau cùng, hắn giết đến còn cách thống soái đối phương năm mươi bước, chỉ năm mươi bước! Trong lòng hắn ảo não không thôi, nếu như trên tay mình còn có một tiểu đội nang ngư ma, nhất định có thể kéo đối phương cùng xuống địa ngục!
Lần đầu tiên làm người thần bí nhếch nhác, nhưng Công Tôn Sai không có chút vui vẻ nào, bởi vì kế hoạch của hắn không thành công. Tuy mỗi lần đối chiến đều thất bại, theo lý thuyết, hắn cũng quen với thất bại rồi, nhưng trên thực tế không phải vậy, hắn hận thất bại, thống hận vô cùng, dù cho đối phương lợi hại, mạnh mẽ hơn hắn nhiều! Trải qua trận này, người thần bí nhất định giật mình, nhưng như vậy thì sao? Dù sao cũng chỉ là giật mình, chỉ cần còn thất bại, đối với hắn, không có nửa điểm ý nghĩa nào!
Đáng chết! Sắc mặt Công Tôn Sai âm trầm đi vào doanh trại, không khí doanh trại nhanh chóng trầm xuống, ai cũng rõ, ngàn vạn không thể trêu chọc tiểu nương lúc này!
Chính vào lúc này, Công Tôn Sai nhìn thấy Lôi Bằng cùng Ngũ Lăng lảo đảo bay về doanh trại, mà khi nhìn thấy Tả Mạc, huyết dịch toàn thân hắn đông cứng lại! Ông! Đầu hắn như bị một vật gì đó hung hăng đập, thậm chí xuất hiện một giây đình trệ!
Nhìn đến lão bản cùng tán nhân bị thương, doanh trại loạn lên, cả đám mặt xám xịt! Đáng chết! Đây không phải giết bọn họ sao? Lão bản chết rồi, tất cả những người ở đây sẽ chết! Mỗi người đều kinh hồn khiếp vía, sắc mặt vô cùng khó coi!
“Ai, con mẹ nó là ai làm?”.
“Băm chết chúng nó!”.
…
Công Tôn Sai lúc này mới khôi phục lại, hắn hít vào một hơi thật sâu, thể lực như thủy triều tràn về, huyết dịch đông cứng đột nhiên sôi trào, mãnh liệt chảy! Trên mặt hắn hiện lên nét hồng, gương mặt tuấn tú phảng phất có thể chích ra máu: “Tất cả câm miệng lại cho ta!”Lửa giận trong lòng hắn như núi lửa phun trào, quát lên một tiếng!
Đầu, trán, khóe mắ, cổ, tất cả đều lộ ra gân xanh, làm gương mặt tuấn tú trông tranh nanh dị thường! Tất cả thanh âm đều im bặt, tĩnh lặng như là tử địa vậy, tất cả mọi người đều bị dáng vẻ tranh nanh của tiểu nương hù sợ.
“Là như nào?”Công Tôn Sai cố gắng kiềm chế lửa giận trong lòng, thanh âm khàn khàn vang lên, tựa như đám mây đen áp chế trong đầu mọi người. Tiểu nương cố ý đè nén để bình tình làm tất cả mọi người sợ run.
Lôi Bằng cùng Ngũ Lăng vội vàng tường thuật lại mọi chuyện. Nghe thấy hai tu giả gọi ra một linh thú ngũ phẩm, cả doanh trại đồng thời hít thở không thông, mà nghe đến lão bản đánh chết con linh thú huyết giác đại mãng ngũ phẩm này, tất cả đều sững sờ. Cả doanh trại tĩnh lặng lắng nghe Lôi Bằng dùng thanh âm run rẩy miêu tả lại đôi mắt trắng bệch cùng hóa đá.
“Là hai huynh đệ Khổng gia, thủ hạ của Xích Tôn Giả, là nhóm lần trước rình mò chúng ta”Tạ Sơn lên tiếng: “Lão bản không sao, nhưng tán nhân bị thương nặng, cần điều dưỡng”Tu vi của hắn cao nhất, nhãn lực cũng chuẩn nhất, vừa nhìn có thể phán đoán ra thương thế, mấy lời của hắn làm mọi người thở phào nhẹ nhõm.
Sắc mặt Công Tôn Sai không tốt hơn chút nào, hắn tương đối hiểu rõ hồng ban điệp. Nếu như sư huynh có gì bất trắc, vậy chính mình… Hắn nắm chặt lấy nắm tay, không chút phát hiện móng tay đã đâm thật sâu vào thịt. Tuyệt đối không thể tha thứ cho chính mình! Hắn ngẩng đầu lên, hai mắt tràn ngập tơ máu, buông bàn tay nắm chặt ra, móng tay cũng rút khỏi lớp thịt.
“Cả đội xuất phát!”.