Đầu hàng ở Tiểu Sơn giới là một chuyện thường thấy, ở nơi này, sinh tồn khốn khó, liều mạng chỉ đưa đến kết quả lưỡng bại câu thương. Một khi thực lực bị tổn thương nghiêm trọng, vậy chờ đợi người khác đến giết đi.
Đầu hàng trở thành quy ước giữa các thế lực, không hiểu đầu hàng, chết càng nhanh, không tiếp thu đầu hàng, chết cũng càng nhanh, hàng ngày đánh đánh giết giết, xảy ra nhiều như cơm bữa vậy. Thủ hạ của Xích Tôn Giả ngư long hỗn tạp, loại gì cũng có. Tại Tiểu Sơn giới này, trung thành cái rắm chó gì, căn bản không ai nói đến hai từ trung thành. Vừa thấy không ổn, những người này vội vàng quỳ gối xin hàng, đây là chuyện quá bình thường.
Tạ Sơn đột nhiên nói thầm mấy câu với Công Tôn Sai, trong lòng hắn vô cùng hưng phấn, không ngờ Xích Tôn Giả lại có đồ tốt như này. Nghe xong, sắc mặt Công Tôn Sai vẫn âm trầm như cũ, không nói lấy một lời.
Nhưng vào lúc này, đám tu giả đột nhiên loạn lên. Để ý đến biến cố phát sinh, thuận theo ánh mắt của bọn họ, Công Tôn Sai nhìn lên phía trên, tròng mắt co rút lại, không còn tý âm trầm nào.
Trên bầu trời xanh thăm thẳm, không biết từ bao giờ hiện ra những vì sao lớn lớn nhỏ nhỏ. Cũng không lộng lẫy sáng rực như những vì sao đêm, nhưng mỗi vì sao hiện tại đều vô cùng rõ nét, ánh dương quang chói mắt cũng không thể nào che lấp chúng được. Công Tôn Sai cảm thấy lạnh thấu xương, thậm chí hàn ý chạy lên từ bàn chân, lạnh buốt.
“Thật là kỳ quái! Ban ngày sao lại có vì sao được chứ?”Có người khó hiểu hỏi.
“Không biết, thiên địa dị tượng, đảm bảo không phải chuyện tốt”Trả lời là một thanh âm tràn đầy lo lắng. Chúng nhân không ngừng thấp giọng bàn luận, kể cả những tu giả mới bị bắt, đều nhìn lên bầu trời.
Công Tôn Sai cũng không nói gì, tay chân hắn lạnh phát run, ngực như có đá đé, kinh hoảng thở dốc. Bạch nhật tinh hiện! Hắn không biết vì sao nó xuất hiện, đến cùng là tại sao nhưng hắn nhớ lại lần đầu tiên nhìn thấy bạch nhật tinh hiện ở Thiên Nguyệt giới, cảm giác sợ hãi vẫn như vậy, như là ác mộng ám ảnh hắn vậy.
Hiện tại Tiểu Sơn giới cũng xuất hiện bạch nhật tinh hiện, không biết vì sao, sợ hãi lan tràn toàn thân Công Tôn Sai, hắn dùng hết sức lực bản thân cố gắng cúi đầu xuống, không dám nhìn bầu trời quỷ dị nữa.
Một lát sau, tâm tình hắn dần bình phục, thiên tượng quỷ dị như vậy, không có chút quan hệ gì với mình, như vậy việc gì phải để ý đến nó? Hắn chuyển chú ý về hướng đám tu giả. Đám tu giả này còn nhanh chóng bình tĩnh hơn Công Tôn Sai, đối với bọn họ, thiên tượng quỷ dị còn có thể quỷ dị hơn Tiểu Sơn giới hiện tại sao?
Thấy Công Tôn Sai chú ý đến đám tu giả đầu hàng, Tạ Sơn vội vàng hỏi: “Xử lý những người này như nào đây?”.
“Giết”Thần sắc Công Tôn Sai bình thãn, nhẹ nhàng nói.
“Giết sạch sao?”Tạ Sơn đầy ngạc nhiên, hỏi lại.
“Làm sao?”Công Tôn Sai nghiêng đầu nhìn về hướng Tạ Sơn. Nhìn thấy ánh mắt bình tĩnh thanh tú của Công Tôn Sai, Tạ Sơn lạnh run lên, hạ ý thức tránh né ánh mắt đấy.
Mệnh lệnh của Công Tôn Sai được nghiêm chỉnh chấp hành, chẳng qua sắc mặt mỗi người đều có vài phần mất tự nhiên, bọn họ bị hành động tâm ngoan thủ lạt của Công Tôn Sai dọa cho ngây ngốc. Giết người đối với bọn họ, chỉ là chuyện bình thường, trên tay kẻ nào không có mấy mạng người chứ? Nhưng mà giết hại kẻ đầu hàng…
Nhìn đến gương mặt bình tĩnh của Công Tôn Sai, không ai dám lên tiếng. Từ đầu đến cuối, Công Tôn Sai tận mắt chứng kiến những tu giả đầu hàng bị giết hại, ngay cả mí mắt cũng không nháy một cái. Thật đúng là giết người không nháy mắt! Da đầu Tạ Sơn tê rần, nhìn thấy nét mặt ngại ngùng mỉm cười của Công Tôn Sai, trong đầu hắn nảy sinh một ý niệm duy nhất – chạy! Cố gắng kiềm chế xung động chạy trốn, trong lòng hắn vô cùng hối hận, không hiểu trước kia lên cơn ngu ngốc gì mà thành thị vệ tiểu nương.
Công Tôn Sai vỗ vỗ tay, trên mặt vẫn ngượng ngùng cười như cũ: “Biểu hiện mọi người hôm nay không sai”.
Không một ai dám lên tiếng.
“Lưu lại năm tiểu đội phòng thủ nơi này, những người khác theo ta quay về doanh, ngay lập tức!”Hắn cũng không nhìn những thi thể trên mặt đất, nhanh chóng xoay người rời đi.
Trên tuyết sơn, Minh Tiêu phái, giới hà chảy ầm ầm bên cạnh, tiến thẳng vào thiên thủy quyển. Tầng tuyết trắng ngần, từng lầu vũ cao ngất xếp san sát, không ngờ đều do tuyết tinh nhị phẩm xây thành, thật vô cùng xa hoa! Sáu ngàn bậc thang băng, uốn lượn từ đỉnh núi xuống, phía cuối đầu thang băng là một khối bia cao bảy trượng hoàn toàn từ tuyết tinh luyện thành, mặt trên khắc hai chữ - Minh Tiêu.
Lúc này Minh Tiêu phái loạn thành một đoàn.
“Xảy ra chuyện gì vậy?”.
“Không biết! Là lão tổ gõ giới chung!”.
“Vậy thì có đại sự rồi”.
“Đừng phí tâm đoán mò nữa, chúng ta đi nhanh mau, nếu không đến chậm sẽ bị phạt đấy”Từng đệ tử lớn lớn nhỏ nhỏ chen chúc nhau đi đến đại điển, chỉ trong khoảnh khắc, các đệ tử tụ tập đầy đủ, một mảnh đen nghịt, không phát ra chút tiếng động nào. Đám chưởng môn cũng đứng chờ đợi.
Ngồi trên bồ đoàn là một tu giả đầu tóc rối bù, thân mặc trường sam trắng, tướng mạo khoảng độ bốn mươi, là Minh Tiêu lão tổ, tu giả Kim Đan kỳ duy nhất của Minh Tiêu phái.
Minh Tiêu lão tổ chậm rãi lên tiếng, thanh âm rõ ràng: “Trời sinh dị tượng, bạch nhật tinh hiện là điềm chẳng lành”Lời này vừa nói ra, bên dưới một đám nhao nhao, cũng không ít người chứng kiến bạch nhật tinh hiện, nhưng ai cũng không ngờ, ngay cả lão tổ cũng bị kinh động.
“Phái người đi kiểm tra!”Minh Tiêu lão tổ quả quyết nói.
“Dạ!”Chưởng môn cúi đầu tuân mệnh.
“Gần nhất cung ứng như nào?”Minh Tiêu lão tổ hỏi: “Bách Hoa Minh có đưa linh cốc đến không?”.
Chưởng môn cung kính nói: “Vẫn đưa tới đều đặn, chỉ là các nàng hy vọng có thể giao dịch một ít tài liệu kim hành tam phẩm, tứ phẩm, điều kiện đưa ra cũng tương đối nhiều. Các nàng còn nguyện ý dùng một nhóm pháp bảo tam phẩm, tứ phẩm tới giao dịch, thậm chí nguyện ý hiếu kính lão tổ một hải đường cung đăng lục phẩm”.
Minh Tiêu lão tổ trầm ngâm nói: “Bách Hoa minh thiện dùng hoa nhập đạo, hải đường cung đăng của các nàng ta cũng đã nghe danh, là một pháp bảo không tồi. Nhưng các nàng cần tài liệu kim hành mà không phải mộc hành sao?”.
“Dạ, đệ tử cũng cảm thấy khó hiểu, nhưng đích xác các nàng cần tài liệu kim hành”Chưởng môn đáp lời.
Minh Tiêu lão tổ suy nghĩ một chút rồi nói: “Đáp ứng các nàng, tìm một chỗ mở cửa hàng, bán ra linh cốc, đem bán đám tu nô thu được từ Bách Hoa Minh đi, dùng linh cốc thu mua tài liệu”.
“Lão tổ anh minh!”Chưởng môn nhanh chóng nhân cơ hội mà vỗ mông ngựa.
“Trong hàng đệ tử bản môn, có bao nhiêu tu giả Ngưng Mạch kỳ”.
“Bẩm lão tổ, đã có một trăm hai mươi người”.
“Quá ít!”Minh Tiêu lão tổ lắc đầu nói: “Đi chiêu mộ thêm tu giả Ngưng Mạch kỳ đi, phong ngoại đường, quản lý chuyện bản giới”.
“Dạ!”.
“Ngươi tự thân đi Thiên Thủy giới một chuyến đi”Minh Tiêu lão tổ suy nghĩ một chút rồi nói:”Ngươi đi lần này, cần làm hai chuyện. Một là xem có cơ hội liên kết cùng thế lực nào không, hai là thu mua một động thiên phúc địa về làm biệt viện của bản môn. Những đệ tử có tiềm lực của bản môn toàn bộ chuyển đến biệt viện tu luyện. Nếu bản môn có thể nhiều hơn vài vị Kim Đan kỳ, Tiểu Sơn giới sẽ thành hậu viện của chúng ta”.
“Đệ tử rõ!”Chưởng môn vô cùng bội phục mưu tính sâu xa của lão tổ, chỉ cần hoàn thành mấy việc này, đại vị thống trị của Minh Tiêu phái ở Tiểu Sơn giới sẽ không thể bị lay động. Linh khí Tiểu Sơn giới hóa loãng, nhưng nhiều mỏ khoáng thạch chưa khai thác hết, lấy lực một giới nuôi một mình Minh Tiêu phái, thật sự quá dư thừa.
“Yên tâm làm việc đi, ta sẽ cố thủ cho ngươi”Lão tổ phất phất tay nói.
Trước mắt Tả Mạc là một khoảng hắc ám, một mùi khó ngửi không ngừng chui vào miệng mũi hắn.
Đây là đâu? Chẳng lẽ chính mình chết rồi? Không, hình như chưa chết! Suy nghĩ một hồi lâu, hắn mới nhớ lại tình cảnh chiến đấu cùng huyết giác đại mãng. Đại gia hỏa kia thật hung hãn, trong lòng hắn âm thầm sợ hãi.
Xung động là ma quỷ! Tại sao không nhẫn nhịn chứ? Hắn không ngừng răn dạy bản thân, kiên định ghi nhớ nếu lần sau gặp phải gia hỏa như vậy, phải chạy! Chẳng qua gia hỏa kia cũng bị mình giết thì phải, hồi ức của hắn có chút mông lung. Rất nhiều hình ảnh mờ nhạt không rõ, tìm tòi nửa ngày vẫn không có thu hoạch gì.
Trên người truyền đến cảm giác tê ngứa, kéo hắn khỏi hồi ức, một lần nữa hắn lại chú ý đến vấn đề mình đang ở đâu. Việc đầu tiên hắn làm là vận dụng thần thức, từ khi tu luyện “thai tức luyện thần”, hắn đã hình thành thói quen, mỗi khi gặp chuyện, đều dùng thần thức dò xét.
A! Sao lại như này? Nếu như không phải hắn biết rõ đây là thân thể của mình, hắn nhất định không thể tin tưởng cơ thể trước mắt cùng bản thân có quan hệ. Tràn đầy sinh cơ! Sinh cơ nồng đậm đến cực điểm!
Địa khí trong cơ thể nồng đậm đến nỗi gần như hóa lỏng, chảy khắp thân thể hắn. Sinh cơ nồng đậm, sinh mệnh lực cường đại, Tả Mạc trước đây chưa từng được hưởng cảm giác này, cảm giác mê say.
Càng làm hắn kinh ngạc là, tìm khắc toàn thân, hắn không tìm được nửa điểm quen thuộc… Máu, thịt, gân, cốt… Tất cả hoàn toàn xa lạ, như là một thân thể mới, một thân thể mới hoàn toàn vậy.
Ngay lúc này, hắn bỗng phát hiện một vỏ xác bao lấy thân thể mình! Thật quỷ dị, tại sao mình lại ở trong lớp vỏ xác chứ? Hắn hạ ý thức vươn tay ra, ba, một thanh âm vang lên, ánh sáng theo lỗ hổng tiến vào bên trong làm cho hắn có chút nhức mắt. Không khí trong lành bên ngoài tiến vào bên trong xác làm Tả Mạc thoải mái không nói lên lời, hắn tham lam hít lấy hít để, bàn tay lại dùng sức!
Phanh! Lớp vỏ xác lập tức vỡ thành bốn năm mảnh. Tả Mạc đứng lên, không khí tươi mới, ánh sáng chói lòa, làm hắn như có cảm giác tân sinh vậy. Thật là thoải mái, hắn không kìm được hít một hơi thật sâu.
Cho đến lúc này, hắn mới chú ý tới ba kim giáp vệ chống kiếm đứng cách đó không xa. A, ra là đã trở về, hắn thở phào nhẹ nhõm. Đột nhiên, hắn phát hiện thật nhiều người đang bay về phía mình, là Công Tôn sư đệ. Hắn cúi đầu nhìn lướt qua thân thể trần trùng trục, không khỏi kinh hãi biến sắc.
“Là ai cởi y phục của ca?”Hắn luống cuống lấy ra linh giáp từ trong giới chỉ, vội vàng mặc vào.
Vừa vặn mặc xong, cửa bị đẩy ra, Công Tôn Sai cùng một đám người lao đến.
Công Tôn Sai nheo mắt lại hỏi: “Ngươi là ai?”.
Tả Mạc sửng sốt, trong lòng vô cùng khó chịu nói: “Sư đệ, không nhận ra ta sao?”.
Công Tôn Sai sững sờ nhìn, mà những người khác một bộ như gặp quỷ vậy.
Phản ứng của mọi người làm Tả Mạc ý thức được có điều gì đó, hắn vươn tay lên sờ gương mặt của mình. Hai tay hắn, như bị rắn cắn vậy, vội vàng rụt về, sắc mặt đầy kinh hãi khó hiểu. Cảm giác này không đúng…
Hắn không nói hai lời, một đoàn hơi nước thoát khỏi tay phải hắn, nhanh chóng hóa thành thủy kính. Ngay lập tức, Tả Mạc ngây ngốc như tượng gỗ.