Thiếu lâm bát tuyệt ( New: Chương 32)
Thiếu Lâm Bát Tuyệt
Tác giả : Thiên Ma Thánh
Chương 32: Xuất động.
Dịch giả : phongphet
Nguồn : 4vn.eu - http://4vn.euforum
Phương Kiếm Minh lần đầu uống rượu, tửu lượng cũng không tệ lắm. Sau khi uống được hai ba chung nhỏ, đã thấy say chuếch choáng liền ngã xoài xuống nằm ngủ tại nơi rộng khoảng một trượng vuông là chỗ ở của Đao Thần. Thanh Thành thấy hắn ngủ say như chết, cắn một miếng Man đầu, nói với Đao thần: "Đao lão tiền bối, ngươi như thế nào lại cho hắn uống quá say như vậy? Hắn còn nhỏ, thân thể sợ rằng không chịu đựng được."
Đao Thần cười nói: "Đại hoà thượng, ngươi là người xuất gia, đương nhiên không biết uống rượu rất là tốt. Lão phu nói cho ngươi biết, rượu là một thứ tốt, người giang hồ chúng ta uống, không chỉ có làm tăng lòng can đảm, hơn nữa còn có diệu dụng hoạt huyết dưỡng khí. Đối với người luyện võ mà nói, chỉ cần không tham uống, coi rượu như mạng mình, thì đó sẽ là một sự dưỡng thân chi đạo đó."
Thanh Thành kinh dị nói: "Thật vậy chăng, nói như vậy uống rượu là tốt, thực sự là rất tốt sao. Đáng tiếc ta là người xuất gia không được phép uống rượu."
Đao Thần nói: "Điều đó còn giả sao. Ta nói cho ngươi biết, sáu mươi năm trước, cùng ta nổi danh, cùng bài danh trên Thiên bảng là một lão gia hoả, ngoại hiệu kêu 'Tuý đạo nhân', hắn một ngày uống năm cân Hoàng mễ thang. Ta cùng hắn tương giao không nhiều, bất quá, mỗi lần thấy hắn đều là say bí tỉ, chưa bao giờ gặp hắn trong lúc tỉnh táo. Võ công của hắn....chà chà, cực kỳ lợi hại, kẻ khác có phòng bị cũng không phòng bị được. Ta đều ở thủ hạ của hắn giấu diếm nói ra mà biết."
Thanh Thành nghe xong, nói: "Đao lão thí chủ, Tuý đạo nhân này là ai vậy?"
Đao Thần nói: "Hắn không phải là đạo nhân chân chính. Hắn trước kia là một tên quỷ hỗn trong một cái đạo quan. Quan hệ với Quan chủ đã tới hồi bế tắc, hắn coi rượu như sinh mạng, Quan chủ đành phải đuổi hắn ra khỏi đạo quan. Hắn thật ra du nhàn tự tại, tứ hải là nhà, gặp việc bất bình, ra tay tương trợ, là một kì dị hiệp sỹ giữa phong trần. Người trong võ lâm thấy hắn luôn say tuý luý đã kêu hắn là 'Tuý đạo nhân'. Nói về tuổi của hắn, đại khái so với ta ít hơn không nhiều lắm, nếu còn tại thế, bây giờ cũng phải hơn một trăm hai mươi tuổi."
Thanh Thành nghe xong, trong lòng âm thầm kinh hãi, thầm nghĩ: Những lão quái vật này, người nào cũng đều đã thành tinh, võ công cao như vậy, sống lâu như vậy, hành sự lại riêng rẽ như vậy, chẳng trách trở thành những người làm đau đầu các nhân vật võ lâm."
Đao Thần trầm tư một chút hỏi: "Đại hoà thượng, Bây giờ ngươi định làm sao?"
Thanh Thành nói: "Ai, ta còn có thể như thế nào nữa, đành phải trước tiên là về Thiếu lâm tự. Điều tốt của lần này là không có uổng phí công phu. Thiên thiền đao, một trong thất tuyệt của Thiếu lâm tự chúng ta tốt xấu gì cũng vật quy nguyên chủ."
Đao Thần nói: "Đại hoà thượng, có một câu nói, nói ra sợ rằng ngươi mất hứng?"
Thanh Thành vội hỏi: "Đao lão thí chủ, không nên nói như vậy, có điều cần nói ngươi cứ nói."
Đao Thần nói: "Ta cùng Thiên thiền đao nọ tại Thương long cốc đấu vài chục năm, tóm lại không phải là đối thủ của nó. Nó bây giờ là kẻ tự do, sợ rằng sẽ không trở về Thiếu lâm tự với ngươi. Trên đời này ngoại trừ Phương tiểu tử có thể thuần phục nó, ai cũng không có thể. Kỳ quái chính là Thiên thiền đao như thế nào lại bị Phương tiểu tử thuần phục đây. Phải chăng Thiếu lâm tự các ngươi có phương pháp gì đó?"
Thanh Thành nói: "Đao lão thí chủ nói đùa, Thiếu lâm tự lấy đâu ra bản lãnh đó. Ta cũng thấy rất kỳ quái, Thiên thiền đao ở trong tay Minh nhi, như thế nào lại trở nên rất an tĩnh, im lặng. Trong mặt này chẳng lẽ có cái gì đó kỳ quái?"
Đao Thần cúi đầu suy nghĩ, hỏi: "Phương tiểu tử đã học qua Thiên thiền đao pháp chưa?"
Thanh Thành nói: "Lúc đó nha, Thiên thiền đao pháp này là chí bảo của Thiếu lâm tự. Nếu ta không thấy Vô Dang sư tổ sử xuất, ta cũng không biết Thiếu lâm tự có người hiểu biết đó."
Đao Thần nói: "Điều này thật là lạ, Vô Danh Lão hoà thượng học Thiên thiền đao pháp, nên cùng Thiên thiền đao phải có chỗ câu thông mới đúng. Phương tiểu tử không có học. Như thế nào ngược lại là Phương tiểu tử cùng nó sinh ra cộng hưởng, mà Vô Danh không có nửa điểm động tĩnh. Việc này thật sự là có điểm tà môn."
Thanh Thành cười khổ nói: "Lão tiền bối nghĩ không ra, tiểu tăng lại có thể ngộ cho ra sao. Đại khái đây là = như lời Phật chủ nói - 'số mệnh' ư."
Chỉ thấy Đao Thần lắc lắc đầu, miệng nói: "Không đúng, không đúng. Mặt này nhất định có cái gì bí mật. Chờ Phương tiểu tử tỉnh lại, ta sẽ tra xét trong cơ thể hắn thật ra có bảo bối gì mà làm cho Thiên thiền đao đối với nó tâm phục khẩu phục."
Hai người chuyện phiếm nửa ngày, Đao Thần đột nhiên nói: "Đại hoà thượng, ta muốn đem Phương tiểu tử dẫn theo trên giang hồ lịch lãm một phen, chẳng biết ngươi có đáp ứng chăng?"
Thanh Thành kinh ngạc, không nói gì.
Đao Thần nói: "Như thế nào? Ngươi sợ ta không chiếu cố cho hắn được tốt sao?"
Thanh Thành vội nói: "Không phải, ta đâu có nghĩ như vậy, chỉ có điều tiểu tăng sợ sau khi trở về như thế nào hướng Chưởng môn sư bá giải thích."
Đao Thần cười to nói: "Điều này quá dễ, ngươi cứ nói với Chưởng môn của các ngươi, ta - Đao Thần, người trên Thiên bảng muốn dẫn Phương tiểu tử đi ra ngoài chơi đùa, hắn còn có thể không cho ư?"
Thanh Thành nghe xong lời này, vội vàng nói: "Chỉ một câu nói này của Đao lão thí chủ, tiểu tăng an tâm rồi. Minh nhi từ nay về sau có cái gì không đúng, Đao lão thí chủ cứ toàn quyền giáo huấn hắn."
Đao Thần cười nói: "Ha ha, ta nào dám giáo huấn hắn, nói không chừng ngược lại hắn giáo huấn ta thì có." Nghe nói xong, Thanh Thành không kìm được cười rộ lên.
Hôm sau, Thanh Thành mang theo ba cái hộp có chứa cốt hôi, đầu vai treo một bao quần áo, gác qua bên hông là Thiên thiền đao giả ( Chủ yếu hữu dụng là bao vải chứa cốt hôi ), trang phục có chút bất thường không ra loại nào, cùng Đao Thần và Phương Kiếm Minh hai người vẫy tay từ biệt. Vốn Phương Kiếm Minh muốn đem Thiên thiền đao cùng bí kíp giao cho sư phụ, đâu ngờ Thiên thiền đao thấy Phương Kiếm Minh muốn đem nó tống xuất đi, không khách khí từ trong tay hắn bay ra, hung hăng tại trên thân Thiên thiền đao giả kia gõ ba cái cảnh cáo. Phương Kiếm Minh đành phải từ bỏ ý định đó, bí kíp vốn dĩ đã cầm ra tay lại đem cất trở vào trong ngực áo. Bây giờ trong ngực áo của Phương Kiếm Minh, không chỉ có bảo bối "Đại thuỵ thần công" bí kíp của hắn, còn có vật mà người trong võ lâm mơ tưởng dĩ cầu, đó chính là Thiên thiền đao bí kíp.
Phương Kiếm Minh từ nhỏ cùng Sư phụ sống chung cùng một chỗ, giờ phải chia ly, lại không biết khi nào mới có thể gặp lại, không nhịn được hai hàng lệ chảy ra. Thanh Thành thấy vậy, trong lòng cũng thương tâm, nói: "Minh Nhi, nam tử hán không được khóc bù lu bù loa như thế, sau khi Sư phụ về chùa, qua một đoạn thời gian sẽ hạ sơn đi tìm ngươi, chúng ta rất nhanh sẽ gặp nhau, ngươi phải nghe lời Đao lão thí chủ đó, biết không?"
Phương Kiếm Minh gật gật đầu. Đao Thần đột nhiên lấy ra từ trong ngực một tiểu đao làm bằng gỗ, nói: "Đại hoà thượng, nếu trên đường ngươi gặp phải người mà chưa rõ tốt xấu, hãy lấy tín vật của lão phu đưa ra. Bọn họ nếu không nhận biết, ngươi có thể bằng tín vật này tìm một nhà trước cửa có treo cành tre, đó chính là hiệu cầm đồ, yêu cầu bọn họ tương trợ. Bọn họ nhất định giúp ngươi vượt qua khó khăn."
Thanh Thành tiếp nhận tiểu đao, cám ơn vài câu, quay đầu lại bước đi. Phương Kiếm Minh yên lặng nhìn bóng lưng không hề mập mạp của Sư phụ đi xa dần, lẳng lặng cầu nguyện cho Sư phụ.
Phương Kiếm Minh cùng Đao Thần đợi ở bên trong Thương long cốc ba ngày, lúc này mới thu thập hành lí, rời khỏi Thương long cốc. Đi tới rừng cây bên ngoài cốc, Đao Thần đột nhiên kéo Phương Kiếm Minh lại, nói: "Phương tiểu tử, chờ một chút."
Phương Kiếm Minh đang cảm thấy kỳ quái, Đao Thần đã lớn tiếng cười, nói: "Ha ha, các ngươi đám gia hoả kia, hãy ra đây cho lão phu."
Hắn vừa mới dứt lời, bên trong rừng cây bóng người như cơn lốc, vài ba hàng đại hán uy mãnh mặt bôi chỗ đen chỗ tím, thân vận đồ màu đỏ đã phóng ra. Trong tay bọn họ đều cầm cung cứng, tên đã lắp sẵn trên dây. Nhiều khả năng hình thế xung đột sẽ sắp xảy ra.
Hết chương 32.
Last edited by hoangcongthanh; 07-10-2008 at 04:52 PM.
|