Tu Chân Thế Giới – Tác giả: Phương Tưởng
Tiết 245: Sơ chiến.
Dịch: Tà Phiêu
Nguồn: 4vn.eu
Thám tiêu tản dần ra xa, bọn họ không cần tham chiến mà đảm nhận giám thị động hướng chiến trường.
Thần sắc Ngụy Nhiên lãnh tuấn, mân mê môi, địch nhân đại khái chừng hai trăm tu giả, sát khí đằng đằng lao về phía họ, sống lưng hắn thẳng tắp như một trường thương sắc bén, yên lặng đứng giữa không trung, bên tai không ngừng truyền đến tiếng gầm gừ đám khúc úy phía dưới.
“Toàn bộ giữ tinh thần! Chú ý vị trí của các ngươi!”.
“Trước mặt các ngươi mà một lũ rác rưởi! Giết sạch bọn họ! Giết sạch nhớ chưa?”.
“Còn nghĩ cái gì nữa, lão tử lao đi nơi nào, các ngươi lao theo lão tử! Ai rời khỏi đội thì đừng trách lão tử quay lại lấy đầu hắn!”.
“Cứ theo bình thường huấn luyện mà làm, nhớ chưa!”.
…
Đám khúc úy đang tiến hành động viên sau cùng, đám thủ hạ bọn họ đại đa số là người mới, tuy thực lực cá nhân không kém, nhưng trong loại chiến trường yêu cầu chiến thuật cực cao này, phối hợp mới là yếu tố quyết định thắng bại.
Hoặc thô lỗ, hoặc ngưng trọng, hay nhẹ nhàng, từng lời động viên truyền đến tay Ngụy Nhiên, hắn không tự chủ được cả người nóng lên, hắn cũng không biết tròng mắt mình nhiều hơn một tia hồng.
Thật là làm cho người ta nhiệt huyết sôi trào!
Nhìn kỹ đối phương càng lúc càng gần, Ngụy Nhiên hất lên tay phải, tất cả tạp âm nhanh chóng biến mất sạch sẽ. Một trăm hai mươi tu giả, không một tiếng động, đội ngũ chỉnh thể như một cung lớn giương hết cỡ, thần kinh mỗi người đều căng cứng đến cực điểm. Nhất là tu giả tiền phương, linh lực bọn họ trào dâng, khi thế không ngừng tăng cao, dưới chân như có đinh sắt, bám chặt lấy mặt đất rắn chắc.
Vệ Thành Bân không tự chủ được hô hấp mãnh liệt, đầu não hắn trống rỗng.
Hắn trước giờ chưa từng chứng kiến chiến đấu quy mô lớn như vậy, một mảnh trầm mặc như một sợi dây thừng, quấn chặt lấy hắn, từng chút, từng chút một, siết chặt cổ họng hắn làm cho hắn có chút khó thở, hắn mở lớn miệng, hít từng luồng khí lớn vào buồng phổi, trừng lớn đôi mắt, nhìn chằm chằm vào bàn tay phải hất lên của tu giả dẫn đầu, toàn thân không tự chủ được bắt đầu run rẩy, cũng không hiểu là sợ hãi hay hưng phấn nữa.
Ngụy Nhiên lạnh lùng nhìn địch nhân tiến vào phạm vi công kích, tay phải đang giơ lên của hắn phút chốc chém xuống.
“Giết!”.
Ầm!
Thanh âm không khí nổ tung vang lên, linh lực trong cơ thể hai mươi tu giả đứng đầu đang cuộn trào mất đi ước thúc, bạo âm không ngừng vang lên.
Hai mươi thân ảnh đột nhiên tan biến giữa không trung.
Ầm!
Lại một tiếng vang kinh tâm động phách vang lên!
Thêm hai mươi tu giả tan biến giữa không trung!
Ầm!
Tu giả khúc thứ ba theo sát phía sau!
Tam thức trùng sát!
Mỗi một tiểu đội đánh ra kiếm mang dài đến hai mươi trượng, đây chính là kết quả hợp lực của ba người, tam tài trận đạt đến trình độ nhất định mới có thể phát huy được kỹ xảo tụ linh hợp kích này!
Cự kiếm xé nứt không khí, phát ra thanh âm chấn nhiếp nhân tâm, toàn bộ kiếm mang pháp quyết trên chiến trường đồng thời ảm đạm mấy phần.
Đứng trước kiếm mang khổng lồ, tu giả như chiếc đũa bé nhỏ, nhanh chóng gãy đôi.
Nhanh như thiểm điện!
Sáu tiểu đôi giống như đao cầu khủng lồ, chém thẳng về phía trung lộ của địch nhân.
Đầy trời mưa máu!
Trong trận hình địch nhân, xuất hiện sáu vết máu thật lớn, đi qua nơi nào, chỉ cần hơi dính phải, hoặc là tay cụt chân gãy, hoặc đứt làm hai đoạn! Trong nháy mắt đã xuyên thủng trận địa địch!
Khóe mắt thủ lĩnh địch nhân như muốn nứt ra, hét lên: “Quấn lấy bọn họ, hậu lực bọn họ…”.
Thanh âm còn chưa dứt, một cự kiếm mang theo thanh âm quỷ khóc đã lao đến hắn.
Khúc thứ hai chém đến!
Sáu đạo kiếm mang nghiêng nghiêng tiến vào trận địa địch.
Phốc phốc phốc!
Một chuỗi thanh âm vang lên làm người khiếp đảm, sáu kiếm mang tạo thành sáu rãnh máu rộng rãi, bên cạnh là tiếng kêu thảm vang lên không ngớt.
Khúc thứ ba lấy một góc độ khác từ từ nghiêng nghiêng tiến vào.
Ngay khi hai khúc trước hoàn thành xuyên thấu trận địch, khúc thứ ba lập tức tiến thẳng về phía trung ương địch nhân.
Nguy Nhiên cắn chặt môi, uy lực tam thức trùng sát lộ ra hết! Sĩ khí địch nhân giảm đến cùng cực, không còn chút chiến ý nào, tiếp theo, hắn muốn làm là phá đi cọng rơm cuối cùng của đối phương.
Khúc bốn, khúc năm thuận thế đột kích!
Địch nhân tâm chí đã sớm tan ra, thấy khúc bốn, khúc năm tiến lên, không khỏi kinh hoàng, trong tích tắc, trận hình ầm ầm sụp đổ, mỗi người chạy về một nơi.
Cho đến lúc này, thân thể căng thẳng của Ngụy Nhiên mới thả lỏng được, đại cục đã định.
Tam thức trùng sát tuy sắc bén nhưng không phải không có nhược điểm. Nhược điểm lớn nhất của nó là không có hậu lực, nếu như địch nhân có thể ngăn được mấy đợt công kích, vậy bọn họ nguy hiểm rồi.
Uy lực cự kiếm tuy kinh khủng nhưng lượng tiêu hao linh lực cũng vô cùng lớn. Linh lực to lớn tỏa ra trước khi xung phong cũng không phải là tạo thế.
Ngụy Nhiên thầm thở phào một hơi, trận chiến này thuận lợi hơn hắn tưởng rất nhiều. Lúc này đã mất đi ý lực phản kháng, đám khúc úy không ngừng hướng tiểu đội cắm sâu vào trận địa địch, chỉ cần chỗ nào hơi đông người, bọn họ như cá mập ngửi thấy mùi máu, một đám cấp tốc lao đến.
Địch nhân vốn đã hoảng sợ, thấy vậy nào còn tia ngập ngừng nào, lập tức dồn lực xoay người bỏ chạy.
Ngụy Nhiên vội vàng hạ lệnh không đuổi theo, nhiệm vụ bọn họ là an toàn quay về doanh trại mà không phải sát thương địch nhân. Nhưng, hắn thủy chung chú ý đến một ít tu giả quan sát ở phía xa, hắn thầm đoán, hẳn là những thám tiêu của thế lực khác đi.
Chẳng qua, trận chiến này đủ để chấn nhiếp vô số người.
Rất nhanh, địch nhân chạy sạch, Ngụy Nhiên hạ lệnh một ít tu giả đoạt chiến lợi phẩm, còn lại hạ xuống chấn chỉnh đội ngũ. Những tu giả vừa trải qua kịch chiến, nét ửng hồng trên mặt còn chưa tan đi, nhưng không ai dám cẩu thả, vội vàng hạ xuống hoàn thành mệnh lệnh.
Cả đám khúc úy thở dài một hơi, chiến đấu như này với bọn họ là còn nhỏ, nhưng đối với người mới, thì thật là có chút lo lắng. Nhưng mà, dù không phát sinh sai lầm lớn, nhưng vẫn còn những vấn đề lộ ra.
Có mấy tiểu đội thi triển ra kiếm mang kém xa khi huấn luyện, suýt chút thì không thể xuyên thủng đội ngũ của đối phương, nếu như không thể xuyên thủng, bị trì trệ trong trận hình của đối phương, như vậy, địch nhân ùa vào sẽ xé vụn bọn họ ra trong nháy mắt, đám khúc úy vẫn tương đối lo sợ tình huống này.
Ngụy Nhiên cũng không có giáo huấn những tu giả mắc sai làm mà lặng lẽ đi tuần thị doanh trại.
Khoảnh khắc sau, đám tu giả hoàn thành nhiệm vụ thu chiến lợi phẩm quay về, những chiến lợi phẩm này sẽ giao cho phó thủ bảo quản, sau khi trở về nộp lên cho tiểu nương tiến hành luận công ban thưởng.
Vệ Thành Bân trợn mắt há mồm kinh ngạc không thôi, chiến đấu kết thúc nhanh hơn hắn tưởng tượng, khi nghe được tiếng mắng thủ hạ của những khúc úy, hắn có chút không thể tin nổi, như vậy vẫn chưa đủ sao? Chiến đấu dứt khoát như vậy, thủ hạ lợi hại như vậy, vì sao còn phải quát mắng?
Hắn không giỏi chiến đấu, nhưng không phải không có mắt nhìn, trình độ một đội ngũ như nào, hắn đại khái có thể hiểu ít nhiều. Theo hắn nhìn nhận, đội ngũ hoàn toàn xa lạ này là đội ngũ lợi hại nhất mà hắn từng chứng kiến, không phải là một trong mà là một.
Bọn họ cũng quá nghiêm khắc đi! Vệ Thành Bân có chút không thể hiểu nổi nói.
Trận thắng lợi này cổ vũ lớn cho tu giả được hộ tống, bọn họ càng thêm chờ mong mình được đưa đến đâu, ở nơi hỗn loạn như Tiểu Sơn giới, thực lực mới là thứ bảo vệ sinh tồn.
Nam Thắng trấn.
Hạ Tường nhìn những gương mặt cười gian trước mặt mà đau đầu không thôi, đàm phán gian nan hơn hắn tưởng nhiều, những thế lực này như đạt được một hiệp nghị gì đó, lập trường tất cả không ngờ rất thống nhất, kể cả vài vị lão đại trước kia giao tình không tệ thái độ lần này cũng rất khác, im lặng không lên tiếng.
Hắn biết nhưng người này là muốn tăng giá, nhưng với kẻ nóng lòng lập công như hắn, đặt giá càng thấp mới thể hiện ra năng lực của hắn được. Số kẻ thèm muốn vị trí của hắn không phải chỉ một hai, hắn không muốn tạo cơ hội cho người khác thừa nước đục thả câu.
Hắn im lặng không lên tiếng cười cười nói: “Hôm nay mọi người đều mệt mỏi rồi, tại hạ đặc biệt chuẩn bị yến tiệc, xin mời các vị ở lại”.
Những lão đại lập tức đứng lên, ưỡn lưng luôn miệng hô đã mệt rồi, muốn về nghỉ ngơi.
Hạ Tường cũng không miễn cưỡng, cười tiễn họ đi. Khi vị lão đại cuối cùng rời đi, sắc mặt hắn không che dấu được nét âm trầm nữa.
Phải nghĩ biện pháp phân hóa bọn họ ra mớ được, hắn không suy nghĩ biện pháp, vừa xoay người lại, nhìn thấy tia sung sướng khi người khác gặp nạn của một vị ngoại thường trưởng lão, tâm tình hắn càng thêm tồi tệ.
“Mọi người tìm ra mục tiêu chưa?”Tạ Sơn quay về phía mọi người hoit.
Cả đám vội vàng gật đầu.
Lôi Bằng ấp úng nói: “Mẹ nó, lần trước lão tử phải phục ở nhà xí, thật là tức mà”.
Mọi người cười nhẹ, vì đảm bảo một kích thành công, tất cả những điểm có thể đến đều canh chừng. Còn lại mười mục tiêu, lần lượt phân chia cho mọi người.
“Một lúc sau động thủ”Tạ Sơn cũng không nói nhảm, mười lăm người này, thân hoài tuyệt kỹ, hắn tu vi tuy cao nhất, nhưng cũng không dám làm ra bộ dáng gì. Cũng may, tính kỷ luật mọi người rất cao, không cần hắn phải nói dong dài.
Mười lăm người lặng yên không tiếng động rời đi.
Mục tiêu của Lôi Bằng là một người giỏi luyện đan, hiện tại, Tiểu Sơn giới linh dược thiếu thốn, nhưng vẫn còn có những cửa hàng tồn hàng, nên kẻ này cũng tìm được một phần công tác không tệ. Bởi vậy, khi thu được ngọc giản, hắn cân nhắc một lúc, vẫn quyết định ở lại, Đông gia đối với hắn không tệ, hơn nữa ngọc giản lai lịch không rõ, hắn cũng không nguyện ý đi mạo hiểm.
Không biết vì sao, hôm nay hắn luôn có cảm giác hoang mang, như thể có đại sự gì sắp xảy ra với hắn vậy.
Hắn có chút đứng ngồi không yên, mỗi khi hắn có cảm giác này, vậy nhất định không có chuyện tốt lành gì.
Ngẩng đầu lên nhìn trời, tầng mây thấp, đè ép tâm tình cực điểm.
“Hà dược sư, Đông gia gọi ngươi”Một tiểu nhị chạy đến nói.
“A, ta đi”Hắn thu thập tâm thần, vội vàng khởi thân, chắc lại có chuyện gì rồi.
Hắn vừa đi qua hậu viện, đột nhiên cổ đau nhức, trước mắt tối sầm, không biết gì.
Lôi Bằng một tay xách hắn, lén lút nhìn quanh, thấy không kinh động đến ai, liền nhếch mép cười rồi nhanh chóng biến mất.
Chẳng qua, không phải ai vận khí cũng tốt như hắn, chẳng hạn như Niên Lục.
Niên Lục có chút nôn nóng nhìn vào mục tiêu của hắn, một nữ tu giỏi nuôi dưỡng, nàng đang chỉ điểm cho học đồ cách phối chế thảo liệu cho linh thú, một đám học đồ vô cùng cung kính lắng nghe.
Thời gian động thủ đến rồi!
Nhìn vào mục tiêu nhất thời sẽ không rời đi, Niên Lục cắn răng quyết định trực tiếp động thủ.
Thân hình hắn như quỷ mỵ, phút chốc hiện ra sau lưng nữ tử, tay phải nhè nhẹ trảm một cái, tay trái ôm lấy nữ tử, đặt nàng lên lưng mình.
Động tác lưu loát không chút dư thừa.
Cho đến khi hắn biến mất, đám học đồ mới phản ứng, cả đám kêu hô phá cổ họng.
Hộ vệ cửa hàng lập tức bị kinh động, dồn dập phi lên không.
Tình huống đồng dạng cũng phát sinh ở một địa phương khác trong Nam Thắng trấn.
Nam Thắng trấn một khoảng hỗn loạn!
. Vào đây bàn luận + [chém] về TCTG nầu: http://4vn.eu/forum/showthread.php?t=66584&page=113
Last edited by Yasha; 03-03-2011 at 09:00 PM.
|