Khi đám người Lôi Bằng trở về, Tả Mạc chính là đang cùng ba người thảo luận nên kiến thành như nào. Tả Mạc chưa từng tham gia kiến thành nên tương đương hứng thú với việc này, mà trong kế hoạch của hắn, kiến thành có tác dụng vô cùng trọng yếu. Đối với ba người, thiết kế một tòa thành có thể chống lại tu lại Kim Đan kỳ là điều bọn họ chưa từng làm được, nên cũng rất nhiệt tình bắt tay vào bàn bạc. Còn về việc đưa ra phương án liệu có vì quá khó mà không thể thực hiện được hay không thì để lão bản nghĩ đi, bọn họ chỉ cần đề ra phương án thôi.
“Phong Hỏa đài này dùng để làm gì?”Tả Mạc chỉ vào bản thiết kế hỏi.
“Chủ yếu là để cảnh báo cho minh hữu, ngoài ra, nó có thể dung nạp hai mươi tu giả, có linh tráo bảo về, tu giả có thể ở trên đài yên tâm công kích địch nhân”.
“Chính là các ngươi không cảm thấy có quá nhỏ sao?”.
“Có thể dung nạp hai mươi người mà, cũng không nhỏ”.
“Nhỏ, quá nhỏ! Ít nhất phải dung nạp được năm mươi tu giả, như vậy mới có lực chiến đấu. Còn có hỏa đàn có thể bỏ đi, chúng ta chỉ có một cái thành, không có minh hữu để cảnh báo”.
“Không có hỏa đàn còn gọi là Phong Hỏa đài sao?”.
“Chúng ta đặt cho nó danh tự khác, như là Kiếm các, các ngươi nghĩ như thế nào?”Tả Mạc đầy hưng phấn hỏi.
Ba người không ai lên tiếng. Tả Mạc hiển nhiên vẫn chưa hết ý: “Phương án của các ngươi không sai, nhưng còn quá bảo thủ, chỉ có phòng ngự thì không thể ngăn cản được địch nhân tiến công. Tu giả Kim Đan kỳ khôi phục linh lực nhanh hơn chúng ta, hắn một ngày công không được, ngày thứ hai lại đến, cầm nắm mười ngày một tháng, vậy chúng ta có thể ngăn cản nữa sao?”.
Ba người lại yên lặng không nói được lời nào. Trong đó một người bỗng không phục lên tiếng: “Tu giả Kim Đan kỳ mà đến công thành vậy không có thành nào ở Tiểu Sơn giới chống đỡ được”.
“Trước kia không có, nhưng rất nhanh sẽ có”Tả Mạc nhìn đối phương một cái, rồi bổ sung thêm một câu: “Nếu như đến lúc đó cũng không có, tất cả chúng ta sẽ chết”.
Ba người mồ hôi chảy ròng ròng, tuyệt vọng đầy cõi lòng. Trời ạ, lão bản đắc tội với ai chứ? Đợi đợi, kim đan, trong lòng bọn họ hiện lên một cái tên, Minh Tiêu lão tổ! Tiểu Sơn giới chỉ có một tu giả Kim Đan kỳ duy nhất! “Minh Tiêu lão tổ?”Một người trong đó run rẩy hỏi.
Tả Mạc cười tà nói: “Đoán rất chuẩn”.
Ba người mặt xám như tro, trong mắt họ, nụ cười Tả Mạc quả thật quá đáng ghét, còn ghê tởm hơn cả yêu ma. Bọn họ vô cùng hối hận, trước kia tuy sinh hoạt kém nhưng ít nhất còn giữ được mạng nhỏ.
“Tốt rồi, các vị”Tả Mạc vỗ vỗ tay nói:”Hưng phấn lên nào, ta biết các vị giống ta, đều không muốn chết, như vậy thì cố gắng đi, phát huy hết sức sức tưởng tượng của các vị, đưa ra một phương án thiết thực đi”.
Một người trong đó tuy thất hồn lạc phách, nhưng còn miễn cưỡng bảo trì được trấn định, nói: “Lão bảo, tu giả Kim Đan kỳ là không thể phòng ngự lại được”.
“Vậy làm sao bây giờ?”Tả Mạc hỏi.
Người này hơi cắn răng: “Không chống lại được, như vậy có thể nghĩ biện pháp giết chết hắn!”.
“Ngươi điên rồi!”Hai người còn lại hét ầm lên.
“Tiếp tục nói”Tuy trong lòng Tả Mạc cũng kinh ngạc, nhưng không chút biểu lộ ra qua nét mặt.
Sắc mặt người này trắng bệch, nhưng trong mắt lấp lánh quang mang điên cuồng: “Tu giả Kim Đan kỳ tuy rất cường đại, nhưng không phải là bọn họ không có nhược điểm, bọn họ quá kiêu ngạo, quá tin tưởng vào thực lực bản thân, chúng ta làm chuyện này rất mạo hiểm, bọn họ cũng không thèm để ý đến. Chúng ta có thể thiết kế một cái bẫy, lấy thành làm mồi nhử, hắn rất có thể sẽ mắc lừa”.
“Không có khả năng, hắn sẽ đoán ra được là chúng ta ngụy trang”, “không thể giết được tu giả Kim Đan kỳ!”Hai người còn lại thì thào như kẻ mộng du vậy.
Tả Mạc nhìn khắp người này, hỏi: “Ngươi tên là gì?”.
“Viên Giang thưa lão bản”Người này cung kính trả lời.
“Từ hôm nay trở đi, ngươi là lãnh đạo ba người”Tả Mạc lập tức quay sang nói với hai người còn lại: “Các ngươi làm phụ trợ cho hắn, hừ, đối nghịch với tu giả Kim Đan kỳ sẽ mất mạng, nhưng nếu đối nghịch với ta thì mất mạng ngay bây giờ”.
Sắc mặt hai người trắng bệch, câm như hến.
“Thiết kế một bản phương án đi”Tả Mạc nói với Viên Giang.
“Dạ, lão bản!”Viên Giang cung kính nói, hắn biết, chỉ cần chính mình có thể nắm được cơ hội này, tiền đồ sau này nhất định sẽ sáng lạn vô cùng.
Công Tôn Sai nghe thấy mọi người báo cáo, nhìn vẻ mặt xấu hổ của Tạ Sơn, hắn biết, đám gia hỏa này đã để lộ chuyện, điều này đối với bọn họ không phải là chuyện tốt, “a, dạng này”Công Tôn Sai ngẩng đầu, nở nụ cười ngượng ngùng, ôn hòa nói: “Cũng không sao”.
Tâm tình Tạ Sơn thả lỏng được đôi chút, “nhưng là”Ngay lập tức, tâm tình Tạ Sơn lại căng lên như dây đàn.
“Nếu các ngươi đã làm ra chuyện này, vậy tự mình thu dọn đi”Công Tôn Sai khẽ lẩm bẩm: “A, là một cơ hội không tồi, không thể lãng phí được”.
Mấy tiếng lẩm bẩm của tiểu nương làm mọi người như lọt vào sương mù, không rõ như nào, “hiện tại Minh Tiêu phái khẳng định đang truy xét tung tích các ngươi, dù các ngươi che dấu rất khá, nhưng bọn họ sẽ không mất bao nhiêu sức lực là tìm ra thôi. Nhiệm vụ của các ngươi là nhiễu loạn cùng chặn đánh bọn họ truy xét”.
Trên sắc mặt mọi người tràn ngập hưng phấn, như vậy chẳng phải lại thêm cơ hội chiến đấu sao? Khóe miệng Công Tôn Sai khẽ nhếch lên một độ cong rất nhỏ: “Mỗi người các ngươi mang theo một khúc đi thực thi nhiệm vụ”.
“A! Phải mang theo đám người mới sao?”Cả đám vừa còn hưng phấn nhảy nhót lập tức sững người, bọn họ rốt cuộc hiểu ra, cái gì mà chặn đánh nhiễu loạn chứ, nói trắng ra là đi làm bảo mẫu. Nghĩ nghĩ cảnh làm bảo mẫu cho một đám người mới đến cả Tông Như cũng lộ vẻ khổ sở. Để cho bọn họ chém giết, bọn họ đương nhiên vô cùng mãn ý, xung phong liều chết, nhưng để cho bọn họ làm bảo mẫu thì không ai nguyện ý cả.
“Làm sao, không nguyện ý sao?”Công Tôn Sai nhe răng cười hỏi.
Chúng nhân bỗng thấy lạnh cả người, cả đám đồng loạt lắc đầu, “nguyện ý, sao lại không nguyện ý chứ! Mang theo một đám tiểu đệ, thật là uy phong!”Tiếng cười của Lôi Bằng không khác âm khóc là bao.
“Rất nguyện ý, rất nguyện ý!”Niên Lục cũng liên tục phụ họa, chỉ sợ chút không cẩn thận, liền bị tiểu nương chú ý, vậy thảm rồi, mất một tầng da rồi!
Ma Phàm thấy ánh mắt tiểu nương liếc nhìn mình, hắn vội vã nhảy ra: “Thuộc hạ nguyện ý làm người đầu tiên xuất chiến”.
Những người khác lập tức ảo não không thôi, tại sao mình không xung phong làm người đầu tiên chứ? Ma Phàm hỗn đản này càng lúc càng tinh minh, quả không hổ là hạch tâm! Một khoảng thời gian ngắn, mọi người dồn dập thỉnh chiến.
Công Tôn Sai ngại ngùng cười cười, cẩn thận dặn dò: “Mọi người cẩn thận đấy”.
Chúng nhân vừa nghe được câu này, cả đám như được ân xá, lập tức tán đi lĩnh đội.
Tả Mạc bỗng nhiên cảm giác được chính mình bận rộn hơn rất nhiều, lần này mang đến những tu giả đều là kẻ thành thạo, có rất nhiều người hắn phải tự thân an bài công tác. Chẳng qua, người đầu tiên hắn muốn gặp là Bao Dịch, người sắp đặt hành động lần này.
“Lão bản!”Bao Dịch cung kính hành lễ. Lần đầu tiên hắn nhìn thấy Tả Mạc vô cùng kinh ngạc, xem từ góc độ nào, lão bản cũng chỉ là một thiếu niên không đến hai mươi tuổi. Trong lòng càng thêm chấn kinh, cũng không dám có chút chậm trễ nào, còn trẻ như vậy, có thể lên làm lão đại của một đám người, thủ đoạn nhất định lợi hại, tuyệt đối không phải tiểu thương nhân như mình có thể xem thường.
Mà đi vòng doanh trại một vòng càng làm cho hắn kinh ngạc hơn, có lẽ trong mắt người khác, doanh trại này vô cùng thô lậu, nhưng trong mắt Bao Dịch hiểu nhiều biết rộng, có rất nhiều chỗ để lộ tia không tầm thường. Ví như Tảo Hạch thuyền, một kiện tinh thạch pháp bảo hiếm thấy, ví như nữ tu bên người lão bản, còn có ba thiết vệ toàn thân bao phủ linh giáp bên cạnh lão bản, mỗi người đều sâu không lường được.
Hắn nhận được nhiệm vụ đầu tiên là chỉnh đốn thương khố. Hắn rất để tâm đến nhiệm vụ này, trên một phương diện nhất định, thương khố phản ánh ra ví tiền lão bản dày đến đâu. Thương khố là một sơn động, quản lý rất nghiêm, do hai khúc tu giả đảm nhiệm trông coi. Khi hắn tiến vào bên trong nhìn đến đống pháp bảo chồng chất như núi kia, nháy mắt ngây ngốc, trong nháy mắt này, huyết dịch toàn thân bỗng chảy hết lên não hắn!
Trờ ạ! Lần đầu tiên hắn nhìn thấy nhiều pháp bảo muôn hình muôn vẻ như vậy, thậm chí còn như rác rưởi chồng chất thành toàn núi nhỏ nữa. Không có người chỉnh lý, không có người tu sửa, ý niệm đầu tiên trong đầu Bao Dịch là bại gia, thực quá mức bại gia! Sau đó, hắn bắt đầu mỗi ngày chỉnh lý, phân chia theo chủng loại, phẩm giai, khi Tả Mạc nhìn đến thương khố rực rỡ ngăn nắp không khỏi rất hài lòng với hắn.
“Ngươi khổ cực rồi”Tả Mạc nói.
“Đây là bổn phận của thuộc hạ”Bao Dịch vội vàng nói.
Kẻ này tương đối có năng lực, Tả Mạc thầm nghĩ, dù cho hắn tràn đầy hứng thú với làm sinh ý, nhưng hiển nhiên, đoạn thời gian này, hắn không thể làm sinh ý được, “ngươi đảm nhiệm chưởng quản thương khố cùng quân nhu đi”Tả Mạc cấp cho hắn một liều thuốc an thần, doanh trại càng lúc càng đông, công việc quản lý cũng theo đó mà khó khăn hơn. Công Tôn Sai sư đệ đảm nhiệm huấn luyện chiến đấu cho tu giả, còn về mặt cung ứng vật tư làm cho hắn cùng Công Tôn Sai sư đệ đau đầu không thôi, tuyệt không thể trông cậy vào si nhân Thành sư đệ được.
Bao Dịch vui vẻ đáp: “Đa tạ lão bản quan tâm”. Chưởng quản thương khố cùng quân nhu là miếng thịt béo, hắn càng coi trọng tính trọng yếu của chức vụ này, từ nay về sau, hắn không cần lo lắng đến địa vị bản thân trong đoàn thể này rồi.
“Làm tốt là được”Tả Mạc không theo lẽ thường nói một câu liền đi khỏi thương khố.
Chức vị của Bao Dịch an bài dễ dàng, bởi vì ngoại trừ hắn, không ai làm được, nhưng an bài cho những người khác lại không dễ dàng như vậy. Kỹ nghệ bọn họ rất hỗn tạp, thậm chí vô cùng lệch lạc làm cho Tả Mạc không biết phải an bài sao cho tốt nữa. Hắn duy nhất có thể thỉnh giáo chỉ có Bồ yêu.
“Vấn đề này a”Bồ yêu suy nghĩ một chút rồi nói: “Có lẽ ngươi có thể dùng một ít biện pháp của Yêu thuật phủ”.
“Biện pháp gì?”Tinh thần Tả Mạc rung động vội hỏi.
“Trong những Yêu Thuật phủ thực lực hùng hậu, mỗi năm bọn họ sẽ bỏ ra một bộ phận vật tư cùng kim tiền cung cấp cho những yêu có cách nghĩ kỳ lạ, giúp đỡ bọn họ nghiên cứu yêu thuật mới”Bồ yêu nói: “Đương nhiên, phải qua được thẩm hạch cùng khảo hạch”.
Trước mắt Tả Mạc bỗng sáng ngời, đây là một biện pháp tốt a. Những người này chính mình đã không biết an bàu sao, không bằng để cho bọn họ tự nghiên cứu, đỡ phải lãng phí, còn về phần vật tư, vậy theo phạm vi năng lực đi. Tả Mạc hiện tại cần nhất là bớt phiền toái, nếu cứ tiếp tục như hiện tại, hắn cảm thấy chính mình không còn thời gian tu luyện mất. Đầu năm nay, làm lão bản thật khó!