Sắc mặt Hạ Tường xanh đen, phát sinh chiến đấu ở Nam Thắng trấn không khác gì có kẻ bạt tai hắn trước mặt đám đông, mà sự việc lần này quá trùng hợp rồi, đúng lúc mấu chốt nhất của đàm phán, nhìn thấy biểu tình chứng kiến trò hài của các lão đại, hắn lập tức minh bạch, lần đàm phán này không thể áp giá như hắn mong đợi rồi.
Hắn cần phải chứng minh, chứng minh địa vị thống trị của Minh Tiêu phái đối với Tiểu Sơn giới. Hắn muốn nói cho tất cả mọi người biết, đối nghịch cùng Minh Tiêu phái sẽ nhận hậu quả như nào! Hạ Tường biểu tình hung ác, như một dã thú muốn cắn thịt con mồi, đâu còn chút bộ dáng dè dặt mỉm cười thường ngày. Các ngươi, các ngươi cứ chờ xem!
Tả Mạc nhìn phương án mới của Viên Giang, hắn rất nhanh ưa thích phương án này, phương án này khác rất nhiều so với phương án trước.
Viên Giang tỉ mỉ giới thiệu: “Đây là thiết kế cực kỳ cực đoan, tất cả thiết kế đều nhằm một mục tiêu, chính là Minh Tiêu lão tổ”Nói đến Minh Tiêu lão tổ, âm thanh của Viên Giang lộ ra phấn khích lớn lao, “vì có thể tăng cường lực phòng ngự cùng công kích, trong bản thiết kế này, chúng ta loại bỏ khả năng kiến tạo đại thành, chúng ta chỉ xây một thành nhỏ thôi, phi thường nhỏ, chỉ có thể chứa một vạn người, tại đây”Hắn chỉ vào đỉnh ngọn núi cao nhất.
“Thành mới bởi vì nhỏ nên có thể giảm đi diện tích phòng thủ, cũng giúp cho lực lượng của chúng ta thêm tập trung. Trong thành mới, ngoại trừ những thiết bị sinh hoạt cơ bản nhất, những kiến trúc không liên quan đến chiến đấu được loại bỏ hết. Thành mới sẽ là một đại trận, như vậy có thể tăng mạnh lực phòng ngự lên”.
“Sáu đỉnh núi bên cạnh chúng ta đào đường hầm thông thành, như vậy có thể làm một cực đại Thất Tinh trận, đại trận quy mô lớn như vậy, chúng ta chưa từng thiết kế, không biết có thể hạn chế tu giả Kim Đan kỳ hay không, nhưng đây là cực hản của chúng ta. Lão bản cần tìm thêm cao thủ tinh thông bố trận, như vậy mới có thể hoàn thành phần thiết kế này”.
Tả Mạc nhìn vào bản đồ, một lời cũng không nói, trong lòng Viên Giang có chút thấp thỏm lo âu, hắn cũng không muốn ngay từ công việc đầu tiên đã xảy ra lỗi lầm. Hắn cũng không biết, bản thiết kế của hắn mang đến vô số linh cảm cho Tả Mạc, đặc biệt là chiêu tạo đường hầm, tạo nên Thất Tinh trận, cách nghĩ này quá đơn giản, quá điên cuồng, nhưng rất sáng tạo!
Tả Mạc đang nghĩ, nếu như có thể đem Thiên Tinh hồ cũng tiến vào đại trận. Dùng núi sông làm trận, thiết kế Viên Giang mở ra một lối đi mới cho Tả Mạc. Đại trận khủng bố như vậy, Tả Mạc chưa thử qua, nhưng là hắn biết, nếu như có thể kiến thành, vậy uy lực vượt qua hẳn những đại trận mà hắn từng bố trí ra. Toàn bộ Thiên Tinh sơn sẽ thành phạm vi khống chế của đại trận, mà tính ngụy trang của nó cực cao, ai có thể nghĩ đến có kẻ điên bố trận như vậy?
Trong thành còn có rất nhiều chỗ có thể cái tiến, đặc biệt là trên phương diện phù trận, ba người này trên phương diện phù trận còn kém Tả Mạc rất xa. Tả Mạc đột nhiên nghĩ đến một vấn đề, chính là động lực, đại trận lớn như vậy, cần bao nhiêu tinh thạch mới có thể khởi động đây? Một cách nghĩ điên cuồng bỗng lóe lên trong đầu hắn.
Đúng lúc ấy, bên tay hắn truyền đến lời lo lắng của Viên Giang: “Lão bản, tài liệu kiến thành cũng không dễ tìm”.
Tả Mạc mớ kịp nghĩ sơ sơ vội dừng lại, ngẩng lên cười đắc ý với Viên Giang: “Tường gạch đã sớm chuẩn bị rồi”.
Viên Giang có chút sửng sốt nhưng không có chút hớn hở nào, ngược lại nói: “Lão bản, tòa thành này muốn đạt được hiệu quả thì không thể tùy tiện chọn tường gạch được, chúng ta cần…”.
“Các ngươi đi theo ta”Tả Mạc cũng không nói nhảm, trực tiếp xoay người rời đi.
Khi Viên Giang nhìn đến đống thanh kim sắc thạch chất chồng như núi không khỏi ngây ngốc. Hai người còn lại cũng miệng mở rộng hết cỡ, thất thần nhìn những viên thanh kim sắc thạch.
Qua cả nửa buổi, Viên Giang mới phản ứng lại, nhào lên đống gạch, “thật tốt, thật tốt a! Cứng rắn không phải nói, có thể sánh với pháp bảo, nhưng nhiệt khí tỏa ra không ngừng như này, đây là lần đầu tiên ta nhìn thấy”Viên Giang thần tình kích động, đến giờ hắn cuối cùng có chút tin tưởng, lão bản định kiến thành thật.
“Những viên tường gạch này đều dùng Kim Ô hỏa luyện chế, chất lượng không kém”Tả Mạc cuối cùng có thể buông ra gánh nặng cuối cùng trong lòng, xem ra những viên gạch này thỏa mãn yêu cầu của Viên Giang.
“Quá tốt rồi!”Viên Giang vô cùng phấn khích nói: “Vấn đề tường gạch đã giải quyết, những vấn đề còn lại cũng dễ giải quyết thôi”.
Tả Mạc cũng không nói gì, theo hắn nhìn nhận, những vấn đề còn lại mới khó giải quyết. Thật là một công trình to lớn!
*
* *
Vệ Thành Bân gần đây tâm tình không quá tốt, theo lý thuyết, thu được cực phẩm hỏa chủng Kim Ô hỏa nhiều người mơ ước, hắn nên cao hứng mới phải, dù cho linh cốc cũng không đến như dự liệu, nhưng được một cái Hắc Luyện bồ đoàn, khi Tôn Bảo đại sư dạy mọi người cách vận dụng Hắc Luyện bồ đoàn, nó nhanh chóng thành bảo bối được yêu thích nhất trong lòng mọi người, rất nhiều người đều hối hận, vì sao trên người mình không mang nhiều chút tinh thạch chứ! Mà tiền lương, cũng từ linh cốc đổi thành tinh thạch, không ai có ý kiến gì, nhưng làm cho hắn chán nản là công việc.
Khi hắn nhìn về phía thanh thạch, cảm giác bất lực, không chỗ hạ thủ trào dâng trong lòng hắn, rồi hao phí một đống khí lực, thật không dễ dàng luyện chế xong một khối, giật mình nhìn sang, người khác đã luyện chế được ba khối rồi. Thế là, tiền lương của hắn chỉ bằng một phần ba người khác.
Cát Vĩ đại sư đột nhiên triệu tập mọi người tới: “Có ai biết luyện chế thứ này không?”.
Vệ Thành Bân vốn chán nản công việc hiện tại, lập tức hai mắt sáng ngời, là người đầu tiên đứng lên: “Ta!”.
Ngoại trừ hắn, còn thêm mấy người nữa đứng lên, Vệ Thành Bân liếc nhìn một cái, khẽ cười thầm, toàn bộ là những tê biểu hiện mấy ngày nay có thể dùng hai từ tồi tệ để hình dung.
Cát Vĩ đại sư cũng không nói gì mà đưa cho mỗi người bọn họ một ngọc giản.
“Bên trong có ghi lại, có thể luyện được cái gì thì luyện cái đó, tài liệu ở bên kia, như cũ, tính thành phẩm”.
Nói xong, Cát Vĩ đại sư cũng không nói nhảm, xoay người rời đi. Vệ Thành Bân ở chỗ này cũng được một thời gian, cũng quen với không khí khẩn trương nơi đây, nơi này gần như không nhìn được người nào nhàn rỗi, bao gồm cả lão bản, đều một bộ dáng bận rộn đến không thể mở miệng. Mà trong sơn động, càng rõ ràng hơn, bởi vì tính thành phẩm, mà hiện tại có bồ đoàn, tinh thạch liền trở thành đồ vật cứu mạng. Mọi người đều liều mạng làm việc, chỉ mong nhận được thêm tinh thạch. Chỉ có tu giả trải qua thời kỳ tùy thời có thể vì không đủ linh khí bổ sung mà cảnh giới thụt lùi mới có thể bán mạng điên cuồng như vậy.
Hắn bắt đầu nhìn lướt qua ngọc giản trên tay, không khỏi di lên một tiếng, bên trong là những kết cấu kim loại kỳ lạ, không giống pháp bảo, có thuyết minh cụ thể. Vệ Thành Bân hiểu được, đây hẳn là một loại khôi lỗi. Hắn không khỏi thầm khen người nghĩ ra chủ ý này cao minh. Khôi lỗi bị phân giải thành rất nhiều vật nhỏ, người này rõ ràng định lắp ráp mà, Vệ Thành Bân cũng kịp phản ứng, nơi này số lượng tu giả có hạn, không có tu nô, không lỗi thành công cụ lao động không tồi. Chẳng qua, hắn có chút khó hiểu, khôi lỗi cần tu giả chỉ huy, nhiều khôi lỗi như vậy, phải cần bao nhiêu tu giả mới có thể chỉ huy đây?
Ý niệm này chỉ lơ lửng trong đầu hắn một chút liền bị hắn vứt lên chín tầng mây, việc này không liên quan đến mình, hắn bắt tay vào quá trình luyện chế, chỉ một lát, kiện sản phẩm đầu tiên hoàn thành. Được cổ vũ, hắn càng thêm cố gắng, dần dần, hắn phát hiện ra, càng là những vật nhỏ tinh tế, hắn luyện càng dễ dàng.
Cát Vĩ đại sư rất nhanh phát hiện sở trường của hắn, cũng có chút kinh ngạc, lập tức ném cho hắn một đống công tác về những đồ vật nhỏ. Do vậy, tiền lương của hắn lấy một tốc độ kinh người tăng lên làm những tu giả xung quanh đỏ mắt không thôi. Vệ Thành Bân đôi lúc nảy lên suy nghĩ, cuộc sống này, cũng không tồi.
*
* *
“Còn không tra ra sao?”Hạ Tường gầm gào nói: “Một đám phế vật, người ta chạy được bao nhiêu ngày rồi, các ngươi còn chưa tra ra sao?”.
“Nhóm người này rất giảo hoạt, bọn họ phân tán chạy trốn, làm lãng phí rất nhiều thời gian của chúng thuộc hạ”Môt tên thuộc hạ vội vàng giải thích.
“Đừng mượn cớ!”Hạ Tường cũng đã bình tĩnh xuống, ngữ khí âm trầm nói: “Ta muốn nhìn thấy kết quả, chỉ cần một ngày Miễn Lệnh bài của lão tổ còn chưa đến, ta còn là đại trưởng lão, ta có thể xử quyết bất cứ người nào trong các ngươi!”.
Một đám thủ hạ sắc mặt trắng bệch, bọn họ biết Hạ Tường nói không sai.
“Cho các ngươi ba ngày, nếu như trong ba ngày, các ngươi không tìm được, vậy mang đầu đến gặp ta đi”Thanh âm Hạ Tường phảng phất như từ chín tầng địa ngục vang lên vậy.
Đám thủ hạ biết lúc này có giải thích gì cũng vô dụng, một đám im lặng hành lễ, nhanh chóng lui ra ngoài. Đại trưởng lão nói được làm được! Lão tổ cũng sẽ không can thiệp, bên ngoài bao nhiêu người sẵn sàng tiến vào ngoại đường, sẵn sàng thay chân bọn họ.
Thấy đám thuộc hạ lui ra ngoài, Hạ Tường như mất hết khí lực, ngồi liệt trên ghế. Tròng mắt hắn trắng bệch như cá chết, không một tia sáng sự sống nào. Ba ngày, ba ngày là kỳ hạn lão tổ đưa ra!
Nếu như sau ba ngày không có tiến triển gì, hắn cũng đừng nghĩ sống nữa. Vốn hắn tưởng dấu diếm việc này, không ngờ có kẻ lén thông tri lão tổ, kết quả có thể đoán được. Nếu như hắn không biểu hiện ra được năng lực, vậy hạ trường của hắn rất rõ ràng!
*
* *
Trong miệng Ma Phàm là một nhánh cỏ xanh, có chút vô cùng buồn chán ngẩng đầu nhìn trời, khẽ lầu bầu: “Phiền toái, thật là phiền toái!”.
Khúc úy đi tới đi lui bên cạnh hắn vỗ mông ngựa, hoàn toàn không để ý đến nét bực tức trong lòng Ma Phàm. Đối với đi theo Ma Phàm, tâm lý hắn đã sớm nở hoa, hắn là người cũ, đương nhiên hiểu rất rõ tác dụng Ma Phàm trong đội ngũ. Trước kia, rất nhiều người suy nghĩ Ma Phàm hẳn nhận chức bộ thủ.
Tên khúc úy này đương nhiên hiểu rõ, đi theo Ma Phàm có thể học được rất nhiều.
Những tu giả thủ hạ có chút không thể hiểu nổi, vò sao khúc úy lại cung kính với tu giả có chút ngạo mạn thờ ơ này vậy. Ở trong mắt bọn họ, Ma Phàm không ăn nhập cùng đội ngũ, nguyên nhân lớn nhất chính là vì cỗ ngạo mạn thờ ơ của hắn. Nhàn tản, lười biếng, không phải khúc úy rất ghét những điều này sao?
“Đối phương cách chúng ta không xa”Nhổ bỏ cỏ xanh trong miệng, thanh âm Ma Phàm có chút hàm hồ vang lên, nhưng khúc úy vẫn nghe được rất rõ, bản thân hắn rất bội phục Ma Phàm nên không chút nghi ngờ. Ma Phàm nhìn về một hướng thật xa, tiếp tục nói: “Để đoàn người dừng lại không phục linh lực đi, đối phương hẳn sẽ đến sau ba canh giờ nữa”.
Thần sắc khúc úy đột nhiên trở nên khẩn trương. Gió nhẹ thoảng qua phảng phất cũng mang theo sát ý!