Tu Chân Thế Giới – Tác giả: Phương Tưởng
Tiết 252: Hỏa chỉ pháp.
Dịch: c0f7e3
Nguồn: 4vn.eu
Trong lòng Hạ Tường thầm thở ra một hơi, cách thời hạn cuối cùng sáu canh giờ, rốt cuộc cũng tìm ra quân địch! Chỉ cần tìm ra bọn chúng, Hạ Tường sẽ có thời gian chậm rãi thu xếp. Trong lòng hắn vẫn còn kinh hãi, cả người có cảm giác thoát được một mạng, hắn thiếu chút không nén được thở phào một tiếng, nhưng khi nhìn thấy ánh mắt thất vọng của nhị trưởng lão bên cạnh, lập tức ngừng lại. Ở sâu trong đáy mắt hắn lóe lên vẻ âm hàn, hắn không muốn biểu hiện mềm yếu trước mặt đối thủ.
“Ta đã nói rồi, chỉ cần bọn chúng còn ở Tiểu Sơn giới, làm sao qua mắt được chúng ta?” Hắn giả vờ trấn định cười nói: “Nói qua tình hình một chút đi”Dáng vẻ này của hắn tựa như đã sớm đoán được.
“Bẩm báo đại trưởng lão, người của chúng ta bắt gặp địch nhân ở phía bắc thảo nguyên Hà Tây. Một tiểu đội mười sáu người toàn bộ đều gặp nạn”.
“Thảo nguyên Hà Tây?”Hạ Tường suy nghĩ một chút: “Bảo Vu An dẫn người đi một chuyến. Đối phương có bốn tên lĩnh ngộ kiếm ý, một thiền tu luyện thành thần thông, không được xem thường”.
“Vâng!”Thủ hạ vội vã tuân lệnh.
“Đi mau. Bất cứ lúc nào có tin tức phải báo ngay”Hạ Tường phất phất tay.
Gã thủ hạ biết điều vội vã lui ra.
“Khó trách đám người này lại càn quấy như vậy, hóa ra cũng có chút thực lực”Hạ Tường quay lại cười với các trưởng lão: “Một đội ngũ như vậy mà lại không có tiếng tăm gì”.
“Đại trưởng lão sáng suốt!”Một vị trưởng lão phụ họa theo: “Chẳng qua nếu bọn chúng dám cùng Minh Tiêu phái đối nghịch, chính là không biết lượng sức, tự tìm đường chết”.
Các trưởng lão khác cũng gật đầu theo.
Về phần tiểu đội bị tiêu diệt toàn bộ kia, không ai quan tâm. Lo cái gì chứ? Dù sao ngoại đường cũng không thiếu người.
*
*---*
Dưới chân toàn người là từng phiến từng phiến đám mây, liên miên không thấy điểm cuối cùng, tựa như một biển mây. Bay lên trên tầng mây, bầu trời chỉ còn một màu xanh lam, không có gì che chắn, ánh nắng gay gắt dị thường, nếu không mở linh giáp, sẽ không hay không biết mà bị một tia hỏa độc ăn mòn.
Rất hiếm có tu giả phi hành trên cao như vậy, gió lớn trên cao, ánh mặt trời cùng với hỏa độc đều khiến cho linh lực dùng để phi hành tiêu tốn hơn rất nhiều. Một đội ngũ ước chừng ba trăm người, dùng tốc độ kinh người từ trong biển mây xẹt qua.
“Lão đại, chúng ta đang đi đâu?”Thủ hạ tò mò hỏi Công Tôn Sai.
Công Tôn Sai ngồi trên một thanh đại kiếm màu xanh, bên ngoài đại kiếm có một tầng linh tráo, đem từng trận gió lạnh thấu xương cùng với ánh mặt trời gay gắt ngăn lại. Trong linh tráo, ấm áp như mùa xuân, cũng an tĩnh dị thường. Đại kiếm dài hơn nửa trượng này chính là do một khối Phong Linh mộc tứ phẩm luyện thành, vô cùng nhẹ nhàng, chính là loại phi kiếm dùng phi hành cao cấp. Chẳng qua dùng một khối Phong Linh mộc lớn như vậy luyện chế phi kiếm, làm cho người ta cảm thấy quá xa xỉ, đây chính là một chiến lợi phẩm.
Phi kiếm này có tên là Thanh Vân, đã trở thành phi kiếm chuyên dụng của Công Tôn Sai. Mặt trên phi kiếm có thể cung lúc chở tám người. Ngồi ở vị trí mũi kiếm chính là tu giả điều khiển Thanh Vân. Với tu vi Trúc Cơ kỳ của Công Tôn Sai, căn bản chưa thể điều khiển Thanh Vân.
“Ngươi không cảm thấy chúng ta hơi ít người sao?”Công Tôn Sai hỏi một câu y như một thiếu niên ngây thơ.
Đương nhiên, mấy người ngồi bên cạnh đã sớm miễn dịch.
“Không ít tí nào, chúng ta hiện tại cũng có sáu bộ”.
“Nhưng mà cả thành có thể chứa một vạn người đó”.Giọng điệu Công Tôn Sai thậm chí còn mang theo vài phần trẻ con.
Mọi người đều toát mồ hôi, hứng thú tiểu nương có xu hướng càng ngày càng kinh dị.
Chẳng qua Công Tôn Sai nói những lời này, khiến cho mọi người đều run rẩy trong lòng. Ngụ ý của tiểu nương, không cần nói ra cũng biết. Bọn họ không khỏi cảm thấy đồng tình với nhau.
“Lần này chúng ta tấn công nhà nào đây?”Thủ hạ cẩn cẩn thận thận hỏi.
“Gặp đâu đánh đó”.
Mọi người lại run rẩy một trận.
Công Tôn Sai lẩm bẩm trong miệng, một tu giả khác bên cạnh lấy ra một ngọc giản, đem linh lực đưa vào trong. Quang mang chợt lóe lên, ảnh ảo của sông núi xuất hiện trước mặt mọi người.
“Xung quanh chúng ta, tổng cộng có mười ba thế lực. Lớn nhất có năm trăm tu giả, ít nhất có tám mươi tu giả. A, trung bình mỗi thế lực cũng khoảng hai trăm người. Mười ba thế lực, được nhiều ít bao nhiêu?”Công Tôn Sai nghiêng nghiêng đầu hỏi.
Đám thủ hạ nuốt nước bọt: “Khoảng chừng hai nghìn sáu trăm người”.
Những người khác sắc mặt khẽ biến, bọn họ tổng cộng mới hơn ba trăm người, muốn đi đánh hơn hai nghìn sáu trăm người, số lượng hai bên thực sự quá chênh lệch.
“Chỉ có hơn hai nghìn à”.Công Tôn Sai tỏ vẻ thất vọng một chút.
Trong lòng mọi người đồng thời nảy lên một cái, vội vã ồn ào khuyên nhủ.
“Không ít, không ít đâu, lão đại, cứ lần lượt mà đánh”.
“Đúng vậy, đúng vậy! Chúng ta không thể ăn một phát biến thành mập được a”.
…
Bọn họ e sợ Công Tôn Sai phát khùng, lại tiếp tục tăng số lượng mục tiêu. Loại sự tình này, khả năng xảy ra rất lớn.
Công Tôn Sai lộ vẻ thất vọng: “Được rồi, tuy rằng ít một chút, nhưng chúng ta cứ thịt đám người này trước đã”.
“Lão đại sáng suốt!”Đám thủ hạ đồng thanh nói.
Công Tôn Sai cười tà mị tựa hồ có chút hưởng thụ mọi người tâng bốc.
“Lão đại, chúng ta đem người như vậy đi, vấn đề an toàn của doanh trại…”.
“Chuyện này không cần lo, có hai khúc lưu lại là đủ rồi, nữ tu kia cũng rất lợi hại”Công Tôn Sai không cần suy nghĩ nói.
Mọi người lúc này mới nhớ tới bên người lão bản còn có một nữ tu thực lực sâu không thể dò, lại nghĩ đến ba gã Kim Giáp Vệ chưa bao giờ lộ mặt kia, nhất thời đều im lặng.
“A, trong một tháng phải quay về doanh trại”.
Giọng nói thản nhiên rơi vào trong tai, trong lòng một người đồng loạt run lên.
Toàn bộ tu giả đứng thẳng trên phi kiếm, phiêu phù giữa không trung, nghiêm nghị tuân lệnh: “Rõ!”.
*
*---*
Những viên gạch xây thành đạt tiêu chuẩn được chuyển đến bên cạnh móng, chồng chất như một tòa núi nhỏ, Viên Giang nhìn qua không tự chủ được nuốt một ngụm nước miếng, yếu ớt khuyên nhủ: “Lão bản, hay là chúng ta gọi thêm người đi”.
Tả Mạc không để ý đến hắn, trực tiếp cầm lên hai khối gạch thanh kim, hai khối gạch trầm trọng cầm trong tay hắn lại như không là gì.
“Làm như thế nào?”.
Thấy vậy, Viên Giang biết không còn cách nào nữa đành nói rõ: “Giữa hai khối gạch thanh kim, cần phải đổ vào kim loại nóng chảy, lại dùng pháp quyết gia cố, toàn bộ quá trình không được phá hỏng phù trận bên trên. Dưới chân tường cần bố trí phù trận thổ hành, làm cho tường liên kết với địa mạch, có khả năng bám giữ, khó có thể lay động. Đến khi hoàn thành lại bố trí phù trận lớn hơn ở bên ngoài”.
Viên Giang đã sớm có chuẩn bị, đưa cho Tả Mạc một ngọc giản, bên trong giải thích cụ thể, ví dụ như cách điều chế kim loại nóng chảy. Gọi là kim loại nóng chảy chính là do trong đó dùng rất nhiều thành phần kim loại.
Đên khi xem xong toàn bộ, Tả Mạc đột nhiên hỏi: “Ta có thể trực tiếp nối hai khối thanh kim chuyên này lại cùng một chỗ không?”.
“Trực tiếp dung hợp lại?”Viên Giang há hốc mồm: “Cái này… cái này… làm sao dung hợp lại được?”.
Tả Mạc cũng không có gì phải e ngại về ý tưởng đột nhiên nghĩ ra này, quyết định thử một lần. Hai khối gạch thanh kim bị hắn đặt cùng một chỗ, lập tực triệu hoán ra Kim Ô hỏa, hai tay biến đổi pháp quyết, Kim Ô hỏa giống như bị một lực lượng vô hình tỏa ra bốn phía.
Viên Giang trợn mắt nhìn chằm chằm Kim Ô hỏa đang biến hóa trước mặt Tả Mạc. Chỉ thấy Kim Ô hỏa dần dần tỏa ra bốn phía, càng ngày càng trải mỏng ra, đến khi mỏng như một lớp giấy. Đến lúc này, lớp “giấy” lửa này không tiếp tục biến đổi nữa, mà từ từ bay về phía hai khối gạch thanh kim kia.
“Giấy” lửa ngừng lại một chút trên gạch, phút chốc đã tiến vào khe hở ở giữa. Rất nhanh, “giấy” lửa cũng đã hoàn toàn bao lấy hai khối gạch thanh kim bên trong. Chỉ sau một lúc, mặt bên hai khối gạch đồng thời hòa tan, các bộ phận khác không có một chút dấu hiệu gì.
Vẻ mặt Tả Mạc ngưng trọng, thần thức của hắn được phát tán đến mức tận cùng. Thấy độ lửa không sai biệt lắm, “giấy” lửa lại từ giữa hai khối gạch thanh kim bay ra. Hai khối gạch lập tức hợp lại cùng một chỗ, Tả Mạc không dám chậm trễ, chiếu theo phương pháp trong ngọc giản liên tục đánh ra năm đạo pháp quyết.
Năm đạo quang mang chuẩn xác đánh lên chỗ kết nối giữa hai khối gạch thanh kim. Đến khi một đạo pháp quyết cuối cùng đi vào giữa hai khối gạch, một khối gạch hoàn chỉnh hiện ra trước mặt mọi người! Trở thành một thể duy nhất, nhìn qua nhẵn thín, không thấy khe hở.
Viên Gian cả kinh nói không nên lời, không riêng gì hắn, đám tu giả luyện khí vây quanh thấy thủ pháp khống hỏa xuất thần nhập hóa của Tả Mạc đều ngây ngốc tại chỗ. Tả Mạc thở phào một hơi, hoàn hảo cuối cùng cũng không bị bẽ mặt. Trong lòng hắn hơi có chút đắc ý, chỉ vào khối gạch lớn vừa luyện thành nói: “Kiểm tra thử xem hiệu quả thế nào”.
Viên Giang lúc này mới như vừa tỉnh mộng, vội vã an bài giám định đối với khối gạch mới này. Chỉ một lát sau, hắn mang vẻ mặt kích động chạy đến: “Lão bản, lão bản. Lợi hại! Thực sự quá lợi hại!”.
Trong lòng Tả Mạc cũng rất muốn biết kết quả, nghe thấy Viên Giang cứ lải nhải linh tinh, thực sự nhìn không được quát: “Nói ra mau lên xem nào!”.
Trong mắt Viên Giang còn lưu lại vài phần không thể tin nổi: “Đây đúng là khối gạch kiên cố nhất thuộc hạ chưa từng chứng kiến! Tuyệt đối kiên cố nhất! Chúng ta so sánh một chút, kiên cố hơn nhiều so với dùng kim loại nóng chảy. Phương pháp dùng “giấy” lửa này so với dùng kim loại nóng chảy phải kiên cố hơn gấp đôi. Hơn nữa, chúng ta phát hiện, nếu ngoại lực quá lớn, khối gạch có thể bị vỡ nát nhưng tuyệt đối không phải ở chỗ cái khe. Mà nếu dùng kim loại nóng chảy, nếu ngoại lực quá lớn chỗ bị gãy nhất định là chỗ kết hợp giữa hai khối gạch.
Nghe Viên Giang lải nhải một đống, Tả Mạc có chút to đầu ra, chỉ muốn hỏi một câu: “Nói cho cùng, biện pháp của ta có tốt hay không?”.
“Tốt! Cực kỳ tốt!”Viên Giang kích động tới mức không thể kiềm chế, với phương pháp này của lão bản, có thể nâng cao độ cứng của tường thành vượt xa các phương pháp mà hắn biết tới. Không riêng gì hắn, cả đám người đều vô cùng kích động.
Trong lòng Tả Mạc dào dạt đắc ý, không ngừng mừng thầm, tuy hắn không quá kích động, nhưng cũng không khó để hiểu được sự kích động của bọn họ. Nếu không phải đam mê, ai thèm nghiên cứu kiến thức về xây thành làm gì? Nếu lĩnh vực của mình đột nhiên có tiến triển mang tính đột phá, ai cũng không thể bình tĩnh.
“A, việc còn lại, các ngươi cứ nghiên cứu đi. Ta bắt đầu khởi công đây”.
Tả Mạc không hề định lãng phí một phút nào, từng chút thời gian lúc này đều rất quý giá. Linh lực trên tay hắn phát ra, giống như linh xà cuốn lên, hai mươi khối gạch thanh kim nổi lên, hắn trực tiếp khiêng lên vai.
Hắn chỉ cảm thấy trên vai đột nhiên trầm xuống, hai châm lập tức lún sâu xuống đất. Thật là nặng! Những khối gạch này đều từ đá tảng luyện chế ra, tuy rằng thể tích thu nhỏ lại rất nhiều, nhưng trọng lượng không hề giảm chút nào. Nếu là người khác, đặt hai mươi khối gạch này trên vai có thể lập tức bị ép thành thịt vụn. Tả Mạc ổn định thân hình, thở ra một hơi dài, bàn chân từ dưới đất rút lên, bắt đầu tiến về phía móng.
Đông đông đông! Tả Mạc mỗi lần dẫm chân xuống, mặt đất đều rung động không ngừng, đám người xem đều hít vào một ngụm khí lạnh.
Nhất là hai gã thiền tu trong đám người này, nhìn thấy một màn không giống người này đều xấu hổ muốn chết! Mẹ kiếp tên nào nói lão bản là kiếm tu…
. Vào đây bàn luận + [chém] về TCTG nầu: http://4vn.eu/forum/showthread.php?t=66584&page=113
|