- A Ngôn, rốt cuộc anh với Quan Nhã Ny quen biết nhau thế nào? Vì sao trước kia anh không nói cho em biết?
Tăng Nhu nhớ tới Quan Nhã Ny đột nhiên xuất hiện thì trong lòng vẫn có chút gì đó canh cánh:
- Có phải là còn rất nhiều chuyện anh chưa nói cho em biết không hả. Hiện tại chúng ta đã như vậy rồi, chẳng lẽ còn có chuyện gì phải giấu diếm em sao?
Vũ Ngôn nhìn Tăng Nhu gật gật đầu nói:
- Có một số việc anh cũng rất muốn nói cho em biết nhưng anh lo em khó có thể chịu đựng nổi.
Tăng Nhu nhìn hắn dịu dàng nói:
- Anh yên tâm. Em rất kiên cường!
Vũ Ngôn cười cạo cạo cái mũi của nàng đáp:
- Em chỉ là con mèo nhỏ kiên cường thôi.
Tăng Nhu cuộn tròn trong lòng hắn nói:
- A Ngôn, quan hệ giữa anh với Quan Nhã Ny rất tốt sao?
Vũ Ngôn thở dài đáp:
- Không thể nói rõ là tốt hay không tốt được. Anh với cô ấy cùng làm trong tập đoàn Thánh Long. Không lâu cô ấy còn cứu mạng anh nữa.
Tăng Nhu buồn bã nói:
- Vậy anh nhất định là rất cảm kích cô ấy.
Vũ Ngôn cười nói:
- Cảm kích là điều tất nhiên. Nhưng mà điều đó đối với một bình dấm chua nhỏ như em lại hình như rất nghiêm trọng.
Tăng Nhu hừ một tiếng nói:
- Bình dấm chua thì bình dấm chua. Em là con gái nên có một chút tính hay ăn dấm chua đó. Nhưng mà anh, rốt cuộc anh quen bao nhiêu cô gái hả. Trước có Vu Tử Đồng, sau có Quan Nhã Ny, và còn không biết bao nhiêu cô gái chưa thấy mặt nữa. Anh ngày nào cũng một câu ba chữ bốn từ đi trêu hoa ghẹo nguyệt như vậy, có phải là muốn làm em tức chết không hả?
Lúc này Vũ Ngôn còn đang ở trong suy tư, các co gái mà mình quen biết quả thực là không ít, mà hơn nữa xinh đẹp là điều không phải bàn cãi, với cả rất nhiều người cũng có một ý gì đó ám muội bên trong. Mấy quan hệ này thật sự là càng lúc càng mơ hồ, lung tung nên cũng khó trách Tăng Nhu lại bị dấm chua hun tới thông thiên như vậy.
Tăng Nhu nhìn Vũ Ngôn thở dài xa xăm nói:
- A Ngôn, em có một cảm giác giống như là anh sắp rời khỏi em rất xa vậy. Em thực sự rất sợ, sợ có một ngày anh sẽ bỏ lại em, lúc đó em không biết sẽ sống ra sao nữa.
Vũ Ngôn mau chóng nắm chặt lấy tay nàng:
- Đừng suy nghĩ miên man nữa. Chỉ cần em đồng ý thì vĩnh viễn sẽ ở bên cạnh em.
Tăng Nhu còn chưa biết chân tướng mọi việc, nếu mà nàng biết thì một bên là người yêu mà mình đã phải trả giá tất cả, một bên là người chị sinh đôi với mình, cho dù là lựa chọn bất cứ một bên nào thì đều vô cùng đau khổ, và sự đả kịch của nó với nàng lớn tới mức nào thì chúng ta cũng có thể tưởng tượng được. Vũ Ngôn cảm thấy mình mặc nợ Tăng Nhu nhiều nhất. Cô ấy vốn không nên bị cuốn vào tất cả mọi chuyện này, mình có lỗi với cô ấy.
Tăng Nhu cảm nhận thấy hắn ôm mình vào lòng càng lúc càng chặt hơn thì cười ngọt ngào nói:
- Em nghĩ anh không dám bắt nạt em đâu. Anh mà dám bắt nạt em thì em sẽ đi nói cho ba mẹ với chị biết, đến lúc đó bọn họ sẽ tìm đến anh gây phiền toái. Hừ!
Vũ Ngôn nhớ tới đôi mắt tha thiết, đợi chờ của Số 9 mà trong lòng đâu đớn. Không thể cứ tiếp tục như vậy được, nếu cứ như vậy thì vừa có lỗi với Nhu Nhu, lại vừa có lỗi với Số 9. Sống hay chết mình đều phải đưa ra đánh một ván bạc, dù sao đã hạ quyết tâm từ trước rồi, mặc kệ là Nhu Nhu hay Số 9 mình quyết sẽ không buông tay. Cho dù phải chịu nước miếng của vô số người mình cũng sẽ nuốt hết mà không luyến tiếc.
- Nhu Nhu, chờ anh trở về từ Hồng Kông, lúc ấy anh sẽ nói cho em biết mọi chuyện cần thiết. Đến lúc đó hy vọng em có thể suy nghĩ cẩn thận rồi đưa ra quyết định của mình.
Vũ Ngôn ôm bả vai Tăng Nhu, đôi mắt nhìn vào đôi mắt nàng nghiêm nghị nói.
Tăng Nhu vội nói:
- Cái gì? Anh sắp đi Hồng Kông ư? Khi nào đi?
Vũ Ngôn gật đầu nói:
- Chắc là mấy ngày nữa, có chút chuyện rất quan trọng quan hệ tới sự phát triển của công ty không đi không được.
- Nhưng ngày mai các anh phải bắt đầu học quân huấn rồi mà?
Tăng Nhu bối rồi hỏi:
- Anh không thể ngay cả việc quân huấn cũng trốn đi chứ?
- Vì sao lại không thể?
Vũ Ngôn cười nói:
- Em cũng biết anh xuất thân làm gì mà. Nếu để cho cha em biết người khác dám huấn luyện lính của lão thì lão còn không nổi trận lôi đình đi à.
Tăng Nhu tất nhiên cũng biết tính cách của lão Tăng là như thế nào, nhưng nàng vẫn lo lắng nói:
- Vậy phải làm sao? Anh có cách không phải tham gia quân huấn sao?
Vũ Ngôn cười nói:
- Các là do người nghĩ ra, cùng lắm thì ngày mai lộ chút bản lĩnh rồi xin miễn quân huấn.
Tăng Nhu lắc đầu:
- Em học tại trường lâu như vậy mà chưa bao giờ nghe có người được miễn học quân huấn trước đây cả.
Vũ Ngôn cười hắc hắc nói:
- Mặc kệ nó, dù sao anh cũng không đi cái quân huấn đó đâu. Ngày mai anh sẽ tìm thẳng tới giáo viên nói chuyện xin. Hơn nữa còn có tiểu tử Chu Hải Lăng kia nữa, hắn chắc hẳn là có cách.
Tăng Nhu đột nhiên cười nói:
- Nói cho anh một tin tức tốt, nghe nói nữ sinh xinh đẹp nhất từ trước tới nay của đại học Thiên Kinh, người vừa mới tốt nghiệp thạc sĩ sẽ đảm nhận công việc giáo viên chủ nhiệm sinh viên mới của học viện kinh tế các anh đó. Nói không chừng giáo viên của anh chính là cô ấy đấy.
Vũ Ngôn lấy làm lạ hỏi:
- Cái đó thì có quan hệ gì tới anh?
Tăng Nhu hừ một tiếng:
- Đương nhiên là có quan hệ rồi. Gần quan thì được ban lộc mà! Nói không chừng anh có hy vọng ôm mỹ nhân về đó.
Lập tức Vũ Ngôn đã hiểu ra, nói vòng nói vo hóa ra cô nàng này vẫn đang ăn dấm chua.
- Sao có thể có chuyện này chứ?
Vũ Ngôn cười khổ nói. Hoàn toàn là chuyện tám cái cọc quật vào không trung mà.
- Hừ, em chỉ sợ đến lúc đó anh lại bị mất hồn thôi. Nói cho anh biết, cô ấy được xưng là tiểu Thư Nhạc, trông cô ấy rất giống với Đại minh tinh Thư Nhạc, vậy anh bảo cô ấy có xinh đẹp hay không? Nam sinh theo đuổi cô ấy rất đông, có thể xếp vây một vòng xung quanh cái thành phố Thiên Kinh này đấy.
Tăng Nhu bĩu môi nói. Thư Nhạc mặc dù là thần tượng của nàng nhưng việc này lại có quan hệ tới hạnh phúc cả đời mình nên dù là thần tượng cũng chẳng có tác dụng gì.
Vũ Ngôn cười khổ bất đắc dĩ nói:
- Nếu đã như vậy thì em càng phải yên tâm. Trừ tiểu nha đầu ngốc nghếch em ra thì không ai coi trọng anh đâu. Hơn nữa, anh là anh không quan tâm nhất tới Thư Nhạc, mặc dù cô ta là thần tượng của em. Anh là anh nói thật đó. Cái nha đầu ngốc em sao lại không có tin tưởng vào anh như vậy? Nhưng thế thì em cũng phải có tin tưởng vào mình chứ/ Nhu Nhu nhà của chúng ta xinh đẹp như vậy, cả đời này anh cũng không bỏ mặc đâu.
Tăng Nhu gắt tiếng nói:
- Anh chỉ biết dỗ ngọt.
Trên mặt lại hiện lên mấy đoán mây hồng, nàng cười nói:
- Đó không phải đều là do anh sao. Thỉnh thoảng lại nhảy từ đâu ra một vài cô gái xinh đẹp có quan hệ với anh, trông thấy nên em có chút sợ sợ.
Vũ Ngôn thở dài nói:
- Nhu Nhu, lần này sau khi trở về từ Hồng Kông anh sẽ nói cho em tất cả mọi chuyện. Hy vọng đến lúc đó em có thể suy nghĩ thật cẩn trọng.
Tăng Nhu nhìn hắn vẻ mặt cương quyết của hắn mà trong lòng bỗng xuất hiện một dự cảm xáu, nàng vội vàng nói:
- Đó là chuyện gì? Rất nghiêm trọng sao? Có phải là chuyện giữa anh với Vu Tử Đồng không? Em.. em không biết, cũng không muốn nghe.
Tăng Nhu đột nhiên quấn chặt, lao vào trong lòng hắn, lẩm bẩm nói:
- Anh không cần phải nói, và em cũng không muốn nghe.
Vũ Ngôn vỗ vai nàng:
- Không phải chuyện Tử Đồng, em yên tâm đi Nhu Nhu. Chỉ cần em đồng ý thì cả đời này anh sẽ mãi mãi không rời xa em.
Tăng Nhu ôm chặt cuộn trong lòng hắn mà khóc, nước mắt ướt đẫm ngực Vũ Ngôn.
Vũ Ngôn lại vội nói tiêp:
- Nhu Nhu, hôm nay chúng ta quay về gian phòng nhỏ đi.
Tăng Nhu đỏ mặt, đôi mặt đẫm lệ, bàn tay đánh một cái lên người hắn:
- Anh lúc nào cũng xấu xa như vậy. Tự nhiên lại nói mấy chuyện linh ta linh tinh.
Vũ Ngôn cười hắc hắc đáp:
- Đây là chuyện lớn trong đời người. Sao lại là chuyện tinh ta linh tinh chứ. Thánh nhân cũng đã dạy rồi mà.
Tăng Nhu nhẹ nhàng đánh hắn một cái, nói:
- Anh ngụy biện!
Nói xong khuôn mặt lại thoáng đỏ lên, giọng nói biến nhỏ như muối kêu:
- Hôm nay không được rồi. Mẹ bảo tối mẹ sẽ gọi điện tới ký túc xá. Tối ngày mai em không có việc gì ―
Nàng xấu hổ nên chẳng nói thêm được lời nào nữa. Vũ Ngôn cười ha ha rồi ôm nàng thật chặt vào lòng....
Trong một tòa biệt thự xa hoa nào đó cách đại học Thiên Kinh hơn hai mươi km, một thanh niên đeo kính ngửa đầu nhìn ra ngoài cửa sổ nói:
- Chú nói hắn ta đã đắc tội với Phương Dĩ Nam ư?