Từng khối gạch thanh kim được xếp ngay ngắn thành từng đôi một. Từng đạo lửa mỏng bay lượn, có lúc giãn ra, có lúc cuộn lại, có lúc lại đi thẳng như đao cắt, xuyên qua xuyên lại giữa các khe gạch thanh kim. Vẻ mặt Tả Mạc nghiêm túc, hai mắt bao phủ trong một tầng hào quang nhàn nhạt.
Lửa mỏng bay lượn càng lúc càng nhanh, lưu lại trong không khí từng đạo quỹ tích bay lượn kim sắc. Linh nhãn và thần thức được Tả Mạc phát huy đến mức tận cùng, bất kỳ một tia linh lực lưu động xung quanh nào cũng không thể thoát khỏi quan sát của hắn. Hai tay vung lên như đóa hoa nở rộ, chỉ pháp được Tả Mạc thành thục phát huy đến mức cùng cực. Hai tay thủy chung bao phủ bởi vô số tàn ảnh từ chỉ pháp.
Rất nhiều tu giả cũng không kìm được ngừng các hoạt động chạy đến đây xem. Thỉnh thoảng lại có âm thanh tán thán vang lên trong đám đông, mọi người đều ngắm nhìn đến mức như say sưa. Những người này đa số đều không phải tu giả chiến đấu mà là tu giả sinh hoạt, bọn họ chính là những người coi trọng chỉ pháp nhất. Tả Mạc khống chế linh lực cực kỳ chính xác, một chút cũng không lãng phí, ở trong mắt bọn họ quả thực như giống như một hình mẫu kinh điển.
Đây chính là một loại hưởng thụ.
Nếu nói rằng hành động khiêng cả đống gạch thanh kim kia là trực tiếp biểu hiện lực lượng, như vậy lúc này điều khiển hoa lệ, khống chế linh lực khiến người ta phải kinh thán chính là biểu hiện tiêu chuẩn của khống chế và kỹ xảo siêu cao.
Tả Mạc lần đầu thử nghiệm đồng thời mở ra thần thức cùng linh nhãn, chỉ trong thời gian ngắn, hắn liền cảm thấy được chỗ tốt trong đó. Thế giới trước mặt lúc này đúng là sinh động, rõ ràng chưa từng có. Thần thức tìm ra bất kỳ một đặc điểm của những vật nhỏ nhất, linh nhãn có thể quan sát mỗi một tia biến hóa của linh lực. Hắn thậm chí có thể “nhìn” thấy những hoa văn đằng sau tường. Mọi thứ trong tầm nhìn của hắn, chỉ cần liếc qua đã có thể nắm rõ trong lòng. Đây cũng là nguyên nhân dẫn đến một màn hiệu suất tăng lên với tốc độ kinh người trước mặt này.
Viên Gian kinh ngạc đến mức không nói thành lời, quá trình đang diễn ra trước mắt này vượt xa khả năng tưởng tượng cực hạn của hắn. Gạch thanh kim với tốc độ mắt thường có thể thấy được trở thành tường gạch, không ngừng cao lên. Tốc độ như vậy đã vượt qua nhận thức của hắn, không ngờ làm cho hắn không nói được nên lời.
Thế giới này thực là điên cuồng rồi!
Hắn dùng một tia lý trí còn sót lại cuối cùng nhìn chỗ gạch thanh kim còn lại, nhất thời giật mình, từ trạng thái thất hồn lạc phách lấy lại tinh thần. Một đống gạch thanh kim chồng chất như núi không ngờ chỉ còn lại hơn một trăm khối. Hắn nhớ tới trách nhiệm giám sát của mình, vội vã sai người vận chuyển gạch thanh kim tới.
Cũng không ai có thần lực kinh khủng như Tả Mạc, chỉ có cách dùng pháp bảo. Lập tức một đám pháp bảo đồng thời xuất ra, phi kiếm, linh phù, ngọc như ý đủ các loại xếp thành một hàng dài, mỗi kiện pháp bảo chỉ mang theo một khối gạch thanh kim, thứ này thực sự là quá nặng.
Lặp đi lặp lại vài lần như vậy, đống gạch lại chồng lên như núi, Viên Giang thở phào trong lòng một hơi, sắc mặt cũng trở nên hòa hoãn.
Sắc mặt Viên Giang hòa hoãn trở lại còn sắc mặt Cát Vĩ cùng Tông Bảo lại vô cùng khẩn trương lên. Hai người vốn đang đắm chìm trong màn biểu diễn hoa lệ của Tả Mạc, nhìn thấy Viên Giang gọi bao nhiêu người tới vận chuyển gạch thanh kim mới lập tức phản ứng lại.
Trong lòng hai người cấp tốc tính toán lại số gạch còn lại, lập tức sắc mặt đại biến. Cứ theo tốc độ đáng sợ của lão bản như vậy, số gạch còn lại sẽ nhanh chóng cung cấp không đủ. Hai người phụ trách tu giả luyện khí, nếu để xảy ra chuyện như vậy, chắc chắn không thể trốn tránh.
Hai người đối với lão bản trước đây sợ nhiều hơn kính trọng, bây giờ tận mắt thấy sự thần kỳ của lão bảo, lập tức tâm phục khẩu phục, phục đến sát đất. Càng kính phục, hai người càng không muốn vì nguyên nhân bọn họ chậm trễ mà cản trở lão bản.
Hai người lập tức liếc nhau, liền bắt đầu xua đám tu giả luyện khí đang đứng xem.
“Làm việc, làm việc! Lập tức đi làm! Ai còn lề mề trừ tiền công!”
“Tất cả đều đi luyện chế gạch thanh kim, tiền công mỗi khối tăng lên một nửa.”
Hai người một xướng một họa, người đấm người xoa, những tu giả luyện chế gạch thanh kim lập tức nhanh chân bỏ chạy trở về làm việc, cũng không biết là bị lão bản kích động hay là do tiền công tăng cao kích thích, mỗi một người đều tràn ngập nhiệt tình. Trong doanh trại là một mảng khí thê ngất trời.
*
* *
“Cái tên Ma Phàm này thật là lắm chuyện.” Lôi Bằng nhìn hạc giấy trên tay, miệng lẩm bẩm, bực dọc đưa hạc giấy cho Khúc úy ở bên cạnh.
Khúc úy sau khi xem xong, nhịn không được hỏi: “Chúng ta làm sao bây giờ?”
Lôi Bằng bực mình nói: “Còn có thể làm sao bây giờ? Cứ làm như hắn nói!” Lại lầm bầm thêm: “Thằng nhãi này trước đây cũng là hạch tâm, hẳn là cũng hiểu được một chút.”
Khúc úy đã quen với kiểu bực bội này của Lôi Bằng, biết hắn cũng không hẳn có ác ý, chỉ là đối với việc phải dẫn theo đám lính mới có chút khó chịu. Hắn là đội viên cũ, cũng có thể hiểu được, ngay cả hắn cũng có lúc cảm thấy phiền phức, huống chi là kẻ cuồng chiều đấu như Lôi Bằng. Lệnh truyền xuống dưới, thân ảnh mọi người cấp tốc tiêu thất.
Trong một rừng cây cách chỗ Lôi Bằng khoảng hai trăm dặm.
“Kế hoạch của Ma Phàm đại nhân thực sự có thể thực hiện sao?” Khúc úy có chút không xác định được dò hỏi Tạ Sơn.
Tạ Sơn cười cười: “Hắn trước đây cũng từng hạch tâm, trong số mấy người chúng ta, hắn được Công Tôn đại nhân chỉ điểm nhiều nhất. Trong số chúng ta, hẳn là không có ai có thể vượt lên trước hắn.”
“Thật đúng là một kế hoạch lớn!” Khúc úy cảm khái.
Tạ Sơn cười nói: “Bắt đầu đi.”
Cùng lúc đó, hơn mười đội ngũ khác cũng lặng yên mai phục ở một nơi cách Nam Thắng trấn khoảng tám trăm dặm. Cự ly này được cân nhắc thập phần xảo diệu, bình thường mà nói, các tiểu đội trinh sát hoạt động trong phạm vi khoảng một nghìn năm trăm dặm, cự ly này vừa đúng một nửa.
Theo ý của Ma Phàm bọn họ cẩn thận ẩn núp, nửa đường chặn giết những tiểu đội tu giả trở về.
Nhưng tu giả trở lại này trải qua quãng đường dài phi hành, linh lực còn lại không nhiều, sức chiến đấu cũng thuộc loại tương đối thấp. Hơn nữa vị trí này đã săp tới ngoại đường Minh Tiêu Phái, chính là một khu vực tương đối an toàn, sự cảnh giác của bọn họ cũng giảm đi nhiều.
Đương nhiên, chủ yếu nhất là làm sao có thể thành công ẩn núp đúng theo vị trí trong kế hoạch. Chỉ cần làm được như vậy, kế hoạch liên tiếp của Ma Phàm liền có khả năng thành công rất lớn.
Đối với rất nhiều người, tiểu nương xuất chinh lần này có vẻ hơi đột ngột, thế nhưng trong lúc chiến đấu, bọn họ mới phát hiện mình đã nhầm to rồi. Tiểu nương làm công tác chuẩn bị thập phần cẩn thận tường tận, một điểm này ngay tử đầu đã thể hiện ra.
Ngụy Nhiên vẫn còn nhỡ kỹ mệnh lệnh của tiểu nương, trong ba lần trùng kích đầu tiên, không được dùng hết sức. Nhưng tam đoạn thức trùng kích lần này, chỉ mới một lần đầu tiên bính bộ đã giống như một thanh đao sắc bén, khảm sâu vào trận địa địch hơn phân nửa.
Ngay lập tức có vài tên bộ thủ sắc mặt đại biến, tam đoạn thức trùng kích, quan trọng nhất là khí thế liên tiếp, một hơi liên tục, cần phải giống như một đao chém địch thành hai! Một khi bị rơi vào trận địa địch, bốn bề thụ địch mà phe mình mất đi lực trùng kích, vậy thì hoàn cảnh cực kỳ nguy hiểm.
Nhưng tiểu nương ngay cả liếc mắt cũng không liếc, trái lại liên tục đem quân tấn công vào trận địa địch. Chỉ một lát sau mọi người mới phát hiện, tổn thất vô cùng thảm trọng mà họ tưởng tượng hóa ra cực kỳ nhỏ bé.
Nhiệm vụ của Ngụy Nhiên là vây khốn mười sáu tên tu giả. Mười sáu tên này chính là cỗ lực lượng mạnh mẽ nhất của đội ngũ đối phương, cũng không phải vì sức chiến đấu của bọn chúng rất lớn, mà là những ảnh hưởng của bọn chúng đối với đội ngũ.
Mười sáu người này, không ngờ lại là phù tu hiếm thấy. Bởi vì công kích thập phần đột ngột, mười sáu tên phù tu này thậm chí còn chưa kịp tản ra, đã bị đám Ngụy Nhiên một chiêu vây lại. Phù tu cũng không nổi danh nhờ sức chiến đấu, nhưng bọn chúng tinh thông các loại phù chú, có thể nâng cao sức chiến đấu của những người xung quanh rất nhiều.
Mục tiêu đối phó đầu tiên của tiểu nương chính là bọn chúng, dùng Ngụy Nhiên chặt đắt liên hệ giữa chúng và các tu giả khác, tình hình chiến đấu lập tức nghiêng về một bên. Mười sáu tên phù tu kinh khủng nhìn địch nhân vây quanh bọn họ, vô cùng khẩn trương nắm chặt phù chỉ trong tay.
Bầu không khí cực kỳ khẩn trương, có một gã phù tu nhẫn nhịn không nổi nửa, phù chỉ trên tay vô thức khởi động, liền nghe thấy đại sư huynh hét lên: “Không nên động thủ!” Phù chỉ của hắn lập tức bị đánh tan.
Người đánh tan phù chỉ kia là một vị trung niên khoảng chừng bốn mươi tuổi, vẻ mặt trầm ổn. Thấy biểu tình trấn định của hắn, sự kinh hoàng của những người khác cũng dần dần lắng xuống. Vừa bình tĩnh trở lại, bọn họ phát giác ra chuyện lạ, đối phương mặc dù vây chặt xung quang, nhưng tựa hồ không có ý động thủ với bọn họ. Tên phù tu vừa rồi thiếu chút nữa động thủ cũng âm thầm sợ hãi, nếu vừa rồi động thủ mới chính thức gây ra đại họa.
Không có phù tu hỗ trợ, những tu giả khác đối mặt với tam đoạn thức trùng kích sắc bén nhanh chóng tan tác. Đội ngũ thủ hạ trực tiếp của Công Tôn Sai đã sớm chờ đợi ở một bên, chính là phòng ngừa đám địch nhân này chạy toán loạn.
Cuộc chiến được giải quyết rất nhanh chóng, nhưng trên mặt Công Tôn Sai không có gì là vui vẻ. Thực lực giữa song phương vốn không thể đánh giá cùng tiêu chuẩn, nếu ngay cả mấy tên này cũng đánh không lại, vậy bao nhiêu ngược đãi của Bồ yêu đối với hắn cũng vô ích.
Chẳng qua khi ánh mắt của hắn chuyển qua đám phù tu kia, hai mắt nhất thời tỏa sáng.
Nếu như có Thuần Vu Thành ở đây, nhất định sẽ kinh ngạc phát hiện, ánh mắt của Công Tôn Sai lúc này giống hệt với Tả sư huynh nhìn đám “dê béo” không hề khác nhau.
Công Tôn Sai lại đưa ra chiêu bài mỉm cười ngượng ngùng.
*
* *
Tường thành được xây lên với tốc độ cực nhanh, Tả Mạc chìm trong công việc, hồn nhiên không quan tâm gì khác. Dùng hắc luyện bồ đoàn bổ sung linh lực, lại tiếp tục, lại bổ sung, cứ máy móc lặp đi lặp lại như vậy. Biến hóa của lửa mỏng càng ngày càng ít, phần hoa lệ, mỹ cảm biến mất, hoàn toàn trở thành chuẩn xác và đơn giản.
Tả Mạc giống như không biết mệt mỏi, đến khi đêm muộn, trăng sao trên đầu lặng lẽ hiện lên hắn mới dừng lại, ngồi trên tường thành đang xây dở đả tọa nhập định. Đến khi mặt trời ngày thứ hai mọc lên, hắn lại đứng lên, tiếp tục khởi công.
Đối với sự điên cuồng như vậy của lão bản, Cát Vĩ và Tôn Bảo thiếu chút nữa cũng bị ép phát điên, hai người chỉ đạo đám tu giả khác, dùng hết khả năng khó khăn lắm mới đuổi kịp tiến độ của Tả Mạc, không để cho hắn vì thiếu gạch mà phải dừng lại.
Mười ngày, tường thành đã hoàn thành!
Tường thành màu xanh kim sắc, cao hơn mười trượng, tuy không coi là hùng vĩ nhưng vẫn có thể khiến kẻ khác sợ hãi than thở, bởi vì trên mặt tường không tìm thấy bất kì một khe vết tích gì, trơn nhẵn như mặt gương. Mỗi người đứng ngoài từng thành đều kìm lòng không nổi tìm kiếm thử nhìn lên kiểm tra lại.
Bỗng nhiên, tầng mây trên đỉnh Thiên Tinh lặng yên tản ra, một đạo quang trụ kim sắc từ bầu trời chiếu xuống, bao phủ hoàn toàn tường thành. Chỉ thấy tường thành giống như một khối bọt biển, không ngừng cuồn cuộng hấp thu kim quang, liên tục suốt trong nửa canh giờ.
Toàn bộ tu giả ở Thiên Tinh tất cả đều bị dị tượng hôm nay kinh động.
Kim quang dần dần mờ nhạt biến mất, tầng mây trên trời lại một lần nữa hợp lại, chỉ là, tường thành màu xanh kim sắc lại tỏa ra một chút hào quang. Khí tức của thái dương kim ô hỏa lấy tường thành làm trung tâm, giống như gợn sóng, trầm trầm lan ra bốn phía.